Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 17: Người tựa bông tuyết bén nhọn làm tâm ta đau


1 năm

trướctiếp

Hắn an tĩnh giống một con mèo nằm uốn cong người trong ngực Thẩm nhi. Làn mi dài cong như cánh bướm nhẹ nhàng quét chạm qua ngón tay nàng, xúc cảm như đi sâu vói vào trong trái tim nàng. Ôm hắn như vậy thân hình gầy gò, gầy đến mức có thể cảm nhận được cả khung xương sườn, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn so với người bình thường. Hắn lại mang theo hương hoa thơm ngát nhẹ nhàng mà tỏa. Thẩm nhi đau lòng ôm chặt hắn, nói khẽ: “Thiếp thật sự rất yêu người, thiếp chịu không được chính người lại thương hại bản thân mình. Về sau người sức khỏe tốt lên, chúng ta lại sống cùng nhau hạnh phúc qua năm trường tháng đoạn.”

Đang đắm chìm sâu trong suy nghĩ của mình, Thẩm nhi nàng bỗng cảm thấy trên cô tay bị chất lỏng ấm áp thấm ướt. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn dỗ dành: “Tốt tốt, người đừng buồn, Thẩm nhi vẫn luôn kề cận, mặc cho người thế nào cũng vẫn cùng người đi qua gian nan, năm qua năm, ngày qua ngày.”

Có lẽ là nàng khéo léo hiểu lòng người như vậy, hoặc cũng có thể là do sự ấm áp từ tấm chân tình của nàng khiến hắn dần ngưng lại nước mắt. Một lần nữa, hắn lại tựa trong lòng nàng mà thiếp đi. Thẩm nhi nàng ôn nhu nhìn xem hắn. Nàng muốn đặt hắn xuống để hắn thoải mái yên giấc. Nhưng mới thả hắn xuống một nữa liền bị giữ chặt tay áo, tiếng lẩm bẩm từ thân hình gầy gò kia vang lên văng vẳng: “Thẩm nhi, nàng đừng đi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Thẩm nhi lay nhẹ tay hắn, hắn cũng không có phản ứng gì. Thì ra, hắn hiện là đang nói mớ. Nhưng mà một câu này lại như một đóa hoa tuyết, bén nhọn mà làm lòng nàng đau nhói. Hắn một mực ngoài miệng dữ dằn nói muốn xử tử nàng, kỳ thật lại là sự biện hộ cho sự khuyết thiếu cảm giác an toàn đến cực độ. Nàng lúc này đang là cảm thấy may mắn khi thời gian trước nàng đã đủ dũng cảm, đủ kiên trì để thấu hiểu bản thân, để bản thân đi theo bảo hộ dũng khí của hắn, mới có thể không bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt đẹp, một người yêu mình thật lòng. Nàng đem hắn nhẹ nhàng buông xuống, gỡ ra bàn tay đang nắm chặt tay áo của mình. Nàng đem hai tay ôm lấy bàn tay hắn. Ngón tay của hắn như vậy băng lãnh, thon dài, đầu ngón tay có vết chai mỏng ám chỉ chủ nhân của nó đã vất vả như nào trong cung cấm. Lại nhìn về gương mặt của hắn, đôi mắt thâm thúy dường như chứa cả tinh hà rộng lớn sâu xa giờ đây bị che giấu dưới mí mắt. Thẩm nhi nàng nhịn không được cúi người hôn nơi giữa hàng lông mày của hắn, muốn xóa đi u buồn của người thương.

Có lẽ là cảm giác được người bên cạnh dời đi thân thể, hắn bất an vặn vẹo một chút. Thẩm nhi đá giày rồi chui vào chăn, quấn lấy chân dài của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói lấy: “Thiếp không đi, người ngủ được thật yên tĩnh lòng thiếp mới yên. Người thật sớm dưỡng tốt thân thể, đừng mãi âu lo phiền muộn. Thiếp chưa từng e ngại người. Người như là món quà mà Thượng giới ban tặng cho thiếp, để thiếp nguyện ý muôn đời sau sát cánh.”

Hắn gương mặt an tĩnh ngủ say như là mỹ nhân nằm an yên trong thế giới riêng của nàng, thời gian phảng phất như đứng có thể đứng im. Thẩm nhi nàng không màng gì chỉ nhẹ nhàng ngắm hắn và cầu mong cho thời gian thật sự dừng lại. Hắn ngủ yên tỉnh liền không phải nhận lấy mưu hèn kế bẩn cũng như oán giận từ chốn quan trường, cũng không cần bôn ba lao lực, cũng không vì muốn tốt cho nàng mà gắng ngụy trang hòng đẩy nàng ra khỏi cuộc đời hắn. Hắn thật ra là như vậy ỷ lại nàng nhưng phải trải qua những gì mới khiến hắn chịu sự cô tịch chết lặng mà cự tuyệt một tâm hồn khác tới bầu bạn. Đã vậy, hắn lại còn dùng mọi thủ đoạn ngăn cách tình cảm nảy nở, đặt hàng vạn bức tường băng giữa nàng và hắn, lại ôn nhuận cười, mặt không thay đổi nói với nàng: “Ta không cần ngươi, ta thả ngươi rời đi.”

Thẩm nhi không biết ôm hắn như thế nào ôm đến muốn dùng thân thể gắn liền với máu với thịt hắn, muốn dùng nhiệt độ cơ thể làm tan chảy hắn hàn băng trong lòng. Hiển nhiên là nàng chân chính thành công tiến vào tâm của hắn một bước, để hắn bắt đầu nhận thức và chấp nhận sự hiện diện của nàng, khiến hắn thay đổi suy nghĩ, cho phép nàng đem ánh sáng cùng nhiệt huyết rọi lối, chiếu xa nội tâm âm u ẩn sâu của hắn, dùng ấm áp đi đến nơi trái tim cô tịch lâu năm của hắn.

Đợi đến lúc hắn tỉnh dậy một lần nữa thì nhìn thấy người nữ nhân nắm rõ tâm lý mình đang nằm cạnh lại có chút thất vọng mất mát. Cả một tia âm u mà hắn không chịu nổi cũng bị nàng bắt gặp được. Hắn vốn cho rằng nàng sẽ bởi vậy mà rời đi, không nghĩ nàng lựa chọn ở lại, tâm lý có vô hạn bùi ngùi. Người khiếm khuyết như hắn như thế nào lại có thể có được nàng, nhịn không được than nhẹ một tiếng. Thẩm nhi ngủ được không sâu, nghe được hắn thở dài thì xoa xoa con mắt mở ra óng ánh con ngươi, trong con ngươi đều là niềm vui sắc. Trong thanh âm của nàng lại mang theo một tia thẹn thùng của tân nương sau đêm xuân nhìn thấy trượng phu: “Cảnh minh, người đã tỉnh nha, có đói bụng không?”

Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu. Thẩm nhi híp mắt hôn nhẹ khóe môi của hắn, nhảy nhảy nhót nhót giống như con thỏ đang khoái hạt. Chỉ chốc lát sau liền thấy nàng bưng tới một bát cháo, chuyên chút đút hắn, mặt mày lại niềm nở. Đốc công đem đầu ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng vén lên sợi tóc nàng đang rơi đặt sau vành tai nàng. Hắn che miệng ho nhẹ; “Thẩm nhi, ngươi là cô nương tốt.”

Thẩm nhi buông xuống bát, nhẹ nhàng hôn hắn hơi lạnh đầu ngón tay, nhẹ giọng đáp: “Người cũng là người tốt, chúng ta là trời tạo một đôi.”. Mặt mày dáng vẻ giống như là một mực khắc ở trong đầu của hắn đến nhiều năm về sau.

Đốc công từ ngày đó về sau tựa hồ có vẻ thay đổi, Thẩm nhi phát hiện mặt luôn lạnh Đốc công vậy mà giờ đây hai bên khuôn mặt sẽ xuất hiện cái lúm đồng tiền, cười lên ngọt ngào dính mật. Về sau Đốc công khôi phục nguyên chức. Chăm sóc hắn thật vất vả mới có thể dưỡng ra chút huyết sắc trên gương mặt trắng bệch như tuyết của hắn, nàng nói chung cực kỳ không nguyện ý để hắn lại mệt nhọc quá độ, nhưng đây là công việc của hắn nha, Thẩm nhi nàng sao có thể cản. Chỉ là mới ngày đầu tiên xử lý xong đống công vụ chồng chất, hắn lại mang gương mặt nhạt bệch trở về. Nhưng hắn cực thích sạch sẽ, ngâm trong bồn tắm rải đầy cánh hoa. Hắn tắm xong liền xuyên một bộ nội y thuần trắng nửa lộ ngực tựa trên giường êm. Một chân co nhẹ, tay tùy ý khoác lên đầu gối, câu môi khẽ cười lấy: “Thẩm nhi, giúp ta lau tóc.”

Mỹ nhân mời mọc như thế, Thẩm nhi như thế nào không theo, cầm khăn vải tỉ mỉ vì hắn lau tóc, nói khẽ: “Cảnh minh, người có nhiều tóc bạc vậy, để thiếp rút bớt cho người.”

Đốc công híp mắt lo lắng nói: “Tuổi tác chỉ có lớn lên, ta không muốn rút, làm sao, ngươi lại muốn chê ta?” Thần tình kia hết sức mê người, để Thẩm nhi có cảm giác mình như hổ đói muốn vồ mồi, nhưng nàng là e hắn thực sự mệt mỏi phải đành thôi.

Còn chưa kịp nói ra đằng sau nửa câu --- Ngươi chê ta ta liền giết ngươi thì hắn đã bị Thẩm nhi phong bế môi rồi. Nàng sau đó lại nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi rõ ràng tuổi tác còn trung, bất quá nhóm tóc bạc quả thực làm phiền mắt người, rõ ràng làm người già hơn tuổi.”

Đốc công hiểu tâm tư của tiểu nữ nhân trong lòng mình, nhưng thực sự mệt mỏi cực kỳ, đành phải cưng chiều vỗ nhè nhẹ vỗ tay của nàng: “Tốt, ngươi muốn làm gì đều tùy ngươi, ta vào cung một ngày liền rất mệt mỏi, chà lau tóc rồi sẽ nghỉ ngơi ngay.”

Thẩm nhi cũng không nhắc lại chuyện nhổ tóc, cẩn thận giúp hắn lau khô sợi tóc, gặp hắn thần sắc mệt mỏi mệt mỏi, nàng buông xuống khăn vải đem hắn chặn ngang ôm lấy. Đốc công tựa hồ đối với hành động này của nàng đã thành thói quen, nhưng là vẫn nói: “Ngươi nha đầu này, tại sao lại ôm ta? Ta cái này có thể đi.”. Thẩm nhi đem hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, thoát vớ giày tiến vào chăn mền, đầu cọ lấy lồng ngực của hắn: “Thiếp liền nguyện ý ôm người, người không cho thiếp ôm thiếp vẫn sẽ lì lợm tìm cách ôm người nha.”

Đốc công từ từ nhắm hai mắt nói: “Ta mệt mỏi, ngày mai lại cùng ngươi nói rõ.”. Thẩm nhi lấy dầu thuốc, tỉ mỉ thay hắn xoa bóp gân cốt. Hắn cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh liền thiếp đi. Thẩm nhi rửa tay xong lại tắt nến chỉ lưu lại duy nhất một chiếc ở bàn phía xa. Nàng kéo lên rèm che, rón rén tiến vào chăn mền. Nàng chậm rãi tới gần, hắn nằm lâu như vậy nhưng trong chăn tuyệt nhiên chỉ có chút độ ấm. Thẩm nhi tiến vào cư nhiên thành nơi ấm áp nhất, Đốc công đang trong cơn say ngủ lại nhẹ nhàng dựa vào cơ thể nàng. Thẩm nhi thuận thế vươn tay ra ôm Đốc công sau lưng. Hắn thực chất bên trong là người cực kỳ khát vọng sự ôn nhu cùng ấm áp. Nhưng cuộc đời lại bức bách hắn khoác lên mặt nạ lãnh khốc lại bá đạo, mặt không thay đổi mắt quét qua muôn hình muôn vẻ dạng người, tiếp cận hắn người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, nhưng hắn lại lại mềm dẻo có thừa tại những người này ở giữa du tẩu. Người bên ngoài nhìn xem hắn phong quang vô hạn, quyền khuynh thiên hạ. Thẩm nhi lại hiểu được, hắn đã sớm chán ghét cuộc sống như vậy, liền muốn lặng yên một mình một chỗ, tựa như là dã thú bị thương một mình liếm láp lấy miệng vết thương. Hắn dạng này ẩn nhẫn tính tình để Thẩm nhi từ đáy lòng sinh ra một loại kỳ lạ tình cảm đến, không phải đồng tình trải nghiệm của hắn, chỉ là đau lòng hắn khổ cực như vậy, muốn hảo hảo ở cùng với hắn, kính dâng mình ánh sáng cùng nhiệt huyết chân thành, ấm áp, cho hắn cảm giác an toàn, tôn trọng thuyết tình yêu Plato, nguyện vĩnh kết đồng tâm.

Đêm hôm đó Đốc công ngủ rất say, còn Thẩm nhi nàng lại một lần mất ngủ. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại giống như có vở kịch diễn ra, một màn lại một màn tạo dựng hắn tự kể lại quá khứ của mình, tim giống như là bị châm nhỏ đâm, ẩn ẩn làm đau. Chính nàng cũng đã từng sống không như ý nhưng cũng là cơm no áo ấm, người bên cạnh cũng chân thành. Còn hắn nhưng như nào có thể vượt qua dạng này dài dằng dặc quãng đường trong chốn thâm cung. Nàng chỉ hận mình không thể sớm một chút đi vào lòng của hắn. Chung quy là vì nàng cũng quá khiếp đảm, từng bước một tiếp cận, vừa gặp phải khó khăn lại nhanh chóng lui ra phía sau. Lần này là rất lâu rất lâu mới có một cỗ dũng khí hướng hắn, lần này hai người đều bước lên phía trước, sẵn sàng chia sẻ. Nhưng một màn này là nàng ở trong lòng từ lần đầu gặp lên liền có ý định, thế nhưng lại phí thời gian những ngày tháng này mới thực hiện được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp