Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 3: Vết thương


1 năm

trướctiếp

Từ nơi xa truyền đến một tiếng sấm, một đạo ánh sáng tím hiện lên, trong phút chốc chiếu sáng sơn động đen nhánh.

Thẩm Nguyệt bọc mình trên chiếc chiếu rách cuộn tròn trong góc sơn động, nàng trở mình, lẩm bẩm tự nói: “Sao mùa đông mà còn có sét đánh chứ?”

Một đôi mắt buồn ngủ mông lung mở ra, trong nháy mắt kia nàng không biết là do mình bị bóng đè nên tỉnh hay là do tiếng sấm làm cho tỉnh giấc.

Trong vòng nửa tháng này, cảnh tượng nành bị đuổi ra khỏi Trường Tiên Môn một lần lại một lần lặp lại trong giấc mơ của nàng, kết cục cảnh trong mơ vĩnh viễn là bầu trời tuyết rơi khong điểm cuối đó, một mình nàng lẻ loi, côi cút đi dọc theo đường chân trời mờ nhạt.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, giờ phút này trời còn chưa sáng, tiếng sấm sớm đã không còn tung tích, không khí khô ráo lạnh thấu xương không hề có dấu hiệu muốn mưa.

Nàng quấn chặt quần áo, lại phủ thêm một chiếc áo choàng nửa cũ, cầm thao một ngọn đèn mỏng manh đi ra ngoài.

Chỉ còn một khắc nữa là hừng đông, đây là thời gian các môn phái quét dọn, các môn phái xung quanh Trường Tiên Môn cũng đều giàu có, rác bị họ quét ra cũng thường xuyên trộn lẫn một ít linh thảo không hoàn chỉnh nhưng trân quý, có đôi khi còn có vài món pháp khí thiếu chân thiếu tay.

Linh đan của Thẩm Nguyệt bị lột bỏ, tu vi toàn phế nên nàng cũng chẳng khác gì so với phàm nhân, theo lý mà nói thì nàng cần phải ăn ngũ cốc để no bụng nhưng xung quanh đều là các môn phái tu tiên, căn bản không có đồ ăn tầm thường, hơn nữa, tiết trời mùa đông khắc nghiệt cũng chẳng có ngũ cốc hay trái cây nào có thể làm nàng no bụng.

Nhưng rất nhanh nàng phát hiện những linh thảo thấp kém nhặt được thì trong môn phái có thể ăn được, một cây cũng đủ để nàng no bụng trong một khoảng thời gian, vì thế mỗi ngày nàng đều thừa dịp trời chưa sáng chạy tới chỗ rác các môn phái quét ra nhặt đồ.

Nhìn một đống sắt vụn đồng nát trong sơn động cũng đủ biết thu hoạch của nàng cũng không tồi.

Sương mù buổi đêm còn chưa tan đi, đường dưới chân có chút mờ mịt. Trên tay Thẩm Nguyệt là ngọn đèn lồng cũ nát, lung lay lúc nào cũng có thể “thọ tận” mà tắt ngúm, ánh đèn trên tay nàng chậm rãi phát ra ánh sáng mỏng manh, nàng dựa theo thứ ánh sáng ấy đi xuyên qua rừng cây, rốt cuộc cũng thấy được sơn môn.

Sáng sớm mùa đông, trong không khí tràn đầy khí lạnh lạnh thấu xương, sắc trời cũng không quá sáng, đệ tử tới quét tước sợ lạnh nên động tác xử lý rác rất nhanh, hơn nữa sắc trời hơi u tối nên không có ai để ý tới Thẩm Nguyệt đang tránh ở một bên.

Đệ tử vẩy nước quét nhà chỉ phụ trách đem rác gom lại một chỗ, sau đó sẽ có đệ tử khác tới đem rác thiêu thủy, thời gian chuyển ca cũng đủ để Thẩm Nguyệt chạy tới bới một lần.

Sắc trời dần sáng lên một chút, hôm nay Thâm Nguyệt cũng không nhặt được pháp khí gì đặc biệt nhưng số lượng linh thảo nhật được lại không ít, đệ tử dược điền khi nhổ cổ không phân biệt rõ cỏ dại và linh thảo nên nhổ lầm không ít.

Thẩm Nguyệt đem linh thảo bỏ vào trong cái rổ nhỏ mang bên mình, nàng đang chuẩn bị xoay người rời đi thì phát hiện trên thầm đá bên cạnh hình như có vật gì đó.

Khi Thẩm Nguyệt tới gần nhìn nhìn mới phát hiện, đây chẳng phải là thứ gì hết, rõ ràng là một người!

Người nọ nằm trên thềm đá quần áo tả tơi, cả người đầy vết thương, duy chỉ có gương mặt kia là đẹp đến mê người.

Mi cốt của hắn rất sâu, đuôi mắt cũng cong lên một độ cung hoàn hảo, lông mi nhỏ dài, khuôn mặt trắng nõn rất giống một khối ngọc hoàn mỹ.

Mái tóc đen của hắn như tơ lụa tán loạn sau lưng, rõ ràng trên người có nhiều vết thương như thế, trên quần áo cũng toàn là vết máu nhưng gương mặt kia lại sạch sẽ vô cùng.

Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp mỏng manh, Thẩm Nguyệt vội vàng tiến lên bắt mạch cho hắn.

Từ mạch tượng cũng có thể đoán được là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhịp đập mỏng manh, rõ ràng là dấu hiệu mất đi phần lớn linh khí.

Lòng Thẩm Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, hay là người này cũng giống như nàng, là môn đồ bị sư môn phế bỏ tu vi toàn thân vứt đi.

Nhưng nhìn quần áo của hắn thì cũng không giống như đệ tử của môn phái này, huống hồ khi cửa sơn môn mở ra, Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy rõ ràng, căn bản là chẳng có ai trộm đem hắn ra ngoài cả.

Nàng lại giúp hắn kiểm tra thương thế một lần nữa, lúc này đột nhiên phát hiện giữa những ngón tay trắng nõn kia của hắn hình như đang nắm một khối thạch bội.

Giờ phút này hắn đã mất đi ý thức, nàng nhẹ nhàng đem thạch bội lấy ra từ trong tay hắn.

Vật liệu làm ra thạch bội này là gì thì nàng không biết, bên trên có khắc hoa văn rất giống với đồ đằng cổ xưa, tua rua màu đen hoa lệ trút xuống, chính giữa có ba chữ, hình như còn hơi phát sáng.

“Tạ Trường Quân?”

Thẩm Nguyệt nhịn không được đọc thành tiếng.

Thạch bội linh khí dư thừa, thanh minh thuần khuyết, không trộn lẫn bất cứ trọc khí gì, hơn nữa lại chế tác tinh mỹ, không giống vật phàm.

Nếu không phải là đồ vật trên đời này thì chẳng lẽ lại là vật trên trời?

Thẩm Nguyệt nghĩ như vậy, chỉ nghe một trận tiếng bước chân từ trong môn phái đi tới. Sợ là đệ tử phụ trách tiêu hủy đã tới.

Nàng thầm nghĩ: Người này vừa không là đệ tử môn phái này, tùy tiện bị ném trên thềm đá sợ là hắn và môn phái có ân oán gì đó đi? Giờ phút này hắn không có nội lực, gần như không có khả năng tự vệ, nếu mình vứt hắn ở đây không biết có xảy ra chuyện nguy hiểm gì không.

Huống chi, gương mặt kia xác thật rất đẹp.

Nghĩ vậy, tâm Thẩm Nguyệt khẽ động, nàng trực tiếp đem hắn cõng lên, trước khi những đệ tử kia đi tới thì biến mất trước cửa sơn môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp