Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 33: Công viên giải trí (4)


1 năm

trướctiếp

Ngay cả trong khu vui chơi đổ nát này, nhà hàng này vẫn rất sang trọng, được xây dựng trên nước và chỉ có thể đi qua cầu tàu. Quái vật thi thoảng sẽ xuất hiện ở các vùng biển lân cận, nhưng so với những loài vật hoang dã kia…có sức tấn công mạnh mẽ…Quái vật nơi này nhìn qua giống như thú cưng được người nào đó nuôi.

Nhìn từ xa, ai cũng có thể thấy nhà hàng trên nước này không chỉ chiếm diện tích tương đối lớn, còn có không gian hai tầng. Dĩ nhiên trừ khi dùng bữa ngoài trời, còn có rất nhiều tiện nghi để mọi người có thể thư giãn. Nếu như nơi này không phải bên trong phó bản, đại khái tất cả mọi người đều sẵn lòng tận hưởng.

Cửa ra vào có một số nhân viên bảo vệ đeo mặt nạ đứng canh, không cho phép người khác tùy tiện tiến vào.

Quan sát tình hình này, Địch Gian lo lắng hỏi Bạch Vấn Hạ: “Nơi này vừa nhìn qua cũng biết không dễ vào được, tốt nhất chúng ta tìm một quán ven đường ăn cơm trước.”

Sau đó, cậu ta thấy Bạch Vấn Hạ rõ ràng lấy ra một tấm thiệp mời từ trong tay mình: “Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Sau khi đám người bảo vệ xem xong thiệp mời, thái độ cung kính đáp: “Ngài chính là khách mà chủ nhân mời đến, mời đi bên này. Chủ nhân đã chờ cậu rất lâu rồi.”

Địch Gian: “?”

Cậu ta cắm đầu đi theo, phát hiện bảo vệ xung quanh cũng không có phản ứng gì. Có thể họ cho rằng đó là người hầu của Bạch Vấn Hạ hay gì đó.

“Chuyện gì đây? Thiệp mời kia là sao?” Địch Gian không kiềm chế được tò mò, vô cùng hiếu kỳ đi tới phía trước hỏi Bạch Vấn Hạ.

“Đây là lời mời ăn trưa của chủ nhân khu vui chơi.” Bạch Vấn Hạ nói xong, cảm giác chính mình đang đói bụng…Nếu được ăn một bữa ngon trước khi đi cũng không tồi.

Địch Gian sững người, tại sao lại như vậy. Cậu ta chỉ theo lẽ thường muốn đi theo Bạch Vấn Hạ trả ơn, sao lại đến một nhà hàng cao cấp như vậy, còn muốn gặp chủ nhân khu vui chơi kiểu gì? Đây mới là ngày đầu tiên của phó bản nha…! Rốt cuộc phải làm sao mới được.

Chẳng lẽ Bạch Vấn Hạ không phải là một người mới thông minh và tốt bụng bình thường hay sao.Vì cớ gì bỗng nhiên cảm giác cậu đang ôm lấy đùi mình?



Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của Địch Gian, tất cả fans hâm mộ đều cảm động và bảo cậu ta ôm lấy đùi vàng nhanh lên.

Mặc dù Địch Gian nói có thể tham gia phó bản thăng cấp rồi, nhưng vẫn chỉ là loại người trung thực và nhút nhát, có thể sống sót tới ngày hôm nay đã là may mắn lắm rồi. Các fans hâm mộ căn bản đều là fans ma ma, thấy Địch Gian rơi vào tình cảnh này đã sớm sốt ruột không yên. Ngay sau khi Địch Gian được Bạch Vấn Hạ cứu, tình cảm của họ tăng lên. Họ càng không ngờ chuyện tốt như vậy còn xảy ra đến tận bây giờ.

Điều này không phải tốt hơn nhiều so với những người kia… người gọi là nhóm đại lão tham gia phó bản ư!

Đối với phòng phát trực tiếp của Bạch Vấn Hạ, lượng người theo dõi tăng vọt, dù sao thì lời mời ăn trưa của boss phó bản thật sự quá bùng nổ. Hơn nữa, xác suất kích hoạt nội dung cốt truyện này là quá thấp, dù có bỏ ra một số điểm tích lũy khổng lồ để mua video phó bản này, cũng không chắc chắn sẽ xem được nhánh cốt truyện. Tất cả mọi người đều quý trọng cơ hội như vậy, cho phép họ mơ tới điều đó, nói không chừng một ngày nào đó bản thân cũng có cơ hội gặp được chuyện như vậy.

Đối với chuyện Địch Gian may mắn được Bạch Vấn Hạ cứu sau đó còn đưa đi ăn chực, không ít người ghen tị và ghét bỏ muốn được biến hình!

Ngay cả fans hâm mộ của Nhan Giang Lâm cũng không nhịn được sang đây xem, chứ đừng nói đến những người qua đường khác. Số lượng người xem tăng trưởng với tốc độ cực nhanh, đạt mức ngang hàng với phòng phát sóng trực tiếp bên Nhan Giang Lâm… Phải biết rằng người đó là người dẫn chương trình đã tích lũy rất nhiều fan cứng trong vòng nửa năm, còn Bạch Vấn Hạ chỉ là người dẫn chương trình mới mà thôi.



Hai người được phục vụ dẫn đi theo một hành lang dài dằng dặc, đến một chỗ khá sang trọng trong nhà hàng. Thậm chí nơi này còn có một cửa sổ sát đất hình vòng cung rất lớn, có thể xem được cảnh đẹp trên mặt hồ nước.

Bóng lưng một người thanh niên đang quay lưng lại với họ, tùy ý ném thứ gì đó xuống nước. Nhìn kỹ lại, rõ ràng anh ta đang cho những con quái vật dưới nước ăn.

Chỉ có một cái bàn ăn hình chữ nhật trong chiếc hộp này, bày đủ loại đồ ăn trên đó. Bởi vì có thêm một người nữa nên phục vụ tạm thời đặt thêm một bộ, bên cạnh có vài bàn có đồ tráng miệng đặt trên đó cho mọi người lấy. Một đám người phục vụ đứng sang một bên, chỉ chờ được phục vụ thực khách,

Địch Gian ngồi xuống mà trong lòng thấp thỏm không yên, mặt khác Bạch Vấn Hạ ngồi bên cạnh không có biểu cảm gì trên mặt.

Người thanh niên kia xoay người lại, gương mặt hiện ra trong mắt hai người.

Anh ta cũng đang đeo một chiếc mặt nạ nhưng nó là chiếc mặt nạ hoàn toàn khác, chỉ che nửa trên khuôn mặt để lộ nửa dưới khuôn mặt dù nhìn thế nào cũng rất đẹp trai. Bộ đồ chính thức mà anh ta mặc trên người có giá không hề rẻ, đứng trước cửa sổ sát đất, xoay người nhìn Bạch Vấn Hạ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là chủ nhân khu vui chơi.

“Các cậu có thể đến đây an toàn như vậy, xem ra đã vượt qua bài kiểm tra của tôi rồi.” Chủ nhân khu vui chơi thản nhiên ngồi đối diện hai người cười nói.

Bạch Vấn Hạ thầm nghĩ bài kiểm tra này có liên quan tới phương diện thể lực sao, gật đầu đáp lại: “Bài kiểm tra này vẫn còn đơn giản.”

“Ồ?” Trên mặt chủ nhân khu vui chơi lộ ra vẻ tán thưởng: “Cậu là người thứ ba sống sót tới được đây trong mười mấy năm qua, cũng là vị khách thứ ba được tôi chiêu đãi. Sau khi ăn xong bữa này, cậu có thể yêu cầu tôi 1 điều, ngay cả khi yêu cầu đó là rời khỏi đây.”

Tất nhiên, chỉ có chủ nhân khu vui chơi mới biết cách rời đi...

Vừa nghe đến được rời đi, Địch Gian bên cạnh đã thở dồn dập. Cậu ta muốn bảo Bạch Vấn Hạ ăn xong bữa trưa ngay lập tức. Dĩ nhiên cậu ta cũng biết rõ, mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, chắc chắn có gì đó không ổn với thức ăn trong bữa trưa này, nói không chừng họ sẽ chết ngay sau khi ăn.

Bản thân Bạch Vấn Hạ vẫn làm bộ dạng bình tĩnh, dường như những chuyện này không làm lòng cậu cảm thấy dao động, nhưng trên thực tế cậu đang rối bời. Chẳng lẽ lại sử dụng thuyền thiên nga vào bài kiểm tra nguy hiểm như vậy sao. Mười mấy năm qua chỉ có ba người thành công, trong đó có mình? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc đồ ăn ngon được bưng lên, cảm xúc của Bạch Vấn Hạ rất chấn động.

Những thức ăn này đã vô cùng phong phú, từng món đều đầy đủ màu sắc hương vị, đối với hai người đang đói bụng quả thực nóng lòng muốn ăn.

“Mời hai cậu dùng.” Chủ nhân khu vui chơi nhẹ giọng, động tác tao nhã dùng dao và nĩa cắt miếng bò bít tết đẫm máu trước mặt. Anh ta vẫn không quên quan sát kỹ Bạch Vấn Hạ phía đối diện với ánh mắt tươi cười, như thể anh ta đã tìm thấy món đồ chơi mới.

Dù sao cuối cùng trong bữa cơm trưa này, có một vài bất ngờ nho nhỏ.

Bạch Vấn Hạ cơ hồ muốn dùng đũa kẹp lấy miếng thịt kho tàu nhưng trong chốc lát lại cau mày, cảm giác một mùi hôi thối xông vào mặt. Đừng nói là ăn hết, chỉ ngửi thêm một hơi cũng cảm thấy phát ngán.

Nhìn Bạch Vấn Hạ trả lại miếng thịt này, sắc mặt chủ nhân khu vui chơi có chút thay đổi.

Bạch Vấn Hạ phát hiện thức ăn trước mắt nhìn thôi đã rất ngon lành nhưng cậu chợt cảm thấy buồn nôn, mùi vị hôi thối xông thẳng vào mũi...

“Tôi sợ tất cả đồ ăn trong bữa ăn này đều đã ôi thiu, nhà hàng sang trọng như thế...Nên không biết có phải đồ ăn trong phó bản bị quỷ ám không?” Bạch Vấn Hạ đành phải lựa chọn một số món ăn có mùi khá thơm để ăn, tránh hầu hết các món trông rất hấp dẫn.

Tất nhiên, Địch Gian đặc biệt chú ý đến cảnh tượng này, cậu ta không thể hiểu được, kinh nghiệm sống nhiều năm qua của cậu ta cho biết nên cẩn trọng với phương diện này. Cho nên cậu ta đã chọn thức ăn giống với Bạch Vấn Hạ.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Bạch Vấn Hạ và Địch Gian tạm thời nguôi ngoai cơn đói. Những người phục vụ bước tới dọn bàn ăn.

Chủ nhân khu vui chơi nhìn Bạch Vấn Hạ bằng ánh mắt khác, anh ta vừa cười vừa nói: “Cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên. Có thể bình an ăn hết bữa cơm này, tính cả cậu cũng chỉ có hai người mà thôi. Trong những thức ăn bình thường này đều hỗn hợp thịt quái vật làm thành món ăn. Chỉ cần dùng một chút sẽ lập tức chết vì tác dụng phụ của nó.”

Rõ ràng, trong mắt của chủ nhân khu vui chơi, Địch Gian chẳng có quyền con người gì cả, và cậu ta là sự tồn tại giống như mặt dây chuyền gắn liền với Bạch Vấn Hạ. Tất nhiên, Địch Gian không có ý phàn nàn, dù sao cậu ta cũng không hiểu mình nhận được bữa ăn này từ đâu ra.

Nhưng đây không phải trọng điểm, lời nói của chủ nhân khu vui chơi hiển nhiên chỉ ra rằng trong số hai người vất vả đến được khu vui chơi, một người đã chết vì bữa ăn này.

Bạch Vấn Hạ bỗng ngây người, cậu ý thức được những câu mình vừa nghe được về đồ ăn ôi thiu kia, thực chất không phải ôi thiu mà là có độc...Cậu có thể cảm nhận được hơi thở, có phải do bánh kẹo đã ăn trước đó hay không?

Trời xui đất khiến thế nào lại bỏ lỡ cơ hội được tặng đầu người chứ! Bạch Vấn Hạ trong lòng hối tiếc không thôi.

Lúc này, chủ nhân khu vui chơi lại mở miệng: “Bây giờ cậu có thể đưa ra yêu cầu với tôi rồi.”

Bạch Vấn Hạ không thể nói hiện tại muốn đối phương quay ngược thời gian trước khi ăn cơm, nhưng cậu nhất định phải kéo dài thời gian tiếp xúc với boss mới được. Như vậy mới đảm bảo mức độ nguy hiểm tăng lên rất nhiều.

Nhưng đồng thời, Bạch Vấn Hạ phải chắc chắn người bên cạnh không biến thành gay chỉ vì lời nói của mình! Không thể nói mấy câu mập mờ như “Tôi hy vọng được ở chung với cậu lâu hơn” hay “Cậu có thể tiếp xúc thân mật với tôi trực tiếp được không”.

Cậu đã tận mắt chứng kiến boss ẩn nấp kỹ như thần vượt qua phó bản lại bị ảnh hưởng vận xui của mình, và xu hướng tình dục của anh ta đã chuyển biến đột ngột. Phó bản này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó nữa, Bạch Vấn Hạ tuyệt đối không cho boss phó bản này có thừa cơ hội suy tính nữa, nếu có thể thì khiến cho độ hảo cảm của đối phương với cậu rớt xuống âm luôn.

Suy nghĩ một chút, Bạch Vấn Hạ dò hỏi: “Cái gì cũng được hết sao?”

Chủ nhân khu vui chơi khẽ xoa cằm: “Đương nhiên có thể. Bất luận là điều gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ làm.”

Chỉ là dùng cách gì hoàn thành thì không biết tường tận. Nếu yêu cầu trực tiếp rời đi, lại không phải rời khỏi phó bản này mà là rời khỏi khu vui chơi...Thế nhưng thế giới bên ngoài khu vui chơi này chỉ là một màn sương mù trắng mênh mông mà thôi, căn bản người sống không thể sinh tồn ở đó.

Bữa cơm trưa này có thể nói vốn dĩ là cạm bẫy đặt khắp mọi nơi. Chủ nhân khu vui chơi thật sự rất tò mò, Bạch Vấn Hạ người luôn lựa chọn chính xác ở mọi nơi lại không thể chống lại sự cám dỗ lúc này.

“Vậy tôi muốn nhờ anh, đêm nay lại mời tôi một bữa cơm.” Bạch Vấn Hạ nói, đây chính là tính cách của người đồng đội heo khổ sở tưởng được ăn nhà hàng, chắc chắn không phải tính cách thật của cậu.

Địch Gian: “?”

Chủ nhân khu vui chơi: “?”

...

Không ít khán giả mới đến xem truyền hình trực tiếp chủ nhân khu vui chơi đã không khỏi choáng váng.

“Chuyện gì vừa xảy ra, mới nãy tôi còn khen người dẫn chương trình này vô cùng thông minh, phân biệt thành công được đồ ăn bình thường và đồ ăn làm từ thịt quái vật khác nhau chỗ nào. Nhưng bây giờ tại sao lại... Chẳng lẽ cậu ta bị nghiện sao? Thiếu một bữa cơm như thế, tận dụng cơ hội nói một yêu cầu gì đó không tốt hơn à!”

“Đồ ăn ở phó bản này ngon đến vậy sao? Chẳng qua đích thực ngon hơn nhiều so với người dẫn chương trình. Tôi vừa mới nhìn thấy người dẫn chương trình kia chỉ ăn bánh bao và củ cải trắng, nhưng đâu không phải lý do cậu ta ăn thêm lần nữa nha!”

Những khán giả đang xem đều hận không thể để mình thế chỗ của Bạch Vấn Hạ đi tới đó.

Chủ yếu là biểu hiện trước đó của Bạch Vấn Hạ rất xuất sắc, hiện ra bỗng dưng làm ra hành động ngoài sức tưởng tượng này, cũng làm người ta không ngờ tới.

...

“Đương nhiên có thể.” Chỉ cần tới lúc đó cậu vẫn còn sống.

Chủ nhân khu vui chơi nhanh chóng điều chỉnh tâm lý nói: “Có điều trước đó, tôi muốn mời cậu chơi một trò chơi.”

“Được thôi.” Bạch Vấn Hạ trả lời với tốc độ ánh sáng, cậu sợ bên kia cơm nước xong xuôi liền không giữ mình lại nữa.

Địch Gian bên cạnh tỉnh lại, toát mồ hôi lạnh trên trán kéo kéo quần áo Bạch Vấn Hạ: “Sao cậu lại đồng ý thế? Đó nhất định không phải trò chơi đơn giản, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện ngay!”

Bạch Vấn Hạ cảm thấy rất hăng hái. Cậu rất cần một đồng đội bình thường như vậy cằn nhằn bên cạnh mình, mới càng có thể ra vẻ mình là đồng đội heo khư khư cố chấp. Cậu cũng thường làm ra thái độ khiến người khác chán ghét, chắc chắn khiến khán giả bộc phát kích động và bẽ mặt: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Chơi game thôi, có thể xảy ra chuyện gì sao?”

Địch Gian thấy không khuyên nổi, đành thở dài bất lực đứng bên cạnh xem. Nếu nhỡ may xảy ra chuyện gì, dù cậu ta có phải hy sinh cái mạng này cũng sẽ báo đáp ân tình của Bạch Vấn Hạ.

Chủ nhân khu vui chơi cũng mỉm cười nhàn nhạt, anh ta đã quen nhìn người tự tin đi tìm cái chết. Người có thể thành công sống đến lúc này nhưng cũng là vì cực kỳ tự phụ đối với mình, cuối cùng lại chết ở chỗ này. Bạch Vấn Hạ dường như không phải ngoại lệ.

Người phục vụ đem ba cái xúc xắc và dụng cụ tới. Chủ nhân khu vui chơi nói: “Ai có thể tung ra số lượng xúc xắc lớn nhất, coi như thắng. Bên thua phải nghe theo mọi yêu cầu từ bên thắng.”

Bạch Vấn Hạ chần chừ, sắc mặt có chút bất an, do dự mở miệng đáp: “Anh thật sự muốn chơi cái này sao? Có thể thay trò chơi khác không?”

Cậu đây không phải không tin tưởng boss phó bản. Tất cả mọi người đang cho rằng cậu sợ nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi.

Chủ nhân khu vui chơi càng cười thâm sâu: “Không phải đều đã đồng ý rồi sao? Giờ muốn đổi ý sẽ bị trừng phạt.”

“Vậy được rồi.” Bạch Vấn Hạ lắc đầu, từ bỏ chống đối: “Anh tới trước đi.”

Chủ nhân khu vui chơi tùy tiện lắc lắc. Sau khi mở nắp lên, ba cái xúc xắc mặt 6 chấm xuất hiện trước mặt mọi người.

Địch Gian mắt tối sầm lại. Trò chơi này căn bản không công bằng với người dẫn chương trình của bọn họ! Đối phương vốn dĩ không phải là người, chẳng phải có thể tùy ý sử dụng năng lực của mình điểu khiển kết quả sao. Cậu ta đã thử nó và hệ thống nhắc nhở rằng không thể mua các vật phẩm như bình thuốc may mắn trong tình huống này.

Khán giả đang xem trực tiếp cũng nhao nhao lắc đầu.

“Tôi vốn tưởng rằng người dẫn chương trình phải biết cái gì mới đồng ý nhanh như vậy, kết quả chỉ là nhất thời nổi hứng thôi?”

“Lần này xong rồi. Ai có thể chiến thắng được trò đùa của boss phó bản trong trò chơi?”

Nhưng đám fans hâm mộ của Bạch Vấn Hạ nhìn thấy màn này lại cảm giác vô cùng khác thường. Đừng nói lo lắng, bọn họ thậm chí đã gõ sẵn nhưng icon hít thở và chờ nó gửi sau.

Khi nói đến vận may này, ai có thể sánh bằng Bạch Vấn Hạ!

...

Thấy vậy, Bạch Vấn Hạ cảm giác tình thế vẫn có thể xoay chuyển, “Nói không chừng boss phó bản lại dùng năng lực của mình sửa chữa kết quả của ta, vậy chẳng phải không thành vấn đề sao!”

Thế là Bạch Vấn Hạ tự tin đặt 3 cái xúc xắc vào bên trong dụng cụ tùy tiện lắc lư vài lần, sau đó mở nắp lên... Cái xuất hiện trước mặt họ chẳng những là ba cái xúc xắc mặt 6 chấm mà còn chồng lên nhau rất hoàn hảo.

Đám đông không khỏi im re.

Ý cười trên mặt chủ nhân khu vui chơi cũng chậm rãi đọng lại. Anh ta sửng sốt không biết Bạch Vấn Hạ làm cách nào được đến nước này. Dưới năng lực của anh ta, Bạch Vấn Hạ không thể nào gian lận, nhưng đối phương vẫn làm được quả thực vả thẳng vào mặt anh ta trước mọi người.

Dĩ nhiên anh ta không sửa đổi kết quả của Bạch Vấn Hạ, dù sao thì cũng không cần thiết.

Bạch Vấn Hạ nhìn biểu cảm của chủ nhân khu vui chơi vừa bàng hoàng lại vừa thất vọng. Chuyện gì xảy ra vậy? Ông chủ của phó bản này không gian lận, cái này có hợp lý không?

Anh ta cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Nếu không phải chủ nhân khu vui chơi này kiên quyết phải chơi trò chơi chết chóc không nghe người khác khuyên thì hiện giờ bọn họ hẳn rất vui vẻ.

Địch Gian hít sâu một hơi, nhìn sang Bạch Vấn Hạ bằng ánh mắt khác. Cậu ta vốn cho rằng Bạch Vấn Hạ chỉ đang kích động, nhưng giờ xét lại thì thấy đối phương đã sớm có tính toán nên mới nhẹ nhàng buông lời nói kia, thực chất để người ta tưởng mình rất ngứa đòn. Nhưng sau khi coi rõ thực tế, lại khâm phục những gì Bạch Vấn Hạ nói đều là thật.

“Lần này cậu có yêu cầu gì?” Nụ cười của chủ nhân khu vui chơi hiển nhiên mờ nhạt hơn trước rất nhiều, thay vào đó cực kỳ nghiêm túc, không còn xem Bạch Vấn Hạ như một món đồ chơi để mua vui nữa.

“Vậy anh bao toàn bộ bữa sáng ngày mai cho tôi đi.” Bạch Vấn Hạ rất cố gắng biến mình thành một đồng đội heo.

Những người khác: “...”

Nếu như lúc đầu bọn họ cảm thấy yêu cầu của Bạch Vấn Hạ rất buồn cười thì bây giờ chỉ còn đề phòng, vắt óc suy nghĩ đoán xem lời nói của cậu có ý gì, có phải lại ẩn chứa cạm bẫy gì không.

Xét cho cùng, sau khi trải qua hai chuyện lần này, tự nhiên chứng tỏ Bạch Vấn Hạ là người có thực lực. Yêu cầu cậu nói ra nghe qua thấy bình thường, lại khẳng định trong đó có nguyên do khác! Có lẽ Bạch Vấn Hạ đang ấp ủ một âm mưu động trời nào đó trong đầu.

Chủ nhân khu vui chơi nghe vậy, nhìn Bạch Vấn Hạ bằng ánh mắt thâm trầm: “Đương nhiên có thể. Bây giờ các hoạt động tiêu hóa gần như đã kết thúc, tôi không quấy rầy kế hoạch sau này của cậu. Đêm nay gặp lại, tới lúc đó tôi kêu người tới đón cậu.”

Bạch Vấn Hạ hơi thất vọng nhìn đối phương một lát, cảm thấy chẳng lẽ sự việc vừa rồi tạo cho boss phó bản đả kích quá lớn? Làm cho đối phương trực tiếp từ bỏ cơ hội giết chết mình. Không được, đêm nay cậu nhất định phải ăn mỗi loại đồ ăn một miếng mới đền bù được tổn thất.

Hai người bọn họ chỉ có thể đi theo người phục vụ rời khỏi chỗ này.

Mà sau khi Bạch Vấn Hạ và Địch Gian đi, sắc mặt chủ nhân khu vui chơi biến đổi, lại không phải như đám người phục vụ nghĩ là đang tức giận, mà càng phấn khích.

“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Mau chóng giết chết du khách kia sao?” Người phục vụ đeo mặt nạ bên cạnh cung kính hỏi han.

“Không cần.” Chủ nhân khu vui chơi thì thầm đáp lại: “Giữ lại tính mạng của cậu ta còn có ích. Thật không ngờ ta lại tìm được người thích hợp nhất trở thành tượng rối khôi lỗi của ta. Cơ thể này sẽ nhanh thuộc về ta thôi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp