Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 3: Đốc công kị y


1 năm

trướctiếp

Về sau Đốc công sốt cũng không có thuyên giảm, liền mang chiếc đầu nhức ê ẩm trở về phủ, tiểu thái giám gặp Đốc công sắc mặt đặc biệt không tốt, muốn mời thầy thuốc, bị Đốc công nghiêm lệnh cấm chỉ. Hắn từ lúc chịu một đao kia sau lại không bao giờ mời thầy thuốc, bệnh liền tự mình xử lý, mơ mơ màng màng ngủ chờ bệnh mình tự khỏi.

Chỉ là lúc này tựa hồ có chút nghiêm trọng, phía dưới lúc ấy xử lý không được, nhất định là lại nhiễm trùng sinh mủ. Đốc công trở về nhà, mở hạ khố, phía dưới đau rát, từ cái hang nhỏ kia bên trong chảy ra một chút chất lỏng sềnh sệch tanh hôi, còn nhiễm chút máu, Đốc công nhắm mắt lại loạn xạ dùng nước nóng chà sát, vốn là lỗ nhỏ nhiễm trùng sưng đỏ bởi vì bị hắn thô lỗ đối đãi nên chiếc lỗ sưng giống như là miệng lạp xưởng, hắn lại không thèm để ý, cũng không xức thuốc, loạn xạ buộc lên hạ khố, đau đến thấu xương chỉ đành kẹp chặt hai chân ôm lấy ngủ mất, ngủ một mạch đến hai ngày.

Tiểu thái giám gặp Đốc công hôm đó sau khi trở về còn chưa ra khỏi cửa, liền gấp gáp lo lắng, dưới tình thế cấp bách nghĩ đến Đốc công thường xuyên hay đi nghe hát ở nơi nọ, tìm được Thẩm nhi, Thẩm nhi nghe chuyện vội nói: “Ngươi hãy vời thầy thuốc, gọi ta có làm được cái gì.”.

Tiểu thái giám đau khổ cau mày trả lời: Đốc công kị y.

Thẩm nhi để tiểu thái giám giúp mình cùng hoa lâu quản sự chào hỏi, cầm tay nải đi tiệm thuốc mua chút nàng trong trí nhớ y sĩ thường dùng thuốc, lại hỏi tới mấy đơn thuốc giải nhiệt, mang tất cả đi theo tiểu thái giám đi vào Đốc công gian phòng, trước nhấc tay nói: “Đốc công đắc tội.”.

Nàng dựa vào những kiến thức học ở Đại học thời đại trong giấc mộng dài mà bắt đầu hỏi khám sức khỏe Đốc công, nhưng lại hỏi không ra bệnh, Đốc công còn bất tỉnh đây, mãi không nhìn ra manh mối gì. Thẩm nhi nàng muốn xốc lên Đốc công chăn mền, nhìn xem Đốc công chỗ vết đao cắt có phải là có vấn đề gì.

Nàng không nghĩ tới tiểu thái giám gắt gao bắt lấy tay nàng không cho nàng nhìn. Thẩm nhi thẳng tắp đi ra ngoài, tới tiệm thuốc vời thầy thuốc về, nàng khí thế hung hăng nói với tiểu thái giám: “Xảy ra chuyện ta gánh, Đốc công cũng đã bất tỉnh hai ngày, không có khả năng kị y, ngươi sợ thì ra ngoài đi.”.

Nhưng dù sao Thẩm nhi nàng trong lòng vẫn là sợ, gọi thầy thuốc giao thuốc bột hòa cùng canh an thần trước cho Đốc công uống xong, thầy thuốc vén chăn lên, vặn bung ra đốc công chăm chú kẹp lấy hai đùi, mở khố hạ, cầm lấy Đốc công hạ thân loay hoay nói: “Phía dưới này có chứng viêm, dính liền, phải dọn dẹp sạch sẽ nhét cái tiểu quản, sau đó mỗi ngày thay thuốc, cho uống nước nhiều hơn chút.”

Thẩm nhi vốn là không muốn nhìn, nhưng là nghe thầy thuốc nói như vậy đành phải nhìn về phía đốc công phía dưới, da thịt hắn có chút sưng đỏ, thậm chí có chút trầy nát, tỏa ra một mùi mủ mục nát, nàng đè ép trong lòng chấn kinh, lãnh tỉnh nói: “Ngài nói cho ta làm thế nào, ta đến làm.”

Thầy thuốc đầu tiên là viết phương thuốc, sau đó phân phó chuẩn bị nước nóng cùng một chút công cụ, Thẩm nhi nín hơi đem mặt lại gần lỗ nhỏ chật vật, khốn khổ không chịu nổi, nghe thầy thuốc dặn dò, cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ, tuyệt không ngại bẩn, tỉ mỉ dọn dẹp vết thương, bôi lên sáp thuốc, lại tại dưới người hắn trải lên cái đệm.

Trước kia mình té bị thương nàng cũng chưa từng như thế cẩn thận xử lý qua vết thương. Nàng sau dùng đầu ngón tay cẩn thận đất xoa thuốc cho hắn, hết thảy làm thỏa đáng rồi nàng làm cái quyết định, nàng muốn bái thầy thuốc làm thầy, học chút đạo thuật Trung y, nàng xếp tư thế thoải mái cho Đốc công, đắp kín mền, tạm biệt tiểu thái giám. Nàng tới hoa lâu dùng để dành hiện kim chuộc thân thời điểm mới biết được mình đã là người tự do hồi lâu. Chưởng sự hiện tại của hoa lâu nói cho nàng, ông chủ đã sớm giúp nàng chuộc thân, nàng hỏi: “Văn tự bán mình của ta đâu?”

Hoa lâu chưởng sự tình nói cho nàng, ông chủ giúp nàng ngoại trừ nô tịch còn đổi cho nàng một thân phận mới, gửi cho nàng một tấm thẻ thân phận mới, danh tự kia là một cột trống không, Thẩm nhi không hiểu hỏi: “Đây là ý gì?”

Chưởng sự tình nói cho nàng: “Chủ nhân nói có một ngày cô nương muốn rời khỏi nơi đây liền dùng cái này thẻ thân phận mới, muốn dùng tên là gì tự lấp lên bên trên thì tốt.”

Thẩm nhi nghĩ đến một thoáng, nàng mượn một miếng giấy rồi viết tên nàng như chiếc tên trong giấc mơ dài kia: Sầm Mộng Dao. Viết xong sau Thẩm nhi hỏi: Không biết chủ nhân của ngươi người nào, ngày sau ta nhất định chân thành báo đáp ân tình của hắn.

Chưởng sự hoa lâu tình lắc đầu xoay người mang ra một bao bạc vụn đưa cho nàng nói: “Chủ nhân phân phó cho ngươi.”

Thẩm nhi nhận bạc đi mua một thân màu đen nam trang, thả lỏng từng nếp tóc rồi búi nam tử kiểu, nàng đi tìm y quán bái thầy thuốc làm thầy. Thầy thuốc kiểm tra nàng vài phần vấn đề về y thuật, Thẩm nhi vì trong giấc mộng dài kia tiếp nhận không ít kiến thức mới, mượt mà vượt qua phần sơ khảo. Thầy thuốc đáp ứng thu nàng làm đệ tử. Thẩm nhi rất cố gắn lại siêng năng, nàng cẩn thận học y thuật, không về hoa lâu, cũng không quay lại hỏi Đốc công sự tình.

Đốc công hắn sau khi tỉnh lại giận dữ, tức giận gấp đến độ thổ vài ngụm huyết, tiểu thái giám lại đau lòng lại không dám nói cái gì. Tiểu thái giám không biết Thẩm nhi cô nương lúc này tại nơi nào, gấp đến độ hoang mang, nhưng là lại không dám thật lòng nói cho Đốc công nghe chuyện Thẩm nhi cô nương cho mời thầy thuốc.

Rơi vào đường cùng đành phải nén giận chịu mười hèo, cái mông đau rát, tiểu thái giám lại không dám thoải mái nằm nghỉ ngơi, chỉ có thể tìm cao mát mà bôi. Rồi tiểu thái giám quỳ gối nâng thuốc trước giường Đốc công nói: “Cha bớt giận, ngài đừng tức giận hại thân thể, nhi tử không dám tiếp tục tự tiện chủ trương.”

Thẩm nhi cô nương biến mất gần một năm, dốc lòng học nghệ, nàng dần biết tổng quát Trung y y lý, lý thuyết y học rồi mang ơn tạm biệt sư phó, mang vác theo hòm thuốc đến Đốc công phủ. Từ lần tức giận đến mức tim đập nhanh, thổ huyết về sau, hắn mỗi ngày hầu hạ xong Vương thượng, xử lý xong chính vụ lớn nhỏ khi trở về đều mệt đến khí đều thở không thuận, phải dựa vào hai tiểu thái giám trái phải vịn trở về.

Đốc công cực thích sạch sẽ, dù mệt mỏi cực điểm cũng muốn để cho người ta nấu nước, rải đầy cánh hoa trong bồn. Hắn mỗi lần tắm đều muốn được ngâm lại xoa xà phòng. Một phen giày vò bản thân đến sức cùng lực kiệt rồi yên vị trên giường, tự mình thay đổi khăn nước tiểu, tự mình lau lấy cũng không muốn mời thầy thuốc nhìn một cái.

Thẩm nhi đến phủ thời điểm là giữa trưa, nang một thân nam nhân phục trang, tiểu thái giám cũng không nhận ra nàng đến, nàng tận lực hạ giọng nói: “Ta cùng Đốc công là người quen biết, chờ Đốc công trở về ngươi hãy sắp xếp cho chúng ta gặp một lần. Sau đó nàng liền an tĩnh ngồi tại phòng tiếp khách chờ lấy, không nói chuyện, cũng không di chuyển, rất là yên tĩnh. Nhưng hôm nay Đốc công trở về là bị cõng trở về, sắc mặt cực kém, nhất định là Vương thượng tính tình bạo phát, trách phạt hắn.

Thẩm nhi đi theo tiến vào Đốc công gian phòng, nhìn xem tiểu thái giám đem hắn từ trên lưng đặt lên giường, đốc công khí đều thở không thuận, tim không hiểu lại tự co rút đau đớn. Nàng không tự giác đi hướng về giường, đè ép thanh âm nói: “Đốc công hôm nay có thể còn có khí lực tiếp khách?”

Đốc công đầu có chút choáng, nhìn Thẩm nhi thấy cũng không rõ ràng, gầm nhẹ: “Cút ra ngoài, ai cho phép ngươi tiến vào?”

Thẩm nhi rút kéo dây vấn tóc, ba búi tóc đen đều rơi xuống, khôi phục lúc đầu thanh âm, nàng thẳng tắp quỳ xuống, đầu gối cùng sàn nhà tiếp xúc phát ra thanh thúy tiếng vang: “Đốc công, nạp Thẩm nhi đi, Thẩm nhi bán nghệ không bán thân, là sạch sẽ.”

Đốc công đưa tay, không biết là tức giận hay là buồn bực, miệng hắn đều đang run rẩy: “Ngươi ra ngoài.”

Thẩm nhi không lùi mà tiến tới, chế trụ Đốc công mạch, tinh tế xem bệnh, sau đó giơ lên mặt nói: “Đốc công nói qua Thẩm nhi gan lớn, nhưng bây giờ ta đã không phải Thẩm nhi, ta hiện tại là Sầm Mộng Dao, ta cũng không sợ Đốc công, Đốc công kị y, kia Thẩm nhi liền đi học y, không để Đốc công không cần đến sự chiếu cố của Thẩm nhi.”

Đốc công vuốt ngực thở đến khó chịu, vừa tức vừa gấp, nhưng nói không nên lời gì, chỉ có thể dùng giọng mũi lặp lại hai chữ: “Ra ngoài.”

Thẩm nhi không lùi mà tiến tới, đem Đốc công thân thể đỡ dậy một chút, tại hắn nửa người trên gỡ xuống một ít chăn mền, để hắn hô hấp có thể thông thuận chút, nàng dốc lòng dịch tốt chăn mền cho hắn sau đó dẫn theo hòm thuốc lui ra ngoài. Nàng biết Đốc công quyền khuynh thiên hạ kỳ thật tâm là thiện, không nỡ trách phạt nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp