Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 1: Bỏ đồ


1 năm

trướctiếp

Sương mù nặng nề, tuyết bay rào rạt.

Trước cửa Trường Tiên môn tuyết đã tích lại cao hơn một thước.

Giữa trời giá rét, bóng dáng thiếu nữ mặc đạo bào màu trắng cơ hồ đã hòa làm một với tuyết rơi.

Cửa lớn “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, một thân ảnh thiếu nữ trường thân ngọc lập, thướt tha yểu điệu xuất hiện ở trước mặt nàng, khi nhìn tới nàng, người đó cong cong môi khẽ cười một tiếng, hướng về phía nàng châm chọc nói: “Thẩm Nguyệt, sao ngươi còn ăn vạ ở cửa không đi, chẳng lẽ ngươi một hai phải chờ sư phụ ra tự mình đuổi ngươi đi sao?”

Người nói chuyện chính là đại sư tỷ Thấm Lan của sư môn bọn họ, nàng ta đã đợi rất nhiều năm rốt cuộc cũng chờ đến ngày mà Thẩm Nguyệt bị đuổi ra khỏi Trường Tiên môn, giờ phút này nàng ta đang khoanh tay mà dựa vào bên cửa lớn, trên mặt không giấu được vẻ tự đắc.

môn quy của Trường Tiên môn nghiêm ngặt, đặc biệt là trong vấn đề vai vế, nghiêm trọng hơn nhiều so với các môn phái khác. Khi Thẩm Nguyệt vẫn còn là đệ tử của Trường Tiên môn, không có một ngày nào là nàng không cung kính gọi nàng ta một tiếng sư tỷ nhưng nếu đã bước ra khỏi cửa Trường Tiên môn thì hết thảy đều không còn quan trọng nữa.

Giờ phút này nàng làm như mắt điếc tai ngơ với lời mà Thấm Lan nói, nâng con ngươi lên, ánh mắt lướt qua nàng ta nhìn hướng vào phía trong cánh cửa.

Nàng còn đang chờ tiểu sư đệ giúp nàng đem đồ vật tới.

Nàng bị đuổi đi quá gấp, vốn dĩ nàng cũng định chạy dứt khoát một chút, có điều những món đồ vật vụn vặt mà nàng cóp nhặt được ở Trường Tiên môn trong mười năm này có thể không cần nhưng có mấy thứ nàng mang theo khi tiến vào nơi này thì vẫn muốn mang đi.

Vào giây phút cuối cùng trước khi bị đuổi ra nàng đã kịp nhét cho tiểu sư đệ Tây Chu một tờ giấy nhỏ, bây giờ nàng vẫn luôn đừng chờ ở ngoài cửa.

Giờ phút này nội lực của nàng đã hoàn toàn biến mất, trên người cũng chỉ còn một tầng hơi mỏng, chờ đợi lâu khiến cả người nàng có chút cương cứng, bởi vậy nàng nhịn không được chà xát tay, bông tuyết nhỏ vụn dừng trên lông mi nàng làm đôi mắt hạnh càng sáng hơn.

Bộ dáng không coi ai ra gì của Thẩm Nguyệt như vậy lại khiến Thấm Lan không kịp phản ứng lại.

Nàng ta đã từng nhìn thấy một Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn, yếu đuối, ẩn nhẫn, vậy nên vẫn luôn cho rằng nàng sẽ không biết tức giận, phản nghịch, trả thù.

Thấm Lan trầm mặc liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái.

Cái liếc mắt này khiến cho tâm nàng ta càng thêm cứng rắn.

Làn da thiếu nữ trước mắt rất trắng, tuyết bay bốn phía so với nàng còn kém hơn ba phần, bóng dáng nàng tinh tế lại không quạnh quẽ, ánh mắt trong suốt mà mềm mại, tựa như trước mắt nàng là một mảnh trời đầy sao, môi mỏng hơi nhấp lộ ra vài phần yểu điệu, đẹp như Vãn Anh tháng tư.

Cho dù Thẩm Nguyệt đã không phải là đệ tử Trường Tiên môn, cho dù Thẩm Nguyệt mang theo một thân ô danh rời đi nhưng Thẩm Nguyệt vẫn luôn khiến người ta nhìn không dời được mắt.

Lại “Kẽo kẹt” một tiếng.

Tiểu sư đệ bên trong cánh cửa vội vàng nhìn thoáng ra bên ngoài, hắn không nghĩ tới Thấm Lan sư tỷ cũng ở chỗ này, cơ hồ là vừa nhìn thấy nàng ta hắn đã chuẩn bị rụt trở về nhưng lại bị Thấm Lan gọi lại một tiếng: “Sư đệ.”

Thấm Lan nhìn hắn một cái, rất nhanh đã đoán được hai người đang chuẩn bị làm cái gì, không cho hắn thời gian phản ứng, nàng ta đã đem đồ vật trong tay hắn đoạt về mình, đem toàn bộ vứt xuống trước mặt Thẩm Nguyệt.

Một manh chiếu rách mở ra, bên trong có một cái bát xin cơm lăn ra ngoài, thứ duy nhất thu hút sự chú ý lại là thanh kiếm được cuốn trong chiếu.

Ba người đồng thời ngây ngẩn cả người.

Thẩm Nguyệt không nghĩ tới Tây Chu vậy mà lại giúp nàng trộm kiếm ra, Tây Chu lại không nghĩ tới Thấm Lan sẽ trực tiếp đem đồ vứt trên mặt đất, Thấm Lan lại không nghĩ tới Thẩm Nguyệt vậy mà cũng dám trộm mang kiếm của Trường Tiên môn ra ngoài.

Trường Tiên môn đều là kiếm tu, đệ tử vừa vào cửa đã phải rèn luyện kiếm ý của mình, nàng đem theo Sương Nhận kiếm bên mình bảy năm, thời điểm luyện chế kiếm cũng hao phí trăm cay ngàn đắng.

Trước khi đi nàng cũng nghĩ tới nếu dù sao thanh kiếm này vẫn là do linh lực của Trường Tiên môn đúc thành, mình đã ra đi thì phải đi cho sạch sẽ, tự nhiên không thể mang theo trên người vì thế cất nó trên ngăn tủ trong phòng.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì qua mấy ngày nữa, đệ tử quét tước sẽ đem thanh kiếm này xem như pháp khí mà bán ở chợ đen. Nhưng tiểu sư đệ lại khuyên nàng nói: “Sư tỷ, tuy rằng linh lực đúc kiếm là của Trường Tiên môn nhưng kiếm ý lại là thuộc về tỷ, tỷ không thể ném nó ở chỗ này.”

Cuối cùng hắn vẫn giúp nàng trộm mang ra. Chỉ là không nghĩ tới lại đụng phải Thấm Lan.

Thấm Lan đã sớm chán nản vì không tìm ra nhược điểm thu thập Thẩm Nguyệt, lúc này nàng ta nhìn đến Sương Nhận kiếm, ánh mắt sáng lên, âm điệu tăng cao gấp đôi, “Được lắm, hóa ra ngươi đang chờ thanh kiếm này, Thẩm Nguyệt, ngươi đã không phải là đệ tử của Trường Tiên môn, giờ phút này nếu ngươi muốn mang thanh kiếm này đi ra ngoài thì chính là ăn cắp!”

Dứt lời, hai ngón tay nàng ta khép lại hướng về phía Sương Nhận vận dụng linh lực.

Thẩm Nguyệt biết nàng ta đang muốn làm cái gì, Sương Nhận theo nàng lâu như vậy, nó có thể bị trộm đi, bị tặng cho người khác, bị cầm đi chợ đen bán nhưng lại không thể bị tiêu hủy như vậy! Theo quán tính, nàng phi thân ra phía trước che chở cho nó theo bản năng.

Không nghĩ tới Thấm Lan lại dùng toái linh chú!

Toái linh chú là liệt chú mà Giới Luật các dùng để tiêu hủy các pháp khí vi phạm quy định, Trường Tiên môn chỉ có số ít các đệ tử Giới Luật mới có thể tập đến, toái linh chú cương liệt vô cùng, ngoại trừ những những pháp khí đại năng ra thì những pháp khí bình thường cơ hồ đều là một chiêu đã chết.

Pháp khí đã thế càng đừng nói tới người.

Khi toái linh chú bổ vào phía sau lưng Thẩm Nguyệt, một loại đau đớn từ sống lưng truyền xuống làm cả người nàng tê dại.

Tây Chu nhịn không được hô lên một câu: “Sư tỷ mau tránh ra!”

Thẩm Nguyệt lại không có một chút ý tứ muốn né tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp