Mỹ Nhân Bệnh Nhược Vạn Nhân Mê Nhận Được Thiết Lập Pháo Hôi

Chương 09: Sân trường (9)


1 năm

trướctiếp

Thứ hai, Đoạn Cẩn vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Trình Uyên từ cổng trường chạy về phía anh.

Rõ ràng vẫn là tướng mạo lãnh tuấn, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, nhưng khi Đoạn Cẩn nhìn thấy Trình Uyên với hai con ngươi tỏa sáng chạy về phía anh, không hiểu sao lại cảm thấy giống như một con chó trông thấy chủ nhân.

Trình Uyên chạy đến trước mặt Đoạn Cẩn, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Đoạn Cẩn, khẽ nói: "Tiểu thiếu gia."

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Đoạn Cẩn hơi nhíu lại, giống như là rất hài lòng với sự tự giác của Trình Uyên, ném túi sách ra cho Trình Uyên, nói: "Đi thôi, đưa tôi tới phòng học."

Trình Uyên nhận lấy túi sách, đeo lên trên lưng, sau đó một tay chặn đùi Đoạn Cẩn, một tay khác vòng qua phần lưng Đoạn Cẩn, bế Đoạn Cẩn lên.

Hai chân cách mặt đất, Đoạn Cẩn vô thức tóm lấy bả vai Trình Uyên, cả giận nói: "Cậu làm gì thế? Mau thả tôi xuống!"

Trình Uyên cúi đầu xuống, nhìn đôi môi Đoạn Cẩn bởi vì phẫn nộ mà đỏ mọng, theo bản năng ôm chặt Đoạn Cẩn hơn, nhấn Đoạn Cẩn vào trong lồng ngực của mình.

Trình Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đoạn Cẩn, cúi đầu xuống, tận lực hạ giọng, dụ dỗ bên tai Đoạn Cẩn: "Tiểu thiếu gia yếu ớt, để tôi làm ngựa cho ngài."

Giọng Trình Uyên vô cùng có từ tính, mang theo một chút nhiệt khí, lướt qua lỗ tai Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn cảm giác lỗ tai của mình như bị một cái lông vũ êm ái lướt qua.

Toàn thân cậu run lên một chút, trên thính tai trắng nõn là một vòng phấn hồng, màu hồng dần dần đậm lên, cuối cùng toàn bộ tai phải đều ửng đỏ như máu.

Đoạn Cẩn không biết làm sao, hỏi hệ thống: 【 Đây là chuyện có thể khiến nhân vật chính công nhục nhã sao? 】

Hệ thống chần chờ một chút, trả lời: 【 Cũng có thể. 】

Trông thấy bạn học chung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Đoạn Cẩn xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng.

Nhưng cậu không thể phá vỡ thiết lập, nhất định phải làm cho Trình Uyên nhục nhã.

Cậu giấu mặt vào phần cổ Trình Uyên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Đi thôi." Âm thanh mang theo chút run rẩy.

Từ cửa trường học đến lớp 11A2 cũng không xa, hơn nữa Trình Uyên thân cao chân dài, thời gian tiêu tốn ít hơn một chút so với Đoạn Cẩn bình thường tự mình đến phòng học.

Nhưng chưa bao giờ Đoạn Cẩn lại cảm thấy thời gian chậm và lộ trình lại kéo dài như vậy.

Cho dù đã giấu mặt vào trong ngực Trình Uyên, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được tất cả bạn học đi ngang qua đều đang ngó nhìn bọn họ.

Vốn cho rằng tuần này sẽ học tập cho giỏi để cải biến cách nhìn của các bạn học đối với mình, mà bây giờ, hình tượng của cậu ở trong lòng các bạn học có lẽ lại biến trở về hình tượng kiêu căng tùy hứng, bắt nạt bạn học rồi...

Hơn nữa người Trình Uyên rất cứng.

Cánh tay đỡ lấy chân cậu rất cứng, cánh tay vòng quanh lưng cậu cũng rất cứng, đến cả cơ ngực, bả vai cũng rất cứng.

Cậu cảm thấy đùi của mình đã bắt đầu đau đớn, nhưng lại không dám cử động mạnh.

Đoạn Cẩn càng nghĩ càng giận, vì để hả giận cậu hơi dùng sức vồ lên bả vai Trình Uyên.

Trình Uyên ngừng một giây, ôm Đoạn Cẩn càng chặt hơn.

Cuối cùng đã tới phòng học, Trình Uyên đặt Đoạn Cẩn lên trên chỗ ngồi, sau đó nửa quỳ bỏ đồ ăn vặt hoa quả trên bàn Đoạn Cẩn vào trong túi, sau đó lại lấy sách giáo khoa đồ dùng học tập mà buổi sáng Đoạn Cẩn lên lớp phải dùng đến ra, chỉnh tề đặt lên trên bàn.

Dường như cái người vừa mới cường ngạnh chỉ là nằm mơ, Trình Uyên lại biến trở về dáng vẻ trầm mặc, kiệm lời, trung thành, dịu dàng và ngoan ngoãn.

Đoạn Cẩn dẫm lên trên cái đùi mà Trình Uyên dùng để quỳ trên mặt đất, dùng sức ép xuống, xích lại gần bên tai Trình Uyên, dùng khí âm nói: "Lần sau còn tự quyết định như vậy, tôi sẽ bắt cậu bò để tôi cưỡi vào lớp học."

Đoạn Cẩn cảm giác bắp thịt cả người Trình Uyên bỗng nhiên bị kéo căng, bàn tay xuôi ở bên người nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi lên từng đợt gân xanh.

Đoạn Cẩn biết mình đã làm cậu ta nhục nhã thành công.

Cậu khẽ thở dài ở trong lòng một cái, phát hiện không thể nào đồng thời duy trì hai loại hình tượng pháo hôi ác độc và thiếu gia kiêu ngạo đã cải tà quy chính được, cho nên cậu chỉ có thể cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống bố trí trước.

Giày tiểu thiếu gia hôm nay gần như không chạm đất, nên đương nhiên đế giày cũng không có tro bụi.

Đoạn Cẩn nhìn Trình Uyên trầm mặc, giơ chân lên nhẹ nhàng đạp một cái vào ngực Trình Uyên, nói: "Biết chưa?"

Trình Uyên lập tức nắm chặt mắt cá chân Đoạn Cẩn.

Mắt cá chân Đoạn Cẩn rất tinh tế, Trình Uyên dùng một tay nắm cũng đủ.

Cậu ta dùng ngón tay lén lút vuốt nhẹ một cái lên mắt cá chân giống như là ngọc thạch trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng nhiễm lên chút ửng hồng không mấy bình thường, hai mắt bao hàm một tầng hơi nước, hơi mê ly nhìn Đoạn Cẩn, trầm giọng đáp: "Biết rồi ạ."

Đoạn Cẩn rút chân từ trong tay Trình Uyên về, không nhìn Trình Uyên nữa, nói: "Cậu đi học đi."

Trình Uyên hít sâu hai hơi, rồi cởi áo khoác đồng phục ra, vòng ở trên lưng của mình, sau đó mới đứng lên, rời khỏi lớp 11A2.

Trình Uyên vừa mới ra khỏi phòng học, Tạ Dật liền đi vào.

Bình thường mặc dù cũng không hay nói chuyện với bạn học chung quanh, giống như là có một bức tường ngăn chặn với bên ngoài, nhưng cậu ta cũng chỉ làm mặt lạnh.

Nhưng hôm nay mặt Tạ Dật như thối cả ra, ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận của cậu ta.

Đến cả một người không mẫn cảm như Đoạn Cẩn cũng có thể nhận ra Tạ Dật hình như đang rất tức giận.

Cậu lặng lẽ chứng thực lại với hệ thống: 【 Mặt Tạ Dật đen quá, tâm trạng cậu ta rất kém sao? 】

Hệ thống khẳng định phỏng đoán của cậu: 【 Đúng thế. Nhân vật chính thụ từ tối thứ sáu đã rất là phẫn nộ. 】

Vậy có lẽ là Tạ gia đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cậu nhớ trên tư liệu viết, việc tranh quyền quyền thừa kế ở Tạ gia rất kịch liệt, trình độ đặc sắc không thua gì cửu tử đoạt đích.

Biết Tạ Dật luôn không thích của mình, Đoạn Cẩn nghĩ, hôm nay phải cách Tạ Dật xa ra một chút, đừng để cậu ta không vui.

Thế là Đoạn Cẩn lặng lẽ dời đồ dùng học tập về phía bên mình, sau đó cúi đầu xem lại bài văn ôn tập đầu tuần, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.

Nhưng hôm nay tính cách Tạ Dật vô cùng bất thường, bình thường lật sách còn không phát ra âm thanh gì, hôm nay lại kéo cái ghế ra, phát ra tạp âm rất chói tai.

Đoạn Cẩn nhìn cũng không dám nhìn, càng sát đầu gần lại sách giáo khoa hơn.

Đoạn Cẩn cảm giác Tạ Dật nhìn về phía mình, sau đó hình như càng tức giận hơn, ngồi trên ghế, còn cầm một quyển sách thật dày đập lên trên mặt bàn, phát ra một tiếng "bốp".

Cái bàn phía Đoạn Cẩn cũng bị ảnh hưởng mà run lên một cái.

Đoạn Cẩn không ngờ Tạ Dật lại nóng tính như thế, lần này bị hù dọa, cậu theo phản xạ có điều kiện, thân thể ngửa ra sau.

Sau khi kịp phản ứng, cậu liền ngồi sang bên cạnh, cố gắng khiến sự tồn tại của mình nhỏ hơn nữa.

Trên đời này không ai là dễ dàng cả. Cho dù Tạ Dật là người tài giỏi, bình thường lạnh lùng cực điểm, chưa từng lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ thành như vậy cũng có thể là bởi vì tranh đấu gia tộc quá khắc nghiệt mà ra.

Đoạn Cẩn bị hù run một cái xong liền hơi xích sang bên cạnh một chút, thức thời lấy lòng Tạ Dật.

Sau đó, Tạ Dật không tiếp tục đập bàn đập ghế nữa, chỉ là luồng khí tràng tức giận bừng bừng quanh thân vẫn khiến bạn học bên cạnh phải dời cái ghế cách xa cậu ta một chút.

Tạ Dật duy trì cả một buổi sáng với một áp suất thấp không tưởng, lúc nghỉ giữa trưa, sau khi nhìn điện thoại thì liền bạo phát.

Cậu ta ném di động đến trước mặt Đoạn Cẩn, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Đây là sao?"

Đoạn Cẩn vừa mới cơm nước xong xuôi, mơ mơ màng màng mệt rã rời, bị Tạ Dật làm tỉnh lại.

Cậu nháy nháy mắt, nhếch môi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Tạ Dật nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này của cậu, cơn nóng giận giảm xuống một chút, nhưng vẫn đưa di động đến trước mặt Đoạn Cẩn, không buông tha hỏi: "Đây là ai? Các cậu như vậy là sao?"

Đoạn Cẩn liền kéo tay Tạ Dật lại, cuối cùng cũng thấy rõ màn hình điện thoại.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Là một bài đăng trên web của trường, tiêu đề là [ Danh hoa có chủ? Trung khuyển si hán chó săn công X ốm yếu tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ ]

[Buổi sáng mọi người đều thấy được đúng không? Nhưng mà tôi sẽ không tán thành mối hôn sự này, tiểu mỹ nhân chỉ có thể làm vợ của tôi. (hình ảnh: Đoạn Cẩn bị Trình Uyên ôm vào trong ngực, mặt Đoạn Cẩn chôn ở trong ngực Trình Uyên, Trình Uyên khẽ cúi đầu đi lên phía trước)]

[ Trước kia chưa từng thấy cậu ta đi bên cạnh tiểu thiếu gia, tại sao hôm nay lại... Tôi hận! ]

[ Huhuhu tôi cũng muốn ôm tiểu thiếu gia đi học, từ hôm nay trở đi rèn luyện để có cơ bụng tám múi thì có phải sẽ có thể đưa đón tiểu thiếu gia hay không? ]

[Lầu trên đừng lo lắng, tên này tuy có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng mà không xứng với tiểu thiếu gia đâu. ]

[l S+1]

[ Người kia hình như là Trình Uyên lớp 11A4, trước kia nhìn cậu ta âm hiểm, sao hôm nay lại cảm giác cậu ta đột nhiên trở nên đẹp trai vậy]

[ Cậu ta ở lớp bên cạnh tôi, bây giờ đến hỏi cậu ta phương pháp thông đồng với tiểu thiếu gia liệu có còn kịp không? }

[ Hỏi xong nhớ chia sẻ! ! ! ! ]

[ YY Sy, mặc dù tôi cũng tán thành tiểu thiếu gia độc thân, nhưng mà đôi CP này vẫn có thể đu được... chênh lệch chiều cao + si hán công, tiểu thiếu gia còn có thể bị Trình Uyên ôm trọn vào trong ngực]

[ Cậu nói như vậy thì làm sao được, đúng là. Chân tiểu thiếu gia còn không thể chạm đất, chỉ có thể đặt lên trên thân chó săn công, vừa khóc vừa nói muốn bị ức hiếp, nhưng vẫn trốn không thoát. ]

[... ... Phong lâu... ... Cấm ghép CP cho tiểu thiếu gia trước khi có tin tức từ chính chủ]

Đoạn Cẩn hoàn toàn không ngờ các bạn học bình thường lại có thể nghĩ ra những thứ kỳ quái này, cái gì mà chân không chạm đất, vừa khóc vừa bị khi phụ.

Sao lại là cậu khóc! Sao lại là Trình Uyên ức hiếp cậu!

Không phải là cậu ức hiếp Trình Uyên sao!

Gương mặt non nớt của Đoạn Cẩn hiện lên màu hồng nhạt, hai mắt lấp lánh, hơi kinh hoảng lại có chút nghi ngờ hỏi Tạ Dật: "Đây, đây là cái gì..."

Tạ Dật bị cậu làm phì cười, bóp mặt Đoạn Cẩn một cái, trông thấy mặt Đoạn Cẩn bị cậu ta bóp ra một dấu đỏ, lửa giận trong lòng mới hạ xuống một chút, nói: "Cậu còn hỏi tôi? Không phải cậu và cậu ta ấp ấp ôm ôm nhau, anh anh em em sao?"

Đoạn Cẩn đột nhiên bị cậu ta chỉ trích thì càng thêm ủy khuất, giải thích: "Cái gì mà ấp ấp ôm ôm, anh anh em em... Cậu ta là người hầu của tôi, làm ngựa cho tôi, mới đưa tôi đến lớp học."

Tạ Dật vừa định chế giễu cậu là đã thời đại gì rồi mà còn có chế độ nô lệ? Nhưng trông thấy dáng vẻ yếu ớt tự phụ của tiểu thiếu gia thì lại cảm thấy chuyện này cũng có thể hiểu được.

"Tôi sẽ bảo quản lý xóa topic." Sau đó lại đưa tay bóp một bên mặt khác của tiểu thiếu gia, trông thấy hai bên mặt của tiểu thiếu gia đều bị bóp ra dấu đỏ, oán giận trong lòng mới bớt bớt đi một chút.

Tiểu thiếu gia ngây người, cái gì cũng không hiểu, về sau bị người khác bán có lẽ còn giúp người ta kiếm tiền mất.

Tiểu thiếu gia nên về nhà mình để mình nuôi dưỡng, lúc cậu không ở nhà tiểu thiếu gia sẽ ngủ một chút, làm một vài chuyện cậu ta cảm thấy hứng thú. Khi cậu về đến nhà, tiểu thiếu gia sẽ chạy tới, kề cận nũng nịu, nói cậu đi đường có mệt mỏi không, muốn ôm cậu.

A, cái gì mà đi đường mệt mỏi, từ phòng khách đến cổng chỉ có mấy bước đường thôi mà, sao lại đến mức mệt mỏi chứ? Chắc là chỉ muốn kề cận với cậu ta thôi.

Nhưng mà ở trong nhà, sủng ái vợ của mình là chuyện rất bình thường, chỉ có kẻ gia trưởng mới lạnh lùng với vợ.

Cậu sẽ đau lòng xoa xoa chân tiểu thiếu gia, sau đó khẽ hôn lên lòng bàn chân của cậu ta, dỗ dành cậu ta, về sau đi đâu cũng ôm cậu ta đi.

"Về sau không cho phép cậu gặp lại cậu ta." Sắc mặt Tạ Dật đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi, nhưng vẫn hung tợn cảnh cáo Đoạn Cẩn một câu. Sau đó liền quay đầu, mở sách ra, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

Đoạn Cẩn nhìn cậu ta như vậy, hơi không hiểu gì, nhưng thấy dáng vẻ cậu ta nghiêm túc đọc sách thì cũng không tiện quấy rầy cậu ta, chỉ có thể thương lượng với hệ thống, 【 Không phải bọn họ đã đi sai kịch bản rồi sao? Tại sao Tạ Dật lại che chở Trình Uyên như thế? 】

Hệ thống trầm mặc một hồi, thuận theo cậu nói: 【 Có thể là bởi vì làm theo kịch bản khác. 】

Đoạn Cẩn gật gật đầu, cũng đúng, thiết lập của cậu chỉ là một tiểu pháo hôi, không phải phần kịch bản nào cũng có sự có mặt của cậu được.

Nhưng cậu vẫn còn có chút buồn buồn: 【 Nhân vật chính thụ che chở nhân vật chính công như vậy, về sau tôi phải làm nhiệm vụ thế nào đây? 】

Hệ thống trả lời: 【 Vừa vặn cho Tạ Dật cơ hội trợ giúp Trình Uyên. 】

Đoạn Cẩn phát hiện mình để tâm vào chuyện không đáng, nghiêm túc cảm tạ hệ thống: 【 Cám ơn cậu, không có cậu thì đến cả nhiệm vụ thứ nhất tôi cũng không làm được. 】

Hệ thống không biết là nên cảm động hay là vui vẻ, nhưng chắc chắn là rất ngại, dù sao thì nó...

Biết hệ thống nói ít, Đoạn Cẩn cũng không nói tiếp nữa, liền vui vẻ bắt đầu nghiêm túc đọc bài.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Dật còn đang suy nghĩ, Trình cẩu đã động thủ rồi...

Hệ thống cũng là một trong các công, nhưng sẽ không có phân đoạn tình cảm.

App TYT & Cirad Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp