Trên đường trở về, Cổ Kỳ vẫn luôn suy nghĩ lời Tiêu Hòa Trạch nói.
... Cô muốn yêu đương với cậu ta?
... Cậu ấy vẫn là một học sinh cấp ba.
... Nếu đã không có suy nghĩ ấy thì cũng đừng đối xử với cậu ta quá tốt, cậu ta yêu cô.
... Anh chắc chứ?
... Cô có thể thử thăm dò một chút.
Lúc này Cổ Kỳ đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cô duỗi tay muốn lấy kẹo cao su trên bàn điều khiển trung tâm, có một bàn tay khác lại giành trước một bước, anh lấy giúp cô.
“Chị muốn ăn kẹo cao su à?”
Giọng nói cậu nhóc dịu dàng trong trẻo, nghe thật thoải mái.
Không chờ Cổ Kỳ trả lời, anh chủ động đổ ra cho cô hai viên kẹo cao su, ngày thường một lần cô toàn ăn hai viên.
“Chị há miệng.”
Mắt hạnh của cậu em trai nào đó cong cong, mí mắt dưới hơi nhô lên như con tằm nhỏ, tươi cười tỏa sáng như ánh mặt trời rạng ngời đẹp đẽ.
Cổ Kỳ khẽ hé môi, tay cậu em trai nào đó đụng vào môi cô, đưa hai viên kẹo cao su vào trong miệng cô.
Hinh như tâm trạng anh trở nên tốt hơn, không còn mảy may nét u sầu của ban ngày nữa.
“Cậu không buồn nữa à?” Cổ Kỳ hỏi.
Lạc Thiên Dịch nhai kỹ kẹo cao su, hạ cửa sổ xe xuống đón gió, cười nói: “Vâng.”
“Vì sao?”
“Không nói cho chị biết.”
Được ở bên cô, có thể ngửi được mùi hương của cô thì anh sẽ vui vẻ chứ sao nữa.
Cổ Kỳ cũng không truy hỏi, dẫm chân ga tăng tốc về nhà.
Mười phút sau, hai người về đến nhà họ Lạc.
Cổ Kỳ dừng xe ở bên cạnh tường vây, cô không xuống xe, Lạc Thiên Dịch cũng không xuống, đài phát thanh trên xe đang phát một bài hát cũ “Thở ngắn than dài”.
Lúc này, Lạc Thiên Dịch bế mèo con bên chân lên, dùng móng vuốt nhỏ của mèo con cào chị.
“Bé ngốc, gọi chị.”
“Meow ~”
“Không giống, gọi chị lần nữa.”
“Meow ~”
Cậu nhóc cười ha ha, thật thoải mái, cũng thật lạc quan vui vẻ.
Nhìn cậu nhóc đẹp trai trước mắt, Cổ Kỳ cũng cười.
Nghĩ đến những gì Tiêu Hòa Trạch nói, Cổ Kỳ hơi ngẩn ra, dần dần thu ý cười lại.
... Cô có thể thử thăm dò một chút.
Giọng nói này bỗng hiện lên trong đầu, Cổ Kỳ nhíu mày.
Yên lặng hồi lâu, Cổ Kỳ hít sâu một hơi, duỗi tay chủ động chạm đến gò má nhẵn mịn của chàng trai.
Bàn tay vừa chạm đến, anh bỗng bất động, giống bị điểm tử huyệt, cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt Lạc Thiên Dịch từ trên người mèo con nâng lên, si ngốc nhìn Cổ Kỳ, hầu kết giữa cổ khẽ lăn.
Bên trong xe vẫn đang phát âm nhạc, nhưng hai người cái gì đều nghe không thấy nữa rồi. - From app TYT #tyt -
Cổ Kỳ nhìn anh chăm chú, muốn biết mỗi một phản ứng của anh.
Đầu ngón tay cô lướt qua hàm dưới trơn nhẵn của anh, chậm rãi di chuyển đến cằm anh, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát bờ môi anh.
Cậu nhóc mới đầu còn cứng đờ bất động, dần dần, anh giống như một con mèo được vỗ về trấn an, nghiêng mặt sang cọ xát vào lòng bàn tay cô, mắt hạnh xinh đẹp dịu dàng lưu luyến.
Trái tim Cổ Kỳ bỗng nhiên đập mạnh.
Cô vừa mới chạm đến anh, anh liền ngoan ngoãn nghe theo giống như một con mèo, quả thực không thể tưởng tượng được.
Ngón cái còn dừng lại ở trên cánh môi anh, anh hé mở môi mỏng khẽ cắn ngón tay cô, đầu lưỡi mềm mại ấm áp liếm láp đầu ngón tay cô, ánh mắt nhìn cô thẳng tắp tập trung.
Cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp đầy ẩm ướt, tim Cổ Kỳ bỗng đập nhanh, cô đột ngột rút tay về, giống như bị điện giật.
Cổ Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, Lạc Thiên Dịch bởi bì mùi hương cùng sự đụng chạm của chị mà đắm chìm thất thủ, thoáng cái liền tỉnh táo lại, anh đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó cúi đầu vuốt ve mèo nhỏ, lặng im không lên tiếng.
Anh để lộ rồi, rất rõ ràng.
Cổ Kỳ chưa nói cái gì, mở cửa xe.
“Xuống xe đi.”
Lạc Thiên Dịch: “Vâng.”
…….
Cuối tuần kết thúc, một tuần mới lại bắt đầu.
Buổi sáng, Cổ Kỳ tỉnh lại trong tiếng hót véo von trong trẻo của đàn chim.
Ông cụ Lạc thích nuôi chim, lúc này đoán chừng đang mang chim đi dạo ở trong sân, mỗi ngày vào lúc sáng sớm tinh mơ, chim vàng anh đều sẽ hót líu lo khiến mọi người bắt đầu chờ mong một ngày mới đang đến.
Cổ Kỳ ngồi dậy từ trên giường mềm mại, cô khẽ xoa ấn đường, vừa muốn đi đánh răng rửa mặt, điện thoại đã im hơi lặng mấy ngày lại đột nhiên vang lên.
Là điện thoại của Cổ Như Tâm.
Cổ Kỳ hầu như không có bạn bè, cô là một người cổ quái, không thích quen thân sâu đậm với người khác, không thích giữ lại số điện thoại của người khác, không thích bị người khác làm phiền, nên danh bạ điện thoại của cô chỉ có ít ỏi vài người.
Cổ Như Tâm là một trong số đó.
Từ khi đến thành phố Ô Thủy, Cổ Như Tâm chưa từng gọi điện thoại cho cô lấy một lần, điều này làm Cổ Kỳ hoài nghi, ngày đó nỗi cô đơn và thương cảm khi Cổ Như Tâm nhắc đến Lạc Chiêu Niên kia, có thật sự từng tồn tại không?
Cổ Kỳ tiếp điện thoại, kéo tấm rèm ra đứng dựa bên cửa sổ.
“Alo?”
“Bé cưng, cũng lâu rồi chưa gọi điện thoại cho con.”
Giọng nói phong tình vạn chủng của người phụ nữ truyền đến, mang theo vài phần tự tin và cởi mở.
“Ừm, có việc?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho con gái của mẹ à?”
“Có thể.”
Người phụ nữ kia khẽ cười một tiếng, khoan thai mở miệng: “Thế nào? Sống ở thành phố Giang Hà có quen không?”
“Nơi này khá tốt, núi đẹp nước đẹp người lại càng đẹp.”
“Ừ, người nhà họ Lạc đối xử với con tốt không?”
“Mẹ muốn hỏi người nào?”
“...” Cổ Như Tâm im lặng một giây, rồi cười lên: “Con thế mà cũng biết cà khịa mẹ của con rồi.”
Cổ Kỳ cười khẽ, duỗi tay lấy thuốc lá ở trên bàn.
“Nói rồi mẹ cũng đừng đau lòng.” Cổ Kỳ rút một điếu thuốc ra, kẹp ở đầu ngón tay, không châm lửa.
Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh bật lửa “xoẹt” một tiếng, Cổ Như Tâm cũng đang hút thuốc, hơn nữa đã châm lửa rồi.
Thật ra ngoại trừ tính cách, đặc tính của hai mẹ con cô cũng giống nhau ghê ấy chứ.
“Lạc Chiêu Niên đã buông bỏ được mẹ rồi, ông ta có một người vợ dịu dàng lương thiện, có một cậu con trai thông minh anh tuấn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”
“Nằm trong dự đoán... Ông ấy là một người cực kỳ tốt, ông ấy xứng đáng có được một gia đình hạnh phúc.”
Giọng điệu của Cổ Như Tâm ung dung lại chân thành, không khó nghe ra đó là lời chúc phúc tự đáy lòng, phát ra từ sâu thẳm trong tim.
Thật không hổ danh là người phụ nữ truyền kỳ giống như “người đàn bà sắt thép”, nâng lên được, cũng buông xuống được, có một số việc đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
“Bao giờ con quay về thành phố Giang?” Cổ Như Tâm hỏi.
Cổ Kỳ châm điếu thuốc, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ tự do trôi dạt, cô nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Sự nồng nhiệt tha thiết trong đáy mắt cậu nhóc nhà họ Lạc kia, giống như một ngọn lửa hừng hực cháy, muốn thiêu bỏng và hòa tan cả người cô.
Rốt cuộc là một loại yêu thích như thế nào mới có thể biến thành một bộ dáng ngoan ngoãn nghe theo dưới sự đụng chạm của cô?
“Một thời gian nữa sẽ quay về, nhưng con không thể ở nhờ nhà họ Lạc nữa.”
Cổ Kỳ hít sâu một hơi thuốc, tâm tình phiền muộn khó hiểu, không biết nguyên do.
Cổ Như Tâm không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ừ, con tự quyết định.”
Sau khi cúp điện thoại, Cổ Kỳ hút xong một điếu thuốc liền bắt đầu đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý.
Hành lý của cô không nhiều lắm, một cái vali đã có thể đựng đủ, chút nữ dùng xe thể thao thuê được chở hành lý đi, thời gian tiếp theo cô dự định ở trong khách sạn.
Thành phố Ô Thủy là nơi đất lành, đã đem đến cho cô không ít linh cảm sáng tác, cô tạm thời không có ý định rời đi.
Ra khỏi phòng, Cổ Kỳ đi tìm bà cụ Lạc, nói với bà ấy hôm nay cô phải quay về.
Bà cụ Lạc và dì Giang đang ở phòng bếp ninh cháo, đang nghiên cứu cách nấu cháo cà rốt sữa chua, khi Cổ Kỳ báo với bà ấy hôm nay sẽ rời khỏi thành phố Giang Hà, bà cụ cực kỳ kinh ngạc.
“Sao đột nhiên lại phải đi? Không phải nói muốn ở đây một khoảng thời gian à?” Bà cụ Lạc dắt Cổ Kỳ đi về phía phòng khách.
Cổ Kỳ bình tĩnh nói: “Tạm thời có chút việc, phải về thành phố Giang giải quyết.”
Bà cụ Lạc tuy có chút không nỡ, cũng không thể giữ lại, dù sao công việc quan trọng hơn.
“Hôm nay khi nào rời đi? Còn kịp ở lại ăn cơm tối không? Bà bảo dì Giang làm cho cháu mấy món ngon.”
“Không cần phiền phức thế đâu, một lát nữa cháu phải đi ngay rồi.”
Bà cụ Lạc than nhẹ một tiếng, gật đầu: “Vậy cháu ăn một bát cháo đi, lưng lửng bụng lại đi.”
“Vâng.”
Ở nhà họ Lạc ăn bữa sáng xong, Cổ Kỳ lại nói tạm biệt ông cụ Lạc rồi sau đó đẩy hành lý, đi ra khỏi sân nhà họ Lạc...
Vì để tiếp tục ở lại thành phố Ô Thủy một cách yên ổn, Cổ Kỳ cố ý tìm một khách sạn cách nhà họ Lạc khá xa, tận lực giảm bớt khả năng chạm mặt.
Nhận phòng khách sạn, sắp xếp hành lý ổn thỏa, Cổ Kỳ ngủ thẳng từ giữa trưa đến tận 7 giờ tối trên giường lớn của căn phòng xa hoa trong khách sạn.
7 giờ tối, đúng là thời gian nhà họ Lạc dùng cơm tối.
Lúc này, người một nhà ngồi lại với nhau, yên tĩnh ăn cơm.
Lạc Thiên Dịch chạng vạng tối 5 giờ rưỡi về đến nhà, sớm hơn những ngày bình thường, trước kia anh thích sát giờ mới về nhà, khoảng 20 phút trước giờ cơm để tránh bị ông nội bắt đến học tứ chẩn “vọng, văn, vấn, thiết”* của Đông y.
(*) Bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gồm nhìn, nghe, hỏi, sờ
Hôm nay anh đi học nhưng tâm trí lại không tập trung, cứ nghĩ đến chị, nghĩ cô vì sao muốn đụng chạm vào anh như vậy, có phải cô thích anh không?
Hôm nay anh sốt ruột về nhà là vì muốn nhìn chị, muốn biết thái độ của chị, tâm tình vừa hy vọng mong chờ lại vừa thấp thỏm không yên.
Chờ mong tiến thêm một bước mới với chị, lại thấp thỏm tất cả những điều này đều là một giấc mơ.
Nhưng mà, hôm nay về đến nhà lại không trông thấy chị đâu, chắc chắn cô lại ra ngoài rồi, phải rất khuya rất khuya mới quay về.
“Tiểu Kỳ lại ăn cơm với bạn bè ở ngoài ạ?” Dương Vân vừa đơm canh cho ông xã vừa hỏi.
Bà cụ Lạc nho nhã thanh lịch buông thìa canh xuống, dùng khăn ăn khẽ lau khóe miệng: “ Tiểu Kỳ quay về thành phố Giang rồi, hôm nay vừa lên đường.”
“Keng...”
Thìa canh làm bằng sứ trắng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy vỡ ra.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thiên Dịch, Dương Vân nhíu mày: “Tiểu Thiên, sao lại không cẩn thận thế hả?”
Lạc Thiên Dịch không hé răng, anh rũ mắt hạnh xuống, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Chiêu Niên ngồi ở bàn đối diện giống như sớm đoán trước được, không hề bị con trai “không cẩn thận” làm kinh động đến, ông ấy bình tĩnh ăn cơm uống canh, không nói lời nào.
Làm rơi vỡ thìa canh cũng chẳng phải chuyện lớn gì, mọi người rất nhanh lại chuyển dời lực chú ý.
“Không phải nói muốn ở thêm vài ngày ạ? Sao đột nhiên phải đi rồi?” Dương Vân hỏi.
Bà cụ Lạc: “Nói là có chuyện quan trọng, phải gấp rút trở về.”
“Cũng được.” Dương Vân gật đầu, lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, tiểu Kỳ thật đúng là người đẹp ngàn năm có một, đẹp đến nỗi làm lòng người sửng sốt, mấy ngày con bé ở lại nhà của chúng ta này luôn có mấy người nhà hàng xóm chạy sang hỏi thăm nghe ngóng.”
“Con chưa được gặp mẹ con bé, cũng là biểu tượng người đẹp như nhau đấy, lúc ấy ở thành phố Ô Thủy cũng có tiếng lắm, có rất nhiều người nơi khác đến thành phố Ô Thủy chỉ là để liếc nhìn đứa bé ấy một cái thôi đấy.” Bà cụ Lạc nói.
“Thật muốn ngắm nhìn dung mạo mẹ con bé một lần, chắc là xinh đẹp lắm.”
Trên bàn cơm, hai người phụ nữ đang nói chuyện, mấy người đàn ông nhà họ Lạc đều quá yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Lạc Thiên Dịch tự nhốt mình trong phòng, lồng ngực như bị người khác đâm một lưỡi dao sắc bén vào, từng hồi đớn đau nhức nhối.
Chị ấy đi rồi, chị ấy đi rồi...
Lạc Thiên Dịch nằm trên giường, dùng cánh tay che hốc mắt lại, ngăn không cho cảm xúc tràn lan của mình trào ra.
Không biết đã qua bao lâu, anh nghiêng người qua một bên, gò má chạm phải một mảng ướt át trên gối đầu, mới phát hiện anh thế mà lại rơi nước mắt...
App TYT & Euphoria Team