Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 19: Cùng nhau dạo phiên chợ


1 năm

trướctiếp

Ngày này buổi chiều ánh nắng tươi sáng, Đốc công nghĩ đến Thẩm nhi cùng mình ở cùng một chỗ lâu như vậy chưa hề mang nàng đi dạo qua phiên chợ, liền chủ động đề nghị: “Thẩm nhi, chúng ta cùng đi dạo phiên chợ đi.”

Có thể ra ngoài đi một chút, Thẩm nhi tự nhiên là cao hứng, hơn nữa còn là cùng người yêu đi dạo. Thẩm nhi mặc vào một thân màu đen váy sa, tóc vén lên thật cao, thoa lên lớp phấn mỏng, rất có phong thái của một kiều nhã tiểu thư. Đốc công công tử vận một trường sam màu ánh trăng, đôi hài bạc, mang theo mấy sợi tơ bạc tóc dài dùng một cây ngọc trâm tết lên. Lần đầu tiên mặc thường phục không có họa mặt lên như lúc vào cung, sắc mặt cũng không nhún nhường như khi đi làm công vụ để Thẩm nhi không khỏi nhìn ngây người. Thẩm nhi chậm rãi nâng lên bàn tay nắm nhẹ tại cằm nhọn của Đốc công. Nàng nhón chân lên hôn một chút khóe môi của hắn âm cuối giương lên: “Nhà ta Cảnh Minh chính là tốt như vậy tướng mạo.”

Đốc công dùng ngón tay thon dài bắt lấy nàng không an phận tay nhỏ cất đặt tại bên môi nhẹ nhàng hôn một chút đầu ngón tay của nàng, đè thấp thanh tuyến lúc này nghe vào lại là như vậy dễ nghe êm tai: “Ta thiếu ngươi mười dặm tân hôn y phục, tám chiếc kiệu lớn.”

Đợi lâu như vậy rốt cục nghe được hắn hứa hẹn chuyện tương lai, Thẩm nhi nhịn không được hít hít mũi giơ lên khóe miệng, gương mặt bên trên đều là vui thích: “Biết liền tốt, người phải lo cho thiếp, thiếp phải làm tân nương hạnh phúc nhất trên đời này.”

Đốc công sớm thành thói quen việc đối với ánh mắt của người không liên quan cũng là không thèm để ý. Hắn lôi kéo tay nhỏ ấm áp của nàng đi dạo qua từng nhà cửa hàng. Thế nhân nhìn cặp đôi ưu tú xuất sắc cũng không kiêng dè ánh mắt, Thẩm nhi nói nhiều lần: “Từ bỏ, đủ.”

Đốc công vẫn như cũ vô tri vô giác, mặt mày cười như hoa, hắn vỗ nhè nhẹ lấy mu bàn tay của nàng, thanh âm dù không êm tai nhưng là mang theo dính người cưng chiều: “Muốn cái gì liền nói cho ta, ta có ngân lượng.”. Hắn tựa hồ không biết rõ làm sao biểu đạt tình yêu, chỉ là muốn đem tất cả đồ tốt bọc lại đưa cho nàng.

Thẩm nhi nhón chân lên, kìm lòng không đặng nói đến tâm tình, ấm áp khí tức phun ra tại bên trên vành tai hơi lạnh của hắn: “Thiếp không muốn những thứ này, thiếp muốn chỉ có người.”

Đốc công lỗ tai phiếm hồng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, gương mặt lúm đồng tiền hiển hiện ra, con ngươi buông xuống, nhìn qua như hài tử được khích lệ mà thẹn thùng. Thẩm nhi nhịn không được cười lên khanh khách, tiếng cười như là gió thổi qua chuông gió đồng dạng dễ nghe êm tai. Nàng kéo lại Đốc công cánh tay nói khẽ: “Chúng ta liền dạo chơi liền tốt, thiếp cũng không phải ba đầu sáu tay cần nhiều như vậy quần áo đồ trang sức, đi mà.”

Đốc công nghe vậy thuận theo, mỗi bước của hắn đều sải dài. Có điều, nhìn thấy bên đường có họa sĩ dùng nước đường đông đặc làm thành hoa liền dừng bước lại, nhất định phải mua, tiểu thương là một lão nãi nãi mặt mũi hiền lành, híp mắt hỏi: “Muốn vẽ cái dạng gì đồ chơi làm bằng đường?”

Đốc công đem sau lưng Thẩm nhi kéo đến sạp hàng trước mặt, đè thấp thanh âm mà nói: “Dựa vào nàng mà họa.”. Lão nãi nãi cười ha ha, lấy thìa đựng lấy nước đường vẽ lên lên xuống xuống, một cái sinh động như thật đồ chơi hình tiểu nữ nhân làm bằng đường mà thành, ấn lên que trúc dựng thẳng lên, lão nãi nãi sau giơ ra bốn đầu ngón tay báo: “Bốn văn tiền.”

Đốc công từ trong túi lấy ra một khối bạc vụn đưa cho lão nãi nãi nói khẽ: “Không cần thối.”

Cầm đồ chơi làm bằng đường rồi lôi kéo Thẩm nhi rời quầy hàng, ngả vào Thẩm nhi miệng hạ đạo: “Ngươi ăn không?” Như cái hài tử đồng dạng, ánh mắt sáng ngời bên trong đều lóe lên quang mang.

Thẩm nhi khinh bỉ nhìn thoáng qua Đốc công đang quá thể ngây thơ, lắc đầu nói: “Thiếp chính là không muốn tự mình ăn mình, người ăn một mình đi.”

Đốc công há to mồm một ngụm đem đồ chơi làm bằng đường đầu cắn xuống, híp mắt một mặt say mê. Thẩm nhi bất đắc dĩ lắc đầu, móc ra khăn lau đường vương trên khóe miệng của hắn, nghĩ thầm: Không khác gì hài tử ba tuổi.

Đốc công đem môi dán lên Thẩm nhi môi, đem đường đẩy một khối đến trong miệng nàng, sau đó ngậm lấy chút đường còn lại bá đạo ra lệnh: “Không cho phép nôn.”

Thẩm nhi là ngậm lấy không biết nên nôn ra hay không, đem đồ chơi kẹo đường hình mình ngậm vào trong miệng, trong lòng vẫn là có chút không đành lòng. Nàng hung hăng trừng mắt liếc Đốc công, đem đồ chơi làm bằng đường một ngụm nuốt xuống bụng còn nghe Đốc công ung dung uy hiếp: “Ngươi dám ghét bỏ ta ta liền lập tức giết ngươi.”

Thẩm nhi kiềm nén khát khao róc xương lóc thịt hắn, nói: “Người giết quỷ à? Mỗi ngày chỉ có một câu nhàm chán vậy sao, hù dọa ai đây, về nhà quỳ ván giặt đồ cho thiếp đi.”

Đốc công môi nhạt mỏng nhẹ nhàng câu lên một cái đường cong, đè thấp thanh tuyến mang theo mê hoặc thanh âm: “Ngươi để được ta quỳ ván giặt đồ?” Sau đó vừa hung ác cắn đồ chơi bằng đường một phát, ngậm lấy đường hàm hồ lẩm bẩm: “Ngươi để cho ta quỳ, ta liền ăn ngươi.”

Thẩm nhi kéo cánh tay của hắn đi lên phía trước, trong lòng khinh bỉ nhả chữ: Tuổi trẻ nhanh xây dựng sự nghiệp ấy vậy lại giống như hài tử ba tuổi ngây thơ, ngốc manh. Mình nhất định là mắt mù mới nhìn trúng người này. Nhưng không thể phủ nhận nhà mình Cảnh Minh lớn lên dung mạo là hàng cực phẩm nha, toàn kinh thành cũng không tìm ra một công tử dung mạo khí chất như vậy. Ngược lại, nàng thật sự tiếc một đao kia đã đoạn mất thế hệ sau của dòng gen mỹ mạo này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Đốc công lôi kéo nàng hướng hẻm nhỏ có sạp hàng bán lồng đèn thỏ, một mực mua cho Thẩm nhi một cái. Thẩm nhi một mặt ghét bỏ, nếu nàng cộng thêm chính mình tuổi tác trong trường mộng kia tính ra có thể làm mẹ của Đốc công luôn. Nàng làm sao còn như tiểu nữ hài thích kiểu này đồ vật. Nhưng nhà mình búp bê lớn tỏ ra ánh quang mang trong đôi mắt, thậm chí còn mang theo chút chờ mong. Nàng đành phải tiếp nhận, tạm thời cứ xem như mình là mẫu thân mà chấp nhận lễ vật của nhi tử tặng. Đi dạo đến trưa, Thẩm nhi cảm giác hai đùi mình giống như bị rót chì vào, nặng mỏi không nhấc nổi. Nàng làm người hai đời cũng chưa từng đi dạo trong thời gian dài như vậy, lại nhìn Cảnh Minh bước chân vẫn bình ổn, hắn lại còn có vẻ muốn đi tiếp một đoạn xa. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên, bước chân không khỏi chẩm lại, móc tay vào cánh tay của hắn, hỏi: “Cảnh Minh a, người có bệnh tim, đi lâu như vậy có mệt hay không? Hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”

Lời ngầm là: Búp bê lớn a, ta đi lâu đến nỗi, chân muốn rụng ra rồi, hiện tại chỉ muốn té nhào vào trên giường, ngon lành là ngủ một giấc. Nhưng mà Đốc công ngày thường nhanh nhạy lúc này lại giả ngốc tới, rất là nghiêm túc nháy mắt, hàng mi dài mà cong như cánh bướm khép khép mở mở, thậm chí thoáng vẻ hoạt bát: “Ta không mệt a, cùng ngươi đi dạo làm sao lại cảm thấy mệt mỏi, ta còn muốn mua cho ngươi thêm nhiều đồ vật nữa.”

Thẩm nhi trong nháy mắt cảm giác run chân, dắt lấy cánh tay của hắn ngồi xổm trên mặt đất kêu khổ liên tục: “Thiếp mệt chết rồi, đã lớn như vậy chưa hề đi dạo qua thời gian dài như vậy, thiếp không lết nổi nữa, thiếp làm đơn nghỉ việc được không.”

Đốc công đem nàng chặn ngang ôm lấy, bước chân nhẹ nhàng, mặt mày mang cười, ung dung mà nói: “Vậy chúng ta về nhà đi ngủ.”

Thẩm nhi trợn tròn mắt, làm sao sự tình phát triển cùng nàng mong muốn không giống nhau lắm. Ngày thường hắn trở về trong trạng thái mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, đi bọ trong phủ đều được xem là phí sức cực điểm. Sao hôm nay bộ dáng gầy gò này lại có tinh thần khảng khái, sảng khoái nhỉ? Khuôn mặt hồng nhuận hẳn, lại còn mang theo nụ cười. Hơn nữa, thường nhật đều là nàng ôm đến hắn, hôm nay làm sao thay đổi rồi? Thẩm nhi ngẩng đầu nhìn lên, cả kinh đem đỏ bừng gương mặt vùi vào Đốc công trong khuỷu tay kêu rên: “Thật nhiều người đang nhìn đâu, mau buông thiếp xuống thôi.”

Đốc công bước chân nhẹ nhàng mắt điếc tai ngơ, còn ôm chặt nàng hơn, đè thấp thanh âm truyền đến: “Nhìn thì nhìn, ta chính là muốn thế nhân biết ngươi là nữ nhân của ta.”

Giọng điệu bá đạo mang theo thật sâu cưng chiều, Thẩm nhi bất đắc dĩ cũng chỉ có thể thuận theo hắn. Nhưng dù sao hắn vẫn có bệnh tim, phải ôm nàng đi xa như vậy vẫn là mệt mỏi. Đến phủ, hắn đem Thẩm nhi nhẹ nhàng buông xuống, thoát lực tựa ở trên cửa thở gấp. Thẩm nhi đem mắt róc xương lóc thịt hắn một chút, để hắn vịn tựa ở trên người mình, giúp hắn xoa ngực, âm cuối giương lên: “Thân thể mình không tốt lại nhất định phải khoe khoang, ôm thiếp lâu như vậy có thể không mệt mỏi sao? Người đây chính là đáng đời.”

Đốc công hướng nàng chỗ cổ cọ xát, thanh âm buông thả: “Không muốn sống nữa, thật là mệt chết, muốn ngươi ôm một cái.”

Thẩm nhi nhịn không được trêu chọc hắn: “Người có biết mệt mỏi đâu, ở bên ngoài đi dạo đến không phải thật vui vẻ sao? Thiếp nên để người bế thiếp thêm một vòng nữa.”

Đốc công không vui nhíu mày: “Không muốn.”. Kỳ thật hai người lòng dạ biết rõ, nàng cũng là cái cô nương ngoài miệng không tha người tâm lại thật thiện tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp