Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 2: APP hướng dẫn


1 năm

trướctiếp

=================

Bên trong con hẻm nhỏ không có nóng bức như ngoài kia, cách biệt với phố xá náo nhiệt, nơi này giống như một thế giới nhỏ bí ẩn.

Khương Bồ Đào hé môi nhìn màn hình điện thoại trước mặt, không nói được lời nào.

Phong Dục bình tĩnh nhìn cậu, dường như anh đang thật sự định chờ Khương Bồ Đào giải thích.

Cậu có thể giải thích như thế nào đây? Nói rằng cậu đã phải lòng anh, bí mật chụp ảnh anh vì thấy rằng nó trông rất đẹp, cho nên cậu đã đặt làm màn hình nền điện thoại?

Sao có thể như thế được! Nếu cậu có lá gan lớn vậy thì cũng không đến nỗi đã lớp mười hai rồi mà cậu với Phong Dục vẫn như người lạ.

Phong Dục im lặng nhìn người thanh niên trước mặt, vóc dáng của Khương Bồ Đào không thấp nhưng không thể nói là cao, khoảng chừng một mét bảy lăm, ở trước mắt Phong Dục cao một mét tám tám, trông cậu càng nhỏ nhắn.

Da của cậu rất trắng, rõ ràng là mùa hè nóng nực, nhưng cậu lại không đổ nhiều mồ hôi, có thể là do nóng, hai má có chút ửng hồng, khóe môi khẽ cong lên, phần môi trên của cậu có một viên ngọc bằng thịt, trông rất đẫy đà không thô ráp như những chàng trai bình thường.

Khương Bồ Đào ép buộc trí não hoạt động, cũng chỉ có thể nhớ được một câu mẹ thường nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.

Cậu chớp chớp mắt, nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười khôn khéo, đôi mắt đen tựa như nho cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười vô cùng đáng yêu.

"Cậu.... có thể trả điện thoại cho tớ."

Cậu giả ngây giả ngốc, không hề nhắc đến lý do tại sao cậu lại sử dụng ảnh của Phong Dục làm hình nền điện thoại.

Phong Dục không bị mắc lừa, anh lùi về sau một bước, dựa lưng vào tường.

"Không nói thật sao?"

Anh biết Khương Bồ Đào này, từ khi còn là học sinh năm nhất trung học đã luôn lén lút đi theo sau lưng anh, thỉnh thoảng bị phát hiện, cậu giống như một con thú nhỏ sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, lâu lâu không quên quay lại nhìn.

Tính cách Phong Dục rất xấu xa, tâm trạng có khi tốt hay không, thì thi thoảng đều thích hù dọa cậu một chút.

Trên mặt Khương Bồ Đào vẫn còn treo nụ cười ngây ngô, cười đến nỗi khuôn mặt gần như đông cứng lại.

Đôi mắt cậu chuyển động theo hướng điện thoại di động mà Phong Dục đang cầm, cúi đầu ước chừng khoảng cách giữa hai người bọn họ, hạ quyết tâm, bất chấp xông lên cướp điện thoại của mình về.

Ánh mắt Phong Dục nhanh tay lẹ mặt, Khương Bồ Đào vừa đi tới phía trước, anh đã giơ tay lên, Khương Bồ Đào dù cố như thế nào cũng không thể với tới.

Khương Bồ Đào kiễng chân không vững, lảo đảo ngã vào người Phong Dục, nhưng Phong Dục lại duỗi một ngón tay đẩy vai cậu ra xa.

Sắc mặt Phong Dục không tốt lắm, có vẻ không thích bị người khác dựa vào quá gần.

Khương Bồ Đào sau khi nhận ra, lập tức lùi lại một bước, ngập ngừng thở dài:

"Điện thoại...."

Phong Dực không đưa cho cậu, mở màn hình điện thoại rồi hỏi cậu:

"Mật khẩu là gì?"

Khương Bồ Đào mơ hồ đoán được Phong Dục định làm gì, đành im lặng.

Phong Dục không khách sáo với cậu, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Khương Bồ Đào, kéo ngón trỏ của cậu và ấn vào khóa vân tay, phát hiện không đúng liền thay thế bằng ngón tay cái.

Thời tiết nóng nực, lúc này Khương Bồ Đào bị phơi nắng hết cỡ, nhiệt độ cơ thể hơi cao, lúc này lại bị Phong Dục kéo ngón tay, cậu phát hiện tay Phong Dục hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy mát mẻ thoải mái.

Sau khi mở khóa điện thoại thành công, Phong Dục cúi đầu nghịch ngợm, Khương Bồ Đào nghe thấy âm thanh xóa ảnh.

Cậu cúi đầu không dám nhúc nhích, trong lòng có chút phiền muộn, thầm nghĩ ảnh chụp được hôm nay vô ích rồi.

Đột nhiên, Phong Dục nói:

"Ngẩng đầu lên."

Khương Bồ Đào ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Dục đang giơ điện thoại về phía cậu, mở phần chụp ảnh, sau đó bấm thêm mấy cái, liền ném điện thoại cho Khương Bồ Đào.

Cầm lấy điện thoại di động vừa đánh mất giờ đã trở lại, Khương Bồ Đào vẫn có chút sững sờ.

Phong Dục mặc kệ cậu, xoay người đi ra khỏi ngõ, bóng lưng thẳng tắp nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.

Khương Bồ Đào mở điện thoại, bị bức ảnh ngốc nghếch trước mặt doạ sợ.

Phong Dục không chỉ xóa tất cả ảnh của anh trong album của Khương Bồ Đào mà còn tự chụp ảnh của Khương Bồ Đào rồi đặt làm màn hình nền, không chừa lại đường lui cho cậu.

Khương Bồ Đào đối mặt với tấm ảnh ngốc nghếch của mình, bĩu môi, thầm nghĩ nam thần thật không dễ sống chung.

Cậu trái lại cũng không chán nản lắm, về nhà tắm rửa xong liền chuẩn bị tiếp tục giải đề.

Cậu thích Phong Dục lâu như vậy, gương mặt thật của Phong Dục như thế nào, cậu ít nhiều cũng hiểu rõ và đoán được, cậu chưa bao giờ tưởng tượng Phong Dục là một nam thần hoàn mỹ.

Cậu mở bài tập ra, không đọc nổi hai dòng chữ, lại cầm điện thoại lên, ngón tay lướt lướt, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong con hẻm hôm nay.

Cho đến khi cậu nhìn thấy một APP kì lạ, nó tối om không có kí hiệu gì, nhìn thế nào cũng không giống như là cậu đã cài đặt nó.

Khương Bồ Đào tò mò nhấp vào APP, không ngờ lại hiện ra một trang chủ màu hồng, mở đầu là dòng chữ lớn, sau đó là dấu ngã và dấu chấm than nối tiếp nhau khiến Khương Bồ Đào không kịp phản ứng.

"Ting ting ting! Bạn đã tìm thấy tôi ~ Tôi chính là ứng dụng công lược siêu lợi hại và bất khả chiến bại trong vũ trụ ~ Với sự tồn tại của tôi! Tôi đảm bảo rằng 100% bạn sẽ công lược người cậu thầm yêu thành công! Đạt được thành tựu hôn môi, ôm ấp và xxx! ~ "

Khương Bồ Đào đọc đi đọc lại để xác nhận rằng cậu không nhìn nhầm.

Bây giờ Internet phát triển quá, cậu lại có người mình thích. Không phải là cậu chưa đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, cậu đã nghe nói về đủ thứ, hệ thống công lược linh tinh gì đó cậu cũng nghe qua rồi, chỉ là cậu chưa từng nghĩ tới loại đồ vật này có tồn tại, đầu tiên Khương Bồ Đào cảm thấy rằng APP này là do Dương Tri Ý làm.

Người duy nhất có cơ hội cài đặt loại APP này trên điện thoại di động của cậu là Dương Tri Ý, cậu lấy điện thoại gọi cho Dương Tri Ý ngay lập tức .

Lúc này Dương Tri Ý đang cùng bạn gái anh anh em em, cậu ta bất mãn nhận điện thoại của Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào:

"Dương Tri Ý, cậu cài ứng dụng lung tung nào trên điện thoại của tớ vậy?"

Dương Tri Ý sửng sốt nói:

"Không có nha... Tớ mượn điện thoại của cậu để thử nghiệm APP vào buổi chiều, nhưng cuối cùng nó lại không hoạt động, tớ nhớ là đã gỡ cài đặt nó."

Khương Bồ Đào cau mày:

"Thực sự đã gỡ cài đặt rồi sao?"

Dương Tri Ý nghiêm túc nhớ lại:

"Thật sự tớ đã gỡ rồi, tớ nói dối cậu làm gì, còn cậu, tại sao vẫn chưa gửi ảnh cho tớ?"

Khương Bồ Đào nghe Dương Tri Ý nói, không giống như đang lừa cậu, Dương Tri Ý tuy rằng thích nói đùa, nhưng cậu ta sẽ không làm ra một trò đùa lớn như vậy.

Cậu cúp điện thoại và gửi ảnh của Dương Tri Ý trước.

Ảnh của Phong Dục trong album đều do Phong Dục tự xóa, tất cả ảnh còn lại đều là Dương Tri Ý, Khương Bồ Đào nhìn thấy xui nên sau khi gửi liền xoá hết đi.

Nghĩ đến dáng vẻ lạnh nhạt của Phong Dục lúc chiều, nhịp tim của Khương Bồ Đào chậm rãi tăng, cậu lại mở App lên.

Sau khi App được mở một lần, biểu tượng sẽ tự động được thay thế bằng một trái tim màu hồng.

Mở màn vẫn là câu nói như vậy, Khương Bồ Đào hít sâu một hơi, tâm lý nửa tin nửa ngờ, lại bấm một cái.

Ngay sau đó, một trang điền dữ liệu hiện lên, phía trên yêu cầu Khương Bồ Đào điền người mà cậu muốn công lược, là nam thần hay nữ thần, một số thông tin cơ bản của người đó, cuối cùng yêu cầu cậu gửi ảnh đại diện.

Nhịp tim Khương Bồ Đào đập nhanh, đầu ngón tay hơi run, cẩn thận điền tên Phong Dục, điền thông tin từng cái một, cuối cùng nộp ảnh đại diện, lật xem album ảnh, ma xui quỷ khiến cậu gửi tấm ảnh ngốc nghếch mà Phong Dục chụp lên.

Sau khi kiểm tra lại lần cuối, Khương Bồ Đào mang tâm trạng hoàn thành nhiệm vụ, nhấn nút gửi đi màu hồng.

Điện thoại di động ngay lập tức vang lên một âm thanh thông báo vui vẻ và App lại hiện ra một câu nói.

"Xin chúc mừng! Bạn đã bắt đầu bước đầu tiên công lược nam Thần! App công lược này tiên tiến và có kỹ thuật cao hơn bất kỳ hệ thống công lược nào. Chỉ cần bạn nghiêm túc làm theo hướng dẫn của App công lược, bảo đảm bạn sẽ thuận lợi công lược được nam thần! Hoàn thành thành công rực rỡ! Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cần trực tiếp hỏi hệ thống ~ ”

APP hướng dẫn này luôn luôn nói cái gì mà "thành công rực rỡ", làm cho Khương Bồ Đào thấp thỏm, lòng bàn tay cậu nóng lên và đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Phong Dục không ngừng hiện lên trong đầu cậu, càng nghĩ đến chuyện này, Khương Bồ Đào càng lo lắng.

Cậu thu lại tâm tư và bắt đầu nghiên cứu về App công lược xuất hiện một cách khó hiểu trong điện thoại di động của cậu, sau đó một giao diện đối thoại xuất hiện, vẫn là màu hồng rực rỡ, có hai nút bên dưới phần đối thoại, một cái ghi "Xem xét độ hảo cảm", cái còn lại "Nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên".

Đầu ngón tay của Khương Bồ Đào lơ lửng trên màn hình điện thoại, phân vân về hai nút này, cuối cùng không bấm cái nào.

Cậu nhấp vào hộp thoại, ở bên trong nhập hai từ "hệ thống", suy nghĩ một lát lại thêm một từ khác rồi bấm nút gửi đi.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống?

Phía bên kia im lặng, không có phản hồi.

Khương Bồ Đào đợi mãi, trong lòng hết sốt ruột đến muộn phiền, cuối cùng cậu quăng điện thoại qua một bên tiếp tục giải bài tập.

Bên kia Phong Dực vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy đèn báo của điện thoại di động nhấp nháy, cầm điện thoại di động lên xem, nhưng không có tin tức gì mới.

Anh vừa lướt qua lướt lại, bỗng phát hiện có một chấm nhỏ màu hồng ở góc trên bên phải của chương trình điều khiển tổng thể APP dự thi.

Phong Dục là trưởng nhóm và khi thử nghiệm APP phải kiểm soát nó, chương trình điều khiển tổng thể chỉ có anh và bạn của anh là phó trưởng nhóm Trình Triết biết.

Nhấp vào chương trình điều khiển tổng thể, giao diện yên tĩnh, trận thi đấu kết thúc, không ai rảnh rỗi để kiểm tra APP.

Phong Dục khẽ cau mày, đầu ngón tay lướt trên màn hình, phát hiện trong cài đặt của chương trình điều khiển có một tùy chọn ẩn, bên trong là nút mở, không có văn bản mô tả.

Trực giác mách bảo Phong Dục rằng chắc chắn có gì đó không ổn với chiếc nút này, anh không chút do dự mở nó ra.

Ngay sau khi nút được bật, chương trình điều khiển nền chính tự động tắt và khởi động lại. Sau khi khởi động lại, nút này sẽ chuyển sang màu hồng và một dòng lời nhắc xuất hiện trên đó.

"Đã chuyển sang chế độ của hệ thống công lược!"

Ngoài lời nhắc này, phía dưới là hộp thoại, bên cạnh có một cái cài đặt tùy chọn, bên trong viết mức độ hảo cảm.

Trong hộp thoại, một lượng lớn tư liệu và một bức ảnh, ở phía dưới còn có một câu, ba chữ.

"Ngài hệ thống?"

Phong Dục nhìn chằm chằm ảnh của Khương Bồ Đào trong vài giây, sau đó bấm vào trang cá nhân.

Trong thông tin có ghi một số thông tin cơ bản của Khương Bồ Đào, Phong Dục nhanh chóng xem qua.

Họ tên: Khương Bồ Đào

Người muốn công lược: Phong Dục

Muốn đạt được thành tựu công lược: thành công rực rỡ.

Muốn gắn bó với người công lược trong bao lâu: mãi mãi.

Phía sau vẫn còn một số câu hỏi nhỏ, Phong Dục nhanh chóng đọc xong, khuôn mặt lạnh lùng thoát khỏi App, trực tiếp gọi cho bạn của anh là Trình Triết.

Trình Triết là đội phó của nhóm này, cậu ta có một người bạn gái từ thời thơ ấu, thời gian trước cậu ta có nhắc đến việc cải tiến App thành một loại App nào đấy cho bạn gái chơi.

Ngay khi nhìn thấy giao diện màu hồng này, Phong Dục đã nghĩ ngay đến Trình Triết.

Điện thoại được kết nối, Phong Dục thẳng thừng hỏi:

"Cậu đã sửa đổi lại cái App của nhóm?"

Trình Triết:

"Đúng thế, trước kia tớ đã nói với cậu rồi, bạn gái tớ nghiện tiểu thuyết hệ thống công lược, vì vậy tớ đã tạo một ứng dụng cho cô ấy chơi, nhưng cô ấy chơi chán rồi. Tớ đã ẩn công tắc điều khiển chính phía sau, gói cài đặt cũng để một gói khác, không ảnh hưởng đến thi đấu. "

Phong Dục nhớ lúc thi đấu Dương Tri Ý xác thực đã mang điện thoại di động của Khương Bồ Đào đến, nói rằng sẽ giúp nhau làm thí nghiệm, kết quả là không có đủ thời gian để sử dụng nó.

Khi đó, Dương Tri Ý đã hỏi Trình Triết gói cài đặt, chắc hẳn là Trình Triết đã gửi nhầm.

Phong Dục nghĩ đến chuỗi thông tin mà Khương Bồ Đào đã điền và hỏi:

"Bộ điều khiển vẫn còn trong điện thoại của cậu chứ?"

Trình Triết:

"Ừ, sao vậy?"

Phong Dục: "Gỡ cài đặt đi."

Trình Triết: "Tại sao?"

Phong Dục: "Không có lý do, gỡ nó đi."

Trình Triết: "Được rồi, gỡ thì gỡ, tớ chỉ thay đổi một chút cho bạn gái chơi thôi, cậu làm gì mà căng vậy... Tiếc quá phải gỡ cài đặt, cậu không biết là để thu thập các nhiệm vụ chiến lược trong APP này, tớ đã sử dụng công nghệ AI để thống kê hàng chục nghìn cuốn tiểu thuyết lãng mạn và trích xuất hàng nghìn nhiệm vụ chiến lược để các cặp đôi hâm nóng tình cảm, khi tớ và bạn gái của làm các nhiệm vụ vào thời điểm đó... Chậc, tuyệt vời lắm. "

Phong Dục không muốn nghe giọng điệu cổ quái của Trình Triết, vì vậy anh cúp điện thoại.

App đã được chuyển sang chế độ kiểm soát toàn bộ hệ thống công lược lại gửi một thông báo khác, thông báo này cho thấy ứng dụng của bên kia được ưu tiên xem mục tiêu chiến lược.

Phong Dục trực tiếp thoát khỏi phần mềm, kéo phần mềm gỡ cài đặt, dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, do dự một hồi, đột nhiên có cuộc gọi đến.

Anh nhìn tên người gọi đến, ánh mắt hơi lạnh, nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.

Khương Bồ Đào đã hỏi một vài câu hỏi, nhưng vẫn không thấy bất kỳ câu trả lời nào từ ứng dụng công lược này, cậu càng ngày càng nghi ngờ về tính xác thực của ứng dụng công lược này.

Nhưng cậu không nỡ gỡ cài đặt nó, suy nghĩ một lát và cuối cùng bấm vào nút để kiểm tra độ hảo cảm.

Lướt xuống một chút, cậu hồi hộp nhìn chằm chằm vào điện thoại, rất lâu không thấy tin nhắn trả lời.

Khương Bồ Đào bực bội nằm xuống bàn, vừa thở dài liền cảm thấy điện thoại rung lên.

Bên kia, Phong Dục cúp điện thoại, tâm tình không tốt.

Anh nhấp vào ứng dụng một cách khó hiểu, nhìn vào hình đại diện ngớ ngẩn của Khương Bồ Đào và di chuyển đầu ngón tay qua lông mày của Khương Bồ Đào.

Bức ảnh này là do Phong Dục chụp, Khương Bồ Đào ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy trong veo, trong tiềm thức khiến người ta muốn tránh né, từ đáy lòng sẽ nảy ra một số ý nghĩ xấu.

Anh nhấp một vài lần vào phần yêu thích trả lời và gửi nó.

Khương Bồ Đào ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, sáp đến gần điện thoại trước mặt.

Độ hảo cảm hiện tại của Phong Dục đối với bạn: -100.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp