Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 18: Bệnh viện kinh dị (4)


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau, tiếng chuông vang lên, đánh thức mọi người dậy.

Thoạt nhìn đều có thể thấy tinh thần mỗi người không được tốt lắm, dù là đêm đầu tiên nhưng họ vẫn cảnh giác khi nghỉ ngơi.

Chỉ có Nghiêm Hạo Khiêm ở cùng với Y Trạch, tinh thần rất tốt, tối hôm qua anh ta đã mơ thấy rất nhiều thứ. Thử nghĩ bản thân ở cùng đại ca, thì còn lo nghĩ gì nữa. Chỉ một điều làm anh ta hơi nghi ngờ, rõ ràng hôm qua anh đã đọc quyển sổ ghi chép nhưng khi tỉnh lại thì không có chút kí ức nào, hệt như một giấc mơ vậy.

Alice đã đợi ở bên ngoài từ sớm, dẫn bọn họ đến đại sảnh để ăn sáng.

Hiện tại là ban ngày, bọn họ có thể thông qua cửa sổ, nhìn thấy trong viện có không ít bệnh nhân. Nhưng những người này không đi dạo trong sân mà họ đang cầu nguyện trước pho tượng thiên sứ, giống như một đám cuồng giáo, có vài người ngã trên đất thân thể không ngừng run rẩy, những người như vậy sẽ lập tức bị cảnh vệ lôi đi.

Khung cảnh hài hòa như thế làm mọi người cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt Nghiêm Hạo Khiêm có chút quái dị, trên mặt hiện rõ nét cuồng nhiệt. Lúc này, trong mắt anh ta pho tượng kia có sức hút lạ thường, làm cảm giác nôn nóng trong lòng anh ta biến mất.

Vẻ mặt của những người khác cũng có chút kì lạ, không nghĩ trong thời gian ngắn như vậy, trừ Bạch Vấn Hạ ra thì có thêm một người nữa đã thay đổi. Tâm tình bọn họ đều rất nặng nề, dù sao cũng chỉ mới trải qua một ngày, đã có hai người bị ảnh hưởng. Nếu không phải ở đây có Y Trạch đại ca, thì bọn họ đã không qua nổi phó bản này rồi.

Bạch Vấn Hạ ngờ vực “?” Sao biểu cảm của những người này như đã gặp ma rồi vậy?

“Pho tượng kia thật đẹp, nếu có thể, tôi muốn lại gần để chiêm ngưỡng nó.” Cậu không để bản thân mình yếu thế được, tiếp tục nói ra những lời có cánh nhưng trong mắt lại có chút thâm tình, nếu cậu diễn như vậy chắc bọn họ sẽ không có ngờ gì.

Nghiêm Hạo Khiêm lập tức phục hồi trước hành vi khoa trương của Bạch Vấn Hạ, ngạc nhiên nhìn cậu.

Trạch Y đứng sau Bạch Vấn Hạ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tiến đến vỗ vai cậu, dịu dàng nói: “Làm xong việc sẽ được hoạt động tự do, đến lúc đó cậu có thể đến đó xem.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bạch Vấn Hạ trầm mặc, nghi ngờ giới tính Trạch Y có vấn đề... Hoặc chính vận xui của mình đã làm cho giới tính của anh ta bị vặn vẹo, có biến thành gay thì anh ta cũng nhất định cản trở sự nghiệp đồng đội heo của cậu.

Những người khác đều lắc đầu, cảm thấy Trạch Y quá lương thiện. Lại đi an ủi cái tên đầu óc có vấn đề như Bạch Vấn Hạ, ánh mắt lại còn có chút cưng chiều, chắc bọn họ nhìn lầm rồi.

Độ hảo cảm của Alice đối với cậu lại tăng lên 5, liền giới thiệu lịch sử pho tượng cho mọi người nghe.

“Đây là pho tượng được tìm thấy ở khu di tích cổ, được bán đấu giá với cái giá trên trời. Nhưng người kế thừa gia tộc Blair đã mua lại nó, sau khi nghiên cứu đã phát hiện ra nó có tác dụng trấn an nên quyên tặng cho bệnh viện, muốn giúp các bệnh nhân nhanh chóng hồi phục. Điều này quả là thần kỳ.” Alice không khỏi cảm thán: “Bức họa cũng là dựa theo pho tượng mà vẽ ra, chỉ cần ở đây sẽ có tác dụng thần kì, nếu đi khỏi đây, sẽ mất tác dụng. Điều này thật đáng tiếc.”

Trên hàng lang vẫn còn mấy bức họa nữa, trừ bức họa thiên sứ, thì những còn lại là chân dung các quý tộc, bức họa vừa nhìn thấy chính vẽ về gia tộc Blair nhưng tất cả bọn họ đều nhắm mắt.

Theo lời Alice nói, mọi người đều ý thức được, phạm vi ảnh hưởng của pho tưởng chỉ ở trong khu vực bệnh viện này, chỉ cần rời khỏi đây sẽ tạm thời an toàn.

Còn người kế thừa gì gì đó của gia tộc Blair, không cần nghĩ cũng biết có vấn đề, xem chừng có lẽ là họ không phải là người! Nói không chừng, còn có khả năng là boss của phó bản này.

“Ai có hứng thú với ‘thiên sứ’ đều có thể ra trước bức tượng cầu nguyện, nó nhất định sẽ che chở cho mọi người.” Hiển nhiên niềm tin của Alice đối với bức tưởng này là tuyệt đối.

Bữa sáng đã giải quyết xong, mọi người đang bắt đầu làm việc.

Hai người một đội, đi đến các khu để đưa thuốc cho người bệnh. Lần này, Bạch Vấn Hạ với Lâm Mạn Mạn là một đội, bạn cùng phòng của cậu hôm qua với Y Trạch là một đội, bạn cùng phòng không ngừng cảm động rơi lệ. ( truyện trên app T𝕪T )

Lâm Mạn Mạn có chút chần chừ, coi như bản thân xui xẻo phải cố hết sức cộng tác với tên Bạch Vấn Hạ này.

“Mấy người phải cẩn thận với những bệnh nhân... ừm, họ có chút nóng nảy” Alice uyển chuyển nói: “Họ đối với nước thánh có chút ghét bỏ, dẫn đến những hành động bất thường. Mấy người phải cẩn thận một chút, chỉ cần thành công cho 5 người uống thuốc, nhiệm vụ coi như thành công. Cuối cùng, trước khi trời tối phải ra khỏi phòng bệnh.”

Bọn họ phải đưa ‘thuốc’, chính là những chiếc ly nhỏ chứa nước thánh, vừa vặn đủ 10 ly, không thừa không thiếu ly nào.

“Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành nhiệm vụ của Alice, tìm kiếm bí mật của bệnh viện.”

Bạch Vấn Hạ cùng Lâm Mạn Mạn lên khu vực tầng 2. Nơi này cửa sổ vừa nhỏ vừa cao, ánh sáng mặt trời không thể nào chiếu vào được, hơn nữa cầu thang cũng cực kỳ khó đi, muốn chạy trốn sợ rằng sẽ bị ngã ở đây. Băng qua một cái hành lang, cho bảo vệ xác minh thân phận, hai người mới có thể đi vào phòng bệnh.

Trên đây, có một căn phòng chuyên để thuốc. Lối đi chính dẫn vào một cái sảnh lớn, đại sảnh được trang trí theo phong cách thánh đường trông rất lộng lẫy. những chỗ trên cao được trang trí bằng những bức họa thiên sứ, những chiếc đèn pha lê được treo một cách thật đẹp mắt.

“Đẹp quá, không chừng nơi này trước kia là phòng dạ hội.” Lâm Mạn Mạn nói với Bạch Vấn Hạ: “Nhiệm vụ lần này trông rất đơn giản nhưng cần sự kiên nhẫn, cậu không được nóng vội biết chưa.”

“Được thôi.” Bạch Vấn Hạ gật đầu, bản thân còn phải hoàn thành ba nhiệm vụ phụ, mà những nhiệm vụ phụ đều liên quan đến người, xem ra cứ phải tiếp xúc với bệnh nhân.

Câu nói này làm cho Lâm Mạn Mạn cảm thấy được an ủi, lúc này Bạch Vấn Hạ vẫn trông rất bình thường!

Tổng cộng có mười bảy cái giường bệnh, vẻ mặt bệnh nhân đều rất đau khổ. Nhưng sau khi hai người đi vào, bọn họ liền cảm nhận được nước thánh, lúc này tất cả đều kích động.

Hai người quan sát bệnh nhân, đầu tiên là một cô bé mười bảy tuổi, con bé ngồi ở trên giường, vẻ mặt trông rất tiều tụy, thấy hai người đến gần, cô bé liền tỏ ra sợ hãi: “Không muốn, tôi không muốn uống, tôi không muốn uống thứ kia nữa đâu!”

Bạch Vấn Hạ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng an ủi: “Không sao, không cần phải uống, chúng tôi chỉ tới để xem em có làm sao không.”

Cô bé nhìn vẻ mặt của Bạch Vấn Hạ, thái độ liền trở nên hòa nhã, má còn có chút ửng đỏ: “Dạ.”

Lâm Mạn Mạn dùng ánh hận không thể dùng sắt rèn thành thép nhìn con bé, nếu không phải trong tình cảnh bây giờ, cô ta nhất định sẽ ngay lập tức dạy dỗ cô bé không nên chỉ nhìn mỗi khuôn mặt của người khác.

“Sao em lại không uống thuốc?” Bạch Vấn Hạ tiếp tục dò hỏi.

“Em, em… Sau khi uống thuốc sẽ nhìn thấy quái vật, rất nhiều con mắt nhìn em...” Giọng nói của cô bé bắt đầu mang theo âm thanh sợ hãi, bởi vì tuổi nhỏ, cô bé chỉ có thể miêu tả một cách trừu tượng: “Barbara cũng không ở cạnh em, em rất sợ.” Cô bé nghĩ nghĩ, rồi nhìn ánh mắt cầu xin nhìn Bạch Vấn Hạ: “Anh trai, nếu anh có thể mang Barbara đến bên cạnh em, em sẽ uống thuốc.”

“Nhiệm vụ phụ: Mary khóc, tìm chị của Mary và đưa Barbara cho Mary. Hoàn thành nhiệm vụ phụ cuối cùng sẽ được thưởng thêm tích phân.”

Lâm Mạn Mạn và Bạch Vấn Hạ cùng nhận chung nhiệm vụ, cậu nghe vậy liền sửng sốt. Đơn giản vậy cũng kích hoạt được nhiệm phụ. Đúng là chuyện tốt mà.

Hơn nữa nhiệm vụ có nhắc đến chị của con bé và cả búp bê vải Barbara nữa, làm người ta dễ liên tưởng.

Bạch Vấn Hạ nói bảo đảm mình có thể tìm được con búp bê, tiếp đó liền quan sát trong phòng, ánh mắt rơi xuống con búp bê vải nằm trên tủ, nhưng bên cạnh có một người đàn ông vạm vỡ.

Tên đàn ông này vừa nhìn liền có chút bắt mắt. Giường của anh ta cách một khoảng rất xa với mọi người, thân thể bị chói chặt ở trên giường, cả người không ngừng vùng vẫy kịch liệt, làm cho chiếc giường rung lắc rất mạnh, tạo ra âm thanh chói tai.

Nhìn kỹ lại thì, tay chân tên này có chút kì dị, lưng thì gồ lên, còn cặp mắt thì đục ngầu.

Mặt Lâm Mạn Mạn có chút biến sắc, cô ta cũng có kinh nghiệm phong phú, cũng không phải người mới gì. Tuy rằng thân thể được cường hóa nhưng không dễ dàng mà đối phó với người bình thường, huống chi là người biến dị. Dù sao nhiệm vụ cũng chỉ là cho năm người uống thuốc, vậy thì tốt nhất là làm vậy!

“Quả nhiên nhiệm vụ phụ không dễ lắm... chúng ta bỏ qua nó nha—”

Chưa kịp dứt lời, Bạch Vấn Hạ đã xông về phía tên đó.

Lâm Mạn Mạn: “…” Cô sai rồi! Bạch Vấn Hạ quả thật là tên đồng đội heo, cô đã hiểu tại sao mọi người lại không ưa tên này rồi.

Tên đàn ông lực lưỡng kia cảm giác có người đang đến, như bị kích thích, trực tiếp bộc phát sức mạnh, làm dây trói mình đứt hết, nhắm vào Bạch Vấn Hạ mà đánh!

Nếu bị đánh trúng, với bộ dạng ốm yếu của cậu, chắc chắn chỉ có thể nằm đo đất.

“Mau tránh ra.” Lâm Mạn Mạn kinh hoàng hét lên, xoay người đi tìm bảo vệ, làm vậy không chừng sẽ giữ được mạng cho cậu.

Nhưng sau đó, mặt đất lại rung lên, Bạch Vấn Hạ trực tiếp cho tên đó một đấm, coi như không có gì xảy ra, ấn tên đó vào lại giường nhưng do dùng lực quá mạnh, giường trực tiếp sụp xuống.

Bạch Vấn Hạ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán. Thú thật cậu đã sợ khi dùng quá nhiều chai nước thể lực, kết quả là không có vấn đề gì... Dù sao cậu cũng có quá nhiều nước thể lực mà.

Dù đã mất đi ý thức nhưng theo bản năng, tên đó lập tức cảm thấy sợ hãi, gã đàn ông đó có thể cảm nhận người này rất mạnh nên không dám cử động nữa.

“A, anh...” Bạch Vấn Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy không chừng người này có thể cho mình nhiệm vụ phụ, giọng nói có chút dịu dàng: “Anh cũng có phiền não sao? Có phải anh cũng không muốn uống thuốc không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp