Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 4: Kiêu hãnh và định kiến ( 3 )


1 năm

trướctiếp

Lại cảm nhận được Triệu Tô Dạng đang nhìn mình, Sầm Qua dời ánh mắt khỏi sổ ghi chép của Tiểu Đinh và bình tĩnh quay lại nhìn cô. Từ trong mắt cô, anh không nhìn thấy vẻ kiêu ngạo, độc đoán, và xấu tính theo như lời của những người bạn học khác, mà là một loại trong sáng lương thiện hiếm có, còn không kịp để tìm tòi thêm, cô đã cau mày nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía ba người đặc vụ, lộ ra vẻ mặt đầy khó hiểu, sau đó thận trọng hỏi bọn họ một cách khác thường: “Đồng chí đặc vụ, mấy người... đã nhìn thấy thứ đang đứng đằng sau mình chưa?”

…… Cái thứ đó.

Không hỏi thì không sao, vừa hỏi đã làm ba người xém chút sợ chết khiếp rồi. Khi họ quay lại nhìn thì thấy Sầm Qua đang đứng ở phía sau cách bọn họ hai bước chân, chợt nhớ ra đây là tên đặc vụ lạ mặt lúc nãy, không hiểu sao bây giờ lại đi vào rồi, cũng không biết anh ta đến đây để làm gì.

A Đông thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Mà này, anh đến từ khoa nào vậy? Anh mới đến đây à?”

Nghe câu hỏi của anh, Triệu Tô Dạng cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng một tay xoa xoa huyệt Thái Dương —— người đàn ông này không tiếng động đi vào đây, đứng ở phía sau “Tam đường hội thẩm” mà không nói một lời, ba người đặc vụ cũng như không nhìn thấy anh ta, đêm qua cô lại ngủ không đủ giấc, còn tưởng rằng trong phòng hoạt động bay vào cái gì đó mà chỉ mình cô thấy được, cô kìm nén rất lâu mới dám hỏi, nếu mà mấy người đặc vụ trả lời là không có ai đứng ở phía sau, cô cũng không dám chắc mình có thể tông cửa và bỏ chạy hay không.

“Chào các cậu, tôi là Sầm Qua của Trung tâm Điều tra Hình sự của Cục điều tra chính phủ.” Sầm Qua lại lần nữa lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, nghiêng người đặt giấy tờ lên bàn trước mặt bọn họ.

“Sầm Qua…… À là Sầm Qua!” Tiểu Đinh vỗ trán một cái: “Tôi thường thấy tên cậu trong các lần công bố giải thưởng mấy năm gần đây! Năm ngoái có một số đồng nghiệp nữ ở cục của chúng tôi trở về từ khóa đào tạo Đại học Điều tra Hình sự, họ suốt ngày nhắc đến cậu, nói rằng cậu là cái gì mà ... “thần thám có biểu cảm thâm thúy’!”

Thần thám? Triệu Tô Dạng hứng thú nhìn qua anh, thầm nghĩ có là thần hay không còn cần xem xét thêm, suốt ngày bị đồng nghiệp nữ bàn tán có lẽ là vì ngoại hình đi, haha. Cô chống cằm chán nản nhìn lên trần nhà, không có hứng thú nhìn ba người đặc vụ tâng bốc Sầm Qua.

Chỉ nghe Sầm Qua nói: “Cục tỉnh không có ý định thành lập tổ công tác đặc biệt cho vụ án này, cũng không có ý định phân công hướng dẫn nghiệp vụ cho các đặc vụ. Tôi cùng đồng nghiệp đi thăm người thân, đi ngang qua đây thì tò mò đi vào xem xét một chút. Xin lỗi đã làm phiền.”

“Ra vậy. Haha, mặc dù chỉ là đi ngang qua thôi, nhưng nếu cậu có bất kỳ manh mối nào thì hãy tiết lộ cho chúng tôi biết với nhé.” A Đông cầm một chiếc ghế dựa đem lại đây mời Sầm Qua ngồi xuống chung. Sầm Qua không ngồi, một tay chống lên lưng ghế nhàn nhã, tay kia cầm cuốn sổ ghi chép của Tiểu Đinh lên đọc cho rõ, một lúc sau, anh nói:

“Nếu tôi là Hướng Mạn, bạn cùng phòng có quan hệ cực kỳ không tốt bỗng nhiên chủ động cho tôi thức ăn, tôi sẽ không tiếp nhận.”

Triệu Tô Dạng chớp mắt và bàng hoàng nhận ra lời nói của anh đã trực tiếp chạm vào điểm mấu chốt, sao cô lại không nghĩ tới chuyện này a?

“Tuy nhiên, nếu chất độc trải qua quá trình chậm rãi tích tụ, vào một ngày cụ thể sẽ đạt đến liều lượng gây chết người thì lại là một vấn đề khác. Vì vậy, di vật của Hướng Mạn, đặc biệt là những thứ có thể tiếp xúc trực tiếp với môi và da, cần được tiến hành khám xét xem có phản ứng với chất độc hại hay không.” Những lời này của Sầm Qua khiến Triệu Tô Dạng cảm thấy rằng cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch hiềm nghi của mình.

Vì vậy, Triệu Tô Dạng quyết định phải nói gì đó một cách thật nghiêm túc, nếu không cuộc điều tra tiếp theo sẽ thực sự xoay quanh chủ đề “Cách mà Tô Dạng hạ độc!”

“Thông thường chỉ có ba phương hướng điều tra đơn giản, cụ thể là giết người vì tiền, giết người vì trả thù, và giết người vì tình cảm. Các anh nghi ngờ tôi cũng là hợp tình hợp lý, suy cho cùng, trong hoàn cảnh xấu như hiện tại, tôi là người có nhiều mâu thuẫn với Hướng Mạn nhất và cũng là người có động cơ giết người lớn nhất. Tuy nhiên, anh đã bỏ qua một vài điểm.” Triệu Tô Dạng duỗi ngón trỏ ra: “Thứ nhất, sự thỏa mãn của kẻ giết người. Ngoài những kẻ tâm thần thích giết người ra, nếu một người muốn giết người khác hoặc do nhất thời xúc động hoặc có chủ ý trước, chất độc trong người Hướng Mạn không phải là thuốc trừ sâu hay thuốc diệt chuột thông thường, điều này cho thấy kẻ giết người ít nhất đã suy nghĩ rất nhiều trong việc lựa chọn và mua chất độc, chứ không phải là nhất thời xúc động. Nếu là như vậy, cái chết của Hướng Mạn chắc chắn sẽ làm kẻ giết người này cảm thấy được thỏa mãn. Các anh nghĩ xem tôi……”

Triệu Tô Dạng ngừng lại cho họ một chút thời gian để suy nghĩ cẩn thận, sau vài giây, cô nói tiếp: “Tôi có thể nhận được lợi ích gì từ việc này? Tôi sẽ tốt nghiệp trong vài tháng nữa. Nếu cô ấy làm việc ở Gia Hoa, thì tôi có thể về quê hoặc đi chỗ khác làm. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi không lẽ tôi không chịu nổi mà phải cố ý phạm tội giết người đến mức có thể bị kết án tử hình? Bài học từ vụ đầu độc bạn cùng phòng ở Đại học Xương Hoa còn chưa đủ để làm cho tôi sợ hãi sao?”

Sầm Qua kéo ghế dựa ra phía sau một chút và ngồi xuống, giống như là xem phim điện ảnh xem Triệu Tô Dạng đang nghiêm túc biện hộ cho mình.

“Thứ hai, nguồn gốc của chất độc. Tôi là một sinh viên nghệ thuật, vật lý hóa học hiện tại hoàn toàn không nhớ gì, ngay cả khi có cho tôi phòng thí nghiệm và nguyên liệu, tôi cũng không thể tạo ra một hóa chất có độc tính cao, nếu thực sự muốn giết bạn cùng phòng, tại sao lại chọn một lĩnh vực mà tôi không quen thuộc? Không phải sẽ dễ dàng hơn khi tôi thừa dịp cô ấy phơi quần áo trên ban công mà đẩy cô ấy xuống lầu ngã chết sao, lại tạo hiện trường giả cho thấy cô ấy vô ý té ngã xuống dưới, các anh cảm thấy đúng không?”

Tiểu Vương nóng lòng hỏi: “Không phải có một nam sinh học khoa hóa ... cái người có tên Trần gì đó đang theo đuổi cô sao?”

“Trên thế giới còn có người sẽ vì tình yêu mà liều lĩnh như vậy sao?” Triệu Tô Dạng cười nhạo nói: “Tôi nên dùng cái gì để báo đáp anh ta —— một chuyến đi nói đi là đi sao? ”

Tiểu Vương và A Đông nhìn nhau, trong khi Tiểu Đinh theo thói quen lấy bút viết ghi lại.

“Thứ ba……” Triệu Tô Dạng nói một cách hùng hồn.

Tiểu Đinh ngẩng đầu nhìn lên và đợi cô ấy tiếp tục nói.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Triệu Tô Dạng dừng lại một lúc, bởi vì cô không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa, hơi thất vọng nói: “Tôi đã nói xong.”

“Thứ ba, theo khả năng tư duy logic hiện tại của cô, ít nhất sau khi hạ độc cô sẽ nhớ lau dấu tay để lại trên những vật dụng sinh hoạt hàng ngày của Hướng Mạn.” Sầm Qua thay cô nói tiếp: “Thứ tư, khi cô biết cô ấy đã chết trước khi cô thức dậy, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và có cảm giác sợ hãi thực sự, hiển nhiên, cùng người chết trải qua một đêm yên tĩnh tuyệt vời khiến cô cảm thấy sợ hãi. ”

Triệu Tô Dạng vỗ trán, cái tính từ ‘yên tĩnh tuyệt vời’ này sẽ là bóng ma của cả cuộc đời cô.

Sầm Qua đứng dậy, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên vai anh, “Mặc dù tôi không nên can thiệp vào chuyện này nhưng với tâm lý mong vụ án sẽ được giải quyết càng sớm càng tốt, tôi đề nghị các anh - đừng nên lãng phí thời gian ở chỗ Triệu Tô Dạng, để cho hung thủ có cơ hội tiêu hủy bằng chứng.”

A Đông là người lớn tuổi nhất ở đây, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Triệu Tô Dạng cô có thể về nhà rồi. Nhưng mấy ngày nay tốt nhất không nên đi ra ngoài, chúng ta sẽ tìm cô để điều tra tình hình sau.”

Triệu Tô Dạng trợn mắt không vui, đứng dậy rời đi.

“Cô gái này rất kiêu ngạo, sự hung dữ sắc bén này quả thực có chút không hấp dẫn đồng giới cho lắm.” A Đông chép chép miệng đánh giá: “Những lời cô ấy nói rất có đạo lý, không biết nó có liên quan gì đến những cuốn sách cô ấy thích đọc hằng ngày hay không. Tôi luôn cảm thấy cô ấy không phải là một người bình thường.”

Tiểu Vương lúng túng nói: “Theo thủ tục, chúng ta vẫn nên xem xét kỹ tình huống của Hướng Mạn và Triệu Tô Dạng đi, không chừng có thể tìm ra manh mối khác. Có lẽ mâu thuẫn của họ sâu sắc hơn những gì các bạn học khác đã nói đâu?”

A Đông châm một điếu thuốc rồi phân công: “Vậy Tiểu Vương, cậu tiếp tục điều tra quan hệ xã hội của Hướng Mạn, Tiểu Đinh sẽ thu thập thông tin của Triệu Tô Dạng như các loại hồ sơ, nhật ký cuộc gọi, hồ sơ công việc bán thời gian, các giao dịch gần đây, nếu thực sự không có vấn đề gì thì thôi.” Sau khi nói xong anh ta quay lại tìm Sầm Qua để nói vài câu lịch sự, nhưng người đàn ông này không biết từ khi nào đã rời khỏi phòng hoạt động.

“Tô Dạng, cô không sao chứ?” Nhìn thấy Triệu Tô Dạng từ phòng sinh hoạt đi ra, Ngô Tuyết Lộ vội vàng chạy lại túm lấy cô hỏi.

“Hiện tại vẫn ổn.” Triệu Tô Dạng làm sao không nghe ra ý tứ trong câu hỏi của Ngô Tuyết Lộ, cô ta chỉ muốn hỏi xem mình rốt cuộc có đầu độc Hướng Mạn hay không thôi. Bởi vì Hướng Mạn luôn thích tung tin đồn xấu về cô, phỏng chừng cả năm không có mấy người tin tưởng con người cô, cô cũng lười giải thích với những người thô tục này. Người bạn thân duy nhất của cô từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành là Quách Nhất Cầm, luôn nói với cô rằng đừng luôn sống trong thế giới của riêng mình, rõ ràng là cô bình thường rất hòa đồng, nhưng bề ngoài của cô lại đem đến cho người khác ấn tượng xấu và khó tiếp cận.

Cũng không còn cách nào khác, ai kêu cô EQ thấp. Triệu Tô Dạng cũng không thèm để ý mấy chuyện này, nhiều năm như vậy vẫn luôn làm theo ý mình, không nghĩ tới lúc sắp tốt nghiệp lại mang đến ‘họa sát thân’ như vậy.

Cô quay người chuẩn bị xuống lầu đi dạo trong khi đợi nhà ăn mở cửa, thì gặp Sầm Qua đang đi ra từ phòng sinh hoạt. Cô mặt không chút biểu cảm đi qua anh, chỉ để nghe anh hỏi:“Cô đã từng thấy ma chưa?”

Câu này chắc là đang hỏi cô, đúng không nhỉ?

“Không có.” Triệu Tô Dạng đáp.

“Nếu là như vậy, tại sao cô lại nghi ngờ rằng tôi là ‘thứ đó’?”

“Ai biết được ma có giống anh không ...” EQ thấp lại lần nữa chiếm lĩnh não cô. Điều cô muốn bày tỏ thực ra là “ma có thể trông đẹp hơn người thường”.

Sầm Qua im lặng, Triệu Tô Dạng kiên nhẫn chờ đợi vài giây, thấy anh không có ý định trả lời, liền đi xuống lầu theo ý định lúc đầu.

La Tử và Ngô Tuyết Lộ bước đến và mời Sầm Qua tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm bình dân. Trên đường, La Tử hỏi anh: “Đừng nói với tôi rằng anh cùng tôi đi đến Đại học Lăng Nam là vì tình anh em. Anh nhất định phải có chuyện gì đó mới cần đến đây, nói đi.”

Sầm Qua nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp khác thường: “Cách đây vài năm Tiểu Ngưng được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu tủy cấp tính, nhưng may mắn là em ấy đã tìm được các tế bào gốc tạo máu thích hợp trong ngân hàng tủy xương. Thông qua cấy ghép, em ấy đã bình phục trở lại, vào ngày đầu tiên em ấy xuất viện đã nói với tôi rằng sau này em ấy muốn gặp người đã hiến tế bào gốc tạo máu cho mình.”

“Bạn gái cũ của anh ta?” Ngô Tuyết Lộ lấy cùi chỏ chọc vào eo La Tử một vài cái, dùng khẩu hình miệng hỏi.

“Em gái anh ta.” La Tử cũng dùng khẩu hình miệng trả lời.

“Pháp luật nước ta quy định người nhận và người cho tế bào gốc tạo máu không được gặp nhau trong vòng một năm, hơn nữa thông tin cá nhân cũng được nhà nước bảo vệ, trừ khi hai bên người có liên quan tự mình nộp đơn xin sau khi hết thời hạn. Sau khi phẫu thuật, Tiểu Ngưng đã làm một chiếc khăn quàng cổ, muốn tặng cho người đã cứu mạng em ấy. Cách đây không lâu, chúng tôi phát hiện ra người hiến tặng là sinh viên của Đại học Lĩnh Nam, tôi vẫn luôn ghi nhớ chuyện này và muốn thay Tiểu Ngưng thực hiện nguyện vọng này.”

Ngô Tuyết Lộ lờ mờ cảm thấy em gái của Sầm Qua có thể đã qua đời, lại không tiện hỏi thẳng, cô nghĩ kỹ rồi nói: “Trường chúng tôi hàng năm đều có làm tuyên truyền gia nhập ngân hàng tủy xương, nhưng cũng không có nhiều tình nguyện viên đăng ký, chắc là khá dễ tìm. Ngày mai tôi sẽ đi tìm danh sách.”

“Cảm ơn.” Sầm Qua nói một cách chân thành.

“À mà, khóa của chúng tôi cũng có vài người đã nộp đơn xin gia nhập ngân hàng tủy xương. Triệu Tô Dạng là một trong số đó. Có thể nói cô ấy là tình nguyện viên đầu tiên trong khóa chúng tôi.” Ngô Tuyết Lộ thuận miệng nói.

Sầm Qua trầm ngâm gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Ngô Tuyết Lộ sắp xếp bọn họ ở ký túc xá của trường, khi chỉ còn một mình La Tử với cô, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Em gái của Tiểu Sầm ... Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

“EM nói đúng rồi.” La Tử đáp: “Chuyện này anh cũng là nghe người khác nói —— em gái anh ta khó khăn lắm mới có thể bình phục, chưa đầy một năm lại qua đời, là bị bắn chết, trước khi chết còn bị tra tấn dã man. Thật tiếc nuối cho một cô bé mới mười mấy tuổi, thời gian đẹp nhất của đời người còn chưa bắt đầu mà đã chết. Sầm Qua ban đầu làm việc trong Cục phòng chống ma túy, bởi vậy có rất nhiều kẻ thù, có thể là một kẻ buôn bán ma túy đã làm điều đó, nhưng có người nói là em gái anh ta không phải chết vì sự trả thù của các kẻ buôn bán ma túy, mà đây đơn giản một vụ án hình sự giết người, cho nên Sầm Qua rời cục phòng chống ma túy và đến Trung tâm Điều tra Hình sự để truy tìm kẻ giết em gái anh, nhưng anh ta là người thân của bị hại, căn bản là không thể trực tiếp tham gia phá án... Haizz, vẫn chưa có kết luận đừng nên nói bậy. Chuyện này luôn là nút thắt trong lòng anh ta. Tôi đoán là vì thiếu đơn xin trực tiếp của Sầm Ngưng, nên đã không tìm được tin tức về người đã hiến tủy xương cho cô ấy, chỉ có thể vất vả tìm hiểu tin tức từ trường học của .”

“Ôi chao, quả nhiên mỗi anh chàng đẹp trai đều có một câu chuyện xưa.” Ngô Tuyết Lộ thở dài.

“Anh nhiều chuyện xưa như vậy, sao không thấy em nói anh là một anh chàng đẹp trai?” La Tử bất mãn nói.

Ngô Tuyết Lộ thẳng thắn trả lời: “Bởi vì không ai muốn nghe chuyện của những người không đẹp trai."

Đây thực sự là một thế giới chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.

App TYT & Ethereal team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp