Ta Làm Đầu Bếp Ở Quốc Tử Giám

Chương 3: Tiểu nương tử không rụt rè


1 năm

trướctiếp

"Lý huynh, thứ đó có thực sự ngon như ngươi nói không?"

Sáng sớm, một nhóm năm người vội vàng đi tới nhà ăn. Đây là ‘dịp trọng đại’ đầu tiên xuất hiện kể từ khi Quốc tử giám xảy ra chuyện, đại đa số học sinh chỉ hận tránh không kịp, nhưng điều đó không không ngăn cản được bọn họ đứng xa xa hóng hớt.

“Đương nhiên là thật, Lý Lương ta khi nào lừa gạt mọi người chưa!” Cậu học sinh mập lùn đi tuốt đằng trước tự tin cam đoan với mọi người: “Yên tâm đi, bánh của Tây Thi bán bánh bên trong có tương gạch cua với rau diếp sống, tương gạch cua vừa tươi vừa mềm, ăn vào cảm giác như ăn trứng cá vậy, nhưng vị tươi hơn trứng cá, rau diếp giòn lại nhiều nước, hai thứ này phối hợp lại càng tăng thêm hấp dẫn.”

"Nếu thật sự như vậy, sau này ta cuối cùng cũng không phải lại chạy ra ngoài ăn, ti nghiệp của chúng ta đúng là đã làm chuyện tốt rồi!”

"Khụ khụ, đừng quên, ti nghiệp cũng ăn đồ ăn trong nhà ăn. Nghe nói là bởi vì ăn quá nhiều, cuối cùng còn phải mời thái y..."

"Quào, nói như vậy, ti nghiệp đúng là vất vả rồi.”

Nhắc đến ti nghiệp, Lý Lương vừa xấu hổ vừa xúc động, hắn cho là bị ti nghiệp phát hiện mình nói xấu sau lưng người ta, kế hoạch lôi kéo tiểu nương tử vào làm đầu bếp ở nhà ăn sẽ phải ngâm nước nóng, không ngờ được ti nghiệp lại khoan hồng độ lượng như thế, thật sự tuyển tiểu nương tử vào làm việc!”

Ai, bàn tán sau lưng người khác quả nhiên không phải việc quân tử nên làm, nhìn vào việc ti nghiệp giúp đỡ, sau này hắn chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết – chuyện ti nghiệp bị ba cô nương từ hôn!

Ôm tâm tình mong chờ tha thiết, đoàn người đi vào nhà ăn, dù sao cũng là học phủ cao nhất một nước, nhà ăn của Quốc tử giám cực kỳ rộng, có thể chứa được hơn nghìn người, nơi này đã từng có hơn mười vị đầu bếp, hôm nay nhìn lại, chỉ thấy một đại thúc trung niên đang lo sợ.

Đương nhiên, điều này cũng không là cái gì, Lý Lương chỉ nghĩ người kia là người nhà của tiểu nương tử, bây giờ hắn đang nóng lòng muốn ăn bánh nướng gạch cua vàng ruộm thôi: “Cho ta một cái bánh nướng, bên trong nhớ kẹp đồ ăn.”

Những người khác cũng rối rít mở miệng: "Ta cũng muốn một cái".

"Cho ta một cái!"

Triệu Vũ chưa từng thấy qua loại ỷ thế như này, vội vàng gọi con trai ra lấy bánh cho các quý nhân, hắn chỉ là một bình dân bá tánh thông thường, đối mặt với tầng lớp cao hơn thì khẩn trương là chuyện thường, cũng không phải là không tự tin với tay nghề của mình, mà bởi vì vị nam nhân anh tuấn hôm qua đã từng nói, học sinh trong Quốc tử giám thích ăn bánh nướng nhà hắn!

Tuy nhiên…

"Chờ đã, đây không phải là bánh nướng thông thường nhất sao, cứng chết người, còn không ngon bằng nương ta làm!”

"Đúng vậy, trong này cũng không phải cho thêm tương gạch cua, mà là dưa muối vại ta mấy văn tiền. Này tên đầu bếp kia, có phải ngươi thấy bọn ta dễ nói chuyện nên cố ý giở trò không hả!”

Triệu Vũ thiếu điều quỳ xuống: "Tiểu nhân từ khi hiểu chuyện đã chỉ biết làm bánh nướng như vậy, chưa bao giờ dối gạt ai!”

Giống như phát hiện rượu ngon mong đợi đã lâu hóa ra lại là nói tương, nào ai còn nghe giải thích: “Cái này mà cũng gọi là món ngon à! Lý Lương, lương tâm của ngươi đúng là không đau ha!"

Lý Lương cũng đầy mặt bối rối.

Cầm cái bánh nướng nhạt nhẽo cứng ngắc trên tay, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ ti nghiệp tìm nhầm người?



Tất nhiên Lục Sử Ngu không tìm nhầm người.

Ngày hôm đó, hắn nghe học sinh của Quốc tử giám nói chuyện riêng, nhất thời cảm thấy thói đời ngày nay không còn được như xưa, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?

Cho nên hắn đã đích thân đi khảo sát một phen, thấy trước quầy hàng của nữ tử kia có thể giăng lưới bắt chim(bán xong chuẩn bị dọn hàng về), ỷ vào nhan sắc xinh đẹp mà mắt đi mày lại với nam tử xa lạ(chính là hắn), nếu để cho người này vào Quốc tử giám thì còn ra cái thể thống gì!

"Lão gia, nếu không thì hay là để cho quản gia đưa cơm tới đi, thân thể của ngài mà còn tiếp tục như vậy nữa, sợ là chịu không nổi đâu ạ!”

Trên xe ngựa, Tứ Cửu thay than đã tắt trong lò sưởi tay, bởi vì chưa kịp đậy nắp nên có khói tản nhẹ, Lục Sử Ngu nhíu mày: "Chớ có làm linh tinh.”

Tứ Cửu thở dài thườn thượt: "Lão gia, nô tài dù có nhanh nhẹn đến đâu cũng không có cách nào giữ cho cục than đá này không bốc khói, nếu ngài không muốn ngửi mùi khói thì lần sau có thể mua một ít than xương bạc.” - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Than xương bạc là vật ngự dụng, trước đây vẫn luôn chỉ sử dụng trong cung, mấy năm gần đây mới xuất hiện trước mắt dân gian, trị giá mấy trăm lượng, lấy tài chính của Lục phủ hiện giờ là ngàn vạn lần không dùng nổi.

Đối với việc một ti nghiệp Quốc tử giám tứ phẩm làm sao lại lăn lộn ra nông nỗi ngay cả than tốt cũng không dùng nổi, Tứ Cửu trề môi, không ý kiến gì nữa.

Lục Sử Ngu không quan tâm: "Ta cảm thấy than đá có khói cũng có chỗ tốt, khói mù lượn lờ như ở chốn thần tiên, người khác không có sơ hội thưởng thức.”

Tứ Cửu: “…” Gì cứ mạnh miệng nữa đi!

Xe ngựa đến Quốc tử giám, sau khi xuống xe, Tứ Cửu chịu thương chịu khó đeo rương sách đựng đồ dùng dạy học trên lưng, từng bước đi theo Lục Sử Ngu, trong miệng còn đang lải nhải bữa trưa không muốn ăn lương khô, tốt nhất là ăn chút cháo dễ hấp thu… Bước chân chợt dừng lại: “Lão gia?"

Lục Sử Ngu mím môi không nói, Tứ Cửu nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy lão gia nhà mình đang cau mày, nhìn chằm chằm một tiểu nương tử.

Đúng là một tiểu nương tử, tuy mặc áo bông vừa dày vừa nặng nhưng có thể nhìn ra được dáng người xinh đẹp, mái tóc đen búi song kế, gò má bị gió lạnh thổi đến nỗi đỏ thắm lên, toàn thân tinh tế xinh đẹp.

Chờ tí đã?! Tiểu nương tử!

Hai mắt Tứ Cửu ‘ba’ một cái sáng quắc, bản thân hắn coi như là nửa người có thâm niên trong Lục gia, chuyện lão gia đã hai mươi lăm mà còn chưa thành gia làm hắn lo lắng không thôi, nhưng bản thân lão gia cũng không vội vàng, thế mà bây giờ lại thông suốt, đúng là hiếm có!

Ai nha nha! Quán Thế Âm Bồ Tát Tống Tử nương nương, cảm ơn các vị nghe được tâm nguyện của Tứ Cửu ta!

Có lẽ là bởi vì ánh mắt quá mức nóng bỏng, Lận Hà đang thất thần như có cảm giác mà ngẩng đầu lên.

Sau đó, nàng nhìn thấy công tử cẩm bào ngày hôm qua.

Bên cạnh hắn còn có một người ăn mặc như thư đồng, ánh mắt kia… nói thế nào nhỉ, khiến cho Lận Hà có cảm giác như bản thân nàng được đúc từ vàng ấy.

"..."

Đến mức đó hả, nàng bày hàng thì làm phiền bọn họ chuyện gì à?

Chẳng lẽ người này là thân thích của Vương Tài?

Suy nghĩ trong lòng Lận Hà xoay chuyển trăm lần, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Cô nương cổ đại đừng nói là dè dặt tự giữ, cho dù đi trên đường đụng phải nam nhân cũng phải tránh ra xa, nào có ai giống như nàng, không chỉ lẫn trong đám nam nhân, lại còn mắt đi mày lại với nam tử chưa lập gia đình.

Lục Sử Ngu: "..."

Lục đại nhân vừa bực vừa giận, yết hầu động đậy mấy lần, cuối cùng không kìm được mà ho khù khụ, ngược lại trên gương mặt tái nhợt nhiễm lên một chút hồng hào.

Đã có rất nhiều đầu bếp của các tửu lâu đến ứng tuyển, các quán hàng rong sớm muộn gì cũng giải tán hết, đến khi đó xem xem nàng còn kiên trì được mấy ngày!

Trên thực tế, món kho của Lận Hà đúng là gặp phải một chút khó khăn.

Không có nguyên nhân nào khác, mùi thơm kia quá bá đạo, sau khi mở vung nồi đã có người chủ động đến hỏi, thế nhưng vừa nhìn thấy trong nồi là chân gà thì từng người lại như lui xa mười dặm: “Xui chết đi được, đồ dơ bẩn thế này mà cũng đem đi bán cho được!”

Lận Hà nở nụ cười: "Công tử nói đùa, chân gà cũng là một bộ phận của gà, sao lại phân sang hèn làm chi?”

"Hừ, chân gà là công cụ để gà đi lại, không có giày tất bao lại, dính bùn đất không nói, thậm chí còn dẫm phải phân, bẩn không tả nổi.” Có lẽ trong nhà vị học trò này có nuôi gà, cũng biết sơ sơ về chuyện này.

Lận Hà liếc hắn một cái, ừ, trông cũng nghèo, cũng đã nghèo thành như vậy rồi còn đi chê chân gà dơ bẩn?

Đi học cũng học thành con mọt sách!

Lại nhìn xung quanh, rất nhiều người đang lặng lẽ hóng chuyện, như là nhìn xem chuyện sẽ phát triển như thế nào, lại xem giải quyết ra sao.

Cái này không thể được, nàng còn trông cậy vào món kho để vào làm ở Quốc tử giám đấy!

Lận Hà lập tức làm ra quyết định, nhướng mày, lớn tiếng phản bác: "Theo như cách nói này thì lòng heo, gan heo, phổi heo cũng không sạch sẽ, nhưng không phải mọi người làm sạch xong rồi vẫn ăn đấy thôi.”

"...Hình như cũng có lý hen, lúc ăn tết không mua nổi thịt, mua một ít gan heo xào ăn cũng không tồi.”

"Còn có phổi heo, nghe nói trong tửu lâu không phải còn có một món ăn tên là phu thê phế phiến mà!”

Có ai đó yếu ớt nói: "Thật ra thì nhà chúng ta cũng từng thử ăn chân gà, nhưng mà mùi tanh nồng quá, ăn không ngon!”

"Không sai.” Lận Hà thấy mọi người không có ý phủ nhận thì tiếp tục lớn tiếng nói: “Chân gà cũng như vậy, lớp da bên ngoài chân gà tương tự như giày tất của chúng ta, lúc xử lý ta đã lột lớp da kia đi rồi.”

"Huống chi các ngươi nói là ăn không ngon, chẳng qua là không biết cách làm thôi, ta có phương pháp chế biến đặc biệt, bảo đảm còn thơm hơn cả đùi gà. Hơn nữa thứ này vốn rẻ bèo, nếu như có thể phổ biến thì thường dân cũng có thể nếm thử vị thịt…”

Câu nói phía sau đặc biệt chói tai, đúng vậy, chân gà lòng gà đều rẻ, nếu thực sự có thể làm ăn ngon, bọn họ tuy không mua nổi thịt nhưng vẫn có thể mua chút nguyên liệu thừa về ăn mà.

Lập tức có một chủ quán khác nói: “Tiểu nương tử, lấy cho ta một phần mang về nhà cho con trai ta ăn thử, dạo này tiểu tử kia vẫn luôn ồn ào đòi ăn thịt đấy!”

“Được à, ngài là khách hàng đầu tiên, tặng thêm hai cái cánh gà.” Lận Hà cười hì hì, từ đầu đến cuối đều rất đúng mực.

Nàng rất đẹp, cũng rất gầy, trên người mặc áo khoác đã giặt đến bạc cả màu nhưng được cái sạch sẽ, mặc dù trước mặt nàng bị người ta chen kím mít nhưng lời nói có khí phách rõ ràng truyền tới tai Lục Sử Ngu.

“Lão gia?”

Lục Sử Ngu định thần lại, tiếp tục đi vào Quốc tử giám, chỉ là nhỏ giọng nói: "Ngươi đi mua một ít, nhớ phải lặng lẽ, đừng để lộ ra.”

Tứ Cửu: Biết rồi biết rồi, mặc dù nghèo đến nỗi không còn gì ăn nhưng mà để người ta biết quan tứ phẩm đi gặm chân gà cũng không hay cho lắm.

Nhưng mà lão gia vì lấy lòng cô nương nhà người ta mà cũng bắt đầu làm cái chuyện như này, hắn tuyệt đối không thể kéo chân sau!

Lục Sử Ngu cũng không biết thư đồng nhà mình lén lén lút lút, giờ đầu hắn chỉ nghĩ đến lưu dân mùa xuân, năm ngoái phía nam gặp nạn lũ lụt, vô số dân chúng phải bỏ nhà tha hương, trôi dạt khắp nơi.

Kinh thành cũng tiếp nhận một phần lưu dân, nhưng đại đa số được sắp xếp ở ngoài thành, nếu chân gà cánh gà có thể thay thế cho thịt thì đây là chuyện tốt đối với sinh hoạt của dân chúng,

Tạm thời kiểm tra xe, năng lực nấu nướng của nàng ta có phải cũng lợi hại như công phu miệng lưỡi của nàng hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp