Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó!

Chương 5: Lần đầu PK với mẹ chồng kế!


1 năm


Lê Nhàn bị ánh mắt của mẹ chồng nhìn chòng chọc, mồ hôi như tuôn ra sau lưng áo.

Ở trong quân đội lâu năm, phụ nữ Lê Nhàn tiếp cận hầu hết đều là các chị em body sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn, một lời không hợp liền kêu đánh đòi giết, cậu làm gì có cơ hội tiếp xúc với kiểu hình mẫu mẹ kế khó tính này chứ.

Phùng Li lúc này lại đột nhiên cười.

"Nhàn à, con là song nhi đã gả vào nhà ta, mặc dù con vẫn chưa gặp Tưởng Hàn, nhưng hai đứa đã là vợ chồng, hôm nay ta gọi con tới..."

Phùng Li vỗ vỗ bàn.

"Là để nói cho con một số chuyện của nhà chúng ta."

Lê Nhàn im lặng gật đầu.

Kế tiếp Phùng Li nói một lúc rất lâu, từ dòng họ nội ngoại nhà họ Tưởng, cho đến sản nghiệp, tình hình tài chính, cho đến lễ têt, ngày giỗ chạp...

Lê Nhàn càng nghe càng mơ màng.

Từ lúc bước vào phòng đến giờ cậu vẫn đang phải đứng trước mặt Phùng Li, mỗi lần cậu muốn hỏi ghế ngồi liền bị cắt lời.

Cả căn phòng này thế mà chỉ có hai chiếc ghế mà Phùng Li và Tưởng Cát đang ngồi!

Cậu rõ ràng, mẹ chồng kế này có lẽ đang muốn chỉnh cậu một trận.

Một người bệnh nặng mới khỏi bị lôi ra khỏi giường, sau đó là một màn đứng nghe răn dạy như tra tấn...

Mồ hôi thấm ướt sau lưng Lê Nhàn.

Không thể ngờ được cậu bao nhiêu năm làm việc trong quân đội, xuyên qua lại phải chịu một nữ nhân cố ý chèn ép!

Chẳng lẽ bây giờ Lê Nhàn cậu phải đại náo một trận thì bà mẹ kế này mới chịu tha cho cậu sao...

Trái tim Phùng Li cũng đang chảy máu.

Tại sao còn chưa ngã, nói đến mức miệng khô lưỡi khô, trà cũng chẳng còn một giọt rồi...

Bà không tin nổi một song nhi nửa tháng trước còn hấp hối mà giờ còn có thể chịu giày vò thế này, quả nhiên là bát tự còn cứng hơn cả Lý A Hân khắc phu chết ba đời chồng!

Phùng Li chỉ muốn hết ầm lên: Còn không mau ngất xỉu đi, rồi lại nằm liệt giường thêm mười ngày nửa tháng nữa đi!

Vài phút sau, cả hai người đều đã hoa mắt chóng mặt, Phùng Li không biết mình đang nói gì, còn Lê Nhàn cũng không biết cậu đang nghe vào tai thứ gì nữa...

"Chết tiệt..."

Lê Nhàn chửi thầm một câu, sau đó cậu trong ánh mắt mãn nguyện của Phùng Li - hoa lệ ngã nhào xuống đất.

Thế nhưng không ngờ, Lê Nhàn không ngã xuống đất mà lại ngã vào lồng ngực ai đó.

Mùi hương nhàn nhạt của nicotin tràn vào mũi Lê Nhàn.

Ở đây mà cũng có mùi hương giống thuốc lá vậy sao, thật là khiến người ta thèm thuồng...

Nhưng mà đây là thời cổ đại mà!

Lê Nhàn bị kinh hãi khiến cho tỉnh táo lại, mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt nam tính điển trai, ngoại trừ râu ria có vẻ như vài ngày chưa cạo trông có vẻ luộm thuộm.

"Mẹ."

Giọng nói của kẻ đang ôm Lê Nhàn cũng khá êm tai.

"Tưởng Hàn, cuối cùng cũng biết đường về nhà sao?"

Lê Nhàn nghĩ thầm trong đầu, ồ, là Tưởng Hàn.

Là chồng mình á?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play