Vi Hoàng

Chương 2:Địa ngục dị chủng (2)



1 năm

trướctiếp

Mỗi một người dự thi đều sẽ nhận được lời nhắc nhở “Bắt đầu nhắc nhở thi đấu” vào cùng một thời điểm, nhưng không phải người nào cũng có thể hiểu được tin tức trước tiên, và lý giải nội dung quan trọng trong đó.

Trưởng thành trong hoàn cảnh khác biệt, trải nghiệm và kinh nghiệm cũng khác nhau, cùng những duy thói quen về tính cách và suy nghĩ thường sẽ làm cho người ta ở dưới tình huống bất ngờ làm ra lựa chọn theo bản năng .

Cho nên, số người hoang mang chiếm đa số, người vẫn giữ được bình tĩnh rất ít, cũng có người suy nghĩ. Thậm chí còn có một số người không để bụng quan tâm, còn cười đùa trêu chọc chương trình này có tiết mục có điểm ý tứ, cư nhiên lại còn yêu cầu tố nhân khách quý làm cái gì nhiệm vụ chủ tuyến nữa……

Chỉ có Lệ Uẩn Đan bình tĩnh mà thu hồi chân về, tùy ý cửa để đóng cửa xe, ngăn cách không gian bên trong và bên ngoài.

Cái này không phải là phản ứng bản năng của nàng, nhưng đây là phản ứng để tìm kiếm lợi thế và tránh thất bại, mà là căn cứ vào kinh nghiệm sống sinh hoạt trong vòng xoáy của cuộc đấu tranh hàng năm, khiến cho nàng trong nháy mắt có thể phân biệt ưu và nhược điểm của câu “Đi ra ngoài” cùng “Lưu lại”, cũng đưa ra phán đoán có lợi nhất cho bản thân.

Rốt cuộc thì ở phiên bang xa lạ, dị vực không thân không quen, nàng còn không thông hiểu ngôn ngữ, thay vì ra bên ngoài lâm vào hoàn cảnh bị động, còn không bằng lưu tại trong lồng sắt lại được an toàn lâu dài mà còn nắm giữ được thế chủ động.

Ít nhất nàng còn đối với nó tương đối “Quen thuộc”.

Không bao lâu sau, tàu điện ngầm chậm rãi chuyển động.

Chỉ là lần chuyến đi này không quá thuận lợi, mới di chuyển về phía trước khoảng ba đến năm trượng, đoàn tàu tựa như đi sai đường ray, khi một tiếng kéo kim loại sàn sạt vang lên, đoàn tàu đột ngột tạm dừng lại.

Trong khoang tàu ánh đèn nhấp nháy liên tục, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Hành khách lảo đảo vài bước theo quán tính, sau khi giữ lại được thăng bằng, lập tức giận giữ mà chửi bới om sòm.

“Có người nằm trên đường ray hay là sao? Làm gì mà phải dừng lại thế!”

“Công ty nhà ai làm hỏng tuyến đường chính thế hả, ta muốn khiếu nại!”

Âm thanh oán giận không ít, nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống. Mọi người an phận ngồi xuống chờ tàu điện ngầm lần thứ hai khởi động, điều bất thường chính là, đoàn tàu vẫn đứng im tại chỗ không chuyển động, dường như có trục trặc gì đó rất nghiêm trọng.

Bởi vì quãng đường vận hành quá ngắn, nên tàu điện ngầm chưa đi ra khỏi trạm xuất phát. Tình huống phát sinh đột ngột vừa xảy ra, tức khắc dẫn tới cảnh vệ bảo an và các hành khách đang chờ đợi chuyến tiếp theo tất cả đều nhìn lại đây.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tàu điện ngầm bị hỏng rồi sao?”

“Liên hệ đội trưởng đi.”

Nhưng mà vô dụng, nguyên nhân trục trặc không biết là gì.

Một phút đã trôi qua, tiếng còi hú dồn dập vang lên. Bên ngoài tàu cảnh vệ có trạng thái hoảng loạn, bọn họ bắt đầu sơ tán đám người, sau đó cầm lên bộ đàm và thông báo: “xin hãy duy trì sự bình tĩnh, mọi người không cần hoảng loạn! anh Chiêm? Rốt cuộc làm sao vậy, chúng ta nghe thấy có tiếng thét chói tai?”

“Cứu với……”

Âm thanh vội vàng, gián đoạn ngắt kết nối.

“Anh Chiêm?”

Trong khoang tàu điện ngầm, sắc mặt các nhân viên khác nhau trong khoang tàu trắng bệch.

Có lẽ là nhận thấy được có chuyện không thích hợp, điện thoại khẩn cấp liên lục vang lên. Bọn họ một mặt trấn an hành khách, một mặt đi đến xem xét khoang tàu xuất hiện tiếng thét chói tai. Trong lúc nhất thời, thanh âm thúc giục cứu viện càng ngày càng gấp gáp, không khí rõ ràng đã trở nên căng thẳng.

Âm thanh ồn ào không ngừng, trong một không gian khép kín, bất luận cảm xúc gì đều sẽ bị phóng đại lên rất nhiều lần, ví dụ như nỗi sợ hãi chẳng hạn.

Sự hỗn loạn bắt đầu nổi lên, một nhóm nhỏ trong góc khoang tàu hai mặt nhìn nhau.

Toàn bộ trong tàu điện ngầm, toàn bộ nhà ga, thậm chí cả một thành phố, có hàng ngàn hàng vạn người nước ngoài…… Chương trình thực tế nào có thể tổ chức sai sót một tiết mục lớn như vậy, chỉ để vì chỉnh đốn mấy người trong số bọn họ?

“Không phải là sự thật đi?” Thiếu niên cầm ván trượt lẩm bẩm nói.

Sau khi ý thức được tất cả những việc này không phải là diễn tập mà là thực chiến, bọn họ chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân đang dâng lên, kích đến đỉnh đầu đều phát run.

“Không hay rồi…… Đã xảy ra chuyện!” Một người đàn ông áo trắng run giọng nói: “Tàu điện ngầm ở thành phố lớn ngầm bình quân 3 phút chạy một chuyến, trong giờ cao điểm thì là 1 phút 50 giây một chuyến. Nếu nó không xuất phát ra khỏi trạm dừng, chuyến tàu tiếp theo liền phải dừng lại!”

Tốc độ của tàu điện ngầm là 80km/h, ngay cả khi giảm tốc độ vào trạm dừng, thì lực ảnh hưởng kia cũng cực kì khủng khiếp, nếu hai chiếc tàu điện ngầm va chạm vào nhau, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Nghe thấy vậy, mọi người đều đứng ngồi không yên.

“Bình tĩnh một chút.” Tiếp viên trên tàu nói: “Có những biện pháp đối phó những tình huống khẩn cấp, chẳng sợ chỉ là khoảng cách 50 giây, cũng đủ để dừng lại một đoàn tàu rồi.”

“50 giây? Ngươi nói đấy là ở trong nước, nhưng chúng ta đang ở nước ngoài!” Bạch Lĩnh càng thêm luống cuống: “ Hiệu suất làm việc ở nước ngoài có thể dùng từ ‘ đáng tin cậy ’ để hình dung chứ hả?”

Mọi người:……

Trong không gian mơ hồ, những khoang tàu khác truyền ra những tiếng thét chói tai.

Trong các khoang của tàu điện ngầm quỷ dị mà run rẩy, hình như đã xảy ra việc chen lấn dẫm xô đẩy.

Trong lòng mọi người hoảng sợ, đám đông xôn xao. Khi xảy ra chuyện, mọi người theo bản năng mà tập hợp ở gần nhau, để từ trong tạo ra cảm giác an toàn trong đám đông.

Bọn họ đứng dậy hướng đến dựa sát vào khoang tàu trung gian, mang theo một chút bất lực cùng với thái độ thận trọng, rồi cẩn thận rướn cổ mà nhìn chăm chú vào hai cách cửa trượt ở cửa ra vào, xuyên thấu qua trên cửa kính nhìn trộm những tình huống xảy ra bên kia.

Trừ bỏ âm thanh có người gọi điện cầu cứu khắp nơi, bên khoang tàu này an tĩnh đến kỳ lạ.

“Ở bên cạnh đang đánh nhau sao?”

“Không biết được, bọn họ đang ở bên kia chen lấn xô đẩy……”

Đang ở góc khuất bên cạnh, Lệ Uẩn Đan tay đã nắm chặt lấy chuôi đao.

Theo nhận biết của nàng, Đoàn tàu đang chạy êm đẹp đột nhiên ở dừng lại nửa đường, không phải rơi vào tình huống bị sát thủ vây giết, thì chính là bị người ta động tay động chân trước đó. Cũng có tình huống đoàn tàu bị hỏng, nhưng xác suất cực nhỏ.

Bởi vậy, nàng mới suy đoán đây là một hồi chặn giết.

Cũng chỉ có tình huống chặn giết xuất hiện, mới có thể phù hợp với nhiệm vụ trong mục “Tồn tại”.

Nhưng có chút vấn đề cần xem xét kỹ lưỡng một khi đã thâm nhập, kết luận dược suy ra khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ở trên chiến trường, một cỗ chiến xa mang theo tám con tuấn mã kéo có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến cho mấy ngàn binh sĩ quân địch không làm gì được, mà tốc độ và sức lực của đoàn tàu sắt dài vượt qua không biết bao nhiêu lần sức lực tám con ngựa —— như vậy, đến tột cùng là đã gặp phải vật gì, thế nhưng có thể khiến cho quái vật khổng lồ này một bước cũng khó đi như vậy?

Sự nghi ngờ diễn ra chưa được bao lâu, sự sợ hãi đã lan tràn đến bên người nàng.

“Phanh, phanh!”

Có cái gì đó va chạm ở dưới đáy của tàu điện ngầm.

Nhận thấy được dưới chân có dị động bất thường ở dưới chân, nhóm người đang tụ tập ở bên nhau người tức tốc tản ra, tạo ra một khoảng lớn “Khu không người”. Bọn họ đưa lưng về phía cửa sổ chết trân nhìn chằm chằm về phía mặt đất, rồi tất cả bất tri bất giác ngừng lại hô hấp.

Là…… Là cái gì đang phía dưới tàu điện ngầm?

Mặt đất lập tức yên lặng, yên lặng được vài giây, đột ngột liền thấy một đoạn lưỡi dao đen sì sắc nhọn từ phía dưới hướng lên trên đánh úp lại đây, lưỡi dao đen chọc thủng mặt sàn như thể con dao cắt vào miếng đậu hũ.

Mảnh vỡ bắn ra tung tóe, những chi tiết bắn mạnh về phía sau, xé rách một vệt đen dài sẫm màu.

Không khí phía dưới theo vết cắt dài tràn vào khoang tàu, mang theo mùi đất tanh tản ra nồng nặc. Ngay sau đó, không biết là tiếng sinh vật gì đó phát ra chói tai lại ngắn ngủi, một đoạn lưỡi hái khác cắt ngang tiến vào, đem cái khe xé ra lớn hơn nữa.

“A a a! Đây là gặp đồ vật quỷ quái gì thế? Cứu mạng!”

“Đừng để cho nó tiến vào! Cút đi, đừng tới đây ——”

Tiếng cảnh báo kéo vang, phản ứng mau lẹ.

Chương 2: Địa ngục dị chủng (2/2)

Mọi người lập tức đi sang khoang tàu lân cận.

Nhưng dưới tổ chim một khi đã bị lật thì làm gì có trứng lành*, tai nạn tập trung chính thức bùng nổ, không có bất luận khoang tàu nào hay một chỗ nào may mắn thoát khỏi tai họa này.

(*ý nói có nạn phải cùng chịu)


Bọn họ hướng đến chỗ cách vách mà bỏ chạy tán loạn, người ở bên khoang cách vách cũng hướng đến chỗ bọn họ bên này chạy như điên.

Khuôn mặt của một người đàn ông đang biểu hiện sự kinh hãi tột độ được phản chiếu qua cánh cửa trượt của cửa sổ gần đó. Tay của hắn tay đã chạm vào sửa sổ, chỉ cần đẩy mạnh ra là có thể tiến vào nơi này.

Đáng tiếc chính là chưa kịp tiến vào, ngực hắn chợt tuôn ra một vết máu lớn như đóa hoa đỏ thẫm, bốn đầu lưỡi hái xuyên qua xương sống và trái tim của hắn, lại một kích nữa chọc thủng qua cửa sổ.

“Răng rắc!”

Tiếng kính pha lê vỡ ra khe hở như mạng nhện trạng, nhúng vào máu người, dệt thành một tấm lưới mang đậm mùi tử vong.

Nam nhân kia biểu tình đọng lại, yên lặng nhìn chăm chú vào trái tim đang phá cơ thể mà ra, vẫn đang nhảy lên mang theo ký ức ở cơ bắp tuần hoàn, sau đó nghiêng đầu một cái, chết không nhắm mắt.

Đám người đang muốn thoát đi khỏi khoang tàu đều ngây ra mà nhìn chằm chằm nam tử chết thảm, dưới sự sợ hãi cực hạn, đại não bọn họ hiện đang trống rỗng, ngay cả phát ra thét chói tai đều làm không được.

Chân đóng đinh tại chỗ, bọn họ đờ đẫn nhìn bốn cạnh của lưỡi hái từ trên giường rút về, đem thi thể nam tử tùy ý ném trên mặt đất…… Vật che đậy rơi xuống, gương mặt thật của kẻ sát nhân từ từ hiện ra ở trước mắt bọn họ.

Không phải là con người, không có hình người……

Là một loại quái vật không phải người toàn thân chì màu xám chì.

Nó cao ước chừng hai mét, có thân hình hơi giống con rắn, ước chừng to bằng vòng eo của một người trưởng thành. Da có rất nhiều nếp uốn, không có lông tóc cùng vảy, nhìn giống như loại giun cát trên đại sa mạc.

Phần đang đứng thẳng lên hẳn là “Phần đầu”, nhưng mặt trên không có đôi mắt, chỉ có một khoang dùng để ăn, bên trong đầy những chiếc răng nhọn hoắt che kín hình xoắn ốc hợp lại dùng để cắn thức ăn. Ở phần cổ có chi tiết hai phần chân nhỏ thon dài, phần đuôi là có một lưỡi hái sắc như đao màu đen sì.



Giờ phút này, nó dùng tứ chi có hạn của mình bắt đầu đứng nửa người trên, đại khái là cảm giác được có hơi thở của người sống, sau đó hướng tới chỗ trên tấm của kính mà di chuyển tới đây.

“Nhìn xem!” Chỗ đất trống chỗ vỡ ra hình chữ thập, lại có một con quái vật khác thò đầu ra.

Trước có hổ đằng sau có sói, mọi người sợ tới mức nhào vào cửa sổ ở bên cạnh dùng sức gõ mạnh liên hồi, hoảng loạn kêu to cứu mạng, nhưng lại phát hiện có quái vật từ trong tàu điện ngầm phá cửa sổ mà phóng ra bên ngoài, nhào ra hướng đến những người sống ở bên ngoài……

Hít thở không thông!

Mấy tiếp viên của tàu đứng trong góc lớn tiếng hô lớn: “Lấy vũ khí! Ai có súng không?”

Một câu nói đã làm mọi người bừng tỉnh từ trong mộng, cô gái vội vàng lật túi mang vũ khí phòng thân ra, nhưng cố tình càng khẩn trương thì càng không tìm thấy.

Cái đuôi như lưỡi hái của quái vật khảm vào trong sàn tàu phía dưới, chậm rãi chống lên thân thể. Nó mở ra cái mồm đầy răng nhọn, cái mồm bắt đầu chuyển động xoay tròn theo thứ tự, tựa như đang ở đó đe dọa con mồi.

Những người có thói quen sinh hoạt an nhàn nào đã gặp qua cảnh tượng ác mộng kiểu như này, bọn họ cơ hồ bị dọa đến mức sắp ngất đi. Ngược lại có thiếu niên cầm ván trượt có đủ dũng khí, lấy hết can đảm cầm lấy tấm ván trượt vung lên đập vỡ kính cửa sổ, cố gắng đạt mở ra một đường chạy trốn.

Tiếng “Bang bang” vang lớn, quái vật ghé mặt quay qua đây.

Kính an toàn khó mà đập vỡ được, nhưng tính mạng thì muốn ném đi rồi.

Một con quái vật ở khoang tàu khác nghe tiếng chém mở cửa ra, con quái vật trong khoang tàu này hướng “Ánh mắt” đi đến chỗ thiếu niên. Sinh tử trước mắt, thời khắc muốn nguy cấp rồi, tay trái Lệ Uẩn Đan đẩy người đang ngăn trở nàng ra, tay phải rút ra vẫn thiết hoành đao.

Cơ hội chỉ thoáng qua, nhưng nàng sẽ không thất thủ.

Nàng rõ ràng nhớ rõ, ban đầu là có hai tiếng va chạm……

Quái vật sẽ đi đường vòng ư? Không, nó trông không giống như động vật có đầu óc.

Nếu như thật sự thông minh, nó không nên dùng thủ pháp khốc liệt như thế để giết người, cái này chỉ biết dọa cho con mồi chạy mất, và gia tăng độ khó của việc săn thịt con mồi. Cho nên, nàng có khuynh hướng đưa ra hai loại khả năng: Đầu tiên nó dùng thân thể va chạm vào đoàn tàu dài bằng sắt này, nhưng đoàn tàu bằng sắt quá cứng rắn, cho nên nó đâm không thủng được.

Mà vẫn thiết hoành đao của nàng là từ thép cứng thiên thạch mà rèn thành, chém sắt như chém bùn ——

Trong ánh sáng đèn nhấp nháy của khoang tàu điện ngầm, Lệ Uẩn Đan lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận quái vật.

Ngay tại thời khắc quái vật đang quay đầu “nhìn” về hướng thiếu niên kia, đôi tay nàng nắm chặt thanh đao thế đi nhanh như điện xẹt, hung mãnh mà chém xuống một phát.

Ánh sáng bạc lóe lên, lưỡi đao phảng phất giống như sao băng, quái vật thậm chí còn không ý thức được chính mình đã bị chém thành hai nửa.

Thân thể nó vẫn đang hơi cúi xuống, tứ chi dùng một chút lực co quắp lui về phía góc khoang tàu. Trong nháy mắt, ở giữa không trung đầu và thân đứt lìa.

Phần đầu rơi xuống, nửa người hướng lên trên lảo đảo vòng quanh, sau đó ở trong tiếng hét thê lương kêu thảm thiết của nam tử áo trắng đột nhiên im bặt, “Oanh” một tiếng nện ở bên chân hắn, bắn ra một chất lỏng tanh hôi dính đầy giày da của hắn.

“A a a —— a? Cứu……”

Từ từ, nó đã chết? Là ai đã ra tay?

Không khí yên lặng quỷ dị.

Một âm thanh “Bang” vang lên, ánh đèn bên trong khoang tàu vụt tắt, chỉ còn ánh đèn nhà ga từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong này.

Lệ Uẩn Đan lắc thanh đao vẩy đi dịch nhầy, vừa mới chuẩn bị đánh chết con quái vật thứ hai, liền nghe được âm thanh thần bí lần thứ hai vang lên.

【 Đinh! Bạn đã thành công đánh chết 1 con quái vật “ Dị chủng tiền sử”, hoàn thành cấp bậc có độ khó là “Canh”, nhận được khen thưởng 100 điểm. 】

【 Chúc mừng bạn đã trở thành vị đệ nhất lần này Thí Luyện Trường “ Người gõ cửa”, bạn sẽ được nhận được thêm 100 điểm cùng một cái túi gấm thuộc cấp độ “Mậu”.】

Canh, Mậu?

Đây là từ dùng trong trình tự Thiên can, thường dùng xếp hạng ở trong khoa cử của Đại Lệ.

Canh hành bảy, mậu hành năm……

Lệ Uẩn Đan khẽ giật mình, nàng đánh chết một con quái vật là tiền sử dị chủng, chỉ là gần canh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp