Máy Mô Phỏng Nhân Vật Kinh Dị

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Đang lúc hoàng hôn, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

Trên con đường nhỏ đất vàng gập ghềnh, mấy hán tử mặc quần áo vải thô đang lái ba chiếc xe lừa, mái tóc rối tung được tùy ý buộc thành búi nhỏ trong chiếc khăn vải đay, chân mang giày vải thô đế dày.

Thời tiết đầu xuân vẫn còn rất lạnh nhưng các hán tử lại mướt mồ hôi, đầu bù tóc rối.

Công việc của họ là trao đổi buôn bán hàng hóa giữa hai nơi, nhưng vì nhát gan nên không ai dám đi quá xa, tối đa chỉ dám đi một tháng. Hàng hóa được đem ra buôn bán cũng không quý giá gì, chẳng qua chỉ là vài thứ vặt vãnh cốt sao kiếm vừa đủ ăn.

Giờ phút này, các hán tử đang đánh xe về nhà, đống hàng hóa chất đầy trên xe trước khi xuất phát đã vơi đi khá nhiều.

Hán tử trung niên cầm đầu đang nghĩ chuyến đi lần này khá may mắn, bọn họ kiếm được một món hời lớn, coi như chuyến đi này có mệt nhưng lại xứng đáng với công sức bỏ ra. Hắn vừa nhẩm tính còn hai ngày nữa sẽ về tới nhà vừa nghĩ nên mua cái gì ngon, cái gì hay ho về cho các con chơi, tiện có thể mua luôn đóa hoa lụa tặng cho bà vợ già ở nhà.

Nghĩ như vậy lại càng nóng lòng muốn về nhà nhanh, hắn bèn rướn cổ lên nhìn con đường phía trước. Giờ phút này, ánh sáng chỉ còn le lói những vẫn có thể mơ hồ thấy được bóng dáng thôn trang.

Hán tử trung niên hiền lành cười với xe lừa đang đi đằng sau: “Phía trước có lữ quán, chúng ta nghỉ ở đó một đêm, chờ đến hôm sau là có thể tới được thị trấn phía trước. Bọn ta có quen biết một vài người ở đó, đến lúc ấy sẽ hỏi giúp ngươi xem họ có gặp người nhà của ngươi hay không.”

Những hán tử đi cùng với hán tử trung niên đã đi qua con đường này mấy năm, tất nhiên không cần phải để hắn nhắc nhở. Đương nhiên là hán tử trung niên không nói với bọn họ, mà là hắn đang nói với cô nương ngồi trên xe lừa.

Cô nương kia thoạt nhìn không khác gì đám hán tử này, toàn thân nàng là bụi bẩn, tóc tai rối bời chỉ dùng một nhánh cây nhỏ búi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lem luốc.

Dường như nàng có chút nhát gan, lúc cúi đầu không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ dám ấp úng đáp lại một tiếng cảm ơn.

Đám hán tử biết cô nương này lạc mất người nhà nên sợ hãi, họ nghe vậy thì chỉ cười nói mấy câu khách sáo rồi không nhiều lời, tiếp tục đánh xe lừa về phía trước.

Không lâu sau, bọn họ đã đến lữ quán. Rốt cuộc thì đám hán tử cũng đã đi trên con đường này mấy năm, tính ra cũng là chỗ quen biết với chủ quán. Sau khi chào hỏi chuyện phiếm mấy câu, đám người phát hiện lữ quán đã kín phòng. Dù sao chỗ này là do người trong thôn mở, phòng hơi thiếu cũng có thể hiểu được.

Đám hán tử nài nỉ mãi, ông cụ chủ quán suy nghĩ một chút, bèn nói là có một chỗ, có điều ông không chắc bọn họ có dám ở hay không.

Hóa ra hôm qua con dâu ông mới mất, bây giờ thi thể đang đặt ở căn phòng trống kia.

Hán tử trung niên hơi chần chờ. Đêm tối mà không có chỗ ở là không ổn, mấy nam nhân như bọn họ thì không sao, ngược lại thì nếu tiểu cô nương này phải ở chung với bọn họ, hơn nữa còn ở trong một căn phòng như vậy sẽ khó tránh bị dọa chết khiếp.

Cũng may cô nương kia dường như cũng sợ phiền hà các hán tử, nàng chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Có chỗ ở tạm là được, ta không sợ.”

Buổi tối không an toàn nên cần phải có chỗ ở. Dù sao ở cái nơi như rừng núi hoang vắng thì sài lang hổ báo và yêu ma quỷ quái không phải còn kinh khủng hơn cả người chết hay sao?

Đám hán tử suy nghĩ một chút rồi nhờ ông cụ dẫn đường.

Ông cụ vừa dẫn đường ở phía trước vừa tò mò nhìn cô nương kia một cái, không khỏi hỏi một câu.

Hán tử trung niên cầm đầu nói: “Gặp được trên đường ở ngoài thôn Tiểu Liên phía trước, họ Cố, nói là lạc mất người nhà, chúng ta thuận đường mang nàng đến huyện xem sao. Bên chỗ ông có người họ Cố nào từng ở lại không?”

Ông cụ cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

“Họ Cố thì không có. Bây giờ người ở trọ đều là những gương mặt quen thuộc.”

Không lâu sau, mấy người đã tới một căn nhà khác trong thôn.

Nhà chính còn đốt đèn dầu, thi thể nữ bên trong nằm thẳng, sắc mặt xanh trắng, hai mắt nhắm nghiền, tay đặt ở trên bụng, dưới ánh nến lập lòe tản ra khí lạnh nhè nhẹ.

Ông cụ nói mấy câu rồi đi ra ngoài đóng cửa lại. Những người còn lại đều dời tầm mắt, không nhìn về phía bên kia nữa.

Có một cánh cửa nhỏ chỉ treo nửa tấm rèm ở gian chính, bên đó là phòng ngủ. Bên trong có một chiếc giường chung khá lớn, mấy nam nhân cùng nằm thì vừa đủ, vấn đề là nhóm bọn họ bây giờ còn có thêm một cô nương.

Đám hán tử đều là người nhiệt tình, ai cũng muốn để Cố cô nương ngủ trên giường, mấy đại nam nhân bọn họ ngủ tạm trên sàn nhà một đêm là được. Hơn nữa vì tị hiềm, bọn họ cũng không tính vào trong phòng ngủ mà định nằm ở gian nhà chính.

Nhưng Cố cô nương lại nghĩ khác, nàng nói mình cùng tới đây đã phiền toái lắm rồi. Mấy hán tử làm việc vất vả, sáng mai còn phải lên đường sớm, thời tiết đầu xuân còn lạnh, ngủ ở trên mặt đất mà bị rét thì làm sao bây giờ?

Vừa lúc nhà chính có ghế dài, nàng tùy tiện tìm hai cái ghế dài ghép lại thành chỗ ngủ ở gian nhà chính là được.

Đây đúng là cách tốt nhất. Chỉ là…

Hán tử trung niên do dự nhìn về chỗ cách đó không xa. Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, có thể thấy rõ hình dáng thi thể nữ qua màn che.

“Ngươi là cô nương, ngủ ở đây không sợ sao?”

Cố cô nương vẫn luôn xấu hổ cúi đầu xuống, nghe vậy thì nhanh chóng xua tay nói: “Ta không sợ mấy thứ này. Chỉ là ngủ một đêm mà thôi, nàng ta ngủ của nàng ta, ta ngủ của ta, không ảnh hưởng gì cả.”

Lời này quả thật lớn mật, nhưng nghe giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, không có chút căng thẳng và khó xử nào, hiển nhiên không phải đang cậy mạnh.

Đại thúc trung niên có chút kinh ngạc, xem ra tiểu cô nương này không nhát gan như vẻ bề ngoài.

Đêm khuya, màn trời đen như mực bao trùm lên mọi cảnh vật, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo rọi xuống nhân gian.

Thôn trang nhỏ ở chân núi chìm trong bóng tối đen kịt, tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Bóng cây trên núi lắc lư, tiếng cú đêm kêu, tiếng quỷ khóc không ngừng vang lên, thỉnh thoảng còn đan xen cả tiếng sói tru.

Cố Vân Sơ nằm ở trên ghế dài mở to đôi mắt hạnh.

Đèn linh đường không tắt cả đêm, nàng vừa nghiêng đầu là có thể thấy rõ thi thể mơ hồ lộ ra sau màn che, khung cảnh ấy kết hợp với tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài rất dễ khiến người ta nghĩ đến một vài kiểu yêu ma quỷ quái.

Nhưng Cố Vân Sơ thật sự không sợ hãi.

Bởi vì ngay hôm trước, nàng vừa mới chết một lần, tướng chết của nàng còn thê thảm hơn vị này rất nhiều.

Người ta nói, trước khi con người chết sẽ thấy đèn kéo quân của cả đời.

Trước khi Cố Vân Sơ chết, nàng cũng thấy được đèn kéo quân, chỉ có điều đèn kéo quân của nàng quá dài, hơn nữa có những lúc nhân vật chính không phải là nàng.

Thợ săn mặc đồ da thú, nữ tử Hoán Sa* thanh tú, tiểu nha hoàn đáng yêu, nữ học sinh dân quốc…

*“Hoán Sa Nữ” là một bài thơ bảy chữ được nhà thơ Vương Trường Linh thời nhà Đường sáng tác

Cố Vân Sơ ngơ ngác nhìn từng màn thoáng hiện trước mắt, cảnh tượng ghi lại quá trình từ sinh ra tới khi mất đi của bọn họ, mãi đến người thứ chín mới tới phiên nàng.

Sau đó Cố Vân Sơ phát hiện, cuộc đời của chín người - bao gồm cả nàng - đều có chút tương tự. Tất cả đều có cuộc sống bình yên, sau đó đột nhiên kết thúc vì cứu người ở tuổi mười mấy hai mươi.

Đúng vậy, chín người đều là quỷ chết sớm, tính ra thì Cố Vân Sơ 26 tuổi chết vì cứu mấy đứa trẻ trong hỏa hoạn lại là người lớn tuổi nhất trong số đó.

Nàng từng sống, nhưng cũng không hoàn toàn gọi là sống.

Cũng vào lúc này, hệ thống xuất hiện.

[Đây là kiếp trước kiếp này của ngươi, ngươi nhìn ra cái gì không?]

Lúc ấy Cố Vân Sơ cẩn thận nhớ lại một phen, bi thương tỏ vẻ.

[Người tốt sống không lâu.]

Người ta sống chín đời, nàng cũng sống chín đời. Kết quả đèn kéo quân chín đời của mình cộng lại cũng không dài bằng người ta sống một đời thọ rồi chết tại nhà, cái này mẹ nó cũng quá lỗ vốn đi?

Chẳng lẽ nàng lấy phải tài khoản trải nghiệm có thời hạn? Có dám nạp thêm giờ chơi cho nàng hay không đây!

Hệ thống nghẹn một cái, sau đó bày tỏ.

Ý của nàng là, Cố Vân Sơ là người lương thiện chín đời, đây là thành tựu rất lợi hại nên công ty game của bọn họ mời Cố Vân Sơ tới đảm nhiệm đại sứ trò chơi.

Nói tới đại sứ trò chơi, còn có ai thích hợp hơn người lương thiện chín đời cả người toàn là công đức kim quang chứ?

Công việc của Cố Vân Sơ là thử chơi trò chơi, phần lớn các phân đoạn của trò chơi sẽ được sử dụng để tuyên truyền. Có điều Cố Vân Sơ đã chết, để có thể thuận tiện triển khai nội dung trò chơi, hệ thống sẽ trợ giúp nàng sống lại ở một thế giới khác.

Ai ngờ Cố Vân Sơ lại nói thẳng: [Ta từ chối.]

Hệ thống: [Vì sao? Ngươi không cần phải lo lắng, công ty của chúng ta rất chính quy, tuyệt đối không phải các loại công ty rác rưởi chỉ đẹp ở mặt ngoài kia, chúng ta ký kết hợp đồng chính quy, có ý thức thế giới chứng kiến!]

Cố Vân Sơ vẫn cứ từ chối.

[Làm xã súc* 996* lâu như vậy rồi, ta mệt mỏi. Đừng có xàm xí với ta nữa, ta đã quy hoạch cuộc đời xong rồi. Ta sẽ trực tiếp đầu thai, kiếp sau không làm người nữa. Ngươi nể mặt ta là người lương thiện chín đời đi, yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm, cứ để ta làm một con pet mèo cả đời bình yên. Có một con sen hốt phân đủ tư cách, ăn thì ăn đồ hộp cho mèo, muốn ngủ ổ mèo thì ngủ ổ mèo, muốn ngủ thùng giấy thì ngủ thùng giấy, buổi tối nghịch ngợm, ban ngày đi ngủ, sáng 5 giờ thì thuận tiện bớt thời gian dùng cặp mông lớn ngồi tỉnh quan hốt phân. Đúng rồi, nếu có thể, ta hi vọng quan hốt phân cho ta là một tỷ tỷ xinh đẹp. Ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận dấu son môi của nàng in lên lông mèo lúc nựng ta, thuận tiện miễn cưỡng để nàng dùng bàn tay trắng nõn tắm rửa cho ta.]

*xã súc: Shachiku hay xã súc (社畜) là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc), chủ yếu dùng để chế giễu những người vì lợi ích mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân. Hiểu theo nghĩa thuần Việt là “làm con trâu bị hành sml”.

*996: nghĩa là làm việc 12 tiếng một ngày từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày một tuần

Chuyện đi làm công là không thể nào, ta chỉ có thể miễn cưỡng làm một con mèo hạnh phúc mà thôi.

Hệ thống: … Cái giọng điệu nhộn nhạo kia của ngươi chẳng có chút miễn cưỡng nào cả.

Nàng suy nghĩ một chút, tỏ vẻ: [Suy nghĩ của ngươi là bất khả thi. Sau khi ngươi tới địa phủ, kiếp sau ngươi vẫn sẽ đầu thai thành người.]

Cố Vân Sơ sửng sốt: [Vì sao?]

Hệ thống: [Bởi vì ngươi là người lương thiện chín đời nha, người lương thiện như vậy sẽ không đầu thai thành súc sinh.]

Cố Vân Sơ: [Nhưng ta tự nguyện mà. Ta là người lương thiện chín đời, chút tâm nguyện nhỏ này cũng không được thực hiện sao?]

Hệ thống lạnh lùng tỏ vẻ không được. Thế giới này không có sự tồn tại của thần hay ma, địa phủ ra đời căn cứ theo pháp tắc, bên trong cũng không có cái gọi là quỷ sai, diêm vương, đầu thai luân hồi chỉ có thể tiến hành nghiêm khắc dựa theo pháp tắc, không có tình người đáng để nói.

Cố Vân Sơ là người lương thiện chín đời, sao có thể đầu thai thành súc sinh được?

Cố Vân Sơ: [… Cho nên người lương thiện chín đời thì xứng đáng đầu thai thành xã súc sao?]

Nàng chỉ muốn làm một con mèo nhỏ, sao lại khó khăn như vậy?!

Đầu mèo rơi lệ.jpg

Cuối cùng, Cố Vân Sơ lựa chọn hợp tác với hệ thống, vì thế nàng được tái tạo thân thể ròi thả xuống thế giới này. Bởi vì vừa đến đã ở vùng hoang vu dã ngoại, nàng mới có thể nói dối là thất lạc người nhà, cầu mấy vị đại thúc kia đưa nàng tới thị trấn gần đó.

Tuy rằng cổ đại không có di động và máy tính cũng rất đáng tiếc, nhưng mà nơi này cũng không có mấy từ ngữ như là nội cuốn* và xã súc nha!

*nội cuốn: Khi trình độ của mọi người đều không khác nhau là mấy, bạn chịu hạ thấp chấp lượng sống, tốn nhiều thời gian và tinh lực hơn để làm cùng một sự kiện và kết quả cuối cùng tốt hơn người bình thường thì loại hành vi này được gọi là nội cuốn. Nội cuốn là một loại cạnh tranh ác tính.

Tiếng ngáy truyền từ trong phòng ra quá lớn, Cố Vân Sơ ngủ không được, nàng dứt khoát mở to mắt, bắt đầu mặc sức tưởng tượng sinh hoạt sau này.

Là một người từng 996 mỗi ngày, ngày nào nàng cũng hận không thể tay đánh đồng nghiệp, chân đá ông chủ chó má, đồng thời hô một tiếng ông nội ngươi sắp nổi dậy đây. Nàng không cầu nhiều, không làm mèo con hạnh phúc được thì nàng làm tiểu nương tử làm ruộng hái cúc đông dưới rào* cũng không tệ mà!

*hái cúc đông dưới rào xuất từ bài thơ “Ẩm Tửu Kỳ” của nhà thơ Đào Uyên Minh

Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng nghe thấy tiếng động gì đó.

Cố Vân Sơ nghe tiếng nhìn lại thì thấy bóng dáng nữ thi bên kia màn che chậm rãi ngồi dậy, sau đó nàng ta xuống khỏi linh sàng*. Sau đó, một khuôn mặt người chết xanh trắng chợt ló ra từ trong màn che.

*Linh sàng là giường đặt người chết

Má ơi!

Cố Vân Sơ trong một góc trừng lớn hai mắt.

Bây giờ chuyện người chết sống lại phổ biến đến vậy à?

Nhưng khác biệt với nàng chính là, làn da nữ nhân kia xanh trắng, môi không hề có chút máu, đôi mắt âm u đầy tử khí. Cố Vân Sơ còn đang quan sát thì nàng ta đã chậm rãi bước ra, cơ thể cứng ngắc không nói, ngực cũng không hề phập phồng, không có một chút dấu hiệu hô hấp nào, trên mu bàn tay thậm chí còn có mấy đốm thi ban*. Đây rõ ràng vẫn là một người chết!

*Thi ban: những chấm xuất hiện trên xác người sau một khoảng thời gian nhất định do tụ máu

Nhưng sao người chết lại di chuyển được?

Cố Vân Sơ co người trong góc nhìn nữ thi kia nghi ngờ không thôi.

[Hệ thống, chuyện này là sao?]

Hệ thống chần chờ: [Thế giới được lựa chọn ngẫu nhiên, ta cũng không rõ tình huống ra sao, có lẽ… đây là điểm đặc sắc của thế giới này?]

Cố Vân Sơ: … Vậy thì cái đặc sắc này có hơi hướng âm phủ rồi đấy.

Lúc Cố Vân Sơ đang trong tư thế cảnh giác, nữ thi lại như không chú ý tới trong nhà có một người như nàng. Nàng ta lập tức tiến vào buồng trong. Bên trong không có cửa, chỉ có nửa cái mành để chắn.

Nữ thi tiến vào rất dễ dàng.

Mấy đại thúc kia đều là người tốt đã giúp nàng, Cố Vân Sơ hơi nhíu mày, nhanh chóng quyết định đi theo sau nữ thi.

Kết quả nàng thấy nữ thi kia đi đến bên cạnh hán tử gần nhất trên giường lớn, sau đó nàng ta chậm rãi khom lưng, khuôn mặt xanh trắng âm u tỏa ra khí lạnh cách hán tử càng ngày càng gần.

Cảnh tượng cái miệng to như chậu máu, lộ ra răng nanh rồi ăn tiệc thịt người như tưởng tượng của Cố Vân Sơ không xuất hiện, nàng ta chỉ hé miệng ghé sát lại gần miệng và mũi hán tử kia.

Trời đã vào khuya, tráng nam quả nữ. Bầu không khí âm u này lập tức như quẹo ngang sang phương hướng cực kỳ khó tả.

Hay là nữ thi tới đây không phải vì muốn ăn thịt mà là muốn “ăn” kiểu này?

Cố Vân Sơ càng kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều là người từng chết một lần, vì sao cái tên nhà ngươi lại xuất sắc như vậy?! Tuy rằng nếu không nhìn mặt đại thúc, dáng người kia đúng là rất cường tráng, nhưng mà không được, không được đâu nha!!!

Nàng không hề chần chờ, lập tức quát to một tiếng: “Giỏi cho tên cuồng đồ nhà ngươi, đừng tưởng rằng ngươi chết rồi là có thể tùy tiện giở trò lưu manh!”

Vừa nói, Cố Vân Sơ vừa cởi giày ném qua. Chiếc giày vừa vặn đập trúng sườn mặt nữ thi.

Mắt thấy nữ thi kia đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt xanh trắng hù chết người, Cố Vân Sơ căng thẳng nắm chặt một chiếc giày khác, nàng giơ nó lên cao, giận dữ trừng mắt nói: “Chết rồi không có nghĩa là ngươi có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta khuyên ngươi đừng coi thường giày!”

***

Cố Vân Sơ còn không biết mình đã xuyên đến Liêu Trai nói: Ta muốn bắt đầu kiếp sống làm ruộng! Ta muốn hái cúc đông dưới rào, thảnh thơi ngắm núi Nam!

Hoa cúc tinh: Hu hu hu, nô gia đã làm sai điều gì mà ngươi muốn hái nô gia?

Lão yêu Nam Sơn: A? Ngươi muốn gặp ta làm gì? Ta là yêu quái nông thôn, không biết ngươi nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp