Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó!

Chương 1: Anh lính về quê


1 năm


Lê Nhàn kéo va li, dõi mắt nhìn chiếc xe đen đã biến mất nơi xa.

Vậy là kiếp sống lính đặc chủng bảy năm đã kết thúc, anh vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng, và có chút đáng tiếc.

Linh đặc chủng vốn là cái nghề nghiệp khó có thể về hưu, hầu như đều chết mục xác nơi phương xa không ai biết tới, may mắn lắm mới được đồng đội mang xác về nhà.

Lê Nhàn bởi vì nguyên do gia đình mà đã vào quân đội từ năm 15 tuổi, 18 tuổi được đóng gói ném vào doanh đặc chủng, phục vụ quốc gia đến bây giờ đã là 25 tuổi.

Có thể nói anh cũng được xem như một lão cán bộ trong ngành, thập tử nhất sinh cũng phải trên dưới trăm lần, nhưng lần nào cũng là anh mang xác đồng đội về trả nhiệm vụ, chứ chưa từng phải nhờ vả ai trước khi chết bao giờ.

Nghĩ tới những đồng đội đã từng chết trên ngực anh, thì thào lời nhắn nhủ được mang về an táng ở quê nhà khiến cho ngực Lê Nhàn có chút nặng nề.

Những cái tên ấy bây giờ chỉ còn lại trong ghi chép của doanh đặc chủng, đến cái chết của họ cũng sẽ không được ai ghi nhớ.

Lê Nhàn bước tới một khu đình viện nhỏ.

Đây là nơi dưỡng già của thủ trưởng đưa cho anh.

Năm đó cả nhà Lê Nhàn chết hết trong một vụ cháy, trừ anh bởi vì ham chơi về muộn mà thoát nạn. Khu vực đó đã được mua lại sau khi anh vào doanh đặc chủng, không ngờ lại có ngày mảnh đất ấy được trả lại cho anh để về dưỡng lão.

Đúng, là dưỡng lão.

Trong nhiệm vụ cuối cùng sống sót trở về, đi hai mươi người nhưng chỉ còn mình Lê Nhàn còn sống, chỉ kịp mang theo tín vật của mười chín người còn lại về theo bên mình, cũng đã bị thương tổn ở hai đầu gối, không thể không về quê dưỡng lão.

Bên trong vali của Lê Nhàn là mười chín tín vật của những người anh em đó, anh giữ lại, bởi vì bọn họ cũng không còn nơi nào để ký thác sau khi đã chết.

Cứ xem như, là một đội ngũ chúng ta cùng về nhà dưỡng lão đi.

Lê Nhàn mỉm cười mở cửa căn nhà nhỏ trong đình viện.

Thực ra năm đó mọi người đều kham khổ, nhà Lê Nhàn cũng không khấm khá gì. Anh từ bé đã ra đồng làm việc cùng cha mẹ, lo lắng cho năm miệng ăn trong nhà.

Bây giờ về quê, không làm gì, cũng chỉ là trồng lúa trồng rau qua ngày thôi.

Số tiền dưỡng lão được phát đủ để anh cơm áo không lo đến cuối đời, chỉ tiếc là không thể cưới vợ sinh con thôi.

Lê Nhàn không muốn hại đời con gái nhà người ta, bởi vì anh không thẳng, anh cong như nhang muỗi.

Tính hướng của Lê Nhàn là dạng ở phía dưới, nhưng lính đặc chủng thân cao gần một mét 85, cơ bắp cuồn cuộn, muốn nằm dưới cũng chẳng ai dám ở trên, còn chưa nói đến việc Lê Nhàn không nhìn ai lọt mắt.

Thế nên bi kịch, đến khi về nhà dưỡng lão anh vẫn chưa có mối tình nào...

Sau khi dọn dẹp, sắp xếp lại nhà cửa đã mất hai ngày.

Tới ngày thứ ba, Lê Nhàn hứng thú bừng bừng cầm cuốc ra đồng.

Đầu gối bị thương chỉ là không thể theo kịp những nhiệm vụ hành động nguy hiểm mà thôi, còn làm đồng gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề.

Năm đói khổ ngày xưa sau khi đi học về liền phải đi gieo mạ, gặt lúa, còn trồng rau nuôi gà nuôi vịt, bây giờ Lê Nhàn xem như nối lại nghề cũ của tổ tiên.

Cày sâu cuốc bẫm hết cả một thửa ruộng nhỏ, sau khi nghỉ ngơi liền đến lúc gieo mạ.

Lê Nhàn lựa giống rất cẩn thận, cho dù chỉ là làm ruộng vì niềm vui, nhưng anh làm gì cũng đều rất kĩ càng, không muốn qua loa cho xong chuyện.

Đang làm tới nửa chừng, đột nhiên một bầu trời có chút khác thường.

"Cái gì vậy..."

Lê Nhàn ngước nhìn bầu trời cao.

Xung quanh đều bình thường, chỉ trừ chỗ mảnh ruộng của anh thì bầu trời có chút đỏ tím, trông vô cùng bất thường.

"Có lẽ hôm nay làm đến đây thôi..."

Khóe miệng Lê Nhàn co giật, nhanh chân muốn chạy về nhà.

Ai mà ngờ, ngay lúc này đầu gối truyền tới đau nhức, khiến cho Lê Nhàn mất thăng bằng ngã vật xuống ruộng.

Trên đầu cũng đột ngột truyền tới một luồng sáng màu vàng.

"Ầm!"

Tiếng sét đánh ngang tai khiến cho người dân xung quanh vùng đồng quê giật mình.

"Trời quang mây tạnh lại có sét đánh ngang tai, không biết là ai làm việc xấu bị trời phạt vậy nhỉ..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play