Cùng lúc đó, Cổ Kỳ đang ngồi trên ghế làm việc trong căn phòng khách sạn, trước mặt cô là một chiếc laptop, trên bàn là một đống tài liệu lộn xộn.
Nhìn thấy tin nhắn của cậu em nào đó, cô bật cười.
—— Chị còn cười em không?
Mấy chữ rất đơn giản, dường như giọng điệu rất ngoan? Nhưng lại có chút phản nghịch, còn có vài phần diễu võ vương oai giành được thắng lợi bước đầu.
Cổ Kỳ ngửa đầu nhìn trần nhà khách sạn rồi bật cười thành tiếng.
Em trai thật đáng yêu.
Cho nên cô xoắn xuýt điều gì? Chính vì anh là con trai của Lạc Chiêu Niên nên cô sợ chăng?
Từ lúc nào mà cô lại để ý cảm nhận của người khác như thế? Đây chẳng giống cô chút nào.
Vả lại, Lạc Chiêu Niên rời xa Cổ Như Tâm cũng chẳng phải đã gặp được Dương Vân sao? Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, không ai tổn thương ai.
Nghĩ như thế, Cổ Kỳ cầm điện thoại gọi cho một người.
“Này, chỗ mọi người có đồ gì dỗ trai trẻ không?”
Một tiếng sau ——
Cổ Kỳ đứng bên cạnh tường rào cách nhà họ Lạc không xa, nhìn nến trắng được xếp hình trái tim dưới đất.
Cổ Kỳ: “…”
Cảnh này được bày trí giống hiện trường tỏ tình quá nhỉ?
Ánh nến sáng rực, ngọn lửa chập chờn, ánh nến được tạo thành hình trái tim cực lớn, ở giữa là que phát sáng bày thành bảy chữ ‘Lạc Thiên Dịch, sinh nhật vui vẻ’, xung quanh còn có bóng bay, cánh hoa hồng, bảng đèn LED, mô hình xe hơi đồ chơi.
Thấy Cổ Kỳ không nói lời nào, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đã sốt ruột: “Bà cô à, cháu nói muốn dỗ trai trẻ làm cho đối phương bất ngờ, nè, đây chẳng phải bất ngờ sao?”
Người đàn ông đi đến phía trước cây nến, hai tay vỗ vào nhau rồi giang hai cánh tay ra, giống như đang thể hiện kiệt tác vĩ đại của ông ấy!
“Người đẹp như cháu, chú đoán người có thể lọt vào mắt cháu chắc chắn không phải chàng trai bình thường, đoán chừng có hàng tá cô gái theo đuổi, bất ngờ nhỏ ở mức độ này là rất cần thiết!”
Cổ Kỳ: “…”
Thấy từ đầu đến cuối Cổ Kỳ cứ im lặng, trong lòng người đàn ông không chắc chắn, tay xoắn áo lấy balo đeo bên vai từ chỗ hai người đàn ông phía sau, rồi cười mỉa mai: “Đây là quà của cậu ấy, mấy trăm tệ đó, chắc chắn cậu ấy sẽ thích.”
Cổ Kỳ nhận lấy balo rồi liếc nhìn, hừ! Trên balo còn in hình siêu nhân nữa.
Cổ Kỳ khẽ thở dài một tiếng: “Bỏ đi, chuyển khoản qua wechat đi.”
Cô biết chú đã cố hết sức rồi.
Cuối cùng chủ thuê cũng thở phào, người đàn ông lập tức toét miệng cười, vội vàng lấy điện thoại trong túi đeo vai tồi tàn của mình, mở wechat nhận tiền.
Cổ Kỳ chuyển cho người đàn ông 5000 tệ, người đàn ông gật đầu cảm ơn liên tục, sau đó dẫn theo hai đồng nghiệp của mình, ngồi vào một chiếc xe van sắp tàn rồi rời khỏi.
Thật ra Cổ Kỳ không biết tên ông chú này, lần đầu cô đến thành phố Ô Thủy đã gặp được ông ấy, chú là người lái xe kiếm khách, vô cùng nhiệt tình, vì để Cổ Kỳ ngồi xe ông ấy mà cả đoạn đường ông ấy đều giúp Cổ Kỳ chuyển hành lý.
Chú là người vùng này nên vô cùng quen thuộc với thành phố Ô Thủy, ngoài lái xe thì chuyện gì ông ấy cũng làm, dùng cách nói của bản thân ông ấy: Chú là một cục gạch của xã hội, ở đâu cần thì chuyển đến đó!
Trước đây Cổ Kỳ muốn thuê xe không biết đi đâu thuê, sau đó đã liên lạc với chú, hôm sau chú đã lái xe đưa cô đi, chỉ cần Cổ Kỳ chịu trả tiền thì việc gì chú cũng nhận.
Chú quen thuộc với thành phố Ô Thủy, biết thứ gì có thể mua được ở đâu, cho nên Cổ Kỳ tìm ông ấy, kết quả…
Thôi vậy.
Đã muộn thế rồi, chú có thể lấy được nhiều đồ như vậy, quả thật là không dễ.
Cổ Kỳ nhìn đồng hồ, khuya 11:23, sinh nhật của cậu em trai nào đó vẫn chưa qua.
Thế là Cổ Kỳ gọi điện thoại cho anh.
Một giây, hai giây.
Đối phương nghe máy, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.
“Cổ Kỳ?”
Giọng anh có chút vội vàng, như sợ cô biến mất vậy.
Cổ Kỳ mỉm cười: “Chị đang ở ngoài sân nhà cậu, nếu tiện thì ra ngoài đây chút.”
Ngay sau đó, Cổ Kỳ nghe thấy tiếng đùng đùng loảng xoảng bên kia điện thoại, giống như anh lăn xuống từ trên giường vậy? Còn làm đổ thứ gì đó nữa? Trong đầu Cổ Kỳ hiện lên cảnh tượng anh lúng ta lúng túng xuống giường…
“Chị, chị đừng cúp máy, em nhanh lắm, rất nhanh…”
Cổ Kỳ ngồi dựa vào mui xe thể thao, cười khẽ: “Ừm.”
“Em gửi tin nhắn cho chị, sao chị không trả lời em? Chị hại em không ngủ được.”
Giọng anh lúc xa lúc gần, có thể là đang bận thay quần áo.
“Giờ chẳng phải chị đến tìm cậu rồi sao?”
“Sau này đừng thế nữa, xin chị đó, em sẽ suy nghĩ lung tung.”
“Nghĩ bậy cái gì?”
“Cứ nghĩ chị không để ý em.”
Mẹ nó, Cổ Kỳ mắng đùa trong lòng.
Cậu nhóc này ỷ mình vừa 18 tuổi, collagen của khuôn mặt đẹp trai vẫn chưa giảm đi nên cái gì cũng dám nói.
“Bây giờ chị để ý em rồi, mau ra đây.”
Ngay lập tức bên kia điện thoại như mất tiếng, anh cũng không nói chuyện, cũng không có động tĩnh khác.
Bầu không khí vừa nãy còn rất thoải mái, sao đột nhiên thoáng cái đã thay đổi rồi?
Cổ Kỳ vừa định nói chuyện thì giọng đối phương vang lên.
“Chị để ý em sao?”
Giọng anh trầm thấp rõ ràng, có sự trong trẻo của một cậu nhóc, có từ tính của người đàn ông, nếu là cô gái cùng tuổi nghe được đoán chừng sẽ bị anh làm cho mê mẩn.
Nghe câu hỏi của anh, Cổ Kỳ không biết trả lời thế nào, chỉ đành đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của đối phương, trầm thấp, nhẹ nhàng, trong bóng tối đêm nay lại tuyệt đẹp không thể tả. - From app TYT #tyt -
Mười phút sau, Lạc Thiên Dịch mở cánh cổng sắt nhà họ Lạc ra, lững thững đi đến.
Chàng trai ăn mặc rất đẹp, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo caro màu xanh khói, ở cổ đeo dây chuyển, bên dưới là một chiếc quần kaki màu đen, chân mang một đôi giày đá bóng mẫu mới màu trắng, đế giày phát một luồng sáng huỳnh quang.
Anh vừa đi vừa chỉnh tóc, vội vã muốn bản thân trông đẹp trai hơn chút.
Cổ Kỳ vẫn ngồi dựa ở mui xe, ngắm nhìn cậu nhóc vừa cao vừa đẹp nào đi đi về phía mình, lúc anh đến gần đúng lúc có một trận gió thổi đến, Cổ Kỳ ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ trên người anh….
Anh còn xịt cả nước hoa sao?
Trong mười mấy phút ngắn ngủi, mà anh vừa ăn diện cho bản thân, vừa chỉnh kiểu tóc, vừa xịt nước hoa, hiệu suất này cao đến mức quả thật không thể ngờ.
“Chị.”
Đi đến trước mặt Cổ Kỳ, anh có chút thẹn thùng, khuôn mặt đẹp trai lại khó che giấu được vẻ vui mừng.
Cổ Kỳ mỉm cười.
Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn hiện trường ‘tỏ tình’ bên trái chiếc xe thì sững sờ.
Anh lớn như vậy rồi, kể từ lúc mẫu giáo vẫn luôn có người nói thích anh, sau khi lớp bốn tiểu học thì luôn có người theo đuổi, mà người làm phô trương như vậy vì anh thì Cổ Kỳ là đầu tiên…
Nến xếp thành hình trái tim, bày tỏ ý chị thích anh sao?
Vậy mấy chữ ‘Chị thích cậu! [trái tim] [trái tim] trên bảng đèn LED kia là chị viết ư?
Hiện trường rải nhiều cánh hoa hồng như vậy là đang tượng trưng cho khởi đầu tình yêu tuyệt đẹp của họ sao?
“Trang trí cho em hả?”
Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kỳ, hai mắt phát sáng.
“Hả…”
Cổ Kỳ gãi huyệt thái dương, muốn giải thích tình hình thế nhưng vừa định nói chuyện, lồng ngực nóng bỏng của chàng trai đã áp sát.
Anh ôm chặt cô trong lòng, vùi mặt vào cổ cô.
“Cổ Kỳ…”
Đột nhiên anh gọi tên cô, thoáng chốc Cổ Kỳ có chút thất thần.
“Em rất thích chị…” Anh nói.
Trái tim Cổ Kỳ lệch nửa nhịp.
“Hôm đó chị cười em như vậy em đã bệnh rồi, trong lòng cứ khó chịu, em vừa giận chị vừa sợ chị ghét em, em muốn đi tìm chị, lại cảm thấy làm tổn hại lòng tự tôn, thật sự rất khó chịu.”
Lồng ngực anh đập dữ dội, cách lớp áo Cổ Kỳ cũng có thể cảm nhận được.
“Cũng may… Cũng may chị đến tìm em rồi, em rất vui, cảm ơn chị.”
Nghe anh nói vậy đột nhiên trái tim Cổ Kỳ trở nên mềm nhũn, cô đưa tay vỗ lưng chàng trai, trấn an cảm xúc của anh.
Tiếp theo đó cũng không ai nói chuyện.
Ánh trăng đêm nay sáng trong, màn đêm vừa đẹp, gió đêm cùng với mùi hoa dạ hương thoang thoảng mọi thứ đều vô cùng tuyệt vời.
Hồi lâu chàng trai nghiêng đầu, đưa mũi ngửi cổ của Cổ Kỳ, cũng không chịu buông cô ra, cứ ngửi mãi như vậy.
Cổ Kỳ: “Làm gì đó?”
“Thích mùi hương của chị.” Anh nói.
Cổ Kỳ xách phần áo ở cổ sau của anh, ép anh cách xa mình chút, nhưng người nào đó rất nặng, kéo áo anh rất tốn sức.
“Nào, chị đã chuẩn bị quà cho cậu.”
Cuối cùng người nào đã cũng cử động, luyến tiếc không nỡ rời khỏi cơ thể Cổ Kỳ.
“Là gì?” Anh hỏi, mắt hạnh nóng bỏng sáng ngời.
Tay Cổ Kỳ vòng qua người, lấy balo siêu nhân trên mui xe ra, đập vào ngực em trai.
“Xem xem, thích không?”
Lạc Thiên Dịch cầm balo nghiêm túc nhìn, sau đó anh nhìn thấy hình vẽ siêu nhân vô cùng trẻ con.
Lạc Thiên Dịch khẽ cười một tiếng rồi nói: “… Thích.”
Thẩm mỹ gái thẳng của chị, anh xin chịu.
Ai bảo anh thích cô chứ?
Hành động thắng lời nói, Lạc Thiên Dịch lập tức đeo balo lên, nói một cách thưởng thức: “Ngày mai em đeo nó đi học, ngày nào cũng đeo, tuần nào cũng đeo.”
Món quà chú chọn cho anh, anh còn coi thành bảo vật sao?
Cổ Kỳ buồn cười: “Không đeo cũng không sao, sau này mua cho em cái tốt hơn.”
Anh khẽ lắc đầu, cúi đầu ngắm nghía móc treo trên balo, tràn đầy vẻ thích thú trong đáy mắt.
“Đây là lần đầu tiên chị tặng quà cho em, em sẽ dùng nó cẩn thận.”
Trời, anh coi trọng cái balo này như vậy, Cổ Kỳ không dám nói là mình nhờ người khác chọn bừa.
Phải mau chóng đổi cái mới cho anh mới được, nếu không thì quả thật sẽ làm anh uất ức, nhưng đeo cái balo như vậy…
Sau đó hai người cùng nhau chơi pháo hoa.
Mặc dù chú không đáng tin nhưng vẫn rất biết lãng mạn, ông ấy chuẩn bị cho họ không ít que pháo hoa, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi cho chàng trai cũng coi như để lại chút tốt đẹp.
Mãi cho đến khuya 00:30, Cổ Kỳ bảo Lạc Thiên Dịch về nhà.
“Cậu về đi, ngủ sớm chút, mai còn phải đi học.” Cổ Kỳ nói.
Lạc Thiên Dịch đốt hai que pháo hoa cuối cùng, nhìn ánh lửa của chút dụi tắt từng chút khiến anh hơi chán nản.
“Thời gian chị ở cạnh em luôn rất ít.”
Tối nay nhìn cô đến giờ, vẫn chưa đến một tiếng.
Cậu nhóc đẹp trai như đang đau buồn, cứ khiến người ta đau lòng khó hiểu, Cổ Kỳ vân vê sụn tai anh, dỗ dành: “Ngày mai hả? Ngày mai chị dẫn em đi ăn tốo.”
Anh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng.
“Ngày mai em nấu cho chị ăn nhé?”
“Tại sao?”
“Chỉ là muốn thôi, muốn nấu cho chị ăn.”
Cổ Kỳ: “…”
Em trai còn có đam mê này sao?
App TYT & Euphoria Team