Cho Ta Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Editor: Bông Bi

Chương 3:

Hệ Thống rất hài lòng với kết quả này, nó đổi giọng ngay: "Tốt quá, vậy chúng ta nói chi tiết hơn về nhiệm vụ đi."

Tạ Miên nghi ngờ lời nó nói trước đó chỉ là đe dọa, nhưng rốt cuộc hắn không dám đánh cược, chỉ đành phải dỏng tai lắng nghe.

"Trước đó ta đã nói rồi, thế giới này là một quyển tiểu thuyết thăng cấp, nam chủ chính là Lục Phỉ Chi. Y có dung mạo tuyệt thế! Thiên phú hơn người! Phẩm hạnh cao thượng! Gia thế xuất chúng! Chỗ này ta sẽ lược bỏ một trăm từ ca ngợi. Có vô số người chết tâm vì y, theo đuổi y mãnh liệt, nhưng y vẫn trước sau như một tâm như nước lặng, chỉ một lòng hướng đạo. Y từ chối khéo mà vẫn giữ được phong độ những kẻ ái mộ đó, cuối cùng một mình cô độc phi thăng thành công, đi tìm hiểu thế giới đạo pháp rộng lớn và kỳ diệu hơn!"

Tạ Miên: "Ừm."

Giọng điệu của hắn quá thản nhiên, Hệ Thống không khỏi kinh ngạc: "Ngươi không ngạc nhiên à?"

Tạ Miên: "Ngạc nhiên cái gì? Ngạc nhiên cuối cùng y phi thăng thành công à?"

"Không, ngạc nhiên y vẫn độc thân như cũ."

Thế giới này tên là Vân Miểu, có một triều đình, năm châu, mười hai thành, con người và yêu tộc cùng trị vì thiên hạ.

Lục Phỉ Chi là thiếu thành chủ của thành Triều Phượng, xuất thân khỏi phải nói. Hơn nữa y cũng không phải là loại phế vật chỉ biết ỷ lại vào trưởng bối, mới hai mươi lăm tuổi đã thuận lợi tiến vào kỳ Linh Cảnh, ai cũng phải cảm thán một câu "tiền đồ sáng lạn." Còn tướng mạo lại càng khỏi phải bàn, sau khi điểu tộc hóa hình, ai nấy đều có dung mạo xuất chúng, Lục Phỉ Chi càng là người xuất chúng trong số những người xuất chúng.

Nói ngắn gọn, y chính là cao phú soái đỉnh cao của Vân Miểu, đã thế còn là kiểu tuổi trẻ tài cao. Người ái mộ y có thể nói là biển người mênh mông, nếu không đi cửa sau thì ngay cả việc được thổ lộ cũng còn không có cơ hội.

Người như y, chỉ sợ một trăm hồng nhan tri kỷ còn không được tính là nhiều, ở đâu ra mà đòi độc thân? Đây không phải là chuyện rất đáng ngạc nhiên sao!

Tạ Miên lại không nghĩ như vậy.

Ngạc nhiên gì?

Độc thân thì có vấn đề gì phải ngạc nhiên?

Nếu bây giờ Hệ Thống nói với hắn, tương lai Lục Phỉ Chi sẽ có vợ thì hắn mới ngạc nhiên đến nỗi rớt cả cằm.

Hắn quen biết Lục Phỉ Chi mười mấy năm, cả quãng đường đã chứng kiến bão táp mưa sa liên quan đến chuyện tình cảm của Lục Phỉ Chi.

Lần đầu tiên Lục Phỉ Chi được tỏ tình là vào năm mười lăm tuổi. Tạ Miên còn nhớ rõ, nữ hài tỏ tình với y là thiên kim của Hà gia thành Đình Vân, lúc đó nàng theo cha mẹ đến thăm hỏi thành Triều Phượng, mới thấy Lục Phỉ Chi liền rơi ngay vào bể tình.

Đại tiểu thư xinh đẹp kiêu căng, không ai bì nổi mà lại chặn bọn họ giữa đường, gương mặt đỏ bừng. Đầu tiên nàng liếc xéo Tạ Miên một cái, sau đó mới nhìn sang phía Lục Phỉ Chi, hơi nâng cằm: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

Tạ Miên hiểu ý định tránh đi, ai ngờ Lục Phỉ Chi lại giơ tay lên kéo cổ Tạ Miên về, y khẽ nhíu mày: "Có chuyện thì nói mau, ta đang gấp lắm."

Thiếu nữ hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Miên một cái, ngược lại nàng cũng không e thẹn, lấy hết can đảm hô lớn: "Ta đã nói với phụ thân rồi, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta!"

Thiếu nữ mười bốn tuổi đã nảy nở yêu kiều, hôm nay nàng còn cố ý khoác áo choàng màu đỏ, đeo khăn quàng lông cáo trắng, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu niên ở phía đối diện. Tuy cách ăn nói của vị tiểu thư này có chút lớn lối, nhưng nhìn chung nàng vẫn không bị mất đi sự ngây thơ hồn nhiên.

Ờm, nếu đấy không phải là trong trường hợp nam chính trước mặt lại đi trả lời là ''ta không cần."

Thiếu nữ ngẩn ra một lúc, hỏi ngược lại theo bản năng: "Vì sao?!''

Bạn nhỏ Lục Phỉ Chi cực kỳ tuân thủ nguyên tắc ''ngươi dám hỏi thì ta dám nói'', đáp rất nghiêm chỉnh: "Ta sẽ không làm đạo lữ của người nhàn rỗi chỉ biết cả ngày chơi đùa, mười bốn tuổi còn không vào nổi kỳ Linh Cảnh. Cảnh giới tương lai của hai người chênh lệch quá lớn, sợ là không thể dài lâu."

Tạ Miên đứng bên cạnh y, hắn có cảm giác hít thở không thông ngay tại hiện trường.

Điều làm cho người ta còn thấy khó thở hơn là đại tiểu thư kia lộ ra sắc mặt vừa trắng vừa xanh, cuối cùng nâng tay chỉ vào Tạ Miên: "Hắn thì sao? Hắn vừa mới nhập đạo! Tại sao ngày nào ngươi cũng ở bên hắn?!''

Lục Phỉ Chi trả lời thản nhiên: "A Miên sao mà giống ngươi được?"

Thật ra Tạ Miên hiểu, ý của Lục Phỉ Chi chắc là hai năm trước Tạ Miên mới bắt đầu tu hành, tu vi không bằng cũng là chuyện thường. Nhưng thiếu nữ kia không biết điều này, lúc này đầy cõi lòng nàng là sự xấu hổ và giận dữ khó xử khi bị từ chối, nàng gào lên bằng giọng chói tai: "Ngươi lại dám nhìn tên phế vật đó bằng con mắt khác! Ngươi dám xem thường ta?!''

Lục Phỉ Chi giận dữ: "Ngươi nói ai là phế vật?!''

Tạ Miên là người bị nhục mạ còn chưa kịp phát biểu cái gì, hai người một lời không hợp đã đánh nhau. Lúc đó Tạ Miên chỉ là một tên cùi bắp vừa mới nhập đạo, không thể nào tham gia vào cuộc chiến cao cấp như vậy, hắn chỉ đành chạy đi gọi người.

Người lớn của hai nhà vô cùng lo lắng, lúc chạy tới thì cục diện đã nghiêng hẳn về một bên. Lục Phỉ Chi đang ấn người trên mặt đất, tay dùng sức gõ đầu cô nương nhà người ta: "Ngươi nói nữa xem! Ngươi nói đi!"

Cả người thiếu nữ toàn là bùn, nàng vừa thét chói tai vừa cật lực giãy giụa, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định đánh Lục Phỉ Chi.

Tạ Miên thật sự không dám hồi tưởng lại xem chuyện hôm đó kết thúc như thế nào.

Người cũng bị lưu lại bóng ma tâm lý về chuyện đó còn mẫu thân của Lục Phỉ Chi. Lục mẫu nhìn tính tình đó của con trai nhà mình, nàng rất lo lắng không biết có khi nào sau này y sẽ bước lên con đường theo đuổi vợ không hồi kết, vì vậy nàng đành phải vừa đấm vừa xoa mà ân cần dạy bảo con trai một phen...

Lúc này mới có cái gì mà ''từ chối khéo mà không mất phong độ'', ''cách thức từ chối bằng cách phát thẻ người tốt'' trong miệng Hệ Thống.

Nếu đề cập đến chuyện năm đó thì chỉ có thể giải thích là lúc ấy Lục Phỉ Chi tuổi nhỏ vô tri, chưa hiểu tình yêu là gì. Nhưng sau này xảy ra một chuyện, không thể dùng cách như vậy để giải thích được nữa.

Vào năm Lục Phỉ Chi hai mươi ba tuổi, có một thế gia tu y đạo có quan hệ không tồi với nhà y khéo léo ám chỉ muốn liên hôn với thành Triều Phượng.

Cô nương kia có y thuật cao siêu, tu vi thâm sâu, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khí chất của nàng giống như suối trong rừng. Nghe nói bình thường nàng thích trồng hoa cỏ, cho động vật nhỏ ăn, tính tình cực kỳ tốt, không bao giờ ầm ĩ với người khác, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ tinh tế.

Lục mẫu rất thích cô nương ấy, bà cảm thấy nàng dư sức phối với thằng con ngốc nhà mình. Hai nhà bèn không hẹn mà cùng thầm có ý--- ''để hai người trẻ tuổi kết bạn, tiếp xúc nhiều thêm."

Cô nương kia từng được Lục Phỉ Chi cứu, đến nay nàng còn nhớ rõ dáng vẻ lúc thiếu niên giương cung trừ ma vệ đạo, một khoảnh khắc thoáng nhìn kinh hồng như mặt trời chói chang. Lục Phỉ Chi cũng thấy nàng không tệ, không hay nhiều lời vô nghĩa, thái độ tu hành rất đoan chính.

Ngày gặp mặt, hai người thảo luận về tâm đắc lúc tu hành, nhìn chung cũng coi như ở chung hòa hợp.

Nhưng không biết cô nương kia nghe lời đồn thổi nhảm nhí hay lời đùa vui ở đâu mà lại đột ngột Lục Phỉ Chi: "Phỉ Chi, nếu sau này ta làm tốn nhiều thời gian của ngươi, có khi nào Tạ Miên sư huynh sẽ thấy không thoải mái trong lòng không?"

Kết quả đồ ngốc đó tự hỏi nửa khắc, cuối cùng nghiêm túc trả lời cô nương nhà người ta: "Nếu mà vậy thật thì ta thấy hay là thôi đi. Ta muốn tu hành, luyện cung, trừ ma, đọc sách, làm gì có nhiều thời gian để mà lãng phí."

"Kể cả tương lai có hợp tịch đi chăng nữa, phần lớn thời gian ta chắc vẫn ở cùng với A Miên, bởi vì bọn ta quen luyện công với nhau rồi. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn làm chung với bọn ta cũng không phải là không được, nhưng mà đợi ta về hỏi A Miên cái đã."

Vì thế cô nương ''tính tình tốt, không bao giờ ầm ĩ với người khác'' đã cho Lục Phỉ Chi một cái tát vang dội ngay mặt, tiếng gầm vang tận trời: "Đồ đoạn tụ(*) lừa hôn chết tiệt!"

(*)Đoạn tụ: ý chỉ đồng tính nam, bắt nguồn từ câu chuyện tình giữa Hán Ai Đế và nam sủng Đổng Hiền của mình.

Tạ Miên nhìn thấy Lục Phỉ Chi áo mũ chỉnh tề ra khỏi nhà, cuối cùng lại về nhà với dấu tay đỏ chót trên mặt thì rất khiếp sợ. Chờ đến lúc hắn nghe Lục Phỉ Chi xả giận xong thì cả người đã chết lặng, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này.

Ặc, rốt cuộc hai người cũng là huynh đệ, nói ''đánh hay lắm'' hình như không được ổn cho lắm...

Nếu Tạ Miên và Lục Phỉ Chi thật sự có gì đó thì thôi không nói làm gì! Vấn đề là quan hệ giữa hai người họ còn thuần khiết hơn cả nước cất ở thời hiện đại! Chính là kiểu mà có ngủ cùng một chăn cũng chẳng có phản ứng gì ấy, xác xác thật thật không có chút mờ ám nào!

Nghe xong chuyện đã xảy ra, Tạ Miên có ý định nói rõ với Lục Phỉ Chi: Về sau ngươi mà còn gặp phải chuyện có liên quan đến tình cảm thì làm ơn đừng lôi ta vào có được không?

Rốt cuộc hai ta chỉ là huynh đệ tốt cực kỳ trong sáng, đừng khiến ta cứ như nam phụ trà xanh ác độc.

Lục Phỉ Chi cảm thấy bản thân oan muốn chết: "Nào phải do ta nhắc tới ngươi! Nàng tự đề cập tới, ta chỉ đáp lại nàng mà thôi! Nàng đánh ta, ta còn chịu đựng không đánh trả! Ngươi còn dám bênh nàng à!"

Sau đó y giận lẫy Tạ Miên ba ngày, lúc gặp mặt còn hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua.

Tạ Miên: "...."

Đến lúc đó Tạ Miên đã hiểu, người như Lục Phỉ Chi không thể nào dùng tư duy tâm lý người trưởng thành để đối xử với y được. Cái ''mầm tình'' của y chắc là mầm đậu Hà Lan, cực kỳ khó nảy mầm. Vậy nên y chưa bao giờ tiến vào giai đoạn dậy thì, chỉ có thể dừng lại cả khoảng thời gian dài ở kỳ trung nhị.

Lục Phỉ Chi là một người có xuất thân cao quý, tư chất siêu phàm, dung mạo xuất sắc nhưng đã định trước là nam nhân cả đời cô độc đến già.

Chỉ có điều dường như Hệ Thống ôm theo sự đồng tình và chờ mong cực lớn với Lục Phỉ Chi, Tạ Miên cũng không muốn bóc phốt Lục Phỉ Chi trước mặt kẻ khác, hắn chỉ thành khẩn nói: "Ta chỉ thấy là Phỉ Chi một lòng hướng đạo, không có hơi sức đâu đi để ý nhi nữ tình trường, không có gì lạ cả." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lời này là lời thật lòng của Tạ Miên.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Lục Phỉ Chi sinh ra đã là con cưng của trời, vầng sáng của y giúp y làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng Tạ Miên biết, có một vài thứ là trời sinh, nhưng cũng có một số thứ thì không phải vậy. Lục Phỉ Chi thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng sinh hoạt thường ngày của y lại rất nhàm chán buồn tẻ.

Y là người biết rõ mình muốn gì, một khi đã biết, y sẽ nhẫn nại hết sức, chuyên tâm và trả giá để đạt được thứ ấy.

Còn ''chướng ngại vật'' như tình yêu nam nữ thì thôi vậy, buông tha cho người khác cũng là buông tha cho chính bản thân mình, rất tốt.

Hệ Thống im lặng như có điều nghi ngờ, nó cứ thấy không đúng ở đâu, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận lời giải thích ấy. Nó ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Thật ra thì chuyện xưa cũng chỉ đến thế thôi. Nếu đã là tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ có nội dung, nhiệm vụ của chúng ta là sửa lại những sự sai lệch ngoài ý muốn để giữ nguyên được nội dung quan trọng."

Từ ngày đầu tiên Hệ Thống tới, Tạ Miên đã biết ''nhiệm vụ'' trong miệng nó là gì, nghe vậy, khách hỏi: "Phát thẻ người tốt cũng là tình tiết quan trọng?"

Lục Phỉ Chi phát thẻ người tốt quanh năm suốt tháng, lẽ nào còn thiếu của mỗi mình ta?

Hệ Thống đáp đúng lú hợp tình: "Đương nhiên rồi! Quyển sách này không có tuyến tình cảm, phát thẻ người tốt chính là điểm sướng liên quan đến tình cảm đó!"

Tạ Miên thầm chửi trong lòng: Thời buổi người đọc sảng văn đúng là làm người ta khó lòng nắm bắt.

Không chờ đến lúc hắn kịp hỏi thêm gì, Hệ Thống đã kết thúc chủ đề: "Tóm lại, nhiệm vụ của ngươi là đầu tiên phải theo đuổi người ta, sau đó tỏ tình, cuối cùng là lấy được thẻ người tốt đích thân y phát cho! Sau khi thành công, ngươi có thể yên tâm tiếp tục sống ở đây, cũng đạt được phần thưởng của nhiệm vụ. Đúng rồi, ngươi muốn được khen thưởng gì?"

Nhắc tới cái này, Hệ Thống lập tức phấn khởi: "Chỗ chúng ta có đủ loại căn cốt, kiếm cốt trời sinh thì sao?"

Sự nghi ngờ dưới đáy lòng Tạ Miên lại trào dâng lần nữa: Hình như từ lúc bắt đầu, Hệ Thống luôn cảm thấy một thân ''căn cốt'' là thứ gì đó rất có sức hấp dẫn với hắn.

Tạ Miên không thể hiện sự nghi ngờ ra ngoài, hắn chỉ hỏi: "Có phần thưởng khác không?"

Hệ Thống sửng sốt một lúc mới đáp: "Đương nhiên là có. Ngươi muốn xem danh sách không?"

Tạ Miên đánh một cái ngáp nhỏ, hơi có chút buồn ngủ: "Chuyện phần thưởng đến lúc đó rồi tính tiếp."

Hệ Thống biết điều không nói chuyện nữa.

Đến khi mọi thứ đều quay trở sự yên tĩnh vốn có, trong bóng đêm nặng nề, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng ve kêu râm ran.

Tạ Miên nằm trong ổ chăn mềm mại, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Hắn có phát hiện ngoài ý muốn: Nghĩ đến nhiệm vụ sau đó, bản thân hình như hơi căng thẳng một chút.

Tạ Miên trở mình, tự an ủi mình: Thật ra cũng không mắc cỡ lắm.

Ngẫm lại mà xem, cái tên Lục Phỉ Chi có thần kinh thô còn hơn cả bánh quẩy kia, chỉ cần lúc hắn ''theo đuổi'' y mà biểu hiện ''tế nhị'' chút, rất có thể Lục Phỉ Chi không phản ứng được, có khi còn chả nhận ra. Còn việc tỏ tình, Lục Phỉ Chi phát thẻ người tốt thành phản xạ có điều kiện luôn rồi, lúc y được mình tỏ tình chắc cũng sẽ từ chối theo bản năng mà thôi.

Chờ nhiệm vụ hoàn thành, cứ nói là bản thân thấy sắc đẹp mà mê muội là được...

Không! Đến lúc đó ta cứ giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.

Tạ Miên mặt không cảm xúc nghĩ: Nếu Lục Phỉ Chi dám nhắc lại, ta liền đánh y một trận luôn.

Tiểu kịch trường:

Cô nương: (nói giỡn thăm dò) Phỉ Chi, nếu sau này ta làm tiêu tốn nhiều thời gian của ngươi, có khi nào Tạ Miên sư huynh không vui trong lòng không?

Lục Phỉ Chi (như lâm đại địch): Ngươi, ngươi dám hao phí thời gian của ta?!


App TYT & Euphoria Team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp