Máy Mô Phỏng Nhân Vật Kinh Dị

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Cứ như vậy, Trương Họa đi thẳng đến chỗ nhị phòng, Cố Vân Sơ theo sát phía sau.

Không lâu sau đó, hai người đã thấy dưới ánh trăng phía xa, nhị lão gia đang ôm ôm ấp ấp với mỹ nhân do Họa Bì đực Ngô Phi giả trang thành.

Ngô Phi đang ôm cổ nhị lão gia, chuẩn bị lấy tay bóp chặt cổ đối phương để làm ông ta ngất đi thì đúng lúc này, hắn ta lại nghe thấy tiếng động bèn không khỏi dừng tay quay đầu qua nhìn. Ngay khi vừa quay lại đã thấy Trương Họa đang chạy như điên đến, thét gào từng tiếng.

“Mau tới cứu ta!”

Cố Vân Sơ lập tức nhíu mày.

Nàng không ngờ giá trị vũ lực của con quỷ Họa Bì không cao mà lại có thể chạy nhanh như vậy. Không được, không thể để cho bọn chúng liên thủ.

Kẻ tâm thần cưa điện nhìn thì chân dài nhưng về mặt tốc độ, nó chỉ là một con rùa đen. Nếu hai bên liên thủ, cùng lắm thì nàng chỉ giết được một người, một người khác ắt sẽ chạy thoát!

Cố Vân Sơ: [Hệ thống, chắc là cưa điện của các ngươi cũng đủ chắc chắn nhỉ?]

Hệ thống không rõ nguyên do nhưng vẫn trả lời.

[Đương nhiên, sản phẩm của hệ thống chắc chắn là tinh phẩm!]

Cưa điện có thể chém thi giết quỷ, tất nhiên rất rắn chắc!

[Vậy là tốt rồi.]

Quái nhân cao lớn đột nhiên nhảy lên núi giả, nàng không tiếp tục đuổi theo mà giơ cưa điện đang gầm gừ trong tay lên, sau đó đột nhiên quăng mạnh ra.

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên dưới ánh trăng, Trương Họa chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ kia bỗng nhiên tới rất gần, mà trong mắt Ngô Phi thì tràn đầy hoảng sợ, ngay sau đó là từng cơn đau thấu xương xuất hiện.

“A a a!”

Trương Họa thét lên thảm thiết. Lúc phản ứng lại thì thân quỷ của nàng ta đã bị cưa điện xỏ xuyên qua ngực rồi ghim trên mặt đất. Tuy không giết chết ác quỷ này nhưng cuối cùng cũng khiến nàng ta không thể nhúc nhích.

Cố Vân Sơ chớp mắt.

[Vận may không tồi.]

Kẻ tâm thần cưa điện cầm cưa điện lớn như vậy chạy một mạch mà cũng không thở dốc, sức lực chắc cũng khá lớn. Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ ném tới để chặn bước chân Trương Họa, nếu có thể khiến đối phương bị thương thì càng tốt, lại không ngờ vận may của mình tốt như vậy, trúng ngay hồng tâm.

Nàng đi tới rút cưa điện ra, chỉ một chiêu mà gần như đã khiến Trương Họa bị thương nặng hoàn toàn, trong chớp mắt, túi da của Trương Họa giống như một quả bóng bay bị xẹp đi. Nàng cầm lấy túi da rách nát kia lắc mấy cái thì giũ ra không ít tro xám, gió vừa thổi tới đã tan đi, hiển nhiên rằng con ác quỷ Trương Họa này đã hồn bay phách tán.

Ngô Phi sợ tới mức lông tơ dựng ngược, hoảng loạn muốn chạy trốn.

Cố Vân Sơ nhắm cưa điện về phía hắn ta, nói với giọng âm u.

“Ngươi dám cử động một chút thử xem.”

Cả người Ngô Phi cứng đờ: Không dám cử động, không dám cử động.

Nhị lão gia vốn đang hoa tiền nguyệt hạ* lập tức bị dọa đến đái ra quần. Ông ta còn chưa biết tình huống như nào đã ngã ngồi dưới đất, hoang mang hoảng loạn mở miệng.

*Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下): Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.

“A! Ngươi… Ngươi là ai!”

Lúc này, người của Trần phủ bị kinh động vì tiếng thét trước đó của đám tiểu nha hoàn cũng chạy tới.

“Ác quỷ!”

“Là ác quỷ!”

“Đạo trưởng cứu mạng!”

Một đám nam nhân cầm bó đuốc, con dao trong tay chạy đến, nhưng vừa thấy dáng vẻ quái nhân cao lớn khủng bố kia thì nhất thời ai cũng kinh hãi.

Cùng lúc đó, quái nhân đi tới trước mặt nhị lão gia, nói đúng ra là bước tới trước mặt mỹ nhân bên cạnh nhị lão gia.

Ngô Phi bị dọa đến vỡ mật, trong lòng hắn ta biết Trương Họa đã bị giết rồi, mình không phải đối thủ của người này nên hắn ta cuống quít trốn ra phía sau nhị lão gia.

“Lão gia cứu ta!”

Nhị lão gia cũng sợ, ông ta vội ôm lấy hắn ta, hai mắt rưng rưng cầu cứu Thanh Vân đạo trưởng.

“Đạo trưởng cứu mạng!”

Đầu Thanh Vân đạo trưởng đầy mồ hôi, ông ta thầm nói trong lòng: Các ngươi đừng nhìn ta, ta cũng sợ!

Nhưng nghĩ tới mình còn chưa lấy được một trăm lượng bạc, ông ta chỉ có thể cắn răng tới gần. Ông ta dán một tấm phù vàng trên kiếm bằng gỗ đào, bày tư thế chỉ vào quái nhân kia.

“Ác quỷ này, Trần phủ chính là nhà làm việc thiện tích đức, phúc phận thâm hậu, không phải là nơi ngươi có thể quấy nhiễu, còn không nhanh chóng rời đi!”

Đến cùng thì kẻ lừa đảo này vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, chân ông ta đã run như bị điện giật rồi mà còn không chạy.

Cố Vân Sơ cạn lời liếc mắt nhìn vị đạo trưởng kia một cái, cưa điện chỉ thẳng vào Ngô Phi phía sau nhị lão gia, bình tĩnh nói: “Cái con ta vừa giết và con này đều là quỷ Họa Bì, chúng thích nhất là khoác da mỹ nhân trà trộn vào nhân gian rồi moi tim và gan người ăn. Rối loạn trong thị trấn mấy ngày trước đều do bọn chúng gây ra.”

Cố Vân Sơ ngừng một lát rồi nói tiếp.

“Không những thế, con phía sau ngươi còn là một con Họa Bì đực.”

Nhị lão gia kinh ngạc, ông ta lập tức nhìn về phía mặt đất cách đó không xa, nơi đó còn có túi da mà Trương Họa để lại.

Những người tới muộn cũng nhìn theo tầm mắt ông ta, đương nhiên cũng chú ý tới tấm da người đầy đủ tai mắt mũi miệng kia.

Đám người của đại lão gia nhanh chóng nhìn về phía Thanh Vân đạo trưởng, cũng may rằng tuy Thanh Vân đạo trưởng không có thực lực gì nhưng là một kẻ lừa đảo trừ tà bằng miệng, ông ta vẫn có hiểu biết về những thứ này.

Ông ta nhỏ giọng nói, quả thật có loại quỷ Họa Bì vừa nhắc tới này. Đây là một loại ác quỷ khá tàn nhẫn so với ác quỷ hung ác man rợ khác, vì loại quỷ Họa Bì này có thể ngụy trang thành người, giết người moi tim mà thần không biết quỷ không hay, ngay sau đó lại có thể đổi một túi da khác, biến thành một người khác. Chúng cực kỳ nham hiểm giả dối, là một loại ác quỷ rất khó đối phó!

Nhị lão gia kinh ngạc, theo bản năng muốn đẩy mỹ nhân trong ngực ra.

Ngô Phi tất nhiên không muốn buông ra, ôm chặt lấy ông ta, hai mắt rơi lệ cầu cứu.

“Ngài ở chung với thiếp nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không biết tính tình của thiếp, thiếp… Sao thiếp có thể là quỷ? So với thiếp thì kẻ đó mới có dáng vẻ ác quỷ thật sự, nói không chừng nàng ta chính là quỷ Họa Bì kia, muốn giết thiếp, lột da thiếp!”

Nói đến đây, nàng ta run bần bật, ôm nhị lão gia khóc rống.

“Lão gia, lão gia, ngài nhất định phải cứu thiếp!”

Nhị lão gia vừa thấy mỹ nhân khóc như thế thì trong lòng mềm nhũn, nhất thời, vẻ sợ hãi trong mắt cũng mất đi, nhìn Thanh Vân đạo trưởng với vẻ trông mong.

“Đây… Ngô thị là thiếp thất ta mới nạp, một người yếu ớt như thế sao có thể là ác quỷ ăn thịt người kia?”

Nói ngược lại, ác quỷ đương nhiên là Cố Vân Sơ.

Cố Vân Sơ nghe xong cũng không khỏi cảm khái.

“Người ta vẫn nói trên đầu chữ sắc có một thanh đao, ở chỗ ngươi thì đao này chắc chắn là cẩu đầu trảm, lại còn chính ngươi chủ động để đầu vào.”

Khi nói chuyện, Cố Vân Sơ cũng không nhàn rỗi, nàng vốn không có ý kiêng dè nhị lão gia, lập tức giơ cưa điện lên chém một phát lên Ngô Phi kia!

Nhị lão gia còn tưởng rằng cái đầu quý mình không còn, sợ tới mức tiếng kêu thảm thiết vang tận trời.

Ngô Phi cũng sợ hãi hét lên một tiếng, vốn tưởng rằng người này sẽ kiêng dè người bên cạnh, ai ngờ nhìn cũng không thèm đã lập tức ra sát chiêu!

Nghĩ tới kết cục của Trương Họa, hắn ta nhanh chóng lui lại phía sau, né tránh một chiêu này.

Cố Vân Sơ chuyển tay, cưa điện dí sát chân nhị lão gia, cắm thẳng vào tảng đá xanh.

“Đừng gào nữa, còn ầm ĩ sẽ cắt luôn miệng ngươi!”

Nhị lão gia lập tức im miệng, nam nhân trung niên ba, bốn mươi tuổi lúc này tuyệt vọng như đứa trẻ 200 cân. Nhưng đây còn không phải chuyện thảm nhất, chuyện thảm nhất chính là, cách đó không xa, Ngô Phi xé túi da vướng víu xuống, xoay người chạy thẳng.

Gương mặt thật dữ tợn của hắn ta vừa lộ ra có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì.

Những người gần đó bị dọa tới mức ngã ngửa, nhị phu nhân trong đám người không chịu nổi đả kích này, tròng mắt đảo một vòng rồi lập tức hôn mê bất tỉnh, những người còn lại đều nói lắp bắp.

“Đúng… đúng là ác quỷ!”

“Thanh Vân đạo trưởng , mau tới trừ quỷ đi!”

Thanh Vân đạo trưởng run rẩy cả hai chân co rúm lại trong đám người, nhất quyết không đi ra. Đừng đùa chứ, ông ta chỉ đến kiếm cơm ăn, không phải tới để làm bữa khuya của ác quỷ!

Cũng may ông ta không đáng tin, nhưng Cố Vân Sơ vẫn đáng tin, đối với Họa Bì đực còn yếu hơn Trương Họa này, nàng lại ném cưa điện tới một lần nữa, cú ném khiến Họa Bì ngã đập đầu xuống đất. Sau đó nàng giơ tay chém xuống, ác quỷ hét thảm thiết như heo bị chọc tiết sau đó hóa thành tro bụi, để lại một bộ da người mà một chút tro đen.

Cố Vân Sơ sờ sờ cưa điện, nhướng mày nói.

[Cưa điện này của ngươi giết quỷ tốt ngoài mong đợi đấy.]

Hệ thống: [Có lẽ bởi vì đây không phải cưa điện bình thường? Trên giả thiết, nó là vũ khí của kẻ tâm thần cưa điện, chứa đầy khí hung sát, là hung binh*, hung binh trấn tà, có lẽ vì cái này nên khi nó đối phó với tà vật có chút tác dụng phụ.]

*hung binh: một loại vũ khí chiến đấu của Trung Quốc.

Cố Vân Sơ vừa nghe đã hiểu.

Nàng cầm cưa điện xoay người, ném tấm da người kia lên người nhị lão gia: “Bây giờ ngươi còn cảm thấy thứ quỷ này yếu ớt sao?”

“Không, không, ta không cảm thấy nữa.”

Nhị lão gia sợ tới mức cuống quít ném tấm da người ra, không dám tin tưởng đây lại là mỹ nhân ân ái nhiều ngày với ông ta như thế.

Một ác quỷ khoác da người, lại còn… là đực!

Khi thấy quái vật mặt mũi hung tợn kia chạy trốn, vị trí lủng lắng nào đó lắc lư, nhị lão gia quả thực hận không thể chọc mù hai mắt!

Đại lão gia hận sắt không thành thép, nghĩ ác quỷ như vậy là do đệ đệ nhà mình mang về, lập tức quát chói tai.

“Hay cho Trần nhị nhà đệ, ngày thường đệ trêu hoa ghẹo nguyệt ta không nói, đệ xem chuyện tốt hôm nay đệ làm đi. Vậy mà lại mang ác quỷ về nhà, còn hại chết nhiều người như vậy, đệ nói đệ… Vì tai họa của đệ mà hại cả trấn không được yên bình!”

Ngay sau đó, ông lại nhanh chân đi về phía Cố Vân Sơ, đối diện với một cái bao tải có lỗ thủng đen và đường chỉ cong đỏ như máu khiến ông hơi bỡ ngỡ, nhưng ông vẫn giả vờ bình tĩnh ôm quyền khom lưng, cung kính nói.

“Đa tạ vị… Cao nhân này ra tay giết chết ác quỷ này, cứu chúng ta giữa dầu sôi lửa bỏng. Vừa rồi là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong cao nhân thứ lỗi.”

Ông thật sự không rõ ngọn nguồn của quái nhân này, nhưng người này chém giết ác quỷ, tóm lại cung kính một chút ắt sẽ không sai.

Cố Vân Sơ lạnh nhạt nói.

“Không cần cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn, vậy cảm ơn nữ nhi tốt mà ngươi sinh đi.”

Lúc nói chuyện, Cố Vân Sơ quay đầu nhìn về phía Trần Phương ở sau đám người vừa kinh hãi vừa tò mò nhìn về hướng này.

Nữ nhi của ông?

Đại lão gia sửng sốt, sau đó nghe thấy Cố Vân Sơ nói.

“Kia chính là hai tấm da mà quỷ Họa Bì lột từ nơi khác mang tới, các ngươi nhanh chóng thiêu nó đi, miễn cho đen đủi.”

Đại lão gia vừa nghe lời này thì lập tức bị dời sự chú ý, nhanh chóng gọi người tìm củi lửa tới.

Bên kia, nhị phu nhân yếu ớt tỉnh lại, nha hoàn bên cạnh nói khái quát tình huống cho bà ta xong thì nỗi sợ hãi trong lòng lập tức biến thành cơn tức giận. Bà ta xông lên đập nhị lão gia, mắng rằng ngày thường ông ta thế nào bà ta cũng nhịn, nhưng chỉ vì ông ta háo sắc nên mang tới tai họa lớn thế này, ông ta ngại bản thân sống đủ rồi, chuẩn bị kéo một nhà già trẻ lên đường sao?!

Tuy những người còn lại không nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía nhị lão gia cũng không tốt lắm.

Nhị lão gia cảm thấy mình rất oan ức.

“Sao ta biết được nàng ta là ác quỷ, khi ta gặp nàng ta, nàng ta chỉ nói mình là người chạy nạn, ta nhất thời có lòng tốt…”

“Nhất thời có lòng tốt, ta thấy không phải đâu?”

Cố Vân Sơ cười mỉa một tiếng ngắt lời ông ta.

“Rõ ràng là ngươi thấy sắc nảy lòng tham nên bấy giờ mới đưa người về, mà người như ngươi lại đúng là loại mà quỷ Họa Bì thích nhất. Phải biết rằng tối hôm qua, hai con quỷ Họa Bì kia còn thảo luận một lúc lâu xem nên đem tim ngươi đi làm thịt kho tàu hay là hấp đấy.”

Ngừng một lúc, Cố Vân Sơ cười châm biếm.

“Theo ta thấy, trái tim háo sắc này của ngươi nên cắt thành sợi nhỏ, xào trên lửa lớn, đun to lửa đến cạn nước, như vậy mới ngon miệng nhất, ăn ngon nhất.”

Nhị lão gia sợ tới mức run cầm cập, cuống quít lui về sau.

“Đừng… Đừng… đừng ăn ta, đừng ăn ta!”

Cố Vân Sơ cười lạnh.

“Nếu không muốn tim ngươi bị moi ra, vậy ngươi quản nó cho tốt vào. Lần này là ngươi ké được tí hên của chất nữ ngươi nên mới được ta ra tay, nếu sau này còn bị mỹ nhân nào mê hoặc thì không dám chắc.”

Nhị lão gia rùng mình, liên tục xua tay tỏ vẻ sau này mình chắc chắn sẽ giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc!

Chỉ nghĩ tới chuyện mình từng ngủ cùng hai ác quỷ mặt mũi hung tợn khoác da người, nhất là một trong số đó còn có một Họa Bì đực. Ánh mắt nhị lão gia đã mất đi ánh sáng.

Nhị lão gia: Bóng ma tâm lý lớn cỡ nào, đừng hỏi nữa, đáp rằng cũng không còn loại dục vọng thế tục kia nữa rồi.

Trong ánh lửa hừng hực, hai tấm da người kia nhanh chóng hóa thành tro đen.

Quái nhân cao lớn xoay người trong ánh lửa, nhìn thoáng qua mọi người đang tràn đầy kính sợ với nàng.

“Nếu chuyện ở đây đã xong, ta cũng không tiện ở lại nữa. Xin cáo từ.”

Đại lão gia lập tức mở miệng giữ lại. Dù quần áo cao nhân này kỳ quái cỡ nào thì cũng là người đã cứu bọn họ, ắt phải cảm tạ.

Nhưng mà quái nhân kia lại chỉ lắc đầu.

“Ta vốn nhàn vân dã hạc*, không muốn ở lâu một chỗ.”

*Nhàn vân dã hạc (闲云野鹤): nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.

Nàng suy nghĩ một lát rồi lại nói.

“Nhưng đồ của ta vẫn còn để chỗ ở, cần lấy vài thứ.”

Nàng trở lại phòng nha hoàn, mang một cái bọc nhỏ đi ra bên ngoài Trần phủ.

Những người còn lại không biết nghĩ như thế nào, đi theo sau đại lão gia đưa tiễn nàng. Tuy trong mắt họ tràn ngập sợ hãi nhưng sau khi nhìn thấy ác quỷ dữ tợn kia rồi nghĩ tới thi thể bị moi tim ấy, bọn họ lại có vô vàn biết ơn và tôn kính với quái nhân.

Tuy dáng vẻ của ân nhân cứu mạng kỳ quái nhưng dù như thế nào thì đây cũng là ân nhân cứu mạng!

Mắt thấy quái nhân sắp bước ra khỏi Trần phủ, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Tiểu Vân, ngươi là Tiểu Vân đúng không?”

Trần Phương nghe bọn nha hoàn kể lại chuyện phát sinh trong phòng, các nàng nói, ác quỷ Trương Họa kia đã chính miệng nói muốn lột da nàng ấy, hơn nữa còn là lột sống, chỉ nghĩ tới đã khiến Trần Phương sợ hãi.

Tuy dáng vẻ người trước mắt kỳ quái nhưng quả thật đã cứu nàng ấy một mạng!

Nghĩ vậy, Trần Phương lấy hết can đảm đứng ra.

Mắt thấy quái nhân dừng bước, nàng ấy nhìn biểu cảm rối rắm của quái nhân, nói.

“Trước đó ngươi nói là gặp phải lũ lụt, thất lạc người nhà là thật sao?”

Quái nhân không nói chuyện, chỉ nhìn nàng ấy như vậy, tuy dáng vẻ hung ác nhưng khi đối diện với Trần Phương, rõ ràng thái độ của nàng ôn hòa hơn rất nhiều.

Trần Phương giống như đã nghĩ thông điều gì đó, nàng ấy nở nụ cười cảm kích, cúi người thật thấp.

“Ta hiểu rồi. Ân đức như thế, cả đời khó quên, kiếp sau sẽ kết cỏ ngậm vành* để báo đáp.”

*Kết cỏ ngậm vành (结草衔环): Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.

Cố Vân Sơ:???

Nàng cũng không biết Trần tiểu thư hiểu ra điều gì nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ có thể khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

*

Quái nhân biến mất khỏi tầm nhìn đám người Trần phủ, đi về phía trước thì dáng người cao lớn của nàng biến đổi, trở về cô nương xinh đẹp hoa dung nguyệt mạo kia. Trước khi biến thân như nào thì sau khi trở về vẫn thế, vì vậy đầu tóc nàng bù xù, chỉ mặc áo trong, cũng may còn đeo giày trên chân.

Ngày xuân chỉ mặc áo trong ắt sẽ lạnh.

Cố Vân Sơ mở bọc nhỏ của mình ra, thật ra vốn không có đồ gì, dù sao khi nàng vào Trần phủ cũng chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Cao nhân Cố Vân Sơ vừa rồi còn ngông cuồng tự đại khoác áo ngoài lên người, nhưng bỗng nhiên, động tác nàng khựng lại như chợt nghĩ tới cái gì.

Sau đó, dường như áo ngoài mỏng manh nhưng nặng nề quá mức đã ép cong bả vai nàng, khiến nàng vô thức từ từ ngồi xổm xuống trong một góc, yên lặng ôm lấy thân hình nho nhỏ của mình.

Hệ thống nghi hoặc hỏi: [Ngươi làm sao vậy?]

Cố Vân Sơ im lặng một lúc lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng buồn bã nói.

[Ta mới nhớ tới, ta làm việc ở Trần phủ nhiều ngày như vậy nhưng tay trắng đi vào, tay không đi ra. Nói cách khác…]

Nàng nhọc nhằn khổ sở nhiều ngày như vậy mà không kiếm nổi một đồng tiền, làm không công cho người ta.

Nhưng chẳng lẽ bây giờ nàng còn có thể tìm tới cửa đòi tiền sao?

Ra vẻ cũng ra vẻ rồi, kêu nàng tới cửa đòi tiền, đây là khung cảnh xã chết* cỡ nào, nàng còn chưa muốn đổi một hành tinh khác để sống.

*Xã chết (社死): là viết tắt của cụm từ “xã hội tính tử vong” - 社会性死亡, là chỉ việc chuyện mất mặt, xấu mặt bị người quen biết, khiến mình không còn mặt mũi gặp người khác.

Cho nên chỉ có thể… Bần cùng như gió, có bạn bên tôi.JPG

Tuy rằng Cố Vân Sơ chưa nói nửa câu sau, nhưng người biết được đều hiểu, hệ thống cũng lặng im.

Sau một lúc lâu, hệ thống: [Nén bi thương.]

Dưới ánh trăng, tiểu cô nương xinh đẹp uể oải ngửa đầu nhìn mặt trăng, cảm thán ánh trăng thật sáng. Không ngờ, lúc này cả người nàng tỏa ra từng tia ánh sáng vàng nhè nhẹ, lúc lâu sau mới dung hợp vào trong máu thịt gân cốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Phóng viên nhỏ: Xin hỏi ngươi tới thế giới này, lần đầu làm công kiếm được bao nhiêu?

Cố Vân Sơ: Ta kiếm được tràn đầy sự tôn kính và lòng biết ơn, còn có một tỷ tỷ xinh đẹp nói kiếp sau muốn kết cỏ ngậm vành báo đáp ta!

Phóng viên nhỏ: Ngoại trừ cái này, số tiền đầu tiên kiếm được là bao nhiêu?

Cố Vân Sơ vung bàn tay lên: Cái người này, tuổi còn nhỏ mà tư tưởng không đoan chính, nói chuyện toàn là tiền rất tục khí! Có tiền hay không không sao cả, quan trọng nhất chính là lòng biết ơn và tình yêu của tiểu tỷ tỷ, có hiểu không?

Phóng viên nhỏ: A, đã hiểu, nói trắng ra là một đồng cũng không có.

Cố Vân Sơ:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp