Ta Làm Đầu Bếp Ở Quốc Tử Giám

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Tưởng tượng thì rất đơn giản nhưng khi làm thì bất hạnh thay kỹ thuật lạc hậu. Bởi vì không có sẵn lò nướng hay gói gia vị Orleans ướp sẵn nên Lận Hà phải mất hai canh giờ mới làm xong.

Không biết Triệu đại nương và Liễu Thanh đã đến bên cạnh, nhìn món ăn được bày thành hình “miêu mễ” làm họ ngạc nhiên không thôi.

Tuy rằng con mèo này có đôi mắt sưng to giống như bị người đánh, nhưng không thể ngăn cản tác dụng của nó, Thanh Liễu hỏi: “Đây là lò nướng sao? Nhìn trông giống như bệ bếp, chỉ khác là không có ống khói.”

Lận Hà: “Bởi vì cần không gian kín để giữ nhiệt, than lửa được đặt ở một tầng bên dưới, tuy rằng nhiệt độ ở phía trên không tăng nhanh chỉ từ từ tăng, nhưng lại có thể ngăn cách khói.”

Thanh Liễu cái hiểu cái không gật đầu, Triệu đại nương càng là căn bản nghe không hiểu gì, bà trộm nuốt nước miếng, nói: “Lận cô nương, cánh gà gào thét nếu để nguội sẽ không còn ngon nữa đúng không?” Lận Hà nói chuyện dí dỏm, miệng lại ngọt ngào vô cùng, đối với ai cũng mang bộ dáng tươi cười vui vẻ, vì vậy làm Triệu đại nương dần dần thả lỏng cơ thể bình tĩnh nói chuyện.

Không…… Là Orleans……

Nghe vậy, Lận Hà cảm thấy không còn gì để nói. Nàng nhịn xuống ý muốn giải thích rõ ràng ra, vạn nhất các nàng lại hỏi Orleans là cái gì thì nàng cũng không thể nói đó một thành thị nhỏ ở nước Mỹ đi.

Hương thơm của cánh gà nướng bay ra từ lò nướng, mùi hương này không có mùi tanh giống như cánh gà được nấu trước đây, ngược lại nó mang mười phần vị thịt.

Khứu giác của Triệu đại nướng nhanh nhạy làm bà có thể cảm nhận được thịt gà này có vẻ rất là thơm ngon.

“Xem thời gian này thì chắc là đã chín rồi.” Lận Hà tự hỏi rồi quyết định nhờ Thanh Liễu lấy cái xẻng để đem khay sạn ra.

Nhìn chắm chú theo cánh cửa nhỏ của lò nướng mở ra, bốn người ở đây —— bao gồm cả Tứ Cửu vừa mới chạy tới đều không khỏi ngừng thở.

Hai mươi cái cánh gà béo múp míp thịt màu mỡ được đặt an an ổn ổn ở trên khay, bởi vì được dùng hương liệu ướp qua nên cách gà sau khi nướng có màu được nướng thành màu vàng kim, bên ngoài hơi xém tạo ra cảm giác xốp giòn, trông giống như được rưới một lớp caramel màu hổ phách.

“Woa…… Thật đẹp mắt nha.”

Theo Tứ Cửu thì thào nói thầm, mọi người mới phát hiện ra bản thân vẫn luôn không có hô hấp, chờ bọn họ thở ra hít vào một hơi, hương thơm bá đạo thơm ngọt của thịt gà nháy mắt xông một cách dũng mãnh vào khoang mũi, mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Tuyệt!

Thịt gà tươi mới nhất, Lận Hà nướng thịt gà không có cho thêm mỡ của động vật khác, vì vậy hương vị càng là thuần khiết.

Không chỉ như thế, vì ở trong lò nướng có nhiệt độ cáo, cánh gà chắc nịch dần dần chín, mỡ từ bên trong nó dần tản ra bên ngoài, phát ra âm thanh xì xèo, giống như đang rán trên chảo dầu đầy đang sôi, phần da cánh gà như được bôi dầu bóng loáng, thoạt nhìn liền biết là ăn rất ngon!

“Ừng ực.”

Không biết là ai nuốt nước miếng.

Rất nhanh, âm thanh “ừng ực” “ừng ực” phát lên hết đợt này đến đợt khác, thanh hết đợt này đến đợt khác, trong phòng bếp trừ bỏ Lận Hà, những người khác đều đỏ bừng mặt.

Lận Hà cũng thèm nhịn được, nàng đã thật lâu không ăn đồ ăn có năng lượng cao -“Đồ ăn nhanh”, sau khi mời mọi người ăn xong, nàng liền dẫn đầu cầm lấy một cái cánh gà.

Phần da gà giòn rụm, phần thịt bên trong lại mềm, mọng nước không bị quá khô. Bời vì không nắm giữ tốt lửa và thời gian nướng cho nên đồ ăn hơi bị nướng hơi quá, nhưng ngược lại phần da cánh gà càng thêm giòn hơn, Lận Hà thích nhất là ăn da gà, nàng cao hứng đến mức đôi mắt nheo lại, sao nàng có thể nấu ngon như vậy chứ!

Thấy nàng động thủ, Tứ Cửu cùng Thanh Liễu từng người cầm lấy một miếng, Triệu đại nương do dự một lát, cũng vươn tay.

Không có biện pháp, thật sự quá thơm.

Cánh gà nướng Orleans vừa mới ra lò tươi mới mọng nước, cắn một ngụm toát ra bạch bạch sương mù, nước sốt bùng nổ ở trong miệng, mấy người vội thổi phù phù nhưng lại luyến tiếc dừng lại.

Triệu đại nương quả nhiên nếm được vị ngọt ngào kia, còn có một chút vị cay,

bà suy đoán hương vị này là do “nguyên liệu ướp” của Lận Hà cô nương, ban đầu bà còn cảm việc ướp cánh gà là việc thừa thãi—— đem cánh gà bỏ vào trong bát xoa tới xoa đi, cuối cùng không phải vẫn là cánh gà sao?

Sự thật chứng minh, cánh gà vẫn là cánh gà, nhưng nó biến thành món ngon.

Tứ Cửu mới chỉ mười tám tuổi càng cảm thấy cánh gà gào thét nướng lạnh (cánh gà nướng Orleans) so với chân gà kho càng ngon hoen, đôi mắt của hắn phát sáng lên nhìn về phía Lận Hà.

“Ăn thật ngon, ta chưa bao giờ được ăn qua cánh gà ngon như vậy!”

“Lão bà tử ta cũng chưa được ăn qua, Lận cô nương thật là lợi hại.”

“Trình độ này hoàn toàn có thể mang đi đại tửu lâu bán!”

Đối mặt vẻ sùng bái vô cùng của ba người, Lận Hà bình tĩnh lại ăn một cái cánh gà nướng, cuối cùng tuyên bố: “Nếu mọi người đều thích, vậy chúng ta làm nhiều thêm chút đi!”

……

Lại qua nửa canh giờ.

Sau khi Tứ Cửu nướng cháy một đám cánh gà do hắn không khống chế lửa tốt, hắn muốn ăn luôn đám cánh gà đó nhưng bị Lận Hà nghiêm khắc cấm, ngoài cửa, ánh nắng chiều đã chiếu không trung.

Mấy người bưng cơm chiều ra tới.

Có một cơn gió nhro thổi qua từ phía xa, vào mùa đông chim sẻ đứng ngạo nghễ ở trên bờ tường, nó dùng mở rỉa bộ long của mình, bộ long màu nâu làm nó mang vẻ đô hậu ấm áp, nếu nhìn cẩn thận có thể thấy được cái bụng bụ bẫm đã hao gầy đi rất nhiều.

A?

Lận Hà đang xem chim sr trên bờ tường bỗng từ bờ tường ló ra một khuôn mắt nhỏ nhắn với đôi mắt đối diện với nàng.

Vài giây sau nàng mới phản ứng lại, cười nói: “Hóa ra cánh gà nướng ta làm đã khiến tiểu hài tử cách vách đều thèm.”

Đứa nhỏ bám trên bờ tường ngửi được hương thơm bay qua, khống chế không được nuốt nước miếng “ừng ực”, ngay sau đó nghe được Lận Hà nói, mặt bùm một cái liền đỏ bừng lên.

Bé mới không phải là thèm ăn đâu!

Còn chưa biện giải, người ở phía trước nghe được động tĩnh dừng lại, Tứ Cửu hoảng sợ cực kỳ nói: “Tôn tiểu thiếu gia, ngài làm thế nào lại chạy lên tường vậy!”

Tôn Thế Gia nhìn thoáng qua Lận Hà đang cười tủm tỉm, bĩu môi nói: “Ta trèo lên cây thang, mới không phải là chạy lên trên tường.”

Như vậy cũng rất nguy hiểm nha, Tứ Cửu hống bé: “Mau xuống dưới đi, bên trên rất nguy hiểm.”

Tôn Thế Gia không muốn, bé bò lên trên bờ tường là bởi vì nghe được Lận Hà nói bé ngốc, còn nói người ngu ngốc nên trực tiếp ném đi, bé không muốn bị ném đi……

“Lục thúc thúc đã trở lại sao?” Tiểu gia hỏa cơ trí mà đổi cái đề tài.

Tứ Cửu: “Lão gia đã đã trở lại, hiện tại đang đọc sách ở thư phòng.”

“A, ta nghe được tiếng các ngươi nói chuyện, cố ý bò lên đây để hỏi các ngươi.”

Là như vậy sao, Tứ Cửu gật gật đầu: “Ngài vẫn là làm nha hoàn nhanh chóng đưa ngài ôm xuống đi.”

“Không, ta muốn lại ngắm phong cảnh một lát.” Tiểu gia hỏa kiên trì.

Trên đường, Tứ Cửu nhịn không được cảm khái thân thế củaTôn Thế Gia: “Lão gia thấy bọn họ đáng thương, ngẫu nhiên sẽ dạy dỗ Tôn tiểu công tử vài câu, Tôn gia cũng biết ơn, thấy Lục phủ không có nữ quyến, thường xuyên sẽ đưa vài thứ lại đây.”

“Bất quá tiểu hài tử bảy tám tuổi đúng là thời điểm bướng bỉnh nhất, đôi khi lão cũng cảm thấy thực đau đầu đâu.”

Lận Hà nhớ đến hai mắt đỏ rực của thằng bé, rõ ràng là vừa mới khóc không lâu, lúc nói chuyện đôi tay nắm chặt vách tường, mỗi lần không cẩn thận nhìn đến phía dưới, thân mình đều sẽ run rẩy.

Nàng kéo qua Tứ Cửu nói nhỏ vài tiếng, đối phương bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chạy tới cách vách Tôn gia hỗ trợ.

Chờ tới khi đến sảnh ngoài, Lục Sử Ngu cư nhiên không ở thư phòng, mà là cầm sách vở dạo bước ở trong viện.

Gió bắc ào ào thổi tới người nam nhân khiên ống tay áo bay phần phật, tóc được bó gọn trên đỉnh đầu, dùng một cây tram ngọc cố định, áo gấm trên người đã thay ra, hiện tại trên người đang mặc một bộ được làm từ vải dệt kém hơn trường bào màu đen bên ngoài, đi vài bước lại lật một trang sách, nhìn bộ dáng rất có phong tư của “Tuyết trung quân tử”.”

Lận Hà thấy thế có chút kinh ngạc nói: “Vì sao đại nhân lại ở bên ngoài?”

Sau khi vào Lục phủ, nàng liền theo mọi người sửa lại xưng hô.

Lục Sử Ngu không nhìn đến Tứ Cửu liền hơi thả lỏng: “Trong phòng ấm áp, dễ dàng làm người buồn ngủ.”

Lận Hà tức khắc rất là kính nể, có thể đối chính mình ra tay tàn nhẫn người đều là người có thể có thành tựu lớn, bất quá, cơm sẽ không cũng cần ăn ở bên ngoài đi? - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Cũng may Lục Sử Ngu còn không có phát rồ đến mức độ này, cuối cùng cái bàn được đặt ở sảnh ngoài, mới vừa ngồi xuống, Tứ Cửu đã trở lại, còn mang theo một cái tiểu hài tử.

“Lục thúc thúc.”

Tôn Thế Gia cấp Lục Sử Ngu chắp tay thi lễ.

“Ừ, đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn cơm có thể cùng nhau ăn một chút.”

Tôn Thế Gia trong bụng đói khát, lại là không muốn ăn Triệu đại nương cơm, nhưng không dám cự tuyệt Lục Sử Ngu, liền gật đầu ngồi xuống.

Hắn vừa vặn ngồi xuống bên cạnh Lận Hà.

Sau khi động đũa, Lận Hà thấy tiểu hài tử cơ hồ chỉ gắp cải trắng trước mặt, mỗi lần nhấm nuốt đều nhíu chặt mày nhỏ. Nàng hiểu rõ, tiểu hài tử đều không thích ăn rau xanh, vì thế dùng đũa chung gắp một cái cánh gà nướng nói: “Nếm thử cái này đi, có thể khiến hài tử cách vách thèm đến phát khóc đó nha.”

Mặt Tôn Thế Gia lại đỏ ửng lên, cái hài tử nhà cách vách kia không phải là đang nói bản thân bé hay sao!

Bất quá chờ đến khi bé nhìn thấy cánh gà màu hoàng kim, tiểu gia hỏa xấu hổ, hắn nhớ rõ cái loại này mùi hương, thử thăm dò dùng hàm răng cắn một chút, da thịt gà kéo theo một chút tơ thịt, nguyên liệu ướp Orleans có vị ngọt và cay hòa tan ở trong miệng, bởi vì được nướng nên thịt gà bên trong mềm mại mọng nước, phảng phất như đang khai mở yến hội long trọng.

Đây thật là thịt gà sao, thật sự là ăn rất ngon nha!!!

Không thích ăn cơm Tôn Thế Gia, lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc khi ăn cơm.

Nếu vỡ lòng đường cơm canh cũng ăn ngon như vậy, thật là là tốt biết bao!

Lận Hà xem đến cao hứng, lại cho hắn gắp một miếng.

Tiểu gia hỏa rõ ràng có chút gầy yếu, nghe Tứ Cửu nói Tôn gia tuy rằng không có nam nhân, nhưng tôn phu nhân lại là một người giỏi kinh doanh, hẳn là không thiếu tiền mới đúng, sao đưa hỏ ở trong nhà lại gầy đến mức sắp suy dinh dưỡng đâu.

Nàng tự hỏi không ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Sử Ngu ở bàn đối diện đang nhìn nàng, Lận Hà ngẩn người, cho rằng hắn cũng muốn, liền lại ngắp một khối cho hắn, cười nói: “Tiểu nữ cố ý cấp Lục đại nhân làm cánh gà nướng Orleans, mời ngài nể mặt nếm thử một chút đi.”

Nàng duỗi tay, tay áo màu trắng vén lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp