Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 20: Hứa ngươi nhu tình vô hạn


1 năm

trướctiếp

Thẩm nhi ngoài miệng trêu chọc nhưng trong lòng của Đốc công lại đã sớm hóa thành một vũng nước. Nàng đem hắn chặn ngang ôm lấy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn dài tay dài chân bị nàng ôm vào trong ngực nhưng cũng không có bất luận cảm giác gì không hài hòa. Thẩm nhi đem Đốc công chậm rãi đặt lên giường, thay hắn thoát giày, ôn nhu mà nhìn xem hắn, nhịn không được đặt câu hỏi: “Lúc nào mười dặm hồng trang, tám thời đại kiệu cưới thiếp?”

Nhưng hắn đã mệt mỏi cực không chú ý nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thẩm nhi đóng cửa lui ra ngoài, leo lên một cây to trong nội viện, nằm nghiêng tại nhánh cây thô to, đung đưa chân trong không lãng. Từ khi phát hiện nơi tốt này, mỗi khi khi gặp chuyện không hài lòng, nàng đều muốn leo lên nằm nghĩ nghĩ một chút. Xuyên thấu qua lá cây rậm rạp có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm với muôn trùng vân mây trôi nổi, nàng mặt không thay đổi nhìn lên bầu trời, con ngươi theo đám mây chậm chạp phiêu dạt mà di động. Hắn rất tốt, nhưng là không biết tại sao cùng hắn sinh hoạt lâu như vậy, nàng thế nhưng không có bất luận cái gì lòng cảm mến, luôn cảm giác thiếu sót điều gì đó, cảm giác bầu bạn lại không chân thực. Nàng biết bản thân thuận theo thuyết tình yêu Plato là không sai. Nhưng nàng cũng là một nữ nhân, tuổi tác ngày càng tăng, khát vọng với đối phương cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Nàng biết hắn mẫn cảm thậm chí tự ti, không muốn đi bức bách hắn cho nàng một cái hứa hẹn. Thế nhưng là từ khi hắn nói xong câu nọ, trong lòng đối hứa hẹn khát vọng cảm giác liền càng ngày càng nhiều. Bây giờ chỉ có thể nàng tự mình nhìn xem mây trắng tự nghĩ vu vơ, thời gian này nói không khó đi qua nhất định là nói dối.

Đến lúc cúi đầu xuống, nàng phát hiện chẳng biết từ khi nào hắn đã lẳng lặng ngồi ở dưới cây. Ba ngàn sợi tóc tùy ý phiêu tán trên vai, một cái chân cong lên, thon dài ngón tay khoác lên trên đầu gối, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Thẩm nhi nâng lên thân thể thuận cây hướng bò xuống, rất nhanh rơi vào sự ôm ấm mang thwo chút lạnh của hắn, nàng nói khẽ: “Người làm sao ngồi dưới tàng cây?”

Đốc công băng lãnh đầu ngón tay chạm cằm của nàng, khóe môi câu lên một vòng đường cong, giọng đè thấp mang theo một chút mất tiếng: “Mỹ nhân của ta trên tàng cây nhìn mây, ta liền đành phải dưới tàng cây nhìn ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp