Cậu Ấy Thích Anh Ấy Từ Rất Lâu

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Tiết một kết thúc, vào thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, bàn sau Thẩm Ngôn Cố có hai nữ sinh thảo luận với nhau.

“Đàn em này cũng quá đẹp trai rồi, Trương Nguyệt thật sự cũng chỉ là tiện tay chụp một tấm.”

“Giữa trưa tớ cũng nhận được, là Diễm Hương gửi cho tớ, Trương Nguyệt cũng thật là, tại sao không chụp nhiều lên chứ, chỉ có mỗi tấm này, gửi đi gửi lại khắp nơi.”

“Hôm nay người ta vừa mới đến, làm đàn chị thì đừng có dọa người ta, sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

“Ha ha, cũng đúng.”

“Ảnh gì thế, cho tôi xem với.” Trần Quân quay đầu qua đó.

Tử Hàm lại lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh cho Trần Quân xem: “Siêu cấp đẹp trai, đàn em mới vừa ra lò vào hôm nay.”

“Gọi là cái gì Phú nhỉ? Hồi trưa bọn Dương Dương cũng nói về cậu ấy.”

“Giang Phú.”

Trần Quân cầm lấy điện thoại, Thẩm Ngôn Cố cũng thò lại gần.

“Này, đây không phải nam sinh mà cậu đâm phải ở ký túc xá sao?” Trần Quân đưa điện thoại cho Thẩm Ngôn Cố: “Phải không? Là cậu ấy đúng chứ?”

Thẩm Ngôn Cố vươn hai ngón tay phóng to tấm hình ra: “Hình như là thế.”

Trần Quân gật đầu, nói với hai nữ sinh phía sau: “Vô cùng đẹp trai, tôi nói cho hai cậu biết, tôi đã gặp qua người thật rồi, người thật còn đẹp hơn trong hình nữa.” Trần Quân giống như trúng được giải thưởng lớn gì vậy, nói xong còn dùng sức vỗ vào bả vai Thẩm Ngôn Cố: “Là cậu ấy đó, thế mà chúng ta lại đâm trúng cậu ấy.”

Thẩm Ngôn Cố bị túm kéo đến lung lay mấy cái: “A! A! Đâm trúng thì đâm trúng thôi, cậu kích động như vậy làm gì?”

“Quá trùng hợp rồi!” Trần Quân cười phá lên: “Chỉ có chúng ta gặp được người thật, cậu có nghĩ đây là vô tâm đâm liễu liễu thành âm* không.”

(*) Vô tâm đâm liễu liễu thành âm: Nghĩa là bạn không quan tâm đến một thứ gì đó, nhưng thứ đó lại tự phát triển rất tốt.

Thẩm Ngôn Cố nhăn mặt lại: “Thứ đồ chơi gì thế.”

Cậu ta nói xong lại đứng lên, dùng sức vung tay lên, đánh thức hai người bạn cùng phòng của mình đang nằm sấp ngủ ở phía trước.

“Này, khi trưa các cậu bàn tán về đàn em đẹp trai, lúc tôi với Tiểu Cố chạy đến lớp đã đâm trúng.” Hai người phía trước mang vẻ mặt ngây ngốc, lại nghe Trần Quân nói: “Ai bảo các cậu không đợi bọn tôi, nếu các cậu đợi bọn tôi là cũng gặp được rồi, mẹ nó siêu cấp đẹp trai!”

Trần Quân làm như gặp được đại minh tinh vậy, chia sẻ cho hàng phía trước xong, rồi lại quay xuống chia sẻ cho những bạn học phía sau.

Nói Thẩm Ngôn Cố trực tiếp đâm vào trong lòng ngực người ta, nói vị đàn em này vừa cao vừa đẹp trai chân dài, giọng nói còn dễ nghe, nói dáng người của cậu đặc biệt tốt.

Trong lòng Thẩm Ngôn Cố cười phá lên, chuyện dáng người này mà cậu cũng biết?

Buổi chiều cũng chỉ có tiết lập trình máy tính, sau khi kết thúc, bốn người trong phòng 306 cùng nhau đi ăn cơm, lại cùng nhau quay về ký túc xá, sau đó ai chơi theo ý người nấy.

“Đùng đùng đùng.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của ký túc xá, Dương Dương ở gần cửa nhất, đành phải tạm dừng bộ phim truyền hình đang coi dở đi ra mở cửa.

“Lâm Huống.” Dương Dương gọi người tới, lại ồ một tiếng: “Mang đàn em đến à.”

Lâm Huống là bí thư chi đoàn của bọn họ, tân sinh viên năm nay đều là do cậu ta tiếp đãi.

“Mang đến đây làm quen, một mình cậu ấy ở ký túc xá cũng nhàm chán.” Lâm Huống nói.

Dương Dương tràn đầy nhiệt tình: “Vào đi vào đi nào.”

Lâm Huống: “Không cần phải giới thiệu đâu nhỉ?”

“Chà!” Dương Dương xua tay: “Giang Phú sao!” Cậu ta nhìn Giang Phú mỉm cười: “Chào cậu.”

Giang Phú ở phía sau Lâm Huống gật đầu mỉm cười: “Đàn anh.”

Sau khi đi vào, Dương Dương lập tức nhường ghế dựa của mình ra, còn kéo cả ghế của Diệp Lan qua: “Ngồi đi.”

Diệp Lan ở tầng trên cũng cúp điện thoại, thò người ra ngoài.

“Đàn em trong truyền thuyết đến sao, hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.” Diệp Lan một mình vỗ tay.

Dương Dương chỉ vào hai người đang đeo tai nghe: “Hai người họ đang chơi game, sắp xong rồi.”

Lâm Huống xua tay: “Không sao, chơi game quan trọng, chúng tôi cũng không có việc gì.”

“Đệch mợ!” Trần Quân đang chơi game đột nhiên la to.

Dương Dương hỏi: “Sao vậy? Thua rồi sao?”

Trần Quân bỏ tai nghe xuống: “Tiểu Cố ném bom tự sát, làm tôi sợ muốn chết.” Trần Quân nói rồi vỗ nhẹ vào ghế của Thẩm Ngôn Cố: “Ném bom tự sát cũng không nói tiếng nào, tôi còn tưởng rằng phía đối diện ném bom, làm trốn nửa ngày.”

Thẩm Ngôn Cố cười, đặt tai nghe xuống: “Đàn em tới.”

Trần Quân ho tô: “Buổi chiều sắp trễ cũng không thấy cậu ném bom tự sát, hai người đâm ra tình cảm rồi sao?”

“Đâm ra tình cảm?” Dương Dương cười trộm, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Ồ? Đâm ra tình cảm.”

Lâm Huống cũng không hiểu: “Đâm ra tình cảm gì thế?”

Thẩm Ngôn Cố giải thích: “Buổi chiều đi học không cẩn thận đâm phải cậu ấy.” Sau đó anh vẫy tay chào Giang Phú: “Hi.”

Giang Phú vô cùng khéo léo cũng nở nụ cười với Thẩm Ngôn Cố, cả người toát lên khí chất bị ép buôn bán, cảm giác vô cùng xa cách.

“Biết tại sao tôi lại mang cậu ấy đến ký túc xá các cậu trước không?” Lâm Huống hỏi.

Trần Quân: “Bởi vì phòng 306 tụi tôi nhiệt tình hiếu khách, mỗi người đều đặc biệt ưu tú, cậu mang đàn em đến đây đương nhiên là vì soi sáng cậu ấy.”

“Cậu thôi đi, cậu đừng có soi đen cậu ấy.” Lâm Huống đặt tay lên vai Giang Phú, đẩy cậu đến đó: “Cậu ấy sống cùng một thành phố với một người trong số các cậu, các cậu đoán xem là ai?”

Diệp Lan giơ tay lên: “Tôi! Thành phố Giang, đúng không?”

Lâm Huống lắc đầu: “Không phải.”

Dương Dương: “Tôi, nhà của tôi xa thứ hai, là tôi phải không?”

Lâm Huống tiếp tục lắc đầu.

Trần Quân nhướng mày: “Lẽ nào là tôi? Quê tôi ở tỉnh.”

Lâm Huống: “Haizz!”

Trần Quân lập tức đứng lên, giang hai tay ra: “Chào, là đồng hương à, nào, đến đây đàn anh thương...”

Trần Quân vừa tới trước mặt, đã bị Lâm huống cản lại: “Tôi có nói là cậu sao? Tránh ra.”

Thẩm Ngôn Cố ngồi xem diễn liền sững sờ, từ sau lưng Dương Dương thò nửa người ra: “Tôi à?”

Lâm Huống cười: “Đúng rồi.”

Mọi người đều kinh ngạc.

“Không phải chứ, Tiểu Cố là người thành phố mà.”

“Đúng vậy, nếu Giang Phú là người thành phố, sao lại đến trước hai ngày để làm gì chứ?”

“Từ thành phố đến đây không phải rất nhanh sao?”

Lâm Huống giúp Giang Phú trả lời: “Đến đây sớm để được trải nghiệm khuôn viên trường đại học không được à?”

Nếu đã là đồng hương, Thẩm Ngôn Cố liền đứng lên, đi tới đưa tay phải ra: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Thẩm Ngôn Cố cho rằng Giang Phú sẽ tùy tiện bắt tay anh một cái, lại thuận tiện khách sáo một câu với anh liền kết thúc, dù sao thì tính cách của người này cũng đã bày rõ ở chỗ này.

Nhưng không ngờ rằng Giang Phú lại không buông tay ra.

Cậu còn hỏi: “Bao lâu?”

Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ: “Nửa ngày có được tính là đã lâu không?”

“Tính.” Giang Phú nhẹ nhàng gật đầu, cũng khách khí: “Đã lâu không gặp.”

Thẩm Ngôn Cố nghĩ đến chuyện buổi chiều đâm trúng cậu, mỉm cười gật đầu: “Cũng là nửa ngày?”

Giang Phú chỉ gật đầu không trả lời, sau đó mới buông tay ra.

“Tôi nói cậu nghe này Giang Phú.” Lâm Huống lại đặt tay trên vai Giang Phú lần nữa, chỉ vào không khí một hai ba: “Mấy người đàn anh này đặc biệt không đứng đắn, sau này thấy hãy đi đường vòng.”

Giang Phú nghe xong liền hỏi: “Anh ấy cũng không đứng sắn sao?”

Người mà Giang Phú nói là Thẩm Ngôn Cố, so với ba người đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm, vì vậy Thẩm Ngôn Cố xem ra đúng là rất ngây thơ vô hại, anh còn trắng nõn, còn là dáng vẻ chọc người yêu thương.

“À, trừ cậu ấy ra.” Lâm Huống chỉ vào Thẩm Ngôn Cố: “Vị đàn anh rất ưu tú, cũng là người bình thường duy nhất trong cái ký túc xá này.”

Trần Quân nghe xong lập tức không phục, đi nhanh qua choàng qua cổ Thẩm Ngôn Cố: “Này cũng không chắc à, cậu thật sự không hiểu Tiểu Cố của chúng tôi.”

Thẩm Ngôn Cố: “Cút.”

Giang Phú cười nhẹ, trông cực kỳ đẹp.

Hai cái ghế không có người ngồi trong ký túc xá vốn dĩ cho hai người, một là Lâm Huống, hai là Giang Phú, nhưng Giang Phú không ngồi, Dương Dương liền không khách khí ngồi vào.

Mấy người họ cứ vậy ngồi buôn chuyện trong ký túc xá gần nửa tiếng, nhưng hầu như đều là Lâm Huống và phòng 306 nói chuyện.

Lâm Huống vốn dĩ có tiếng là người rất biết cách nói chuyện, nếu bạn đệm cho cậu ta một câu, cậu ta có thể từ câu bạn nói mà bắt đầu chủ đề đến trời nam đất bắc không hề có giới hạn.

Vì vậy trong thời gian ngắn, mọi người đã bàn tán xôn xao từ tin tức nghe được vào ngày hôm qua cho đến biệt danh của chó cưng nhà Diệp Lan, các chủ đề được kết nối với nhau liền mạch.

Mà bạn học Giang Phú, vẫn luôn đứng sau lưng Lâm Huống, hỏi đến cậu, cậu mới trả lời một chút, ừm à đúng vậy, không hỏi đến thì không nói gì cả, cứ như người đứng ngoài cuộc không liên quan gì.

Đúng là có chút lạnh lùng.

Thẩm Ngôn Cố cũng ngồi trò chuyện, nhưng làm anh cảm thấy kỳ lạ chính là, mỗi lần anh ngẩng đầu, luôn có thể chạm vào ánh mắt của Giang Phú. Từ lúc bắt đầu anh còn có thể mỉm cười với Giang Phú, sau đó thực sự quá nhiều lần, anh chỉ dám dùng khóe mắt nhìn Giang Phú.

Trong lúc vô tình đối diện thì không có gì, nhưng cũng quá nhiều lần rồi, làm riết cứ như anh vẫn luôn nhìn trộm đàn em, nếu để đàn em hiểu lầm thì không hay.

Vì vậy lần sau, anh dứt khoát không ngẩng đầu lên nữa.

Nói chuyện cũng đã trễ rồi, Lâm Huống đứng lên: “Được rồi, chúng tôi đi trước đây.”

Dương Dương: “Được, Giang Phú có rảnh thì ghé qua chơi nha.”

Lâm Huống: “Được, các cậu bận việc của các cậu đi, hai cậu tiếp tục chơi game đi.”

Ánh mắt của bốn người nhìn theo bọn họ đi ra cửa, vốn dĩ là Lâm Huống đi sau, Giang Phú đi ở phía trước, nhưng sắp ra tới cửa, Giang Phú đột nhiên dừng lại, tránh sang một bên, để Lâm Huống ra ngoài trước.

Sau đó cậu xoay người lại, lập tức đi trở về.

“Thẩm Ngôn Cố.” Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Giang Phú dừng trước mặt Thẩm Ngôn Cố: “Tôi có thể kết bạn WeChat với anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp