Cho Ta Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Editor: Bông Bi

Quả nhiên ngoại trừ vết thương trên đùi, nhiều chỗ khác cũng bị bầm tím.

Khi các vết thương đang được bôi linh dược, Lục Phỉ Chi đau đến hít khí: “Đây thật sự là mẫu thân ruột của ta hả? Nàng mà đối xử dịu dàng với ta bằng một nửa ngươi thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.”

Tạ Miên không hề dịu dàng mà thoa thuốc cho y, bình tĩnh mở miệng: “Sư phụ đồng ý cho ngươi tham gia Hội Trích Tinh?”

Lục Phỉ Chi ho nhẹ một tiếng, chột dạ duỗi thẳng lưng: “Đúng vậy.”

Thật ra lúc nghe được lời đồn ở tàng thư các, Tạ Miên đã biết rồi. Hắn không cảm thấy bất ngờ chút nào, nhưng khi tận tai nghe được Lục Phỉ Chi nói, bàn tay đang thoa thuốc của hắn vẫn hơi dừng lại.

Thật ra “Trích Tinh” là một bí cảnh, mười năm mở một lần, kéo dài mười lăm ngày, chỉ cho phép tu sĩ kỳ Linh Cảnh đi vào.

Khác với những bí cảnh chứa đầy thiên tài địa bảo và truyền thừa cổ xưa làm người ta hoa cả mắt, Trích Tinh lại cực kỳ nghèo nàn. Bên trong chỉ có duy nhất một loại bảo vật, ban ngày không thu hút mấy, thường nằm giữa những vách đá lởm chởm, ban đêm mới nhìn thấy ánh sáng mơ hồ, gọi là “Tôi Tinh”.

Mười năm dãi gió dầm sương, tôi luyện tinh quang tạo thành đá này, là nguyên liệu luyện khí hàng đầu, số lượng thưa thớt, cực kỳ hiếm có.

Thời điểm lần đầu phát hiện Tôi Tinh đã tạo ra một vụ thảm án. Tu sĩ kỳ Linh Cảnh lần đó đều là những người trẻ tuổi mới tiến giai, toàn bộ đều mất mạng. Mười hai thành của Trung Châu buộc phải đứng ra chủ trì tổ chức Hội Trích Tinh mười năm một lần. Tất cả những tu sĩ kỳ Linh Cảnh đều có thể tham gia, sau khi tỷ thí sẽ chọn ra ba mươi người vào bí cảnh, tính điểm theo số tinh thạch tìm được, cuối cùng tiến hành xếp hạng.

Duy trì đến tận bây giờ, tầm quan trọng của Tôi Tinh ngày càng nhỏ, Hội Trích Tinh trở thành nơi các tán tu nổi danh, các đệ tử trẻ tuổi thuộc lớp tinh anh đối chiến.

Nhưng trong lúc tỷ thí, bí cảnh Trích Tinh lại đóng kín hoàn toàn, dù mọi người đã tận lực phòng bị nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị trả thù. Lâu dần, khắp nơi đều chỉ chọn những đệ tử tinh anh đã vào trung kỳ hoặc hậu kỳ Linh Cảnh để tham gia.

Tuy cảnh giới không hoàn toàn đại biểu cho thực lực chân chính của một người, nhưng chung quy cũng không thể coi thường mà bỏ qua nó.

Năm ngoái Lục Phỉ Chi mới tiến giai vào kỳ Linh Cảnh, y hoàn toàn không cần phải sốt ruột.

Mẫu thân y hành động như vậy chỉ vì muốn y biết khó mà lui, nhưng Lục Phỉ Chi trời sinh ương bướng, nàng cũng không thể làm gì khác.

Lục Phỉ Chi thấy người phía sau không nói lời nào, lặng lẽ quay đầu nhìn, vẻ mặt bí hiểm: “Ngươi không hỏi vì sao lần này ta nhất quyết muốn đi sao?”

Tạ Miên bôi thuốc xong, vỗ lên gáy Lục Phỉ Chi một cái, y thuận thế nằm xuống lăn một vòng trên giường, kéo chăn Tạ Miên trùm lên đầu.

Tạ Miên không quan tâm hình tượng mà trợn trắng mắt.

Hắn nhắm mắt cũng có thể nhìn ra trên mặt Lục Phỉ Chi toàn là “Tuyệt đối đừng hỏi”, “Hỏi ta cũng không nói”, vậy hắn còn hỏi làm gì.

Lục Phỉ Chi lăn lộn trong chăn một lúc, không nghe được âm thanh bên ngoài bèn vén góc chăn lên, cảnh giác nhìn quanh, qua cửa sổ thấy Tạ Miên xách một con cá vào phòng bếp nhỏ, y vội vã khập khiễng nhảy ra ngoài: “Ta muốn ăn cá nướng! Nướng!”

Tạ Miên một tay xách cá, một tay cầm dao phay, nói cực kỳ bình tĩnh: “Cháo cá, hoặc là cháo rau.”

Lục Phỉ Chi: “… Cháo cá.”

Lục Phỉ Chi ủ rũ cụp đuôi nhảy tới bên cạnh bếp, y tự kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.

Y ngồi một chỗ thêm củi, rõ ràng đã lớn đùng như vậy nhưng thoạt nhìn lại như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Tạ Miên đột nhiên rất muốn xoa đầu y.

Thật ra bọn hắn muốn ăn cái gì chỉ cần nói với tạp dịch một tiếng, không cần đích thân xuống bếp. Mà với chút vết thương ấy của Lục Phỉ Chi, y cũng không cần thiết phải ăn thanh đạm, hoặc là nói, y cũng không cần thiết phải ăn cơm.

Nhưng bọn họ vẫn duy trì thói quen này, giống như hồi xưa xửa xừa xưa.

Nhóc con trưởng thành rồi, không nên tùy tiện xoa đầu. Tạ Miên vừa làm cá vừa nghĩ.

Cơm nước xong, thừa dịp Tạ Miên không để ý, Lục Phỉ Chi đã tung tăng nhảy về phòng, tự nhiên nằm trên giường.

Tạ Miên đẩy người y: “Ngươi về đi.”

Lục Phỉ Chi không nhúc nhích, Tạ Miên càng bất đắc dĩ: “Giường của ta không lớn, lúc ngủ sẽ đụng vào chân ngươi.”

Lúc này Lục Phỉ Chi mới lạnh lùng mở mắt, hừ một tiếng: “Ngươi ngủ ngoan như một con thỏ ngốc, tưởng ta không biết sao?”

Tạ Miên: “…”

Thật muốn cho cái tên mở miệng “Lục sư huynh kiêu ngạo”, ngậm miệng “Lục sư huynh thanh cao” đến xem, đây rõ ràng là một tên hùng hài tử (*) lớn xác.

(*) Chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm làm người lớn phát điên.

Ban đêm, Tạ Miên thổi tắt nến. Giường bên ngoài đã bị Lục Phỉ Chi nằm, hắn chỉ có thể vòng qua người y để vào trong nằm, vừa nằm xuống nhóc con bên cạnh đã nói: “Này.”

Tạ Miên quy củ nằm thẳng: “Cái gì?”

Để tránh chạm vào chân y, Tạ Miên đặt giữa hai người một cái gối ôm, Lục Phỉ Chi nằm nhoài lên nó. Dù trong phòng rất tối nhưng y vẫn có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của hắn: “Ta biết tự lượng sức mình. Lần này có lẽ không được hạng nhất, nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.”

Không cần lo lắng quá.

Tạ Miên mở bừng mắt.

Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Tạ Miên, Lục Phỉ Chi nằm ngửa ra, đĩnh đạc nói: “Thứ ta có nhiều nhất chính là thời gian, cảnh giới sớm muộn cũng sẽ tăng lên. Ngươi nói xem, tại sao ta phải vội vã so chiêu với một đám người hơn cả trăm tuổi chứ?”

Lời này không thể nói là không cuồng vọng, tu hành như trời cao biển rộng, mỗi cảnh giới đều là một cơn sóng lớn, làm vô số người phải nuốt hận. Nhưng từ trong miệng Lục Phỉ Chi nói ra lại mang theo sự khát vọng hướng về phía trước của thiếu niên, khiến người ta nhịn không được mà tin tưởng. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lục Phỉ Chi thâm trầm nói: “Dù sao thì ta cũng là người sẽ phi thăng thành thần.”

Khí phách thiếu niên lập tức tan thành mây khói, chỉ còn khí chất trung nhị(*) quanh quẩn khắp gian phòng.

(*)Trung nhị bệnh: Hội chứng tuổi dậy thì, thường trẻ vị thành niên hay có chứng bệnh này, biểu hiện thường thấy là hay tự cho là bản thân có sức mạnh/ năng lực nào đó hơn người, không thích bị đối xử như trẻ con, sống trong thế giới của riêng mình nhiều, tự tin rằng bản thân rất ''ngầu''.

Tạ Miên kéo chăn đắp cho Lục Phỉ Chi, hiền từ nói: “Ngủ đi.”

Hắn nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được phải dặn dò ai kia lần thứ một ngàn không trăm linh một: “Lời như vậy không nên nói bậy bên ngoài, biết chưa?”

Lục Phỉ Chi “xùy” một tiếng: “Ta không thèm nói chuyện với bọn họ.”

Vất vả lắm Lục Phỉ Chi mới chịu im miệng, âm thanh nho nhỏ trong đầu Tạ Miên lại vang lên.

''Các ngươi có quan hệ gì?''

Không biết Hệ Thống đã tự động giảm âm từ lúc nào, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, âm thanh của nó đã không còn cảm xúc mãnh liệt của người đa cấp đang đẩy mạnh lượng tiêu thụ, ngược lại tràn đầy sợ hãi vì bị lừa dối và bất lực: ''Ngươi nói đi! Quan hệ của hai ngươi là sao!!''

Ngón tay Tạ Miên lặng lẽ túm chăn: ''Không phải ngươi đã có nội dung quyển sách rồi sao?"

Hệ Thống lớn tiếng: ''Ngươi là bug mà, ta đâu có biết gì đâu!''

Tạ Miên suy nghĩ, thuận miệng đáp: ''Chúng ta là huynh đệ."

Giọng Hệ Thống đầy nghi ngờ: "Ngươi đừng tưởng ta thiếu hiểu biết mà lừa gạt! Có huynh đệ nào ngủ cùng một giường hả?! "

Tạ Miên kinh ngạc: "Thời buổi này huynh đệ không được ngủ cùng nhau cơ à?"

Thứ gì đã làm cho lòng người, à không, lòng Thống trở nên dơ bẩn xấu xa như vậy?

Hệ Thống bị hắn qua loa có lệ mấy ngày, rốt cuộc nó cũng nhận ra: "Xem ra ngươi không muốn nhận nhiệm vụ này."

Quả thật Tạ Miên không có ý định làm.

Hắn quan sát vài ngày, thấy Hệ Thống cũng không tạo thành nguy hiểm đe dọa đến mình. Nếu làm nhiệm vụ khác, có thể hắn sẽ thử suy xét, nhưng tỏ tình với Lục Phỉ Chi sau đó bị từ chối gì gì đó, Tạ Miên tự nhận mình không có thù hận sâu nặng với ai, mà hắn cũng không có chí khí ngập trời nên thôi đi.

Hệ Thống đột nhiên thở dài: "Ca, ta nói thật với ngươi, là bọn ta khiến ngươi xuyên không."

Ban đầu Tạ Miên sinh ra ở một thế giới khác, một thế giới có nền khoa học kĩ thuật cực kỳ hiện đại, mười tám tuổi hắn đã qua đời vì tai nạn xe cộ, mở mắt ra liền thấy mình ở nơi này, hơn nữa còn trở thành một đứa trẻ tám tuổi.

"Bọn ta không thể tùy ý nhúng tay vào thế giới này nên buộc phải tìm người qua đời sớm ở thế giới khác để tới làm nhiệm vụ. Ta cung cấp phần thưởng, ngươi nhận lấy là sẽ giao dịch thành công. Dựa theo trình tự này, đáng lẽ bọn ta sẽ ký với ngươi một hợp đồng, sau đó mới đưa đến đây."

"Nhưng một sai sót nhỏ đã xảy ra." Sai lầm này có lẽ không hề “nhỏ” như lời Hệ Thống nói, bởi cái giọng máy móc lạnh như băng của nó dường như mang theo cảm xúc khó xử: "Ngươi lập tức được đưa đến đây, trở thành một hài tử tám tuổi."

"Quyền hạn của ta chỉ đủ để đưa một người đến đây. Nhưng dù thế nào, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành. Nếu như ngươi kiên quyết từ chối... " Giọng Hệ Thống thành khẩn, thái độ ôn hòa: ''Ta buộc phải trả ngươi về thế giới cũ để đưa một người tự nguyện đến. Tuy ngươi rời khỏi thế giới ban đầu hai mươi năm, thi thể đã sớm bị thiêu đến chỉ còn lại tro tàn, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối...''

Tạ Miên cắt lời nó: ''Từ từ, để ta suy nghĩ lại, hình như nhiệm vụ này cũng không khó lắm."


App TYT & Euphoria Team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp