Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 13: Tiến cung diện thánh


1 năm

trướctiếp

Từ lúc Đốc công bị thương rồi thất thế đến nay, Vương thượng liền chưa hề triệu kiến Đốc công. Những năm trước đây, Đốc công tích lũy không ít hiện kim, liền xem như mỗi ngày dù mua linh đơn diệu dược, tài sản vẫn tính là dư dả. Nhưng hiện tại khỏi bệnh, không tiến cung khấu tạ long ân kia là ngàn ngàn điều không nói đạo lý. Huống hồ lúc ấy hắn là quan lớn nhưng vẫn là cung nô của Vương thượng. Săn bắt xảy ra chuyện như vậy vẫn nên có người xử lý, trong cung đẩy trách nhiệm qua lại cuối cùng cũng là hắn đứng mũi chịu sào. Người phục vụ vương quyền chẳng qua tính mạng cũng là cỏ rác.

Quá trình luyện tập khôi phục chức năng có hiệu quả, Đốc công đã có thể một mình đứng thẳng đi lại. Nhưng dù sao eo bị thương, lưu lại rất nghiêm trọng di chứng, có lúc đi một hồi chân sẽ không khống chế được mà co rút. Vết thương ở eo ngày mưa dầm càng là đau đến không chịu được. Vương thượng đột nhiên triệu kiến, để Đốc công trong lòng sợ hãi. Trước ngày vào cung, trời mưa lưng đau cả đêm, hắn ngủ đều ngủ không ngon, Thẩm nhi xoa bóp cho hắn, dỗ hắn ngủ rất lâu. lúc đầu tốt cho Dịch Thiên tinh nói muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt có tới cung trong truyền triệu tin tức, Đốc công tuy là trong lòng kinh ngạc một chút nhưng vẫn như cũ sắc mặt như thường, an ủi vỗ vỗ Thẩm nhi mu bàn tay: “Thay ta vấn tóc thay quần áo, ta đi một chút liền đến.”

Thẩm nhi giúp Đốc công mặc vào quan phục, sau đó từ một chỗ lấy ra hai miếng bảo vệ đầu gối, mặc Đốc công nói gì cũng nhất quyết đeo lên cho hắn: “Nghe lời, mặc vào, không chừng tiến cung còn muốn quỳ hồi lâu đâu, ngươi hôm qua nghỉ ngơi không tốt đừng có lại nhiễm lạnh.”. Nàng đau lòng hắn khó chịu một đêm còn muốn đi vào hoàng cung diện thánh vốn là nơi ăn người không nhả xương kia.

Đốc công tỏ vẻ xem thường, Thẩm nhi không vui gầm nhẹ: “Ngươi có nghe lời hay không?”. Nàng ngược lại là giận thật, không biết lòng tốt của người ta.

Đốc công không đáp ứng cũng không cự tuyệt mà đổi chủ đề: “Thay ta vấn tóc.”. Biết nàng giận thật, vừa đúng dời đi lực chú ý của nàng.

Thẩm nhi vẫn là thay hắn mặc lên bao đầu gối rồi chỉnh sửa ống quần cùng vạt áo, hôn một ngụm lên môi Đốc công. Nàng nhìn xem hắn cọng tóc dài rủ xuống phiêu dật, ngón tay vuốt nhẹ lên lượn một vòng quanh sợi tóc. Đốc công vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, hắn triền miên nhu tình nói khẽ: “Vương thượng nếu sốt ruột chờ sẽ giận chó đánh mèo.”.

Thẩm nhi cầm lấy lược làm bằng gỗ cây Đàn chải lấy mái tóc dài của hắn, vấn lên cho ổn, lại đột nhiên không có động tĩnh, tay cầm lược đen tuyền mà suy nghĩ đã tới nơi nào. Đốc công chậm rãi đứng dậy, cưng chiều xoa đầu nàng một chút: “Đi.”. Sau đó cất bước mà đi.

Thẩm nhi như thế nào cũng cảm giác trong lòng bất an, rủ xuống tầm mắt nhìn thấy quấn quanh ở lược răng bên trên một sợi tóc màu bạc thật dài, nàng cẩn thận đem sợi tóc kia thu lên, đặt nó vào trong ngực. Một ngày này nàng cơm nước không vào, con mắt thẳng nhìn trông về phía cổng phủ, nhưng là thân ảnh quen thuộc vẫn chưa xuất hiện. Nàng đi đi lại lại bàn ăn tròn, nàng đi đến choáng váng còn chưa thấy hắn trở về. Sắc trời dần tối, hôm nay hoàng hôn gió thật to, thổi đến. Bởi vì chờ Đốc công, nàng không muốn bỏ lỡ một tơ một đạo thân ảnh của hắn mà nửa mở cửa sổ làm nố kẹt kẹt rung động, gió xoáy lấy mùi bùn đất cùng hoa cỏ thơm ngát bay đến. Thẩm nhi trong lòng bực bội, càng bực bội lại càng xoa xoa tay, xoa đến lòng bàn tay ấm áp đều là mồ hôi. Gió lớn dần, trên bầu trời có mưa bụi tinh mịn như lông tơ mưa bụi bay vào đến. Thế nhưng hắn vẫn còn chưa về, thương thế của hắn ngày mưa dầm thường đau đến lợi hại, loại khí trời này lại làm cho tâm thất của hắn khó chịu, cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì ngăn cản hắn trở về. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thẩm nhi không biết bị nàng những ngày này để trong lòng mũi nhọn bên trên đau người chính thừa nhận cái gì. Vương thượng đa nghi, nói là để nghiệm chứng lòng trung thành của Đốc công đối với mình, để hắn quỳ gối trên đá cuội ở ngự hoa viên một đêm. Nếu một đêm sau hắn vẫn như cũ không hề động một chút nào liền khôi phục hắn chức quan cũng như cho hắn chút thời gian chữa khỏi thân bệnh. Đốc công tuy biết thân thể của mình nhịn không được, nhưng cũng biết muốn giữ lại tính mệnh chỉ có con đường này là duy nhất. Sắc mặt không thay đổi nhìn qua thân ảnh màu vàng dần dần đi xa, trong lòng thê lương, thẳng tắp quỳ gối trên đá cuội trên đường. Bầu trời mịt mờ mưa phùn tầng tầng lớp lớp làm tóc hắn nhiễm nước, hắn quan phủ, hắn nội y, hắn lớp vải quấn giữ ấm, thấu gió thấu nước lạnh làm eo đau đớn kinh hãi nhưng cũng là khiến cho hắn duy trì đường thanh tỉnh cùng quật cường. Trong lòng nhớ tới tiểu nữ nhân trong phủ, nàng buổi sáng nhất định phải cho hắn mặc vào bao đầu gối, ôn nhu cho hắn vấn tóc cũng là động lực cuối cùng giúp hắn chống đỡ lấy mình.

Một đêm này dài không sao đong nổi, bên cạnh còn có tiểu thái giám dưới mái hiên giám thị hắn. Tiểu thái giám hiện được Vương thượng thân cận nhất nên sống cũng không tệ, nhưng thế nào nhìn xem Đốc công đã từng một tay che trời, đến khi hộ giá thụ thương nhưng vẫn vướng vào nghi kỵ, trong lòng tiểu thái giám lúc đầu có vẻ đắc ý lúc này đều đã biến mất vô tung vô ảnh. Sáng sớm Vương thượng phái một phái người đến xem một chút cũng vừa truyền lời: “Để hắn hồi phủ, tu dưỡng tốt liền khôi phục chức vụ ban đầu.”

Đốc công mặt sớm đã như giấy vàng, như là cành liễu rủ đìu hiu trong gió. Hắn dù oán hận thân bất do kỷ, nhưng vẫn là cung kính hành lễ: “Tạ bệ hạ ân điển.”. Sau đó loạng chà loạng choạng mà đứng lên, không có người tiến lên giúp hắn một chút. Đốc công đỉnh lấy đầu mê man, cũng không biết là mỏi mệt hơn hay vẫn là đau đớn hơn, đem kiệt sức thân thể dựa vào ý niệm xuyên qua dài dằng dặc cung đạo. Bên ngoài xe ngựa chờ lấy hắn suýt nữa đi mất, cũng may xa phu trung thực giúp đỡ hắn một lời. Thẩm nhi đợi hắn cả một đêm, ngủ được cũng là nửa mê nửa tỉnh, đều không đổi quần áo cùng áo mà ngủ, vừa nghe đến thanh âm bánh xe ép qua bùn đất liền vụt một chút đứng lên, chạy chậm đến tới cửa đi đón. Đốc công toàn thân ướt dời bước xuống xe ngựa, nhìn thấy Thẩm nhi liền tựa hồ tan mất tất cả khí lực, thân thể hướng nàng đi đến. Thẩm nhi vội vàng đỡ lấy hắn, đem người ôm lấy, gọi gia nhân đem nước nóng rót vào thùng tắm.

Hắn mệt mỏi muốn nhắm mắt, Thẩm nhi ôm hắn ngồi tại bên thùng tắm lay động: “Đừng ngủ, người tắm xong rồi hãy ngủ, nghe lời.”

Nước đun sôi ổn rồi rót vào thùng tắm, Thẩm nhi đem y phục vốn ẩm ướt lạnh rùng mình lột xuống, đưa hắn vào thùng tắm. Thế nhưng hắn thực sự mệt mỏi, đau đớn cực kỳ, thân thể cứ một mực chìm xuống. Thẩm nhi lột quần áo trên người chỉ còn lại một tấm áo yếm đi vào thùng tắm, đem Đốc công ôm tựa ở trên người mình, càng không ngừng ở bên cạnh hắn hô hoán: “Ngàn vạn không thể ngủ, nghe lời.”

Cảm giác nước đã lạnh dần, Thẩm nhi lấy chiếc khăn dày đem Đốc công vốn còn trong nước nóng lúc này vốn đã ấm áp lên chút bao lấy đến ôm đến trên giường. Nàng bằng tốc độ nhanh nhất khoác vào một lớp áo ngắn tay, chuyển đến bên giường lau tóc cho hắn, hết thảy làm thỏa đáng sau bắt đầu cẩn thận kiểm tra Đốc công thân thể. Từ mặt bắt đầu một đường hướng phía dưới, lưng eo cứng ngắc như sắt, xức thuốc xoa dầu thời điểm hắn vốn luôn ẩn nhẫn vậy mà đều phát ra tiếng rít vào không khí, Thẩm nhi đau lòng tột cùng, chỉ có thể thả nhẹ lực đạo trên tay. Thân thể bị ngâm một đêm trong mưa lạnh cũng là đem mấy lớp tã dày đặc làm thấm ướt, cái hang nhỏ kia hiện sưng đỏ không chịu nổi, thấm ra bên ngoài chất lỏng vàng khô đặc,. Thẩm nhi cầm khăn cẩn thận lau rửa, còn xâm nhập lỗ nhỏ nghiêm túc lau một phen, hắn đau đến bất an giãy dụa, Thẩm nhi nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, rất nhanh liền tốt.”

Nàng thay tã cho hắn rồi rải thuốc bột khô mát lên tã mới. Sau nàng cũng thoa cao dược, thoa xuống chút nữa chạm được đầu gối đầy màu xanh tím. Lúc này nàng mới phát giác mình sơ ý, hắn nhất định là ngâm nước nóng mới sưng đến dạng này có thể dọa người. Nàng nhắm lại mắt đem dầu hồng hoa đổ vào trong lòng bàn tay, thoa bóp nơi đầu gối bị sưng vò lên. Đốc công vốn luôn luôn không kêu đau giờ này không khống chế được mà co quắp chân tận hai lần, hắn gắt gao cắn môi dưới mới không để cho mình rên rỉ lên tiếng. Thẩm nhi cố nén xúc động muốn ngừng tay đem hắn ôm vào trong ngực, nàng kiên định quyết làm cho xong một mạch. Đến khi xong việc Đố công lúc này đã cắn môi dưới của mình đến chảy máu. Thẩm nhi nàng dùng lưỡi liếm đi vị huyết trên đôi môi mỏng bạc của hắn, đem hắn trở mình. Nàng chui vào chăn vòng lấy chiếc eo của hắn lại nhẹ nhàng vỗ lưng: “Không sao, ngủ đi.”

Đốc công cực kỳ mệt mỏi rất nhanh liền ngủ thiếp đi, chăm sóc hắn ngủ say sau Thẩm nhi mới lặng lẽ đứng lên cho hắn bắt mạch, tự mình đi nấu thuốc. Ông trời có mắt chẳng lẽ vô tình, hắn như này tinh xảo xuất sắc thiên chất, tại sao muốn nhận lấy kiếp khổ đau tột cùng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp