Mỹ Nhân Bệnh Nhược Vạn Nhân Mê Nhận Được Thiết Lập Pháo Hôi

Chương 04: Sân trường (4)


1 năm

trướctiếp

Kết thúc một ngày học, Đoạn Cẩn trả quyển sổ lại cho nữ đồng học, uyển chuyển từ chối lời mời đi cùng nhau về nhà của các cô, đeo bọc sách trên lưng đi về phía cổng trường.

Trên hành lang đều là bạn học tan học về nhà, Đoạn Cẩn theo dòng người chậm rãi đi lên phía trước, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn cậu.

Ánh mắt kia quá mức khao khát, tỉ mỉ miêu tả từ đầu đến chân cậu một lượt.

Đoạn Cẩn quay lại, chỉ nhìn thấy giữa đám bạn học cười cười nói nói, chỉ có Tạ Dật mặt lạnh, bởi vì thân cao và tướng mạo mà cứ như hạc giữa bầy gà.

Tạ Dật có cảm giác liền ngẩng đầu lên, trông thấy Đoạn Cẩn đang nhìn cậu ta ngơ ngác bèn hơi cau mày, nhếch môi mỏng, làm ra dáng vẻ căm ghét, dời ánh mắt đi.

Trông thấy Tạ Dật phản ứng như vậy, Đoạn Cẩn cũng không ngờ Đoạn tiểu thiếu gia trước kia lại khiến nhân vật chính thụ ghét như vậy, xem ra sau này phải giữ một khoảng cách nhất định mới được.

Đoạn Cẩn xoay người đi lên phía trước, lại cảm thấy cái ánh mắt khao khát kia đang nhìn cậu, chỉ là đã khắc chế hơn so với trước đó rất nhiều.

【 Làm sao vậy? 】5654 hỏi

【 Cảm giác có người đang nhìn tôi. 】Cậu không xác định được có phải là ảo giác hay không, cũng có thể là bạn học bị nguyên chủ ức hiếp đã nhìn thấy cậu. Ngoại chừng tư liệu hệ thống cho thì những người khác cậu đều không biết. Nhưng nếu đối phương đã tận lực che giấu thì cậu cũng không muốn nhiều chuyện quay đầu lại tìm người.

5654 quét nhìn một vòng chung quanh, giống như lần trước cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng hơi kỳ lạ, 【 Ngài nên về nhà cùng đám người Lý Nhã Văn đi. 】

Lý Nhã Văn là nữ đồng học cho cậu mượn quyển sổ.

Đoạn Cẩn không nghe ra được sự kì lạ trong giọng nói của 5654, nghiêm túc giải thích, 【 Tôi là một nam sinh, chen vào đống nữ sinh thì bọn họ xấu hổ mà tôi cũng xấu hổ. 】

5654 bị thái độ ôn nhu bình hòa của cậu chẹn họng, sửa sang lại mã của mô-đun cảm xúc một chút, hơi hối hận vì đã khó chịu với Đoạn Cẩn, bèn dùng giọng ấm áp, nói 【 Không sao cả, cậu ta sẽ không làm tổn thương ngài. 】

Vậy là đúng là có người đang theo dõi cậu.

Đoạn Cẩn khẽ gật đầu, ý bảo đã hiểu, không còn để ý nữa. Sau khi nói chuyện phiếm với 5654 vài câu, cậu liền lên xe về nhà.

Cậu vừa về đến nhà, đã bị bà Lý gọi đi rửa tay uống canh thuốc.

Bà Lý là nữ quản gia của Đoàn gia, ngoại trừ công việc quản lý người hầu ra thì còn hiểu biết về dược liệu, cũng là người chăm Đoạn Cẩn từ nhỏ đến lớn, coi Đoạn Cẩn như cháu ruột.

"Công ty phu nhân có việc gấp, cần phu nhân tự mình trình diện xử lý, phu nhân đã nói với đại thiếu gia, bảo đại thiếu gia về nước chăm sóc ngài." Bà Lý trông thấy vẻ mặt Đoạn Cẩn hơi xanh xao, đau lòng nói, "Tiểu thiếu gia, ngài cũng không cần đi theo con đường khắc khổ đọc sách, đừng để bản thân quá vất vả, mệt mỏi quá thì hãy xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi."

Đoạn Cẩn uống xong một ngụm thuốc cuối cùng, tiếp nhận khăn tay bà Lý đưa tới lau miệng, khí sắc đã khá hơn một chút so với lúc vừa tới nhà, nhu thuận cười cười, đồng ý, "Cháu sẽ chú ý thân thể của mình, lúc nào anh trai về nhà vậy ạ?"

Bà Lý nghĩ nghĩ, nói: "Buổi sáng phu nhân đã gọi điện thoại cho đại thiếu gia, đại thiếu gia hiện tại cũng đã đến, có lẽ đang đến trụ sở chính chuyển giao công tác, tiểu thiếu gia nhớ anh trai rồi sao? Có muốn gọi điện thoại bảo đại thiếu gia trở về hay không?"

Đoạn Cẩn cầm chén đưa cho nữ hầu, nói: "Không cần đâu ạ, công việc anh trai quan trọng. Bà Lý, cháu lên lầu làm bài tập đây."

Màn đêm dần dần buông xuống, một người đàn ông thân mang tây trang màu xám đứng ở trước cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn đoàn xe như nước dưới chân.

Người đàn ông dáng người to lớn, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng, thành thục mà cao quý.

Điện thoại đột nhiên rung lên, phá vỡ căn phòng tĩnh mịch.

"Đoạn Du, cậu về nước rồi hả, nghe nói lần này cậu chuyển về trụ sở chính. Lúc nào thì rảnh gặp mặt vậy? Chúng ta đã bảy tám năm không gặp nhau, lần trước thằng nhóc Thạch La Hân kia còn hỏi cậu đấy. Biết cậu lần này phải tiếp quản công việc trụ sở chính, có nhiều việc, bọn tôi bao một quán cà phê, không uống rượu, cậu cũng không được trốn nữa đâu nhé." Người gọi điện thoại chính là Tạ Thiệu Nguyên Tạ gia, cùng tuổi với Đoạn Du, là một trong những người thừa kế của Tạ gia.

"Được, tôi sẽ bảo thư ký gửi hành trình một tuần gần đây cho cậu." Đoạn Du biết Tạ Thiệu Nguyên cũng không phải là bởi vì hữu nghị mà là muốn lôi kéo anh, để giúp anh ta kế thừa Tạ gia. Nhưng anh cũng không khác gì, lợi dụng quan hệ của hai người, anh cũng thông qua Tạ Thiệu Nguyên hợp tác với Tạ gia giành được rất nhiều dự án. Thương nhân với nhau cũng chỉ có lợi ích.

Tạ Thiệu Nguyên không nhịn được oán trách một câu: "Đoàn gia các cậu sướng thật đó, không nhiều chi hệ con cái tranh giành quyền thừa kế. Cậu chỉ có một đứa em trai, còn là tên vô dụng không biết làm gì, tôi thật sự là hâm mộ cậu. Thôi, không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại."

Đoạn Du giễu cợt nhếch môi, may mắn sao? Không thú vị mới đúng.

Ngày hôm sau Đoạn Cẩn vừa xuống xe, lại cảm giác được có một ánh mắt chăm chú giống như hôm qua để mắt tới cậu. Mặc dù 5654 nói người nhìn cậu không dám đả thương cậu, nhưng cái cảm giác bị một ánh mắt quấn quýt si mê nhìn trộm vẫn khiến cậu hơi mất tự nhiên.

Đoạn Cẩn hơi cúi đầu, tăng tốc bước chân đi vào phòng học.

Bởi vì đi nhanh nên lúc Đoạn Cẩn ngồi vào chỗ ngồi, trên người cậu liền mang theo chút nhiệt khí, hơi thở có chút gấp.

Hôm qua chỉ là mùi thơm như có như không, hiện tại đã nồng nặc hơn rất nhiều, tươi mát nhã nhạt, dễ ngửi lại ôn hòa.

Đại não Tạ Dật không ý thức được, thân thể lập tức nghiêng nghiêng về phía Đoạn Cẩn.

Lý Nhã Văn vốn là một cô gái hoạt bát sáng sủa. Sau khi hôm qua cho mượn vở, biết tiểu thiếu gia nhìn thì thanh lãnh nhưng trên thực tế lại ôn nhu lễ phép, rất dễ gần, cho nên cô liền không giống những người khác chỉ dám dùng ánh mắt lén lút nhìn tiểu thiếu gia, mà là quang minh chính đại nhìn.

Mặt tiểu thiếu gia trắng trẻo trong suốt, tăng thêm mấy phần yếu ớt, khiến nội tâm cô càng yêu thích, đem sữa bò Bảo Bảo còn chưa kịp uống đặt ở trên bàn tiểu thiếu gia, "Đoàn thiếu gia, mời cậu uống sữa bò."

Thấy tiểu thiếu gia cầm sữa bò lên, nở nụ cười đối với cô, còn cầm đồ ăn vặt đưa cho cô.

Lý Nhã Văn không khắc chế được ý cười, đang định lấy đồ ăn vặt từ trong đôi tay như ngọc của tiểu thiếu gia, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt âm trầm theo dõi tay của cô.

Cô đờ người, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Chuông vào lớp đột nhiên vang lên, trên hành lang ngoại trừ gạch men sứ băng lãnh thì cũng chỉ có những bông hoa râm bụt khẽ đung đưa trong gió.

Một ngày trước trên lớp, Đoạn Cẩn đã thích ứng được không ít. Lúc nghỉ giữa tiết, cậu dành chút thời gian nhắm mắt dưỡng thần, bạn học chung quanh trông thấy Lý Nhã Văn cho cậu mượn vở chép, cũng xung phong nhận việc lấy vở ra cho cậu mượn.

Đoạn Cẩn lúc này chỉ cần nghiêm túc nghe giảng bài, mà không cần phải ghi chép. Mặc dù nửa sau chương trình học vẫn sẽ mệt mỏi, nhưng sẽ không đến mức không chịu nổi.

Tạ Dật cảm thấy có chút phiền.

Hôm qua Đoạn tiểu thiếu gia này giả vờ nghiêm túc học tập, lúc tan học vụng trộm nhìn cậu lại bị cậu phát hiện, điệu bộ căm ghét của cậu còn chưa rõ ràng hay sao?

Rõ ràng, bất luận cậu ta giả bộ thành cái dạng gì thì cậu cũng không thể nào thích cậu ta được.

Hôm nay lại vẫn còn giả bộ nghiêm túc học tập nữa.

Tạ Dật mang theo chút chán ghét, khinh miệt, muốn nhìn xem tiểu thiếu gia này rốt cuộc định dùng thủ đoạn gì để câu dẫn cậu nữa.

Buổi sáng tiểu thiếu gia này vừa nghiêm túc nghe giảng, vừa uống sữa bò Bảo Bảo từng ngụm từng ngụm một, vẻ mặt chuyên chú, hầu kết tinh xảo nho nhỏ có chút nhấp nhô.

Cậu cảm thấy tiểu thiếu gia chắc chắn không hề nghiêm túc nghe giảng, nói không chừng còn đang tưởng tượng cảnh được cậu ôm vào trong ngực, vừa nghe giảng bài, vừa được cậu cho uống sữa. Tiểu thiếu gia ngây ngốc sau đó sẽ bảo mình không hiểu bảo, kéo kéo áo của cậu, cầu xin cậu giúp đỡ. Sau đó cậu sẽ nhẹ nhàng giảng giải ở bên tai tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia được nghe thấy giọng nói của cậu sẽ xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt nhìn cậu lại càng thêm sùng bái.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

A, đúng là mơ mộng. Cậu làm sao có thể dỗ dành tiểu thiếu gia như vậy, nhiều lắm sẽ chỉ hung tợn bóp cái khuôn mặt mềm non của tiểu thiếu gia, sau đó sẽ làm cho tiểu thiếu gia muốn khóc mà không khóc được, nói thêm một câu "Cậu đần như vậy, có giảng cũng không hiểu" . Tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ rất oan ức, nhưng lại sợ chọc cậu giận nên không dám khóc lên, chỉ có thể cắn môi tội nghiệp tiếp tục cầu xin cậu. Cuối cùng cậu bị quấy rầy không kiên nhẫn được nữa mới tùy tiện nói cho tiểu thiếu gia một chút.

Buổi chiều tiểu thiếu gia tinh lực không tốt, cái đầu nhỏ giống như gà con mổ thóc, gật gù không ngừng. Nhiều lần cái trán đụng vào bàn học, mới mơ mơ màng màng thanh tỉnh một chút, cố gắng trợn to cặp mắt đào hoa ướt át nhìn lên bảng đen.

Tiểu thiếu gia này thật sự là được nuông chiều từ bé, không thể ngủ được trên bàn học lạnh lẽo cứng rắn, nhất định chỉ có nằm trong ngực cậu mới ngủ được sao? Mỗi lần đầu đập lên bàn học, bộ dáng lau trán ngậm miệng ủy khuất như vậy là muốn cho ai nhìn? Chẳng lẽ lại nghĩ cậu sẽ như tiểu thiếu gia mong muốn, ôm cậu ta vào trong ngực, tiến vào trong quần áo, tinh tế hôn lên cái trán cậu ta, lên hai mắt, đến lỗ tai, bờ môi, rồi nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ lưng của cậu ta, ôn nhu dỗ cậu ta đi ngủ hay sao?

Đúng là không nhìn xem đây là chỗ nào, trước mặt mọi người, cậu ta muốn tất cả mọi người trông thấy nhan sắc tuyệt đẹp của cậu ta lúc ngủ sao?

Còn giả vờ mượn vở của các bạn học khác nữa chứ.

Muốn mượn của cậu thì cứ việc nói thẳng đi, chẳng lẽ lại còn chờ mong cậu nhìn cậu ta đáng thương, chủ động dạy cậu ta.

Những bạn học kia điểm số thấp kém, còn cậu thì thuộc trình độ gì, có thể dễ dàng dạy người khác học sao?

Nếu như không có người nào cho tiểu thiếu gia mượn vở ——

Chuông tan học vang lên, ý thức lực chú ý cả ngày của mình đều đặt trên người Đoạn Cẩn, sắc mặt Tạ Dật có chút khó coi.

Trông thấy Đoạn Cẩn không hề nhìn mình lấy một cái, rồi cùng Trình Vĩ Bác rời khỏi phòng học, sắc mặt cậu lại càng khó coi.

Cái tên tiểu thiếu gia này sao lại giống như nữ sinh đến vậy, tan học còn phải đi về cùng bạn học nữa chứ.

Cố gắng đem lực chú ý quay lại công thức dưới ngòi bút, Tạ Dật nhanh chóng suy nghĩ, cái bút ở trên đầu ngón tay bị cậu vô ý bóp chặt, không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Đoạn Cẩn vừa ra khỏi phòng học, Trình Vĩ Bác liền chạy tới lấy lòng giúp Đoạn Cẩn cầm túi sách, nói: "Đoàn thiếu gia, tên phế vật Trình Uyên kia hôm nay đến trễ, đi qua chỗ em còn bị em đá một cái, nếu không phải sợ nhiễu loạn kỷ luật lớp học, em đã trực tiếp đánh hắn rồi. Hiện tại hắn còn ở trong phòng học, anh có muốn cùng em qua giáo huấn thằng ranh này hay không?"

Theo lý thuyết, đúng là phải duy trì thiết lập, Đoạn Cẩn phải cùng hắn ta đi ức hiếp Trình Uyên. Nhưng sau khi nghiêm túc học tập một ngày, cậu thực sự rất mệt mỏi. Hiện tại chỉ muốn ngồi lên xe nằm ngủ, sau đó về nhà uống canh thuốc bà Lý nấu, không còn tinh lực đi diễn kịch, ức hiếp Trình Uyên nữa. Hơn nữa 5654 đã nói rằng điểm kịch bản tiếp theo là ở buổi du lịch mùa thu, kịch bản lần này cũng không nhất định phải thực hiện.

Cậu không muốn giải thích thêm với Trình Vĩ Bác, chỉ nói: "Hôm nay bỏ đi."

Trình Vĩ Bác cảm thấy kỳ quái, tiểu thiếu gia này trước kia rảnh rỗi là sẽ tìm chuyện để làm, gặp phải Trình Uyên bị người ức hiếp cũng không phản kháng, không cần hắn nói, liền trực tiếp hô người đi lên tìm cậu ta để gây sự. Hiện tại sao lại đột nhiên không còn hứng thú nữa?

Đoạn Cẩn thấy hắn không nói lời nào, bất động, cũng không có ý trả túi sách lại cho cậu, biết là hắn bất mãn với việc cậu không đồng ý ức hiếp Trình Uyên, liền đưa tay muốn cầm lấy túi sách trở về nhà.

Trình Vĩ Bác vội vàng nắm chặt túi sách Đoạn Cẩn, lại cười lấy lòng, nói: "Được rồi. Tiểu thiếu gia, em sẽ đưa anh đi ra cổng."

Mặc dù không thích nhân phẩm tính cách của Trình Vĩ Bác, nhưng cậu cũng không thể bỏ đi kịch bản mấu chốt. Đoạn Cẩn đảnh phải gật đầu một cái, quay người đi về phía cổng trường học.

Sau khi Đoạn Cẩn ngồi lên xe rời đi, ở chỗ góc tường tối tăm có một người đi ra, thân hình cao lớn, bao phủ một tầng bóng đen.

Giống như ác quỷ si hồn từ trong bóng tối bò ra dưới ánh mặt trời.

Cậu ta si ngốc nhìn theo hướng Đoạn Cẩn rời đi, tay nắm thật chặt, cả người u ám đáng sợ.

Cậu ấy chán ghét mình rồi sao?

Vì sao không tìm đến mình...

App TYT & Cirad Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp