Ta Làm Đầu Bếp Ở Quốc Tử Giám

Chương 4: Cặn bã


1 năm

trướctiếp

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, Lận Hà cho rằng món kho ăn ngon, nhưng nàng lại quên mất sự chú ý của ‘giới thượng lưu’ cổ đại.

Mặc dù nàng dám vỗ ngực đảm bảo, chỉ cần ăn một miếng, mọi người ở đây sẽ mê mẩn hương vị này, nhưng điểm mấu chốt là người ta thậm chí còn chưa ăn, cũng không thể gắng gượng nhét vào miệng người ta chứ?

Sau khi dọn dẹp quầy hàng trở về nhất phẩm lâu, tiếp tục lau bàn rửa bát tiếp khách, còn phải thay tiên sinh lười biếng tính sổ sách, bận bịu đến lúc chạng vạng mới được nghỉ tay, mấy nha đầu trong tiệm chuẩn bị về hậu viện nghỉ ngơi.

Toàn thân Lận Hà ướt đẫm mồ hôi, nhớp nhúa khó chịu.

Cổ đại có nhiều bất tiện, khó chịu nhất là không thể ngày nào cũng tắm, chỉ có thể nhờ người làm bếp ở hậu viện giúp nấu một ít nước nóng rồi dùng khăn thấm nước lau người.

Vừa mới lau người thay áo ngoài sạch sẽ xong, cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đạp vài cái.

Lận Hà bước tới mở ra, thấy người đến là Tiểu Thúy ở chung phòng, đối phương to mồm mắng nàng: “Trời còn chưa tối, ngươi đóng cửa làm cái gì!”

"Xin lỗi, ta thay quần áo."

Tiểu Thúy không tin, sau khi vào phòng thì đi thẳng đến bên giường mình kiểm tra, cứ như sợ Lận Hà lấy trộm đồ của mình: "Tại sao lại không tìm thấy chiếc vòng bạc của ta? có phải bị ngươi…”

Còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Thúy đã thấy vòng bạc của mình, nàng ta đeo lên tay, một lúc sau lẩm bẩm: “Nhất định là còn chưa kịp lấy…”

Lận Hà cũng không thèm để ý tới đối phương.

Lau khô tóc, nàng tùy tiện dùng một đoạn dây đo buộc một cái đuôi ngựa, kiểu tóc này làm cho cả gương mặt nàng đều lộ ra, khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo, mắt sáng như sao, sống mũi cao, lộ ra một tia anh khí.

Nàng định tranh thủ lúc nghỉ ngơi thì đến chỗ Lâm thúc, nói cho đối phương biết gần đây không nên thu mua quá nhiều chân gà. Tiểu Thúy thấy nàng định đi ra ngoài thì đột nhiên cao giọng nói: “Này, chưởng quỹ kêu ngươi lên lầu hai tìm hắn.

Bước chân Lận Hà dừng lại, gọi đi giờ này…

Nàng không khỏi cau mày.

Tiểu Thúy liếc mất: “Không tin thì thôi, dù sao lời ta cũng nói rồi, có tin hay không là chuyện của ngươi.”

Sau đó không biết là ghen tị hay giễu cợt nói: "Ai, có vài người cho là bản thân cấu kết được với chưởng quỹ là có thể xoay mình làm chủ nhân, nhưng mà gà rừng chính là gà rừng, chớ cũng ảo tưởng bay lên ngọn cây làm phượng hoàng…”

Lận Hà phát ngán cái kiểu âm dương quái khí của nàng ta rồi, đều là nữ tử, tội gì phải làm khó nhau như thế. Nàng quay đầu lại, làm bộ kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây không phải suy nghĩ của ngươi hả? Lần trước chưởng quỹ nương tử hỏi ta, ta còn thay ngươi nói tốt mấy câu đấy.”

“Cái gì ?!” Tiểu Thúy hét chói tai.

"Đừng lo lắng." Lận Hà ân cần an ủi: "Chưởng quỹ nương tử rất tốt bụng, còn nói mấy ngày nữa sẽ cho người đưa ngươi vào phòng chưởng quỹ.”

Nghe vậy, Tiểu Thúy như bị sét đánh, nàng đúng là muốn ôm đùi chưởng quỹ, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để cho chưởng quỹ phu nhân biết chuyện, nếu không một nha đầu trong tiệm không an phận như nàng ta không biết đã bị bán cho tên nông dân từ đời nào rồi.

Con ả lưu dân này chắc sẽ không nói những lời ấy với phu nhân chứ nhỉ!

Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Lận Hà vỗ vỗ nếp gấp quần áo rồi mới hài lòng rời đi.

*****

Chưởng quỹ Nhất phẩm lâu họ Vương tên Tài, dáng người trung đẳng, bởi vì ở trong tửu lâu ăn uống không tồi nên mặt mũi lúc nào cũng như bóng mỡ, thấy Lận Hà tới thì cưới híp mắt thò tay ra: “Nghe nói gần đây ngươi luôn đi tới Lâm gia?”

Lận Hà hành lễ, tỉnh bơ tránh né cái móng giò heo muối của đối phương: “Lâm thúc và thím Lâm giúp đỡ ta rất nhiều, ta rất cảm kích gia đình họ.”

Vương Tài: “Ai, nhớ lúc đó ngươi té xỉu ở trước cửa tửu lâu nhà chúng ta, trời đông lạnh cóng, cứ tưởng ngươi không còn tri giác gì chứ.”

"May mà có chưởng quỹ và phu nhân cho một bát nước nóng, còn thu nhận ta làm nha đầu trong tiệm, phần ân tình này Lận Hà vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”

"À à, nhớ là được, chỉ cần ngươi tiếp tục nghe lời, cuộc sống sau này sẽ càng tốt hơn…”

Vương Tài nhắc nhở đầy ẩn ý.

Vì vậy Lận Hà liền ‘ngượng ngùng’ cúi đầu, thật ra là đang che giấu cảm xúc trong mắt, đồng thời trong lòng mắng tên biến thái già này một trăm tám mươi lần,

Phi! Đồ cặn bã!

Cũng may hôm nay Vương Tài có tà tâm mà không có tà đảm, bởi vì mấy ngày gần đây chưởng quỹ phu nhân đều ở đây, hắn cũng không dám ra tay với Lận Hà, ngoài miệng thỉnh thoảng ‘ám chỉ’ vài câu.

Chờ đến khi gần hết thời gian, Vương Tài mới xua tay thả người, trước khi đi như là nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: “Nếu Quốc tử giám đã tuyển được đầu bép rồi thì từ ngày mai, ngươi không cần ra ngoài bày hàng nữa.”

*****

Không giống Lận Hà chỉ bán hàng trong nửa ngày, lái buôn Từ Nhân Phúc ở cửa Quốc tử giám cả một ngày.

Mãi cho đến khi chạng vạng, học sinh ở Quốc tử giám tan học thì hắn mới đẩy xe về nhà. Gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn, sau khi trở về nhà cũng không nói cái gì, để xe ở trong sân rồi bảo nương tử nhà mình rót cho một chén được ấm.

Hắn hớp mấy ngụm, thở ra một hơi nóng hổi sưởi ấm hai bàn tay rồi bít hai lỗ tai sắp bị lạnh cứng lại.

Nương tử hắn thấy mà đau lòng: “Nếu không thì hay là thôi đi, bày sạp ở phố đông cũng kiếm đủ tiêu rồi, cần gì phải đi tận phố bắc cho xa làm gì.”

Tiền sao lại không kiếm được… “Ta thấy Thu Sinh cũng sắp đến tuổi rồi, ta muốn cho nó đi học ở học đường.”

Nghe đến đây, vợ của Từ Nhân Phúc lau khóe mắt, nàng vừa thương trượng phu lại vừa muốn cho nhi tử đi học, quả thực tiến thoái lưỡng nan.

"Mà này, Thu Sinh đâu rồi?”

"Vừa rồi ở trong nhà, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu.”

Vừa nói vừa mở cửa ra, đã thấy nhi tử nhà mình đứng trong sân ra sức ngửi: “Thơm quá đi, cha, cha để cái gì trên xe thế ạ?”

Từ Nhân Phúc sửng sốt một chút, bản thân cũng không nhớ ra là cái gì, thế là lật ra nhìn thấy món kho bọc trong lá cây mới nhớ ra: "Ồ, là chân gà."

Nương tử hắn ghét bỏ: “Mua thứ này làm gì, đã không có thịt lại còn tanh.”

"Ai, cái này khác mà.”Này không tanh."

Thu Sinh không quan tâm: "Con muốn ăn con muốn ăn!”

Trẻ con ăn vạ đúng là bất chấp phải trái, một khóc hai nháo ba thắt cổ, người lớn liền đầu hàng. Nương tử Từ Nhân Phúc Tức giận nói: “Ăn không ngon phải nhổ ra đấy.”

“Hừm, nhất định là rất ngon.” Thu Sinh không tin, nhóc ngửi được mùi thơm liền nóng lòng muốn ăn, Từ nương tử gắp cho nhóc một miếng mề gà, không có cách nào, nhìn cái này không giống đồ ăn được, nhóc liền há miệng ăn cả miếng.

Trong nháy mắt, nói thịt thơm nồng bọc lấy vị giác, bát giác, hoa tiêu, lá nguyệt quế… đều bật ra chào mời. Khác hẳn với vị thịt, tổng thể mà nói thì mề gà trơn mà lại cứng, cắn vào có cảm giác khá giòn, do thời gian nấu khá lâu mà bảy tám loại hương liệu hoàn toàn ngấm vào trong miếng mề gà nho nhỏ, có thể nói là ‘một miếng mề gà biết vị món kho, Thu Sinh lập tức yêu nó.

"Ăn ngon quá đi! Con muốn ăn nữa!”

Hai phu thê nhìn nhau, thấy nhi tử thích như vậy thì trong lòng cũng hiếu kỳ, thử nếm một miếng, không ngờ mùi vị cũng không tệ.

Đặc biệt là món kho cay, không biết trong này cho thêm cái gì mà làm cho khoang miệng có cảm giác muốn bùng nổ, uống hai chén nước lạnh mới thấy đỡ. Nhưng không qua bao lâu, cảm giác tê tê làm cho người khác không khống chế được mà chảy những miếng: “Đương gia, cái này có đắt không?”

"Còn tạm, một bát giá mười văn, chú quán kia có nói mùa đông có thể để được bốn năm ngày.Không sao, cái bát này giá mười xu, chủ sạp nói rằng mùa đông có thể để bốn năm ngày.”

Nương tử hắn lập tức đưa ra quyết định: "Vậy thì ngày mai ngươi lại mua thêm mười văn nữa… Không, ba mươi văn về đây!”

Chuyện như vậy cũng phát sinh trong những nhà bình dân khác, mặc dù món kho của Lận Hà không được các học trò của Quốc tử giám tiếp nhận, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại lưu truyền trong dân gian.

Trẻ con thích ăn món kho nguyên vị, người lớn thích ăn món kho vị cay, hai loại hương vị đều có thị trường, cho tới một khoảng thời gian khá dài sau này, món kho đều là món ăn hàng ngày trên bàn cơm của các gia đình bách tính trong kinh thành.

Quay trở lại hiện tại, ngày hôm sau, một nhóm khách hàng đều trở lại chỗ cũ mua món kho, kể cả Tứ Cửu bị Lục Sử Ngu bí mật sai đi mua cũng lẫn trong đám người, đến cửa Quốc tử giám nhưng lại không thấy Lận Hà bày hàng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba… Liên tiếp năm ngày đều không tới, đầu bếp nhà ăn của Quốc tử giám cũng đã chọn xong, chỉ đợi chọn ngày mở cửa cho các học trò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp