Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 4: Thẩm nhi khai dược


1 năm

trướctiếp

Thẩm nhi nàng chỉ học y theo thầy chưa đến một năm, với nàng đối lượng thuốc còn không phải hết sức rõ ràng, nhưng là mạch xem bệnh đến ngược lại là hiểu biết, vội vàng mang hòm thuốc ra khỏi Đốc công phủ, cũng không ai dám cản. Những năm gần đây, số nữ nhân dám cùng Đốc công nói chuyện có cốt cách như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ trong cung chính cung nương nương, Thẩm nhi là cái thứ hai.

Toàn bộ người trong phủ trong lòng đều yên lặng định Thẩm nhi là đương gia chủ mẫu, ai cũng không dám thật sự dấn tay ngăn cản con đường của nàng. Thẩm nhi chạy thẳng một đường đến y quán, trên trán nàng đều lấm tấm từng giọt mồ hôi, sư phụ nhìn thấy đồ đệ nàng hôm nay vừa đi khỏi lại quay về trong lòng phát sinh hồ nghi, hai tay chắp sau lưng hỏi: “Ngươi làm cái gì chân tay lóng ngóng, còn thể thống gì?”

Thẩm nhi cung kính bái lễ, đem Đốc công mạch đập chuyện tỉ mỉ trình bày, mời sư phụ hỗ trợ châm chước phương thuốc. Thầy thuốc vuốt râu nhìn xem đơn thuốc Thẩm nhi viết, gật gù tán thưởng, hắn có sửa lại đôi chỗ, tròng mắt lại hơi híp nói: “Ngươi là cái búp bê ngoan ngoãn nha, coi trọng công tử nhà ai rồi?”

Thẩm nhi mặt đỏ lên, qua loa tắc trách tới, nàng đi tiền đường lấy thuốc rồi chạy trối chết. Thầy thuốc nhìn xem bóng lưng của nàng mà lắc đầu, tiểu nha đầu này thật sự coi chính ông người già mắt kém nhìn không ra nàng là cái nữ oa oa. Nếu ông không phải không có con cái, không nhìn thấy được nàng nghiêm túc cầu học thì sao lại thu nàng kế thừa chính mình y đạo. Bây giờ nha đầu này nhất định là coi trọng công tử nhà nào, mới sốt sắng chẩn bệnh cho người ta, âu cũng là chuyện tốt. Lại nói từ lúc Thẩm nhi rời đi Đốc công phủ đệ sau, Đốc công trắng bệch nghiêm mặt khoanh tay đứng ở bên giường hỏi tiểu thái giám: “Nàng đi?”

Tiểu thái giám dù không đành lòng, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với Đốc công bèn gật gật đầu, mặt Đốc công lại trắng bệch thêm mấy phần, khí tức bất ổn, chỉ có thể dùng giọng mũi nói một câu: “Ngươi lăn ra....”

Tiểu thái giám lấy hết can đảm nói: “Ngài bớt giận, thân thể quan trọng.”. Sau đó đi ra ngoài, tại đóng chặt cửa bước qua bước lại, xoa xoa tay, trong lòng bàn tay mồ hôi làm thế nào cũng lau không sạch, trong lòng suy nghĩ: “Thẩm nhi cô nương cũng là, Đốc công khó chịu như này, nàng ra bên ngoài chạy cái gì nha.”

Chờ Thẩm nhi trở lại lúc đã qua hơn một canh giờ, tiểu thái giám đang tại cửa bước tới bước lui nhìn thấy nàng mang hòm thuốc và vài bao thuốc trở về thì vội vàng nghênh đón. Thẩm nhi chưa kịp lau trên trán mồ hôi đã đem thuốc đưa cho tiểu thái giám nói: “Ngươi trước đi nấu thuốc, Đốc công chàng thế nào rồi?”

Tiểu thái giám hạ nhỏ giọng nói: “Đốc công từ lúc cô nương đi sau liền phát giận, đều không cho người đi vào đâu, ta cũng không biết làm như nào.”

Thẩm nhi khoát tay một cái nói: “Ngươi nhanh đi nấu thuốc đi, thuận theo ý Đốc công, đừng làm hắn tức giận, ta đi vào nhìn thử.” Nàng không biết lúc này trông mình có bao nhiêu dáng vẻ của đương gia chủ mẫu.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Đốc công đang nhắm mắt lại nghiêng dựa vào tấm đệm nàng trải cho hắn lúc ra ngoài mà thở gấp, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi. Thẩm nhi cũng không nói chuyện, đem hắn nhẹ nhàng chuyển qua trong ngực, cánh tay nâng hắn sau lưng, dư một cái tay tại ngực hắn xoa bóp.

Hắn hẳn là rất khó chịu, từ đầu đến cuối không có mở to mắt, chỉ là bất an vặn vẹo mấy lần, nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch, tựa như là một con cá trên cạn, thở đến gian nan. Đốc công khi bệnh thiếu đi bình thường ngạo khí, mắt lại nhắm, cũng mất dáng vẻ sắc bén ngày thường.

Thẩm nhi vẫn ôm hắn cho đến khi hắn mệt mỏi cực mà ngủ, đây là lần đầu trong khoảng thời gian dài vậy hắn mới ngủ được yên ổn, thậm chí còn toát nhẹ mồ hôi. Thẩm nhi thấy hắn ngủ say nhẹ nhàng đem hắn thả xuống, cho hắn đắp kín mền. Nàng ngồi vào cuối giường vén chăn lên, thoát đi Đốc công y phục. Một đôi trắng nõn chân xuất hiện ở trước mắt, gan bàn chân hắn có một ít mỏng vết chai, nhưng làn da ở những bộ phận khác sờ lấy thực sự tinh tế bóng loáng. Chẳng qua đôi chỗ có chút sưng vù, ngón tay nàng đặt tại phía trên xoa ấn đến nửa ngày cũng không giảm sưng. Thẩm nhi nàng xoa bóp chân cho Đốc công, nàng trân trọng như bưng lấy đồ sứ mỏng manh vậy, chân của hắn cực lạnh, đến ngay cả ẩn vào trong chăn cũng không khá hơn. Thẩm nhi xoa bóp xong cho hắn lại dùng tay sưởi ấm. Có lẽ là quá thoải mái, đốc công thả một tràng rắm dài, còn rất vang, nhưng may cũng không quá mùi.

Thẩm nhi mỉm cười thoát áo cho Đốc công, nàng tìm người làm hai chén canh bà tử nhét vào Đốc công trong chăn nhầm xông hơi thoát độc cho hắn, dán chặt lấy chân hắn.

Nàng suy nghĩ trong lòng: “Thì ra lúc yên tĩnh, Đốc công hắn lại đáng yêu như vậy.” Nhưng nàng cũng lập tức lại đem ý nghĩ này của mình cho bóp chết trong trứng nước. Đốc công tỉnh nếu là biết nàng dùng từ đáng yêu hình dung, hắn nhất định là muốn nổi giận, vẫn là đừng chọc hắn cho thỏa đáng.

Thẩm nhi ra ngoài nhìn thuốc thời điểm, vốn hẳn người nên ngủ say lúc này lại mở hai mắt ra. Nhưng trong hắn cặp kia xinh đẹp con ngươi cũng không có chút nào tức giận nhìn xem nóc giường. Kỳ thật Thẩm nhi đem hắn từ trong ngực buông xuống thời điểm hắn đã tỉnh. Hắn chính là muốn nhìn một chút nha đầu này sẽ còn làm cái gì, không nghĩ tới nha đầu này ngồi vào cuối giường cho mình sắp xếp chân thoải mái. Người gan bàn chân luôn luôn mẫn cảm, hắn cảm giác được từng ngón tay non mềm của nàng nhẹ nhàng ấn lấy chân hắn. Hắn thả cái rắm, nha đầu kia lại cười đến vui vẻ. Nàng còn đặt ở bên chân bình nước nóng ấm vừa phải để tăng nhiệt khí, may mắn nàng lúc sau đi ra, hắn vờ ngủ thời gian dài như vậy cũng là rất hao tâm tốn sức.

Lát sau Thẩm nhi lại tiến đến, nàng bưng một bát thuốc đen nuột. Đốc công liền bận bịu đem con mắt lại đóng lại, nàng nhẹ nhàng đem thuốc đặt ở bên giường tủ nhỏ bên trên, nhẹ nhàng dùng ngón tay gãi Đốc công trong lòng bàn tay hô: “Đốc công, ngài tỉnh, phải uống thuốc rồi.”

Đốc công nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được bên người nữ hài cẩn thận từng li từng tí, chưa hề nghĩ tới mình giam cầm nàng tại hoa lâu, nàng lại dạng này che chở mình. Lòng hắn lãnh tĩnh bao năm giờ đây bỗng dưng gợn sóng, nàng tựa như là một tia nắng ấm mềm mại trực tiếp soi sáng nơi sâu thẳm trong nội tâm. Mắt hắn chậm rãi mở ra, nhưng vẫn là còn ánh lên thần sắc băng lãnh từ trước giờ. Hắn không nói một lời nhìn xem Thẩm nhi, Thẩm nhi nàng mỉm cười, trên gương mặt không đối xứng hai cái lúm đồng tiền lộ ra nàng có một tia hoạt bát, mặt mày nhẹ nhàng nói khẽ: “Đốc công, Thẩm nhi đỡ ngài một chút, chúng ta cho ngài uống thuốc.”

Đốc công từ cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ. Thẩm nhi cúi người tiến lên, một đầu cánh tay vòng qua cổ của hắn, một cái khác đầu cánh tay cẩn thận nâng hắn sau lưng, đem hắn đỡ đến xấp chăn mền cùng nệm êm nàng đã dọn xong, động tác chậm chạp nhu hòa. Đốc công hơi nhíu lấy lông mày nhìn xem tiểu nha đầu đem kia đen sì thuốc bưng đến trước mặt, mũi kích động hít một chút lại quay đầu đi chỗ khác, Thẩm nhi ôn nhu khuyên: “Đốc công, ngài bệnh, sao có thể ghét mà không uống thuốc.”

Nàng đem thìa bên trong thuốc đặt ở bên miệng thổi đến nhiệt độ vừa vặn hướng Đốc công miệng đút. Hắn lại như cũ không muốn uống, hàm răng cắn chặt, thuốc đều thuận môi của hắn chảy xuống, một mực chảy tới cái cằm lại đến cổ. Thẩm nhi buông xuống bát, móc ra mình khăn, nhẹ nhàng cho hắn lau, lắc lắc đầu nói: “Ngài liền há miệng ra uống thuốc đi, bệnh ngài phải uống thuốc trong thời gian dài.”

Đốc công từ cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, chính là không mở miệng. Thẩm nhi lại không phải người chịu nhẫn nhục quá lâu, nhìn Đốc công bệnh thân thể khó chịu mới một mực dỗ dành, kỳ thật trong lòng đã sớm phát tức, thanh âm nhịn không được nâng cao: “Ta thấy ngươi sống chắc hẳn sẽ vô dụng rồi những năm này, nặng nhẹ cũng không suy nghĩ rõ ràng. Dù sao người khó chịu cũng không phải ta, ta không quá thiết khuyên ngươi, thích thì uống không thì tùy ngươi.”

Nàng nói xong thở phì phò buông xuống bát, hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng nhìn xem Đốc công. Tiểu thái giám nghe lén bên ngoài bị dọa đến mất mật, ngoại trừ Vương thượng, ai dám như thế cùng Đốc công nói chuyện, nghĩ thầm: Cô nương này phải gặp tai ương. Đốc công tức giận đến toàn thân run rẩy, ngón tay tinh xảo của hắn chỉ vào Thẩm nhi nửa ngày nói không ra lời, tim khó chịu, hô hấp phì phò.

Thẩm nhi sợ hắn tức giận đến ngất đi, đi sang ngồi đem Đốc công ôm ở trong ngực, vỗ nhẹ nhàng từng cái cho hắn thuận khí, nói khẽ: “Tốt tốt, không tức giận, Thẩm nhi không nên hung dữ với ngài, Thẩm nhi biết lỗi rồi.”

Đốc công thật vất vả thở thuận khí, nghiêm khắc lại không khí thế lắm nói: “Ngươi dám can đảm nói như vậy với ta, ta có thể giết ngươi.”

Thẩm nhi vội vàng phụ họa Đốc công: “Đúng, Thẩm nhi đáng chết, nhưng muốn Thẩm nhi chết Đốc công cũng phải trước uống thuốc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp