Ngôi Sao Trà Chan Canh

Chương 1


1 năm

trướctiếp

“Tưởng tượng bạn đang ở trong một căn nhà gỗ ấm áp, củi đốt xào xạc, tuyết rơi ngoài cửa kính trong suốt, bạn đang nằm thư thái trên ghế sô pha, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt.”

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua làn sương ban mai, chiếu xuyên qua khung cửa sổ, rải rác những đốm sáng khắp văn phòng.

Lúc này, trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có một người ngồi ở đó.

Chỉ thấy Cố Trà Trà đeo tai nghe màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, dịu dàng vì thức khuya hằn lên hai quầng mắt gấu trúc màu tím đen.

Mặc dù cơ thể rất mệt mỏi, đôi mắt cũng đã dát cứng, nhưng cô vẫn Cố gắng tận tâm phục vụ kim chủ baba này, giọng nói khéo léo của cô đã xoa dịu tâm hồn bất ổn của đối phương bên kia.

Cho đến khi đồng nghiệp Imie mang bánh quẩy chiên và sữa đậu nành từ bên ngoài đi vào.

Người đó bật đèn trong văn phòng lên, sau khi nhìn thấy Cố Trà Trà liền theo thói quen nói với cô: "Buổi sáng vui vẻ". Khi nhìn thấy cô vẫn làm việc, không khỏi giật mình "Mấy giờ rồi?”

Cố Trà Trà vội vàng làm động tác im lặng, sau đó tiếp tục dùng giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể vắt ra nước, chậm rãi nói với micro trước mặt: "Bạn càng ngày càng muốn chìm vào giấc ngủ, cái gì cũng nghĩ không ra, quên bạn là ai, quên hết xô bồ trên thế gian, cũng không nghe được cả thanh âm của tôi nữa... "

Sau âm thanh này, Cố Trà Trà dần im lặng không nói gì nữa, khi nhận thấy không còn phản hồi từ phía bên kia, cô thở phào nhẹ nhõm, tắt hết nhạc, tháo tai nghe ra và treo nó lên. Hai bên đã ngắt kết nối với nhau.

Giờ phút này đồng sự Imie nghiêng người bên cạnh cô một bên ăn bánh quẩy, trong tay cầm ly sữa đậu nành nói với cô: “Em nói vị kim chủ ba ba này thật đúng là khác người mà, người khác đều là buổi tối trước 12 giờ đi ngủ, còn anh ta thì đến rạng sáng 4-5 giờ mới ngủ, mỗi lần em giúp anh ta tiến hành giúp trị liệu liền phải cùng nhau thức đêm.”

Nói rồi Imie nhìn đồng hồ đeo tay: "Này, chín giờ rồi, hôm nay đến chín giờ anh ta còn chưa ngủ!"

Cố Trà Trà chỉ cười, vươn vai thoải mái: "Bất kể kim chủ ba ba đi ngủ lúc nào, chỉ cần anh ta cho nhiều tiền, em sẽ phục vụ đến cùng!"

Imie ngay lập tức gật đầu đồng ý: "Nhưng đúng thật, khách hàng tên Tiết Trùng Trùng này đã trả số tiền gấp hai mươi lần so với những khách hàng khác, mọi người đều muốn nhận đơn đặt hàng của anh ta. Nhưng anh ta rất khó đối phó, bị mất ngủ nghiêm trọng, cũng rất kén chọn giọng nói, rất nhiều chuyên gia hỗ trợ giấc ngủ do công ty chúng ta sắp xếp đều bị anh ta từ chối, cuối cùng chỉ có em là hạ gục được.”

Cố Trà Trà sắc mặt bình tĩnh: "Không có khách hàng khó tính, chỉ có quyết tâm kiếm tiền có lớn hay không."

Imie cắn miếng quẩy và rơi vào khoảng thời gian trầm tư, cô ấy cũng rất ngưỡng mộ cô gái trẻ tên Cố Trà Trà này, cô vừa tốt nghiệp đại học đến công ty thực tập chưa đầy ba tháng, mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ.

Nghe nói trước đó để giành được đơn hàng của khách hàng Tiết Trùng Trùng, cô đã choáng váng mấy ngày đêm không ngủ với người bên kia, nếu bên kia không ngủ, cô cũng Cố gắng đi đến rừng sâu núi rừng quê thu âm tiếng động nhẹ nhàng.

Bây giờ người trẻ tuổi bận rộn như vậy, làm cho cô ấy không khỏi lo lắng về việc thất nghiệp ở tuổi trung niên.

Imie đang suy nghĩ thì cô gái nhỏ trước mặt có khuôn mặt nhỏ nhắn không biết mệt mỏi nhìn cô ấy với nụ cười tươi như hoa, đôi mắt hạnh nhân trong suốt và sáng long lanh như nước: "Nhân tiện, chị Imie mấy hôm trước em có nhờ chị mua hai vé cho chuyến lưu diễn buổi hòa nhạc của M-killer, chị có mua được không?"

Sau khi đối phương hỏi, cô ấy lập tức nhớ ra, vội vàng bước đến bàn làm việc, đưa hai tờ vé ca nhạc trong túi xách: "Em không nhắc thì chị cũng quên mất rồi. Người có tuổi rồi đúng là có trí nhớ không tốt, hôm qua mới lấy được vé cho em đây"

Cố Trà Trà nhanh chóng nhận lấy tấm vé, xem xét nó một cách cẩn thận.

Chỉ thấy hình ảnh trên vé là thiên hà màu xanh đen. Trong hành tinh khổng lồ được vẽ khuôn mặt sắc nét của một cậu bé. Một nửa khuôn mặt của người bên kia được che bởi một chiếc mũ bảo hiểm màu bạc. Anh ta đeo hoa tai chéo bên cạnh tai, mặc dù không rõ cụ thể ngũ quan, nhưng cũng có thể cảm nhận được một cổ soái khí.

Người này là M-killer, một nhạc sĩ kiêm ca sĩ độc lập chuyên nghiệp. Cô nghe nói người kia thuộc thế hệ hậu 00, rất trẻ nhưng đầy tài năng sáng tạo, có rất nhiều người yêu thích.

Trong khía cạnh âm nhạc Cố Trà Trà cũng xem như là biết một chút, cô đã nhờ Imie mua giúp vé, chính là bởi vì bạn trai Chu Thượng Dữ của cô là một fan hâm mộ của M-killer.

Lần đầu tiên cô quen biết Chu Thượng Dữ, hình đại diện NetEase Cloud Music của anh ta là poster của ca sĩ nổi tiếng này. Cho đến giờ, hình đại diện WeChat của anh ta vẫn là người này.

Anh ta luôn nói nếu có cơ hội sẽ đưa Cố Trà Trà đến lễ hội âm nhạc để xem buổi biểu diễn trực tiếp của M-killer.

Nhưng bây giờ, không cần phải đợi đến lễ hội âm nhạc, Cố Trà Trà đã vô tình nhìn thấy M-killer đang tổ chức một chuyến lưu diễn theo chủ đề hành tinh vũ trụ trong mấy ngày này, trong đó có Hải Thành.

Bạn trai Chu Thượng Dữ của cô đúng lúc làm việc ở Hải Thành.

Cố Trà Trà nghĩ thầm, mấy ngày nữa là đến lễ giáng sinh, nếu như Chu Thượng Dữ có thể nhận được món quà này vào đêm hội, nhất định sẽ rất vui vẻ đúng không? Và những ngày chiến tranh lạnh giữa anh ta và Cố Trà Trà cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Cố Trà Trà cầm tấm vé với niềm khao khát và tưởng tượng ra biểu cảm của bạn trai sau khi nhận được sẽ ngạc nhiên như thế nào. Lúc này, giọng Imie tiếp tục vang lên bên cạnh cô: "Cái vé này thực sự khó lấy, bị bọn đầu cơ khống giá tới hơn 3000, nếu không phải vì chị có người quen làm việc ở hậu trường bên đó, thực sự sẽ không thể nào mua được. "

Nghe vậy, Cố Trà Trà ôm Imie đầy cảm kích:"Cảm ơn chị Imie, đợi em từ Hải Thành trở về sẽ đãi chị một bữa ăn thịnh soạn và một buổi spa nha."

Đối diện với vòng tay ấm áp của cô gái nhỏ, Imie bật cười, cô ấy từ từ đẩy đối phương ra, quan tâm nói: "Em thật sự muốn xin nghỉ phép để tìm bạn trai sao?"

Cố Trà Trà gật đầu.

Imie bĩu môi: "Hải Thành cách thành phố Nam Hương của chúng ta rất xa. Đi tàu cao tốc cũng phải mất năm sáu tiếng. Chạy đường dài như thế sẽ vô cùng mệt mỏi, còn phải lo chạy vòng vòng cho lễ Giáng sinh."

Imie không hiểu tại sao người trẻ lại có thể chịu khó lăn lộn đến như vậy, ở độ tuổi của cô ấy luôn cảm thấy những mối quan hệ yêu xa là không đáng tin cậy, bởi vì điều quan trọng nhất của các cặp đôi khi ở bên nhau là phải đồng hành cùng nhau.

Trên thực tế, Cố Trà Trà cũng gặp không ít rắc rối về vấn đề khoảng cách.

Cùng Chu Thượng Dữ ở bên nhau hơn hai năm, nguyên nhân lần nào xung đột đều là do khoảng cách, nhưng không có cách nào, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt qua mạng.

Khi đó, Cố Trà Trà vẫn đang học năm thứ ba, lo lắng tìm việc làm sau khi tốt nghiệp, tối nào cũng nghe nhạc trên NetEase Cloud Music . Một lần, cô đăng một trạng thái dưới một bài hát được chọn làm bình luận hot và nhận được hàng nghìn lượt thích, lúc này Chu Thượng Dữ đã lọt vào tầm ngắm của cô, câu trả lời của anh ta rất thú vị, từ đó hai người cũng thường xuyên nhắn tin qua lại.

Sau đó, hai người thêm WeChat qua tin nhắn riêng, Cố Trà Trà biết được rằng anh ta là một ca sĩ nhỏ, có ước mơ âm nhạc. Tuy rằng không vào đại học âm nhạc, nhưng lại bôn ba vì mộng lớn khắp quán bar Hải Thành.

Hai người cùng nhau nghe những bài hát trên NetEase Cloud hàng đêm, chiếc tai nghe nhỏ bé dần gắn kết tâm hồn cô đơn của họ lại với nhau.

Thỉnh thoảng Chu Thượng Dữ cũng hát cho cô nghe, giọng hát của anh ta khá hay, nghe có điểm giống với M-killer, đủ để khiến Cố Trà Trà rơi vào lưới tình. Sau đó Chu Thượng Dữ chủ động đưa ra yêu cầu gặp mặt, anh ta đi tàu tới thành phố Nam Hương, hai người gặp mặt không bao lâu sau liền thuận lý thành chương ở bên nhau.  

Nhưng suy cho cùng thì ở hai nơi khác nhau, cả hai đều vừa bước chân xã hội vẫn chưa có tiền đồ gì nhiều, hai tháng mới được gặp nhau một lần, vậy là yêu nhau hơn hai năm rồi mà cũng chỉ gặp nhau hơn mười lần.

Thời gian đầu yêu nhau rất ngọt ngào, nhưng theo thời gian Chu Thượng Dữ ngày càng trở nên cho có lệ, xem tin nhắn của Cố Trà Trà từ vài giây đến nửa tiếng, hai tiếng thậm chí nửa ngày. Sau khi tan sở vào buổi tối, Cố Trà Trà gọi điện thoại cho anh ta, chỉ nói vài câu đối phương liền ngủ mất, điều này khiến Cố Trà Trà cảm thấy không an toàn, nhưng mỗi khi cô nói chuyện này với đối phương, anh ta lại chê Cố Trà Trà quá nhạy cảm.

Vì vậy, Cố Trà Trà cũng Cố gắng chịu đựng, Cố gắng hiểu nhau nhiều nhất có thể và cuối cùng thuyết phục tình yêu của mình trở lại bình thường.

Sở dĩ chiến tranh lạnh lần này là bởi vì Cố Trà Trà không thể chịu đựng được nữa, mấy ngày trước cô làm thêm cả đêm khiến bệnh nặng vì cảm lạnh, nhưng Chu Thượng Dữ không hề quan tâm hay hỏi thăm cô lấy một câu. Cố Trà Trà ở một mình trong nhà trọ, sau khi ngủ cả ngày, gọi điện cho Chu Thượng Dữ, chỉ thấy bên kia đang chơi game rất vui vẻ.

Cảm giác bất lực và mất mát ngay lúc đó làm Cố Trà Trà không chịu đựng nổi, cô cùng Chu Thượng Dữ cãi nhau, sau đó Cố Trà Trà đã chặn WeChat của anh ta.

Hai bên chiến tranh lạnh khoảng 4, 5 ngày, lúc đầu Chu Thượng Dữ có nhắn tin cho cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó không có tin tức gì nữa, sau khi bình tĩnh lại, Cố Trà Trà đã ngẫm lại thái độ của mình, cảm thấy thái độ của mình có chút cứng rắn, nên nghĩ bản thân sẽ chủ động cúi đầu nhường đối phương.

Bây giờ sắp đến lễ giáng sinh, cô sẽ nhờ đồng nghiệp thay mặt mua vé M-Killer, sau đó đi tàu cao tốc đến Hải Thành để tạo sự bất ngờ cho Chu Thượng Dữ.

Lúc này, Cố Trà Trà nhìn về phía Imie trước mặt, ám ảnh về tình yêu làm cho hai mắt của cô bừng lên ngọn lửa mãnh liệt: "Bởi vì gặp được anh ấy em sẽ vô cùng hạnh phúc, cho nên không có gì phải mệt mỏi cả."

Khuôn mặt tràn đầy niềm vui khi nói điều này, bởi vì khi Chu Thượng Dữ đến thành phố Nam Hương để tìm cô trước đây cũng đã nói như thế.

Imie mỉm cười gật đầu: "Được rồi, chúc em và bạn trai của em có một Giáng sinh vui vẻ."

Chiều ngày hôm sau, Cố Trà Trà xin nghỉ phép trước ba tiếng và mua vé tàu cao tốc đến Hải Thành lúc 4 giờ.

Trên đường đi, cô rất mong chờ, trong tai nghe nghe những bài hát yêu thích của Chu Thượng Dữ, trên tay cầm một mặt dây chuyền ngọc bích mà Chu Thượng Dữ tặng cô ở ngực. Mặt dây chuyền ngọc bích này tặng cho cô vào ngày lễ tình nhân năm ngoái, anh ta nói đây là do bà nội truyền lại, nhờ tặng lại cho cháu dâu tương lai của mình.

Cố Trà Trà mỉm cười, tưởng tượng đến cảnh gặp mặt, lúc đó người bên kia cũng sẽ rất hạnh phúc, đúng không?

Nếu có thể, cô không muốn có bất kỳ mâu thuẫn nào với người ấy nữa, cô cảm thấy mình cần bao dung hơn, hai người đều vui vẻ cứ thế mà bên nhau

Cố Trà Trà chìm vào giấc ngủ sau khi nghĩ về nó ...

Lúc đến Hải Thành, đã chín giờ tối.

Khi đó, các tòa nhà trên từng tầng đều nhấp nháy đèn neon, cầu vượt xe cộ chằng chịt, so với thành phố Nam Hương, kinh đô thời trang quốc tế, trung tâm tài chính thế giới như Hải Thành thật sự quá phồn hoa.

Cô hiểu vì sao Chu Thượng Dữ muốn ở lại Hải Thành sau khi tốt nghiệp, bởi vì tương lai vô hạn rộng lớn, cho nên cô cũng đang âm thầm làm việc chăm chỉ, đồng thời muốn tiết kiệm đủ tiền để đến Hải Thành cùng anh ta phát triển.

Chu Thượng Dữ rất thích khoai tây, vì vậy Cố Trà Trà đã xuống tàu sớm hơn ở một ga tàu điện ngầm và đến quầy hàng trên phố trong chợ đêm để mua cho anh ta những xiên khoai tây chiên yêu thích.

Lúc đó, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Cô không mang theo ô, mưa như trút nước vào đầu.

Cứ như vậy Cố Trà Trà đã mặc một chiếc áo lông cừu màu trắng hơi mỏng, bất chấp gió lạnh, đi bộ 2 km cầm món khoai tây chiên đến con phố ở tầng dưới của chung cư Chu Thượng Dữ.

Nhìn xung quanh, trong ngõ hẹp ồn ào, ăng-ten giăng khắp mái hiên, hai bên đường là những gian hàng bán táo và hồng, lâu lâu những gánh hàng rong bán cho những cặp đôi đi ngang qua, còn tiệm bánh ở ngã tư trước mặt họ là những cây thông Noel sáng đèn có xe máy đậu khắp nơi.

Cố Trà Trà đang ngẩng cao đầu đi về phía trước, tưởng tượng Chu Thượng Dữ sẽ hạnh phúc như thế nào khi nhìn thấy cô, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một nam một nữ đi ra khỏi cửa hàng hoa quả phía trước không xa.

Cô gái đang ôm một bó hoa hồng đỏ lớn trên tay, trong thời tiết lạnh giá, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn xếp li, phần dưới làm bằng lụa đen, đôi chân rất gợi cảm, hình dáng hơi cong phần trên cơ thể là một lớp áo lông mịn, những sợi tóc xoăn rải rác ở vai.

Phần lưng trong mùa đông lạnh giá này cảm giác vô cùng sexy.

Chàng trai bên cạnh cô cao hơn, cao khoảng 1,8m, gầy, tóc đầu đinh, mặc một chiếc áo khoác màu đen và quần denim màu xanh nhạt rộng rãi, dưới chân là đôi giày thể thao AJ màu đỏ chói.

Cố Trà Trà đã quá quen thuộc với đôi giày thể thao này rồi. 

Đây là món quà mà cô đã tặng cho Chu Thượng Dữ vào sinh nhật vào nửa tháng trước!

Đúng lúc này, cô gái bên cạnh xoa bóp cánh tay Chu Thượng Dữ, trong khi Chu Thượng Dữ một tay cầm túi trái cây đầy dâu tây, một tay từ phía sau vươn ra nhéo mông đối phương.

Cảnh tượng này khiến Cố Trà Trà ngay lập tức hóa đá tại chỗ! ! !

Ba giây sau, tất cả những gì cô cảm thấy là bụng buồn nôn, cảm giác khó chịu nồng nặc khiến cô muốn nôn ra.

Hôm nay là lễ giáng sinh, khắp nơi thắp sáng lễ hội, các cặp đôi cùng nhau tận hưởng không khí lãng mạn của lễ giáng sinh một cách ngọt ngào.

Và cô Cố Trà Trà đã Cố tình xin nghỉ đi năm sáu tiếng trên tàu cao tốc để gây bất ngờ cho bạn trai ở một nơi khác, nhưng lại bắt gặp bạn trai mình và cô gái khác đang ôm nhau?

Anh ta còn đi đôi giày thể thao mà cô tặng và tặng hoa cho cô gái khác.

  ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp