Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Trong phòng học nhất thời trở nên tĩnh lặng lại.

Mấy người nhìn nhau, cảm giác sự việc vừa xảy ra thật quá khó tin. Trần Lâm Viễn nhìn Bạch Vấn Hạ như đang nhìn siêu nhân vậy, điều này thật sự nên xuất hiện trong một phó bản với tình tiết kỳ dị hay sao?

Thiếu niên bất lương đã biến thành ác quỷ vậy mà còn bị Bạch Vấn Hạ làm cho sợ hãi!

Vương Diễn, người vừa thoát được một kiếp, không nhịn được nuốt nước miếng, nhìn Bạch Vấn Hạ bằng ánh mắt kính trọng, lẩm bẩm nói: "Bạch, anh Bạch, anh có thật sự là con người không vậy?" Anh ta nhớ lại tất cả sự khinh thường trước đây bản thân dành cho Bạch Vấn Hạ, ​​cho rằng đối phương chỉ là một cái bình hoa, thật sự là quá sai lầm rồi, lúc này Bạch Vấn Hạ chính là cứu tinh của anh ta.

"Cậu nói cái gì? Tất nhiên tôi là con người rồi." Bạch Vấn Hạ có chút uất ức, cảm thấy tên thiếu niên bất lương này đang trả thù mình, mới có thể vừa khiến người ta có hy vọng nhưng cũng làm cho người ta tuyệt vọng: "Có thể là vì tôi không phải là người hại cậu ta nên cậu ta mới cắn rứt lương tâm."

Đương nhiên là không ai tin câu này, chưa từng nghe qua quỷ trong phó bản lại có thể cắn rứt lương tâm.

Trịnh Hoàn cũng vô thức đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, tự hỏi Bạch Vấn Hạ rốt cuộc là cái quái gì vậy, điều này quả thực vượt quá sức tưởng tượng của anh ta. Đối phương bày ra cái vẻ chẳng biết gì như thật sau khi đánh lui ác quỷ, dù là thực lực hay kỹ năng diễn xuất cũng đều rất đáng sợ, hơn nữa điều quỷ dị nhất là không thể nhìn ra rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì, tất cả những hành vi kia nhìn như chẳng có logic gì cả …

Bạch Vấn Hạ đương nhiên không thể đến phó bản này chỉ để dạo chơi! Điều này chỉ có thể chứng minh rằng so với bên kia, thủ đoạn tâm cơ của bản thân thật sự là quá thấp kém rồi, hoàn toàn không đoán ra được!

Anh ta cứ thế mà muốn cạnh tranh với một đối thủ đáng sợ như vậy sao? Trịnh Hoàn vốn đã nghĩ tới việc rút lui, nhưng khi nghĩ tới lệ quỷ kia Trịnh Hoàn lại vui vẻ trở lại, cảm thấy hôm qua bản thân có thể triệu hồi đối phương đây đều là duyên phận cả! Nói không chừng lệ quỷ cấp cao kia thậm chí đã có ấn tượng tốt về anh ta rồi thì sao? Tóm lại, anh ta nhất định có thể đạt được gì đó trong phó bản này.

"Mình không thể bỏ cuộc. Dù Bạch Vấn Hạ có mạnh đến đâu thì chắc chắn cũng phải bó tay khi đứng trước lệ quỷ cấp cao kia! Những phương pháp thông thường có lẽ sẽ không có tác dụng với cậu ta." Trịnh Hoàn nghiến răng một cái, quyết định sử dụng những thủ đoạn đã ghi trong quyển sổ ghi chú có được trước đó.

Điều mà Trịnh Hoàn không ngờ tới là mạch não của Bạch Vấn Hạ vào lúc này cũng suy nghĩ giống anh ta.

"Có vẻ như thiếu niên bất lương này vẫn còn quá mềm lòng, căn bản chẳng làm gì được mình! Vẫn là đi tìm lệ quỷ trước đó thì hơn." Bạch Vấn Hạ cau mày: "Nhưng mà lệ quỷ để lại tấm vải đen đêm qua là ai? Trông có vẻ rất lợi hại, quả nhiên lượng thông tin mình biết vẫn là quá ít."

Có vẻ là kể cả làm một đồng đội heo cũng không thể chểnh mảng, nhất định phải hiểu được tình tiết của phó bản càng nhiều càng tốt, nếu không thì biết tìm lệ quỷ kiểu gì.



Về phần ba người bên kia, thi thể Vương Hổ nằm sững sờ trên mặt đất, cây bút cắm trước ngực thế mà là cây bút mà cậu ta luôn cầm trên tay!

Hai người kia vẫn còn đang bàng hoàng, từ góc nhìn của bọn họ thì cái gì cũng chưa kịp nhìn đến. Họ chỉ thấy Vương Hổ không ngừng viết nguệch ngoạc trên giấy, làm thế nào cũng không ngăn được. Sau đó thì cầm cây bút đâm thẳng vào lồng ngực! Máu tươi bắn tung tóe khắp mặt giấy và khuôn mặt của hai người đối diện.

"Cậu ta, cậu ta đã chết rồi..." Hai người mừng cho bản thân mình vì ngày hôm qua họ đã không động thủ với NPC, nhưng đồng thời họ cũng sinh ra sợ hãi đối với người bạn từng đồng hành cùng mình, chỉ mong có thể tránh xa cậu ta ra một chút.

Thi thể của Vương Hổ vốn đang nằm trên mặt đất, nhưng không bao lâu, cậu ta giật giật ngón tay, ngồi trở lại vị trí ban đầu một cách vặn vẹo và quái dị, đôi mắt cậu ta còn nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Hai người họ sợ hãi đến mức vội vàng nói: "Chúng tôi không phải trơ mắt đứng nhìn cậu chết, chỉ là mọi việc diễn ra quá đột ngột nên chúng tôi muốn ngăn cản cũng không kịp!"

"Đúng vậy, trước đây chúng ta vẫn là anh em sống chết có nhau mà! Sẽ không tốt lắm nếu chúng ta giải thích rõ ràng mọi thứ ở đây đâu."

Nhưng Vương Hổ căn bản là không muốn nghe lời nói của bọn họ, thân thể của cậu ta cứng ngắc đứng lên khỏi chỗ ngồi, từng bước đi về phía hai người bọn họ.

Bọn họ sợ tới mức tất cả đều lùi về phía sau, nhưng thân thể lại va vào bàn học phía sau, tạo ra tiếng động chói tai. Quay đầu lại thì nhìn thấy mấy người bạn học NPC đang ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn hai cái xác chết!

Hai người họ muốn chạy, nhưng lại phát hiện chân của họ đã mềm nhũn cả ra và không thể di chuyển được nữa, muốn hô to cứu mạng nhưng phát hiện yết hầu như bị thứ gì chặn lại, không thể phát ra được một chữ. Cho dù họ chỉ mới trải qua một phó bản cũng biết rằng đó là do họ đã bị mắc kẹt trong không gian ma quái nào đó! Trừ khi có ai đó đến giúp, nếu không thì họ không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài—

"Xin nhường đường, tôi cần thu bài thi." Giọng nói đột nhiên vang lên, dáng vẻ của Bạch Vấn Hạ nhẹ nhàng vượt qua trước mặt bọn họ, cậu thật sự là rất bình thường, chỉ muốn nhanh chóng thu xong bài thi, bởi vì liên quan đến không gian ma quái ở đây nên người ngoài nhìn vào cũng không có gì khác thường.

Hai người họ đột nhiên cảm thấy được giải thoát khỏi tình trạng quỷ dị này, nhưng mối nguy rõ ràng vẫn chưa được giải trừ. Nhìn vào mắt Bạch Vấn Hạ, ánh mắt của bọn họ toát lên nỗi thất vọng và không cam lòng.

Ngay cả khi Bạch Vấn Hạ đã thoát khỏi tay lệ quỷ trước đó thì cũng là do may mắn. Hiện tại đến đây cũng chỉ là một tên não trắng xóa mà thôi!

"Đáng ghét, nếu là một người có kinh nghiệm như Trịnh Hoàn đến đây thì tốt rồi."

"Giờ chúng ta chắc chắn phải chết, trừ phi là đẩy một NPC ra hiến tế, nhưng nếu như thế thì sau này cũng sẽ bị NPC báo thù!" Trong lòng của họ đã tràn đầy tuyệt vọng khi thấy Bạch Vấn Hạ và Vương Hổ sắp va chạm.

Trước khi va vào Bạch Vấn Hạ, gương mặt Vương Hổ vốn đã cứng ngắc co giật một lúc, nhưng sau đó cậu ta lại nhanh chóng lùi lại bằng sự nhanh nhẹn một cách không khoa học... Cậu ta ngồi lại chỗ của mình một lần nữa, dáng vẻ thành thật.

Hai người: "?"

Bọn họ quay đầu lại thì thấy những bạn học NPC khác cũng đang mải mê viết bài, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Ngay cả người ngu ngốc nhất cũng có thể nhận ra rằng sự bất thường của những NPC này và thi thể bất thường của Vương Hổ là do Bạch Vấn Hạ! Hai người phát huy năng lực não bộ phong phú của mình, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, ánh mắt lộ ra tia sáng: "Lẽ, lẽ nào đây là boss ẩn sao?"

"Chẳng trách, tôi nói cái cậu Tiểu Trần kia tại sao lại cứ đi theo Bạch Vấn Hạ, ​​hóa ra là muốn ôm đùi cậu ta!



Bạch Vấn Hạ đưa tất cả bài thi lên, giáo viên hài lòng nhìn cậu, sau đó vì khuôn mặt quá ưa nhìn nên lại nhìn cậu thêm vài lần nữa, khen ngợi: "Làm không tồi." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Độ hảo cảm của giáo viên dành cho bạn +10, độ hảo cảm bây giờ là 35."

Bạch Vấn Hạ thật sự là đến vì hảo cảm, nhưng vào lúc này cậu chưa bao giờ nghĩ độ hảo cảm lại tăng lên nhiều như vậy!

Cũng có thể nói, hỏi thăm tin tức vào lúc này hẳn là có thể hỏi được nhiều nội dung đây.

"Thưa thầy, con muốn hỏi vài điều về Hứa Nhạc Quân..."

Hứa Nhạc Quân là chủ nhân của quyển sổ ghi chú, cũng là mối liên hệ chặt chẽ với lệ quỷ phó bản này.

Vẻ mặt của giáo viên thay đổi, nếu độ hảo cảm của cậu không đủ, giáo viên chắc chắn sẽ không mở miệng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Bạch Vấn Hạ, ​​do dự một phen liền nói: "Vốn dĩ là không nên nói, nhưng vì cậu đã hỏi nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng chuyện này cậu tuyệt đối không được nói với người khác."

"Hứa Nhạc Quân vốn là học sinh của lớp này, tính tình quái gở, thành tích học tập cũng không tốt, tôi bình thường cũng rất bận nên không chú ý nhiều đến cậu ta. Có hôm sau khi tan học, cậu ta leo lên trên lầu nhảy xuống, việc này có liên quan tới mấy thiếu niên bất lương kia nhưng nhà bọn chúng giàu nên cuối cùng cũng được giải quyết trong êm đẹp. Tốt hơn hết cậu cũng đừng tiếp xúc với bọn chúng."

"Hóa ra là như vậy, cảm ơn thầy."

Ánh mắt của Bạch Vấn Hạ không khỏi rơi xuống hai tên NPC thiếu niên bất lương kia. Một trong số đó là nhân vật trong phần CG mà mọi người đã thấy khi mới vào phó bản, chiếc điện thoại di động trong tay đối phương rõ ràng là một vật rất quan trọng.

Hiện tại tình huống đã rất rõ ràng, những người này là những người cuối cùng mà Hứa Nhạc Quân tiếp xúc trước khi chết, thù hận đối với bọn họ cũng sâu sắc nhất, trả thù những người khác chắc chỉ là thứ yếu, nhưng tại sao người gác cổng lại ở đó? Chẳng lẽ cần phải mở cánh cửa sao? Mặc kệ là gì. Tóm lại… cậu phải tìm cách ở cạnh hai NPC này, đồng thời đảm bảo an toàn cho họ, tăng giá trị thù hận của lệ quỷ đối với cậu.

Chỉ cần như vậy, khi lệ quỷ báo thù là lúc có thể giết chết nó, mọi thứ đều thật hoàn hảo!



Mọi người thật không dễ dàng mới đợi được tới khi tan học, hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, họ thực sự dành cả một ngày để học. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Không phải lũ ác quỷ này không muốn động thủ, chỉ là ở cùng trong một phòng học với Bạch Vấn Hạ, dưới áp lực của lệ quỷ cấp cao, chúng quá sợ hãi, cả đám ngoan hơn cả gà, chẳng dám làm gì lỗ mãng.

Vào lúc này, độ khó của phó bản có thể nói là tụt dốc không phanh, khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chết lặng.

"Tôi chưa bao giờ thấy phó bản nào lại yên tĩnh như vậy, cho dù nó chỉ là một phó bản dành cho tân binh thì cũng sẽ không đến mức suôn sẻ như vậy chứ..."

"Nói tới cuối cùng đều là bởi vì Hạ Hạ của chúng ta quá lợi hại, mới có thể từ trong tay lệ quỷ đoạt về đạo cụ mạnh như vậy!"

"Các người cũng đừng quá phấn khích, cho dù là có cái đạo cụ kia thì cũng không thể ngăn được lệ quỷ. Lệ quỷ này đã không xuất hiện trong ngày hôm nay thì sợ rằng đêm nay sẽ phải gặp chuyện không may. Rạng sáng đêm nay đã là sau 3 ngày rồi, hơn nữa lại chết mất một streamer nên sức mạnh của lệ quỷ hẳn là đã tăng lên!"

Mặc dù nói là như vậy, nhưng các khán giả vẫn nhớ những hành động trước đây của Bạch Vấn Hạ, trong lòng bắt đầu sinh ra sự mong chờ, tò mò cậu sẽ làm gì tiếp theo.



Mắt thấy sắp về ký túc xá nghỉ ngơi, mấy người kia đã gấp rút đi tới trước mặt Bạch Vấn Hạ xoát độ hảo cảm, hiện tại bọn họ đã nhìn thấu, Bạch Vấn Hạ là người mạnh nhất ở chỗ này. Mặc dù Trịnh Hoàn có kinh nghiệm dày dặn trong việc vượt phó bản, nhưng xét về sức mạnh thì anh ta chỉ có thể làm đàn em của Bạch Vấn Hạ.

"Anh Bạch, chuyện lúc nãy tôi rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, giờ chúng tôi đã chết rồi, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định vì nghĩa mà không dám chối từ."

"Anh Bạch, tôi trước đây là có mắt mà không thấy Thái Sơn! Vậy mà không nhận ra sự xuất sắc của anh, anh nhất định phải tha thứ cho tôi!"

Tiểu Trần bị kẹt ở bên ngoài không thể đi vào, mắt thấy vị trí đàn em của mình không được an toàn, cả người đều tủi thân uất ức.

Bạch Vấn Hạ cũng chìm vào im lặng, ánh mắt mơ hồ trống rỗng. Sao lại như thế này, cậu ta đến đây không phải để làm đồng đội heo sao? Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, những người này não bổ kiểu gì ra mấy chuyện này vậy … Bây giờ mình tiếp tục duy trì thiết lập bình hoa ngu ngốc cũng vô dụng, thế thì đành vứt bỏ thôi.

"Anh Bạch, anh có mệt không, có muốn tôi xoa bóp cho anh không? Hay là anh tới ký túc xá chúng tôi nghỉ ngơi đi!" Người này nói rất thành khẩn, họ sợ rằng tối nay khi trở về ký túc xá sẽ đụng phải thi thể của Vương Hổ, vẫn là ở cùng với Bạch Vấn Hạ an toàn hơn.

Bạch Vấn Hạ nghe xong, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, chợt hiện lên một ý tưởng táo bạo, cậu gật đầu nói: "Cậu nói không tồi!"

"Hả?" Người nọ nhìn Bạch Vấn Hạ, ​​trong lòng rất phấn khích, không ngờ rằng anh ta thực sự nhận được sự khẳng định của đại lão.

"Tối nay tôi sẽ đến đó, ừm, có lẽ tôi cũng đưa hai người đến luôn." Bạch Vấn Hạ chậm rãi nói, ánh mắt kiên định của cậu rơi vào hai NPC thiếu niên bất lương, khiến hai người họ ở đằng sau cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.



Lúc này, không ai để ý đến là có một bóng người từ từ băng qua sân thể dục tối tăm, đi đến vị trí của phòng học cũ.

Đứng trước cánh cửa cũ kỹ và rỉ sét, người đó vươn bàn tay hơi run rẩy của mình ra, dùng chìa khóa mở cửa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp