Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 12: Người giải chuông cũng là người buộc chuông


1 năm

trướctiếp

Nhiều ngày trôi qua Đốc công vẫn không thể từ bi với bản thân mình, hắn trường kỳ nằm trên giường đến mức cơ bắp đều trở nên yếu ớt, làn da cũng càng thêm tái nhợt. Thẩm nhi quyết định sẽ dùng một chiêu cuối cùng, nàng cho Đốc công ăn cơm, uống thuốc xong lại đề cao giọng: “Đốc công người không chịu tỉnh táo lại thì thiếp liền đi, cũng sẽ không quay lại nữa.”

Có lẽ câu nói này thật sự đem hắn kéo về thực tế, đôi mắt vô thần khôi phục một chút hào quang, đau thương mở to, cuối cùng đem ánh mắt dời đến trên mặt của nàng. Mặc dù còn chưa mở miệng, nhưng là rõ ràng vẫn nghe. Thẩm nhi đem hắn ôm ở trong lồng ngực của mình, giống như mèo con mà cọ lấy gương mặt có chút hốc hác vì ăn không đủ của hắn: “Người đã nói thiếp giống như là muốn chống chế người cả đời. Bây giờ thiếp cả ngày tận tâm tận lực lắng lo cho người lâu như vậy, người dù sao cũng nên nhìn thấy tấm chân tình của thiếp, xin người đừng nhẫn tâm cự tuyệt thiếp nữa.”

Đốc công hồi lâu chưa mở miệng, đã quên đi ngữ điệu bình thường hay nói chuyện, giọng nói hiện tại không tiết chế, thậm chí còn mang theo một tia nữ nhân bén nhọn âm dương quái khí: “Ta không cho ngươi được cuộc sống mà ngươi mong muốn......”

Thẩm nhi đặt một nụ hôn ngăn chặn hắn không cho hắn nói nữa, nàng mút vào hắn tái nhợt môi mỏng, thẳng đến khi cảm thấy trong miệng có vị máu tanh mới buông ra, nàng nói rõ: “Thiếp không quan tâm những thứ vật chất địa vị lạnh bạc kia, từ đầu đến cuối thiếp vẫn mong mình có người cùng sánh bước. Tại sao lại mất nhiều thời gian đến như này, hay là người không tin tưởng thiếp, Cảnh Minh, người cho rằng thiếp là cái gì? Thiếp đến cùng có chỗ nào không tốt, người nói cho thiếp!”

Dĩ vãng trong nội tâm nàng luôn vì hắn mà nghĩ, sợ hắn trong nhất thời khó tiếp nhận nàng nên đành từ từ tiến vào thế giới của hắn. Vì hắn học y lại trong lòng lại im lặng không nói từ đầu, rõ ràng nguyện ý vì hắn rửa tay làm canh nóng hết lần này tới lần khác lại nói mình lười sợ trễ hắn ăn cơm canh giờ, sau khi biết hắn tên vẫn là gọi hắn Đốc công, thà rằng vụng trộm làm hắn mê choáng ngủ đi mới vào phòng xoa thuốc cho hắn cũng không muốn ở trước mặt nói mình quan tâm hắn, như thế đủ thể loại nàng cũng không muốn liệt kê từng cái. Bây giờ nàng lại thấy điều lắng đọng trong lòng mình, là, mình không cho hắn thấy tâm ý của mình, hắn như thế nào biết được. Hắn dù thật sự ngoài lạnh trong nóng, nội tâm cũng cực kỳ mong manh dễ vỡ. Lúc này nàng nguyện ý cùng hắn thay đổi cuộc sống này, nguyện ý cùng hắn gắn kết trong tình yêu theo thuyết Plato, linh hồn nâng đỡ linh hồn không cần những phương diện khác để duy trì tình cảm, nàng nguyện ý dùng quãng đời còn lại hảo hảo yêu hắn, cũng nguyện ý cho hắn một mái ấm, những lý do này nàng tin là đủ để họ răng long đầu bạc.

Đốc công tại ngực nàng khẽ run, qua hồi lâu mới dùng thanh âm bé không thể nghe được nói: “Ngươi rất tốt, là ta không tốt, người như ta không xứng với ngươi.”

Những ngày này Thẩm nhi lại khổ lại mệt mỏi nhưng dù sao vành mắt cũng chỉ là đỏ lên. Có điều lúc này nước mắt nàng tựa như là hồng thủy làm sao cũng chảy không hết, nàng nức nở: “Người tốt như vậy, tựa như là ngôi sao trên trời, thiếp nằm mộng cũng so người với Dực Song Phi, người làm cái gì tự coi nhẹ mình?”

Đốc công hướng nàng khuỷu tay chạm một chút, trong thanh âm mang theo một tia thê lương: “Ta như này không cử động được ngươi vẫn còn cho rằng ta tốt, vẫn còn nguyện ý chăm sóc ta hoạn quan sao?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Thẩm nhi đem hắn ôm chặt hơn chút nữa, thận trọng ngữ khí nhất từ trước đến giờ: “Người là nam nhân duy nhất của thiếp.”

Đốc công không biết là chấn kinh hay cảm động, trước đó lúc hầu cận dù bị roi đánh nát xương cốt, hắn cũng chưa từng khóc chảy nước mắt óng ánh, tựa như là nhân ngư khóc kiến người ta rung động. Thẩm nhi cầm khăn tay vốn thêu tên hắn — Cảnh minh mà lau nước mắt cho hắn, bản thân lại không quan tâm mình cũng đang rơi lệ: “Đừng khóc đừng khóc, tâm thiếp thương người.”

Hắn duỗi ra bàn tay thon dài ôm lấy cánh tay nàng đang đặt trên lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ một cái, giống như là sợ quấy nhiễu đến tình nhân mà dùng rất nhẹ thanh âm an ủi nàng: “Ta không sao, là hạnh phúc.”

Thẩm nhi ôm hắn, nàng dùng chiếc cằm vốn đã không còn nọng như hồi thiếu niên gác trên đỉnh đầu của hắn, nhẹ nhàng nói: “Người một ngày không thể động đậy thiếp liền chăm sóc người một ngày, một tháng không khôi phục thiếp cũng tứ hầu người một tháng, một năm như vậy thiếp liền chiếu cố người một năm, cả đời không động đậy được thiếp cũng bảo vệ người một đời.”

Đốc công trong lòng giống như là có một dòng nước ấm chảy qua, lát sau mệt mỏi ngay tại trong ngực nàng ngủ. Ước chừng là quá lâu hắn chưa cảm giác qua ngủ được yên ổn vậy, còn toát nhẹ mồ hôi, Thẩm nhi hôn hôn trán của hắn, đặt hắn chậm rãi thả lại trên gối, vừa chạm gối đầu, hắn bất an vặn vẹo một chút, miệng còn phát ra yếu ớt hai tiếng hừ hừ. Thẩm nhi cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của hắn dỗ dành: “Ngoan, hảo hảo ngủ, mệt mỏi phải ngủ, thiếp không đi, sẽ ở lại bồi người.”

Đốc công mơ hồ lại ngủ, Thẩm nhi gấp gọn chăn mền chút cho hắn thay tã, nhẹ nhàng không đem hắn làm tỉnh lại. Nàng rửa tay rồi dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn: Rốt cục đạt được hắn, thật tốt.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Đốc công dù đã mất thế, nhưng là vẫn có người kiêng kị năng lực của hắn, cho dù là hắn nằm trong phủ dưỡng bệnh, như cũ không thể tránh được những kẻ có dụng tâm vạch tội hắn. Tai mắt của hắn sâu rộng, những lời nói bóng gió này tự nhiên tiến lỗ tai hắn. Chẳng qua eo tổn thương mới khỏi, nằm hồi lâu chi dưới bất lực, như thế nào xảy ra sự tình mây mưa với Thẩm nhi. Thẩm nhi cũng chưa từng vượt quá giới hạn, nàng không bao giờ hỏi những điều hắn không muốn nói, có người đến tình báo nàng cũng mượn cớ ra ngoài, cũng không tìm cách nghe lén. Hôm đó Thẩm nhi xoa chân của hắn chân nói khẽ: “Ngày mai thiếp dìu người đi thử một chút xem như nào?”

Đốc công trong mắt thần sắc ảm đạm một phần: “Ngươi chán ghét ta sao?” Hắn cuối cùng vẫn là lo được lo mất, dạo đây được đối xử ôn nhu đến vậy bản thân không nỡ mất đi.

Thẩm nhi trợn tròn tròng mắt lắc lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không, người đã nằm hồi lâu, nếu không luyện tập sau này đi lại sẽ khó khăn.”

Đốc công đối với lý lẽ cũng là hiểu rõ nhất, cái gì nặng cái gì nhẹ trước sau đều ước lượng đến rõ ràng, ngầm chấp thuận nàng thiện ý đề nghị. Ngày thứ hai ăn uống, nuốt dược sau liền để Thẩm nhi mang lên đôi hài đáy mềm cho mình. Hai tay nàng luồn qua dưới cánh tay hắn đem hắn đỡ dậy. Đốc công thân thể tuy thon dài, nhẹ nhàng, nhưng chân vừa chạm đất, sức lực liền không có, Thẩm nhi nói khẽ: “Tay người đặt trên vai của thiếp, chân lại dùng lực một chút.”

Chỉ là bị thương nặng nằm hồi lâu, thực sự toàn thân không còn chút sức lực nào, Đốc công lúc này chỉ có thể ủy khuất nói khẽ: “Thật sự không có khí lực.”. Khả năng hắn cũng đang thử thăm dò nàng tấm chân tình.

Thẩm nhi thương xót hắn nhưng chuyện này đương nhiên sẽ nhượng bộ. Nàng thanh âm lạnh lùng vang lên: “Không còn khí lực cũng phải rèn luyện, đừng cho phép bản thân mình nằm phế thật sự. Đến lúc đó trên thân hút bệnh sẽ càng nhiều, khó chịu cũng không chỉ có mình người, tâm thiếp đau xót người cũng vô phương cứu chữa.”

Đốc công vốn là hoạn quan, dưới thân không lanh lẹ, đột nhiên tư thế biến hóa khiến thận không kịp xử lý, gây ra cảm giác muốn đi nhẹ. Hắn cắn môi nhắm mắt lại nói: “Muốn đi tiểu.”. Thẩm nhi dùng con mắt trừng hắn, tưởng muốn róc xương lóc thịt hắn, liền đem hắn đặt lên giường. Mang nước ấm đến, cởi tã, nhìn phía trên thấy khô thoáng, Thẩm nhi trừng mắt nhìn Đốc công: “Có phải là lười biếng không nghĩ rèn luyện?”

Biết mình có khả năng bị vạch trần một nửa tâm tư, hắn nội lực đều hạ, khí thế giảm đi nhiều, lắc đầu nói khẽ: “Không có.”. Sau đó băng lãnh tay liền muốn nện vào vùng bụng dưới, Thẩm nhi liền đem tay hắn gỡ ra, đem khăn thấm ướt nhẹ nhàng sờ lấy hắn lỗ sáo nhỏ, một cái tay khác nhẹ nhàng gãi bắp đùi của hắn. Đốc công một hồi sau run rẩy, ấm áp chất lỏng từ lỗ nhỏ chậm rãi chảy giọt ra. Thẩm nhi dùng nước nóng cho hắn lau rồi rải lên chút khô mát thuốc bột, sau cho hắn đổi tã, mặc quần rồi tiếp tục nâng đỡ hắn: “Tốt, lần này người không còn lý do để lười biếng nữa, thiếp vịn người chậm rãi rèn luyện.”

Lúc đầu đều là mình hung dữ với nàng, lúc này lại bị nha đầu này ăn hiếp, nghĩ đến có chút không cam lòng. Nhưng Đốc công chỉ dám ủy khuất nhìn nàng, tay khoác lên nàng trên vai, Thẩm nhi hạ xuống tầm mắt, chuyên tâm vịn eo của hắn. Đốc công đáy lòng biết nàng vì tốt cho mình, cũng chỉ có thể âm thầm cố gắng, trên trán chảy ra mồ hôi mịn, một canh giờ sau thực sự không có khí lực, đem cằm tựa lên Thẩm nhi trên đầu, thanh âm tràn ngập mỏi mệt: “Ta đi không được rồi.”

Thẩm nhi cũng không còn miễn cưỡng hắn, nói khẽ: “Tốt tốt, hôm nay không luyện đi nữa, chúng ta trở về.”. Đốc công buông nàng ra một chút, mặt tái nhợt lóe ra vô tội thần sắc, Thẩm nhi bất đắc dĩ lắc đầu, đem Đốc công cõng đến thả lại trên giường. Đốc công cứ như vậy bình tĩnh nhìn xem Thẩm nhi, cũng không nói chuyện, thanh tịnh trong con ngươi lóe ra quang mang, có như vậy một nháy mắt Thẩm nhi cảm giác mình muốn trầm luân trong đáy mắt của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp