Mỹ Nhân Bệnh Nhược Vạn Nhân Mê Nhận Được Thiết Lập Pháo Hôi

Chương 07: Sân trường (7)


1 năm

trướctiếp

Thứ bảy, lúc Đoạn Cẩn rời giường, Đoạn Du đã ra ngoài.

Ở trên bàn ăn, anh để lại cho Đoạn Cẩn một tờ giấy, nói công ty có việc, tiểu Cẩn phải ăn cơm thật tốt, có đề nào không biết làm thì chờ anh trở về hỏi anh, có việc gấp cứ gọi điện thoại cho anh.

Chữ viết người đàn ông cường tráng mạnh mẽ, Đoạn Cẩn cất tờ giấy rất kỹ, kẹp vào quyển số học.

Bởi vì bài thi toán học cực tốn thời gian đã làm xong hôm qua, cho nên Đoạn Cẩn chỉ dùng một buổi sáng và một buổi chiều đã có thể hoàn thành hết bài tập năm môn khác.

Cơm nước xong xuôi, cảm thấy thân thể hơi mệt mỏi, Đoạn Cẩn miễn cưỡng ghé vào bàn sách, cặp mắt đào hoa xinh đẹp nửa mở nửa khép, lật đi lật lại cái bút.

【 Nếu bây giờ ngủ, buổi tối ngài sẽ không ngủ được. 】5654 nhìn cậu như vậy, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Đoạn Cẩn để bút ở một bên, đầu đổi sang hướng khác nằm sấp. 【 Nhưng tôi buồn ngủ quá... Cũng không có chuyện gì để làm... 】

5654 không biết nói gì, tiểu thiếu gia này nhận được nhiệm vụ đơn giản nhẹ nhõm như vậy, thân phận cũng là con nhà giàu được thiên kiều vạn sủng, thế mà ngày nào cũng chỉ để ý đến chuyện học tập.

Ngay cả nhiệm vụ cũng bị đẩy một bước mới đi một bước.

Rốt cuộc, 5654 vẫn sợ cậu ngủ, bèn nói: 【 Trước kia, không phải Lý Nhã Văn còn muốn cho cậu vào nhóm lớp sao? Xem thử các bạn học của cậu đang làm cái gì đi. 】

Từ thứ tư, Lý Nhã Văn đã xin số của cậu, kéo cậu vào nhóm lớp.

Trước khi Đoạn Cẩn xuyên đến, Đoạn tiểu thiếu gia không phải lên lớp đi ngủ thì chính là cúp học, cũng không quá để mắt đến những bạn học trong lớp, cho nên đương nhiên không có người nào cho cậu vào nhóm.

Sau khi Đoạn Cẩn xuyên qua, bởi vì quá bận rộn học tập nên ngay cả điện thoại cũng không mở ra.

ache: [ Tối nay có ai chơi không? ]

ache: [ Người đâu! ! ! @ toàn thể thành viên ]

ache: [ Năm phút không ai trả lời tôi sẽ out nhóm! ! ! ! ]

ache: [ Ối, có phải avatar của tiểu thiếu gia vừa sáng lên hay không? ]

Tinh: [ Tiểu thiếu gia? ! ]

Nguyệt nguyệt: [ Tiểu thiếu gia lên mạng rồi sao! ]

Mưu cầu danh lợi: [ Các cậu làm gì mà dùng lắm dấu chấm than thế. Tiểu thiếu gia! ! ! ]

Lý Nhã Văn: [@ Đoạn Cẩn/hoa hồng]

Đoạn Cẩn vốn chỉ muốn bí mật quan sát bọn họ nói chuyện phiếm, có cơ hội thích hợp sẽ cùng bọn họ nói vài câu, không ngờ cậu vừa mới mở tin nhắn nhóm ra thì liền bị bắt được.

Đoạn Cẩn: [ Chào các cậu. ]

Nguyệt nguyệt: [/ hoa hồng / hoa hồng / hoa hồng, chào Đoàn thiếu gia]

Lý Nhã Văn: [ Sao hôm nay Đoàn thiếu gia lại onl vậy? ]

Đoạn Cẩn: [Làm xong việc rồi, chán quá. ]

Nguyệt nguyệt: [ Làm, làm xong? Tớ bây giờ chỉ mới mở bài thi Anh ngữ ra. . . ]

Lý Nhã Văn: [ Tớ cũng vậy, chỉ viết một ít công thức vật lý, còn đang trên đường đến trường luyện thi. . . ]

ache: [ Ha ha, cuối tuần đừng nhắc đến học tập có được không? Đoàn thiếu gia muốn chơi apex hay không? Trung bình mỗi trận của tớ có tổng 600 sát thương, để tớ gánh cho ]

Apex là một trò chơi loại xạ kích tổ ba người Battle Royale. So với PUBG, nó có bổ sung thêm các anh hùng và kỹ năng, còn có cả cảm giác khoa huyễn.

Sau khi tới thế giới này, Đoạn Cẩn còn chưa tiếp xúc với trò chơi nào nên cũng có chút hiếu kỳ, cũng đúng lúc không có việc gì làm, cho nên liền đồng ý.

Tinh: [ Tớ gánh cho, trung bình mỗi trận của tớ có tổng 712 sát thương, mạnh hơn nó nhiều]

ache: [ Cút đi, sát thương bắn tỉa mà dám gọi là sát thương? Chém vừa thôi]

ache: [ Mày đừng vào, đầy rồi]

Tinh: [? Cái gì đấy? ]

ache: [ nói chuyện riêng đi ]

Đoạn Cẩn hơi nghi hoặc một chút, tưởng rằng mình chiếm vị trí cố định của bọn họ, thế là bèn đánh chữ nói: [ Đủ người chơi rồi thì để lần sau tớ chơi cũng được. ]

ache: [ Không không không. Đoàn thiếu gia tải xong chưa? Tớ bảo Lý Nhã Văn đưa cho cậu tài khoản, sát thương từng trận của cậu ấy còn thấp, thích hợp cho tân thủ là cậu chơi ]

Lý Nhã Văn: [ Đồ ngốc kia, nói gì đấy? ]

Đoạn Cẩn không ngờ nữ đồng học bình thường ấm áp ôn nhu ở trên mạng mà cũng biết mắng chửi người, cảm thấy có chút đáng yêu.

Sau khi mở trò chơi lên, ache liền kéo cậu vào game, trong đội còn có một ID là y.

ache giảng cho Đoạn Cẩn biết một vài thao tác cơ sở của trò chơi, rồi đề nghị: "Chơi ghép đôi, chúng ta nhảy chỗ ít tài nguyên chút, để Đoàn thiếu gia làm quen một vài thao tác."

y không nói gì, chỉ nhắn một số 1.

Bọn họ nhảy xuống nhà máy nhiệt điện phát điện.

Vận khí không tệ, ngoại trừ bọn họ chỉ có một đội khác.

ache nhìn thấy một đội khác nhảy dù xuống giữa, liền dẫn Đoạn Cẩn bay về phía đài cao, nói: "Đoàn thiếu gia, lát nữa cậu đi theo đằng sau tớ, tớ kiếm được súng thì sẽ đi chơi bọn nó."

y cũng vừa mới rơi từ phi cơ xuống, không đi theo đội trưởng, mà rơi xuống một bên khác của nhà máy điện.

Một đội khác cũng là ba người, rơi xuống đất nhặt được khẩu súng liền bắt đầu ngắm về phía Đoạn Cẩn và ache đang rơi xuống đất.

Đoạn Cẩn nghe thấy tiếng bước chân, trốn ở trên đài cao nấp sau khoang tiếp tế thận trọng nhìn xuống dưới, ba người đối diện chạy tới gần một chút, đang tìm vị trí của bọn họ.

Bởi vì vận may không tốt, sau khi mở hai khoang tiếp tế ra cũng chỉ tìm được một cái P2020 nhỏ nhỏ, còn có 20 viên đạn.

Đoạn Cẩn hoàn toàn không dám động vào, thận trọng nhấn C ngồi xổm xuống, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ lại: "Phải làm sao bây giờ, đánh không?"

ache cũng nhìn thấy ba người đối diện đang chuẩn bị lên đài lục soát, đồng tiến đồng xuất, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội đánh lén, bèn mắng: "Đúng là phục luôn, chơi kết đôi mà cứ như là dính lấy nhau ý."

Lại hỏi: "Đoàn thiếu gia, cậu có đạn hạng nhẹ không?"

Đoạn Cẩn ném 20 viên đạn ra ngoài, nói: "Chỉ nhặt được như vậy."

ache đi từng bước tới nhặt đạn lên, nói: "Bọn họ không có cẩu tử, Đoàn thiếu gia, cậu ngồi ở chỗ này không được động, bọn họ sẽ không phát hiện được cậu." Sau đó xoay người nhảy xuống, từ phía sau lưng đánh lén một người đối diện. (cẩu tử là kỹ năng xem xét chung quanh có người hay không, người được che chắn ở sau cũng có thể trông thấy)

ache bắn rất chuẩn, dùng một loạt đạn bắn vào đám người đối diện. Đáng tiếc ba người đối diện luôn ở cùng một chỗ, nghe thấy tiếng súng liền cảnh giác, tập kích ache, thừa dịp ache đổi đạn để nhắm vào cậu.

Đoạn Cẩn trông thấy đối diện muốn giết ache liền hoảng hốt, dùng dáng vẻ ngồi xổm dời sang mặt khác của khoang tiếp tế, dùng cái xẻng nhỏ đánh cái người bị ache đánh bại.

Hai người còn lại đối diện thuận theo tiếng xẻng nhìn sang, thấy một người mặc quần áo xinh đẹp, không nhúc nhích ngồi xổm ở trên đài. Trông thấy họng súng bọn họ nhắm tới cũng không phản ứng, còn dùng xẻng đánh đồng đội của bọn họ.

Trong súng p2020 chỉ có mười phát đạn, Đoạn Cẩn cũng thấy mấy người kia, nhìn thấy bọn họ không bắn cậu, còn tưởng là bọn họ không phát hiện ra cậu, liền giữ dáng vẻ ngồi xổm, từng chút từng chút đi xuống, còn mở mic khẽ nói với ache: "Tớ lén đi cứu cậu, cậu lặng lẽ bò về chỗ tớ đi."

ache: ...

Người đối diện thấy bộ dáng Đoạn Cẩn ngơ ngác, tưởng là đụng phải em gái dễ thương liền muốn trêu đùa, đem giáp phòng ngự, mũ giáp, túi chữa bệnh vứt lên trên mặt đất, còn không ngừng cúi đầu.

Đoạn Cẩn không biết người đối diện có ý gì, ache cũng nói không ra lời, trơ mắt nhìn Đoạn Cẩn ngồi xổm đi tới, ngay trước mặt tên đối diện kia kéo hắn lên.

Lúc ache bị kéo lên, người phía đối diện ném ra hai cái bình xịt đẩy cậu ta và Đoạn Cẩn xuống đất.

ache: ...

Người đối diện vẫn không giết hai người bọn họ, còn đi đến trước mặt Đoạn Cẩn nhảy múa.

Đoạn Cẩn quay đầu sang hướng khác, nhắm mắt làm ngơ, tên đối diện lại đi tới phía trước Đoạn Cẩn, tiếp tục khiêu vũ.

Dù Đoạn Cẩn là tân thủ thì cũng biết tên đối diện đang trêu đùa bọn họ, liền có chút tức giận, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

"Vèo" một tiếng, một mũi tên bắn lên trên đầu một người đối diện, tên này đã bỏ mũ giáp và giáp phòng ngự nên lập tức bị một tiễn kia đánh ngã trên mặt đất.

Tiếng cung nhỏ hơn tiếng súng nhiều, người còn lại còn chưa biết được cung từ đâu bắn ra thì cũng đã bị một tiễn bắn trúng đầu.

Đoạn Cẩn cũng không biết là mũi tên phóng từ nơi nào.

Cậu nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy ID "y" kia từ trên đài cao nhảy xuống, từng bước một đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, âm thanh lạnh nhạt, nói với ngữ khí giễu cợt: "Đi theo cậu ta có làm được cái gì đâu, phải đi theo tôi."

ache: ...

Safe zone nằm ở chỗ Đông Tây Bộ, nơi đó tương tự với sân bay pubg, vật tư nhiều, người nhảy càng nhiều, 20 đội ngũ có gần một nửa đều nhảy ở Đông Tây Bộ.

Lúc ba người Đoạn Cẩn đến đó thì ở trên đường cái, trong hành lang đều là hộp.

Đoạn Cẩn kỳ thật cũng có một chút đam mê loot đồ, trông thấy hộp liền muốn loot, nhưng lại sợ bại lộ vị trí liên lụy đồng đội, cho nên lúc đi ngang qua, chỉ mở một cái hộp ra nhìn thoáng qua, rồi lại lập tức đuổi theo đồng đội vào phòng.

ache trông thấy cậu như vậy, bèn hỏi: "Tiểu thiếu gia thiếu cái gì à?"

Đoạn Cẩn vẫn chưa trả lời, liền nghe y mở mic bật cười một tiếng: "Cậu ta không đánh người thì có thể thiếu cái gì."

Đoạn Cẩn bị cậu nói liền hơi thẹn.

Cái này cũng không thể trách cậu được, cậu đến cả người còn không nhìn thấy, thì người đó đã bị y từ cự ly xa bắn chết, đến cả ache có đôi khi còn không có cơ hội nổ súng, huống chi là cậu.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thế nhưng không nhờ y, cậu đã sớm thành cái hộp, còn là một cái hộp rỗng không có đồ gì. Cho nên cậu cũng không biết phản bác làm sao, liền đi tới bên tường, dựa vào tường, lại ngồi xổm xuống.

y bị bộ dáng ủy ủy khuất khuất của cậu đâm một cái.

Người này, người này trước kia không phải rất tùy hứng sao, sao bây giờ bị cậu trêu đùa, lại không biết nói gì...

Còn ở trước mặt cậu cố ý nũng nịu, muốn cậu dỗ dành.

Thật là quá yêu kiều rồi...

Thế nhưng ở trên mạng nũng nịu thì làm được cái gì, cậu cũng không thể đi đến nhà cậu ta, ôm cậu ta vào trong ngực, cầm tay tiểu thiếu gia, từng chút từng chút dạy cậu ta cách nổ súng, cách nhắm chuẩn, rồi phải đi như thế nào.

Nếu như tiểu thiếu gia bắn trúng, giống như tiểu thiếu gia mong muốn, hôn một chút lên đôi môi ửng hồng của cậu ta.

Không bắn trúng, liền bóp khuôn mặt non nớt của tiểu thiếu gia một cái, lấy đó làm trừng phạt.

Không, tiến triển quá nhanh rồi, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý đến thăm người nhà đối phương nữa.

Yêu đương kết hôn phải do một người thành thục thận trọng như cậu nắm giữ mới hợp lý, không thể để cho tiểu thiếu gia tùy tiện được, mình cũng không thể để cậu ấy liều lĩnh.

Huống chi, bây giờ còn có người ngoài. Cho dù có muốn cậu dỗ dành thì cũng không nên tỏ ra nũng nịu ở trước mặt người ngoài như thế chứ.

y ho một tiếng, tận lực ở trước mặt người ngoài, duy trì dáng vẻ hung hăng và lạnh lùng của trụ cột gia đình, rồi nói: "Cậu đi loot đồ đi, tôi cầm cho cậu."

Đoạn Cẩn không biết vì sao thấy mình ngồi xổm, y lại bảo mình đi loot đồ.

Lúc này đã là lần thứ hai đếm ngược, còn có ba đội, đều trốn ở trong một căn phòng nào đó, chờ hai đội khác đánh nhau, còn mình thì ngư ông đắc lợi.

Lúc này trông thấy một người ăn mặc xinh đẹp, nghênh ngang đi trên đường cái, ở trước mặt bọn họ loot đồ.

Hai đội khác: ...

Thật là khoa trương!

Một trong hai đội vừa nổ súng liền bại lộ vị trí, y bảo ache ném bom lên lầu hai tòa nhà bỏ hoang, ngăn chặn một đội, sau đó thì dùng Kleber giết chết một đội khác.

Đoạn Cẩn loot xong một hộp, nghe thấy tiếng súng, liền không biết làm sao, hỏi: "Người đâu rồi?"

y nạp đạn vào Kleber, tận lực không bắn vào đầu đội kia, mà bắn vào thân thể, để lại một tí máu, đánh dấu lầu hai tòa nhà bỏ hoang.

Đoạn Cẩn theo bản năng nổ súng về phía cậu ta đánh dấu.

"Bạn đã trở thành người bảo vệ."

Đoạn Cẩn trông thấy giao diện hiện ra ba kill, đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút thiên phú, mở mic hỏi: "ache, đại thần, ngày mai còn chơi nữa không?"

Sau đó chỉ nghe thấy y cổ quái nói: "Cậu gọi tôi là gì?"

Đoạn Cẩn nghe cậu ta nói với ngữ khí không đúng, cảm giác cậu ta giống như tức giận, nhưng mà cũng không biết mình nói sai cái gì, thận trọng sửa lời nói: "... Y thần?"

Giọng nói trong kênh nói chuyện dừng lại, sau đó chỉ nghe thấy y cắn răng nghiến lợi hỏi: "Cậu không nghe ra tôi là ai à?"

y gằn giọng, giọng nói giống như ngọc thạch, nhưng mà Đoạn Cẩn thật sự không có nghe ra được là ai. Cậu hơi lúng túng gửi tin riêng cho ache, hỏi: y là ai vậy?

y thấy Đoạn Cẩn không trả lời cậu ta, biết cậu ta đang nói chuyện riêng với ache, liền trực tiếp thoát khỏi đội.

Một lát sau, ache mới trả lời Đoạn Cẩn: Tiểu thiếu gia, tớ thực sự không dám nói...

Sau đó còn gửi một nét mặt khóc khóc và cầu xin tha thứ.

Đoạn Cẩn hơi bất đắc dĩ, cẩn thận nghĩ nghĩ về những người mình quen biết, vẫn không nghĩ ra được y là ai, liền nói với ache: Nếu như mạo phạm đến y, có cơ hội giúp tớ xin lỗi cậu ấy nhé.

App TYT & Cirad Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp