Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 4: Không thấy 4


1 năm

trướctiếp

Trời quang đãng, vạn dặm không có một bóng mây nào, cũng không có mặt trời, sự chói chang nóng nực của mùa hè như nhốt bọn họ vào trong một cái lồng hấp lớn, trên mặt đất nổi đầy hơi nước, không gió không mây, vừa oi vừa nóng, đến cả chim thú cũng không dám ra khỏi nơi trú ẩn, mặt mũi bọn họ chảy đầy mồ hôi, đôi mắt cũng như muốn nhắm tịt lại, không mở ra nổi.

Bánh xe tải nghiền nát qua cái hố trên mặt đường nứt nẻ, trong xe bí bách khó chịu, hơi nóng phả ra theo từng nhịp thở phập phồng của mọi người.

Vì ánh nắng quá nóng nực, trên trần xe có bọc một lớp che nắng không thấm nước nhưng cũng không mát mẻ hơn là bao, lại còn không thông gió, trong xe cứ quanh quẩn mùi máu tươi và mồ hôi mãi không hết.

Lúc bị thương sợ nhất mấy ngày như này, nóng bức, bí bách, hơi ẩm sền sệt, tạo điều kiện thuận lợi cho vi khuẩn phát triển.

“Chi hi-khà-zzz”

Sau một tiếng vang rất nhỏ kéo dài, tốc độ của xe dần dần chậm lại, cuối cùng vững vàng dừng ở ven đường, mọi người trong xe đều khó hiểu, ló đầu ra ngoài thăm dò.

Binh sĩ phụ trách lái xe mở cửa đi xuống, sau khi lượn quanh xe một vòng thì bất đắc dĩ vẫy tay với những người ở trên: “Lốp xe lại hỏng rồi.”

Trên đoạn đường này cái lốp xe nào cũng đã từng thay qua một lần, giờ cái lốp mới đổi không lâu lại hỏng nữa rồi.

Như bọn họ chạy xuyên ngày đêm, thỉnh thoảng còn phải chạy đua với cả quái vật, thêm cả việc đường toàn hố, leo núi xuống sông, lốp không hỏng mới là lạ.

Lốp xe dự bị trên xe cũng đã dùng hết rồi, giờ bọn họ đang đứng ở ngoài vùng ngoại thành, ít nhất mười km nữa mới đến thành phố, xa như vậy thì chỉ có thể chia người ra thôi.

Ông chú bị thương lúc tỉnh lúc hôn mê, bà cụ với đôi song sinh thì một già một đôi trẻ con, cũng chỉ có Sơ Điều với Tiểu Kính là có thể miễn cưỡng đảm đương một chút lao động, cộng thêm sáu chiến sĩ, mọi người đồng tâm hiệp lực đẩy xe tải về phía trước nhưng vẫn vậy, nửa bước đi đều rất khó khăn.

Tiểu Kính đưa tay lên lau chỗ mồ hôi đang đổ như mưa trên mặt: “Nóng quá, nếu cứ như vậy thì tất cả chúng ta đều sẽ bị cảm nắng đấy.”

Sơ Điều cũng dừng lại, nâng tay lên lau cái trán đầy mồ hôi, lại nhìn mấy người chiến sĩ, rõ ràng là họ đã chịu nhiều vết thương chồng chất cùng mệt mỏi nhưng giờ phút này vẫn đứng thẳng như tùng cứng như sắt thép. Có lẽ vị trưởng quan chỉ huy đã giao nhiệm vụ lần này cho bọn họ cũng không dám khẳng định bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, đưa người nhà đồng chí an toàn về tới cố đô, nhưng bọn họ đều không bao giờ quên đi sứ mệnh của mình hoặc không bao giờ nhút nhát đến mức bỏ chạy khỏi chiến trường.

Xung phong tiến về phía trước, dùng cả tính mạng để bảo vệ đối tượng nhiệm vụ.

Rõ ràng là bọn họ cũng có người nhà, rõ ràng là người nhà của bọn họ vẫn còn chưa biết sống chết ra sao.

“Đừng đẩy.”

Sơ Điều vừa dứt lời liền móc cái chìa khoá xe điện từ trong túi ra: “Chúng ta có thể cho hai người về thành trước để tìm lốp xe, sau đó lại tìm một chiếc xe khác chở lốp xe về đây, mọi người thấy được không?”

Cả lũ thành thành thật thật đẩy xe nửa giờ: “...”

Cuối cùng thì hai gã chiến sĩ leo lên con xe điện nhỏ xinh kia của Sơ Điều, màu oliu kết hợp với màu hường phấn của thiếu nữ, hình ảnh này lập tức nảy sinh một loại cảm giác khiến người ta thấy mới mẻ thanh thoát ngay tức khắc, còn có một sự tương phản đáng yêu đang hiện hữu ở đây.

Vài gã chiến sĩ dư lại cười đến mức không thẳng lưng lên nổi, dùng tiếng cười vang dội hữu ái của bọn họ đưa tiễn chiến hữu của bọn họ.

Vị chiến sĩ ngồi ở sau thậm chí còn không biết nên để chân như thế nào, dù có co vào hết mức thì cũng là chống trên mặt đất, hai người đối mặt với tiếng cười vang dội của các anh em khác cảm thấy rất nghẹn khuất, nhưng ai bảo bọn họ thua trò đoán số chứ.

Hai người chiến sĩ leo lên xe máy điện đi rồi, Sơ Điều cứ đứng ở ven đường nhìn bọn họ đi xa.

Xe máy điện của cô còn có thể bình an trở về sao?

“Chú, chú tỉnh rồi, chú thấy thế nào?”

Sơ Điều nghe thế liền quay đầu lại, ông chú đã tỉnh lại, Tiểu Kính tự tay mớm nước cho chú ấy.

Trong khoảng thời gian này, vết thương của chú ấy cứ bục lại lành, mãi không thấy chuyển biến tốt đẹp, thậm chí có chút chuyển biến xấu, người cũng từ từ gầy ốm đi.

Với cái tình huống hiện tại, bọn họ cứ xóc nảy hết cả ngày đêm, lại không có điều kiện chữa trị tốt hơn, chú ấy rất có thể sẽ không chịu được lâu.

Sơ Điều duỗi tay chỉ, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của bản thân.

Rõ ràng là đã thấy qua rất nhiều sinh tử, bản thân cũng nhiều lần nằm trong tình huống hung hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cô lại không biết nên làm thế nào.

Quãng đường dài mấy km, hai vị chiến sĩ kia đi đi lại lại mất gần hai giờ, bọn họ lái hai chiếc xe bán tải trở lại.

Cho tạp vụ trong quân đổi lốp xe, chiến sĩ lái xe máy lúc nãy đặc biệt ngượng ngùng mà dắt một chiếc xe máy điện màu hồng mới toanh tới trước mặt Sơ Điều.

“Cô Sơ, thật xin lỗi, cái xe điện ban đầu kia khi chúng ta lái tới trong thành liền bị hỏng rồi, cho nên tôi đã tìm một chiếc kiểu dáng giống nhau, chỉ là màu sắc không giống…”

Sơ Điều đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cô vẫy vẫy tay: “Không sao, bạch nguyệt quang không còn nữa, tìm thế thân cũng không tồi.”

Chiếc xe điện ban đầu kia đã đồng hành cùng cô tận mấy tháng, lang bạt kỳ hồ, nơi nơi tìm người, bình điện với thân xe đã hao tổn nghiêm trọng, đã sớm “Gần đất xa trời” rồi, còn không tan thành từng mảnh là cũng đã ghê gớm lắm rồi.

Lần này lại chở hai gã chiến sĩ cao to kia đi mười mấy km, cũng coi như là “Tới lúc đi”.

Cũng làm khó bọn họ còn có tâm tìm về một chiếc có hình dáng giống với nguyên bản, chỉ là màu tươi hơn một ít thôi.

Cái “Thế thân” này tìm được tương đối hợp tiêu chuẩn.

Bởi vì thời tiết quá oi bức, nếu lại tiếp tục ngồi ở trong thùng xe thì cũng quá là chịu tội, mọi người tách nhau ra ngồi sang cái xe bán tải được hai vị chiến sĩ lái về.

Bên trong xe mở đủ điều hoà, làm sự oi bức bực bội mấy ngày liền đều trở thành hư vô, mấy người mệt mỏi đều tỉnh táo ngay tức khắc.

Đại quân mở đường ở phía trước, hai chiếc Pickup đi sau đại quân, thành một đoàn đi tới.

Bụi đất ở sau xe bay lên, lại tĩnh mịch mà quay về tĩnh lặng.



Mà bên kia.

Trên xe vận chuyển của quân đội chở đầy người, đi qua đường núi đá lởm chởm, lướt qua dòng sông hung hiểm, mỗi bước đi đều làm lòng người run sợ. Trong xe lắc lư, khi thì có tiếng trẻ con khóc nháo, tiếng người già dỗ dành, cũng có tiếng thanh niên trung niên tức giận quát mắng, càng có rất nhiều sự phiền muộn và lo lắng khi phải rời xa quê hương, khi chưa biết con đường phía trước sẽ như thế nào.

“Đã rời khỏi Nghi thành.” Vi Hào nhìn về dãy núi phía sau dần dần đi xa, còn có chút lưu luyến không rời mà cảm khái.

Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã ở chỗ này tận mấy tháng, tuy rằng là bị nhốt nhưng cũng là một đoạn ký ức thật khó quên.

Nếu là ở mấy tháng trước có người nói với bọn họ là tận thế sắp tới, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo, cho là đầu óc người nọ có vấn đề.

“Phía trước là cố đô Giang Ninh, mọi người muốn qua xem không?” Hầu Tuấn đột nhiên hỏi bọn hắn.

Trong bốn người bọn họ, Vi Hào với Trọng Văn Kiệt đều là người Giang Ninh.

Trọng Văn Kiệt ôm lấy chân dựa ngồi ở trên thùng xe, yên lặng một lát, cười khổ nói: “Thôi đi, người còn sống ở Giang Ninh cũng đã sớm chạy trốn khỏi thành, còn trở về làm gì.”

Trở về nhìn thấy cảnh vườn không nhà trống hay là có thể thấy người quen trở thành quái vật để đau khổ?

Nếu như bọn họ không quay về thì sẽ không tan biến đi hy vọng duy nhất, liền có thể tiếp tục mong đợi, có lẽ người nhà đều đã chạy trốn an toàn, ở trong tình cảnh lang bạt nay đây mai đó này, bọn họ ở nơi nào đó vẫn còn khoẻ mạnh, cũng còn có thể có một ngày gặp lại, đoàn tụ.

Hầu Tuấn không nói gì nữa, anh ấy là người từ nơi khác tới Giang Ninh học đại học, giờ cũng không có cách nào biết được tình huống ở trong nhà, từ trường của quái vật làm ảnh hưởng tới tín hiệu, không có cách nào có thể liên hệ.

Trình độ thảm khốc của mỗi một thành thị đều không khác nhau là bao, đều cực kỳ thảm thiết, người có thể chạy trốn còn không tới một phần mười.

“Cậu thì sao? A Dã?” Vi Hào hỏi người bên cạnh.

“Không còn ai, chết sạch.” Lạc Dã lạnh lùng trả lời.

Dù là Hầu Tuấn cao lớn thô kệch nghe xong cũng cảm thấy không ổn, vội vàng kéo kéo Vi Hào, cái nào không nên nói thì thôi, không nên đề cập tới.

Đợt nghỉ hè trước anh ấy có đi tìm Lạc Dã, anh ấy đi nơi đó du lịch, biết nhà Lạc Dã ở chỗ kia liền đi tìm Lạc Dã chơi, không ngờ rằng lại gặp cảnh Lạc Dã cãi nhau với cha hắn.

Hôm đó Lạc Dã bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó hắn chưa từng quay về một lần nào cả.

Hầu Tuấn còn nhìn thấy nụ cười ghê tởm như đã thực hiện được một việc gì đó của mẹ kế với em riêng hắn khi Lạc Dã rời đi, lúc đó anh ấy hận không thể đi lên đánh nát mặt bọn họ.

“Ông ơi, cháu muốn uống nước, cháu đói quá.”

Trong chiếc xe có một ông cháu, cô bé quơ quơ tay ông của cô bé, nhỏ giọng làm nũng.

“Mới vừa ăn xong, sao còn đói vậy…”

Trên mặt với trên tay ông lão đều là nếp nhăn cùng da đồi mồi, có vẻ hết cách với cô bé.

Ông vuốt túi bánh mì với bình nước trống không bên cạnh, đã không còn một chút cặn nào rồi, đồ ăn của bọn họ hiện tại đều được thống nhất và phát từ đội ngũ.

“Ông ơi cháu đói.”

Cô bé cũng không hiểu tình cảnh quẫn bách lúc này của bọn họ, chỉ biết rằng hiện tại chính mình đang rất đói bụng.

Mà ông lão chỉ có thể vươn đôi tay thô ráp nứt nẻ vuốt ve gương mặt mướt mồ hôi của cháu gái, dỗ dành cô bé: “Nhịn một chút, nhịn một chút, sắp được phát đồ ăn rồi.”

“Cháu đói…”

Cô bé không ngừng cầu xin.

Khi ông lão đang bó tay thì một cánh tay tái nhợt cầm một túi bánh quy nén đưa tới trước mặt bọn họ.

Bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy người trẻ tuổi bảo vệ toàn bộ thôn bọn họ kia vẫn đang nhắm hai mắt, nhưng túi bánh quy nén ban đầu đặt ở cạnh hắn giờ này đã bị hắn cầm trên tay.

“Ăn đi, thời gian phát bữa tối còn mấy tiếng nữa mới đến.” Thanh âm của hắn bình đạm, không chút nào phập phồng.

“Ông ơi…”

Cô bé nhìn túi bánh quy kia, vội vàng đẩy đẩy ông lão.

Ông lão lập tức có chút muốn khóc, ông nói cảm ơn mấy lần rồi mới nhận cái túi bánh quy kia, thật cẩn thận mà xé mở túi, đút bánh cho cháu gái vẫn luôn kêu đói của mình.

Bọn Vi Hào nhìn thấy Lạc Dã đã đem thức ăn nước uống của chính mình cho ra ngoài hết rồi, bọn họ muốn nói gì đó lại thôi.

Sau khi dị năng giả thức tỉnh, bởi vì phải vận chuyển dị năng trong cơ thể sẽ làm tăng tốc độ tiêu calo, vậy nên bọn họ cần phải nạp nhiều calo hơn người bình thường rất nhiều, nói ngắn gọn thì là lượng cơm lớn.

Giờ hắn lại không ăn một tí nào, cho người ta hết.

“A Dã, nếu cậu đói bụng thì cứ nói với chúng tôi.” Mấy người không yên tâm mà dặn dò.

Hiện giờ dị năng giả chính là người có sức chiến đấu hàng đầu, hơn nữa toàn bộ đội ngũ của Lạc Dã cũng chỉ có bốn dị năng giả, phải bảo vệ hơn ba trăm người ở nơi đây, thiếu một người chiến đấu đều là tổn thất rất lớn, huống hồ lực sát thương của Lạc Dã lại cực kỳ khủng bố.

Ánh chiều là màu ám trầm nồng đậm, tầng tầng mây đen dày nặng treo ở phía chân trời, màu lam nhạt chặn lại ánh mặt trời, một tia sáng vàng nhỏ nhoi xuyên mây mà chiếu rọi xuống.

Mấy chiếc xe rung lắc một đường ngừng lắc lư, xe của đội ngũ đều ngừng lại.

“Nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.”

“Nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.”

Vài người chiến sĩ đeo súng sau lưng mang hòm thức ăn nước uống xuống xe rồi phát đồ ăn, hơn nữa còn thông báo xuống.

Lạc Dã vốn không chút để ý đột nhiên đứng lên, hắn đạp lên trên thùng xe, nhìn chiến sĩ phát nước phía dưới hỏi: “Nghỉ ngơi chỉnh đốn tới khi nào? Cần dừng lại bao lâu?”

Chiến sĩ bị hỏi sửng sốt một chút, sau nhận ra hắn chỉ lắc lắc đầu, nói: “Không biết, trưởng quan chỉ nói để chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn.”

Lạc Dã nhìn rừng sâu phụ cận, mày nhíu chặt lại, tâm trầm xuống.



App TYT & Euphoria Team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp