Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 5: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn


1 năm

trướctiếp

Đốc công mềm nhũn tựa ở Thẩm nhi trong ngực, hung tợn nói: “Ta muốn giết ngươi.”

Thẩm nhi qua loa phụ họa: “Vâng, Đốc công muốn mạng Thẩm nhi Thẩm nhi cũng không dám không cho. Ngài hãy bớt giận, trước tiên đem thuốc uống có được hay không.”

Tiểu thái giám nghe lén ngoài cửa đưa con mắt híp nhìn xem bên trong, nghĩ thầm: Quyền khuynh thiên hạ Đốc công cũng có hôm nay. Đốc công vẫn như cũ không buông tha Thẩm nhi, nói: “Ta liền nên giết ngươi, ngươi dám can đảm đe dọa ta.”

Thẩm nhi xoa ngực dỗ dành Đốc công: “Vâng vâng vâng, cảm tạ Đốc công ân cao không nỡ xử tử thiếp, kia thiện tâm Đốc công chúng ta trước bớt giận đem thuốc uống. Thẩm nhi cho ngài uống thuốc thiếp khai đơn có được hay không?”

Đốc công ngón tay đặt tại bên trên yết hầu Thẩm nhi gằn giọng: “Ngươi dám, mạng ngươi trong tay ta, ta khi không muốn lấy ngươi có thể dám đi chết?”

Thẩm nhi gặp Đốc công mềm lòng, bưng bát đến, từng muỗng từng muỗng đút Đốc công. Lúc này hắn cũng không phát tiết, ngoan ngoãn uống thuốc. Thẩm nhi cho hắn uống thuốc ổn xong lại lấy trà thơm cho hắn súc miệng. Đốc công uống thuốc mệt mỏi, liền nhắm mắt lại, hắn nghe Thẩm nhi nói khẽ: “Thiếp đỡ ngài nằm xuống ngủ có được không? Ngủ thế này e cũng không thoải mái.”

Đốc công khẽ hừ một tiếng, Thẩm nhi cẩn thận cho hắn để nằm ngang, đắp kín mền rồi lui ra ngoài. Nhìn thấy bên ngoài tiểu thái giám giả bộ như cái gì cũng không nghe thấy còn im lặng thủ thế, nàng vẫy tay nói khẽ: “Đốc công thân thể làm sao thành dạng này, các ngươi đều thông minh cơ linh mà, tuyệt đối đừng chọc tức hắn.”

Tiểu thái giám gật gật đầu, thì thầm vào tai nàng: “Là đem thái độ cấp trên đối xử với Đốc công phải không ạ?”

Thẩm nhi tranh thủ thời gian xuỵt một tiếng thấp giọng nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, những lời này nuốt tại trong bụng.”

Đốc công về sau gọi tiểu thái giám chuẩn bị nước nóng cùng khăn đi vào, sau đó lại cho tiểu thái giám ra ngoài. Thẩm nhi muốn đi vào xem tình hình lại bị tiểu thái giám ngăn lại, nói: “Chớ vào, Đốc công thực sẽ giết ngươi.”

Đốc công hắn rất ít uống nhiều nước như vậy vào một lần, năm đó sau đao kia, thận liền hỏng, không chứa được nước tiểu nhiều. Lúc này hắn kìm nén đến khó chịu, nhưng là hắn càng gấp, dưới thân liền càng đau nhức. Một chút nước tiểu cũng không ra, hắn phát nóng dùng nắm đấm đấm vào hướng bụng dưới, thận yếu ớt chịu không được đả kích, thân thể hắn liền co rút, chất lỏng mang theo mùi tanh đục từ lỗ nhỏ chảy ra ngoài không đều. Đốc công chán ghét nhắm mắt lại, cắn môi thật chặt một cái, loạn xạ cầm khăn chậm hết nước tiểu rồi đổi khăn nước tiểu cùng đệm tiểu ném ở trong chậu. Sau cùng đem thân vào chăn đắp kín, hắn cho tiểu thái giám lấy đi chậu bẩn, còn phân phó mở cửa sổ thông gió, tiểu thái giám đành phải làm theo. Tuy nhiên lúc cái chậu được mang đi, Thẩm nhi liền ngăn lại tiểu thái giám. Nàng đem tay vươn vào trong chậu, lấy ra nước tiểu cái đệm lại nhìn xuống phía trên mang theo chút màu nâu ấn ký, lại ném trở về. Nàng làm sạch tay rồi tiến đến Đốc công phòng, đóng cửa sổ rồi ngồi vào hắn bên giường nhẹ giọng hỏi: “Đốc công có đói bụng không? Thẩm nhi đi nấu món gì giúp ngài tiêu hóa tốt hơn vậy.”

Đốc công suy yếu hừ một tiếng, Thẩm nhi dịch tốt chăn mền cho hắn rồi lui ra ngoài, bận rộn suy nghĩ nên làm cháo gì, nàng hỏi phòng bếp vị trí. Thẩm nhi trước đây chăm sóc đại phu nhân nên chuyện bếp núc nằm trong tầm tay của nàng. Nàng liền mạch theo thói quen làm thức ăn ngon, nàng nghĩ đến Đốc công không khỏe trong người, ăn không được cái gì, liền nấu cháo.

Cảm giác được Đốc công có điểm buông lỏng cảnh giác với nàng, Thẩm nhi vừa khuấy muôi vừa vui vẻ ngâm nga, đám tiểu thái giám nhiều chuyện, hiếu kỳ hỏi: “Thẩm nhi cô nương, ngươi là như thế nào giải quyết Đốc công?”

Thẩm nhi cong môi cười nói: “Đốc công cũng không phải hổ hay sói, sao phải sợ?”

Nấu xong cháo, nàng bưng bát sứ nhỏ đi đến phòng của Đốc công, nhưng còn phải chú ý đường dưới chân, thật sự là khó đi. Hắn cũng chưa ngủ, nghe được thanh âm của nàng liền đem đầu xoay một chút. Thẩm nhi buông chén xuống nhẹ giọng hỏi: “Đốc công dạ dày còn khó chịu hơn sao? Thẩm nhi nấu chút cháo, cho ăn ngài uống chút?

Đốc công mặt không thay đổi nhìn xem nàng nói: “Không có gì liên can đến mệnh hệ người mà ngươi ân cần vậy, không lừa đảo thì tức là đạo chích, nói, ngươi muốn cái gì ở chỗ của ta?”

Thẩm nhi xích lại gần Đốc công, đem khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay đối diện gần khuôn mặt tuấn tú của hắn, đen bóng tròng mắt ngắm nghía Đốc công, hồi lâu mới mở miệng: “Ta đích xác có chỗ cầu cạnh, không biết Đốc công có nguyện ý hay không đáp ứng ta, nếu ngài không nguyện ý ta cũng có biện pháp.”

Đốc công híp mắt, lông mày thanh mảnh vặn vẹo lại một chỗ, không vui nói: “Ngươi đang uy hiếp ta, ai cho ngươi lá gan đó? Ngươi dựa vào cái gì uy hiếp ta?”

Thẩm nhi không tim không phổi cười khanh khách nói: “Ta nào dám uy hiếp Đốc công, ngài đoán xem Thẩm nhi muốn cái gì?”

Đốc công giùng giằng, Thẩm nhi vội vàng tại phía sau lấp gối mềm cho hắn, bưng cháo, không có nếm thử một cái khuấy động cháo trong chén, thổi một chút đút cho Đốc công. Đốc công mắt nhắm mắt mở, ăn không đến nửa bát liền đẩy ra không ăn. Thẩm nhi buông xuống bát, đem tay vươn vào chăn mền, bị Đốc công tóm gọm, Đốc công tay cũng là lạnh lẽo mà thon dài. Thẩm nhi khẽ cười nói: “Đốc công làm sao không cho Thẩm nhi đưa cháo lại không cho thiếp xoa xoa dạ vị cho ngài, nhìn ngài khẩu vị cũng không được khá lắm.:

Đốc công tận lực đè thấp thanh âm của mình, nghe vào không còn lanh lảnh mà đượm hơi âm trầm: “Ngươi đến cùng từ trên người ta muốn có được cái gì?”

Thẩm nhi nhẹ nhàng đẩy ra Đốc công tay tìm tới hắn dạ dày tinh tế xoa, thần thần bí bí nói: “Giữ bí mật, Thẩm nhi chỉ là cái tiểu nhân hành sự cẩn trọng, một chút cũng không thể hại Đốc công, ngài cứ an tâm hảo hảo dưỡng bệnh liền tốt rồi.”

Đốc công nghĩ nghĩ tựa hồ đồng ý ý nghĩ của nàng, thanh âm mềm nhũn ra, cũng không có tận lực đè thấp: “Chân ta lạnh, ngươi cho ta ủ ấm.”

Thẩm nhi tiếp tục xoa dạ dày cho hắn, nhẹ giọng trả lời: “Ngài chờ một chút, ta xoa cho dạ dày ngài ấm áp chút liền ủ ấm chân cho ngài.” Nhìn nàng trông có dáng vẻ của chú thỏ ngoan ngoãn, chỉ là nàng làm sao cũng không giống một bé thỏ trắng vô tội nha, lá gan nàng lớn hơn nhiều.

Đốc công một mặt nghi ngờ nhìn xem nàng, cũng không để ý tới nàng, lại đề giọng: “Đi lấy cho ta quyển sách trên kệ đến.”

Tiểu thái giám hầu cận bên ngoài lấy quyển sách mà Đốc công thường Đốc, thấy được trong phòng chưa hề xuất hiện qua nữ nhân hiện tại không chỉ nữ nhân này có thể tiến vào mà tay còn vươn vào chăn mền cho Đốc công xoa bóp. Hắn yên lặng định Thẩm nhi cô nương sẽ trở thành đương gia chủ mẫu, vội vàng lui ra ngoài, trong lòng suy nghĩ: Cây sắt rốt cục cũng nở được hoa rồi.

Thẩm nhi xoa bóp dạ dày cho Đốc công xong liền ngồi vào cuối giường. Nàng đem chân Đốc công đặt bên trên chân của mình. Một bên khéo léo xoa bóp, một bên nói: “Đốc công trong cung người hầu vất vả, đi rất nhiều đường, cước này cổ tay đều là cứng ngắc, Thẩm nhi một hồi để cho người ta phối chút thuốc cỏ phao phao cước đi đi hàn khí, ngài ban đêm cũng ngủ được sống yên ổn chút.”

Đốc công mí mắt cũng không dời ra khỏi sách, nhưng hắn kỳ thật cũng không Đốc vào nhiều, hắn ngược lại là muốn biết nha đầu này trong óc nhỏ đang tính toán muốn làm cái gì. Dù sao mình thân thể này cứ như vậy, khốn đốn đến dạng này, xem ra nha đầu này đối với mình thân thể rất có hứng thú, cũng không biết trong nội tâm nàng đến cùng đang suy nghĩ gì. Đốc công dù nội tâm thầm kín giấu diếm tốt cách mấy cũng không thoát khỏi khả năng Đốc vị tâm lý của Thẩm nhi, nàng thốt ra: “Đốc công có phải là đang suy nghĩ Thẩm nhi đang có ý đồ gì?”

Đốc công bị vạch trần ý nghĩ trong lòng, lật ra một trang sách, cũng không lên tiếng trả lời. Thẩm nhi tiếp tục lẩm bẩm: “Thẩm nhi muốn giúp Đốc công dưỡng tốt thân thể, về phần ý đồ gì đó sau này hãy nói, dù sao Đốc công gia tài khí vượng mới không để Thẩm nhi chết đói.”

Đốc công lúc này đem ánh mắt chuyển dời đến Thẩm nhi trên mặt nói: “Ta một hoạn quan cần gì phải được dưỡng tốt, chẳng phải ta dạng này, cả một đời chỉ có thể hầu hạ người khác sao?”

Thẩm nhi tay sạch sẽ giao hòa ngồi tại bên giường, nói khẽ: “Này làm sao có thể giống nhau đâu, ta Văn Xương vương triều cũng không thể không có ngài nha, chính ngài dưỡng tốt thân thể, cũng là phúc của bách tính nha, lại nói nhìn ngài động tác này lạnh buốt chính là thể hiện của chứng bệnh hàn, vẫn nên giữ ấm nhiều hơn cho thỏa đáng. Thẩm nhi chỉ hy vọng ngài khỏe mạnh, như vậy thiếp cũng coi như có thêm một chỗ dựa vững chãi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp