Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 11: Rashomon


1 năm

trướctiếp

"Tiểu Mạn thực sự không phải là do Triệu Tô Dạng giết sao?"

"Không phải là cô ấy, cô ấy đã được thả ra rồi, cũng đã đổi sang một ký túc xá khác rồi, ở trên tầng sáu. Bây giờ cô ấy ở một mình."

"Đúng vậy, lần trước tôi nhìn thấy hai đặc vụ giúp cô ấy chuyển hành lý, trong đó có một người rất đẹp trai nữa. Có phải là cô ấy đã cho các đặc vụ cái gì tốt rồi không, luật ngầm gì đó…"

"Ai da, đừng nói nữa, thật là ghê tởm…"

"Đã nói đủ chưa hả? Ai còn ăn nói lung tung nữa bà đây sẽ hạ độc chết người đó!" Trên đường đi đến nhà ăn, Triệu Tô Dạng không thể nhịn được nữa liền quay người lại, trừng mắt nhìn nhóm bà tám ở phía sau, hung dữ nói: "Hướng Mạn là vết xe đổ của người trước, các cô ai muốn là người tiếp theo?"

Một vài cô gái sợ tái mặt, vốn dĩ bọn họ đều tỏ ra bất bình vì Hướng Mạn, nhưng sau khi nghe thấy những lời cay nghiệt của Triệu Tô Dạng tất cả mọi người đều sợ tới mức ngậm miệng lại không nói gì nữa.

Triệu Tô Dạng cảm thấy khó chịu, cô thầm nghĩ, thanh danh của mình đã bị Hướng Mạn bôi nhọ đủ rồi, sau này có đánh chết mình cũng không ở lại thành phố Gia Hoa này làm việc nữa. Không thể động đến mình vẫn trốn không nổi sao?

Cô dùng hộp cơm đóng gói lại đồ ăn rồi mang về ký túc xá, cô xem xét cuộc thi tuyển dụng độc lập của Cục điều tra nhà nước một chút thì phát hiện ra rằng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa. Cuộc thi tuyển dụng độc lập một năm hai lần, mỗi tỉnh thành đều có chức vị, chia thành mùa xuân và mùa thu, nếu như sau hai tháng vẫn không thi đậu thì phải đợi đến tháng mười năm nay. Nhân viên của cục điều tra nhà nước đều được tuyển dụng từ các cục điều tra tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương và không tuyển dụng bên ngoài.

Tất nhiên có thể đến cục điều tra nhà nước đều là những người tinh anh rồi.

Khi cô đang xem đến nhập thần, bạn thân Quách Nhất Cầm đã gọi điện thoại đến.

"Dạng Nhi~" Nghe giọng nói của Quách Nhất Câm có vẻ rất hào hứng: "Tớ tìm được công việc rồi! Ở bệnh viện Hải Hiệp ở Thiên Chương của chúng ta! Sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, tớ sẽ đi làm luôn!"

Bệnh viện Hải Hiệp là một bệnh viện tư nhân có quy mô lớn, đãi ngộ tốt, ngưỡng cửa rất cao, không nhận người không có bằng nghiên cứu sinh hoặc học trường đại học y tế trọng điểm quốc gia. Từ nhỏ Quách Nhất Cầm đã là học bá, liên tục nhảy lớp, theo học chuyên ngành y học lâm sàng tại trường đại học y học thủ đô, học cả cử nhân và thạc sĩ, khối lượng học tập của cô ấy cao gấp đôi so với một trường đại học y khoa bình thường, nghe nói là khi thi tuyển dụng cũng đã vượt qua năm ải, tự thân tự lực thêm trong nhà liều mạng tìm quan hệ, rốt cuộc sự việc đã định, nằm nghiêm chỉnh trong bệnh viện nóng bỏng tay ở thành phố Thiên Chương rồi.

"Cậu muốn tham gia cuộc thi của cục điều tra sao?" Nhất Cầm vô cùng kinh ngạc: "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ chọn thi thi thạc sĩ hoặc trở về các doanh nghiệp nước ngoài ở chỗ chúng ta. Hơn nữa, đó đều là chỗ của đàn ông, cha mẹ cậu…. À không, cha cậu có thể đồng ý sao?"

"Nếu như tớ không tự chọn sự nghiệp, khi trở về sẽ phải chịu sự sắp xếp của cha tớ. Tớ muốn thi đậu, dù như thế nào cũng là nhân viên công tác nhà nước, ông ấy không thể ép tớ từ chức." Triệu Tô Dạng cúi đầu nói. Vốn dĩ cô tên là Triệu Dạng, nhưng sau khi cha mẹ ly hôn, khi cô được năm sáu tuổi đã bị phán cho người cha có quyền lực của cô nuôi dưỡng nên cô đã cứng đầu yêu cầu cha đặt họ của mẹ vào trong tên của mình. Cha cô đã can thiệp vào mọi việc học hành và cuộc sống của cô, ông ấy đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi, cô chỉ việc đi theo con đường của ông ấy, không cần có chính kiến và suy nghĩ của riêng mình.

Thật ra không chỉ có một mình cô mà còn có em gái cùng cha khác mẹ của cô cũng như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng sống cũng rất mệt mỏi, tinh thần phản nghịch rất mạnh, càng ngày càng giống như đứa trẻ bất lực.

Không có ai thích sống chung với mẹ kế, tính cách của Triệu Tô Dạng lại không phải là người sẽ chịu áp bức, người mẹ kế trẻ tuổi thực sự không dám làm gì cô. Sau khi mẹ cô ly hôn vẫn không tái giá, chỉ sống ở trong một căn nhà nhỏ ở một góc thành phố Thiên Chương, khi còn đi học, mỗi năm khi đến kỳ nghỉ hè cô đều đến nhà mẹ cô ở, tạm thời có thể thoát khỏi sự khống chế của cha cô. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, đôi cánh cứng rồi, cô trực tiếp chuyển thẳng đến nhà mẹ đẻ.

"Cũng đúng, tớ đoán là cha cậu đã liên hệ cho cậu một số doanh nghiệp nước ngoài rồi, mặc dù tiếng Anh có rất nhiều người cạnh tranh việc làm, nhưng không phải là cậu còn học thêm ngôn ngữ thứ hai - Nii-san sao? Bây giờ có rất nhiều doanh nghiệp liên doanh hoặc nhà đầu tư Nii-san." Nhất Cầm im lặng vài giây, đổi giọng điệu thoải mái hơn nói: "Không nói về cái này nữa, chúng ta khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tháp ngà, lên một kế hoạch đi du lịch sau tốt nghiệp thì như thế nào? Đi xa một chút, không nhìn thấy những tòa nhà cao ốc đó nữa, đi thăm thú một số địa điểm phong cảnh tự nhiên và những sinh thái nguyên thủy thì như thế nào?"

Chú ý: Nissan là một quốc gia hư cấu, vui lòng không tìm kiếm đối chiếu.

Một ý kiến hay, Triệu Tô Dạng người đã bị xáo trộn bởi chuyện của Hướng Mạn đúng lúc cần một lần "tâm tư xuất ngoại" như vậy.

"Được đấy, chúng ta hãy tự quy hoạch lộ trình riêng đi, không cần đi cùng với những nhóm du lịch đó, nếu không sẽ bị đưa đến một số điểm mua sắm gì đó, nếu như không mua đồ còn bị xem thường nữa, bỏ tiền mua tội ấy." Triệu Tô Dạng đồng ý nói, hai năm trước cha cô đã đăng ký cho cô một chuyến du lịch nhóm đi đến quần đảo Tằng Nhai, khung cảnh nhiệt đới quả nhiên khiến cho con người ta vui vẻ thoải mái, một ngày đi đến một địa điểm mua sắm thật sự là không thể chịu nổi, chưa nói đến chuyện những con đồi mồi, trân châu và thạch anh đó là thật hay giả, chỉ nói đến những lời hùng hồn của người bán hàng đã khiến cô không thể chịu nổi nữa rồi, cô không tin, đeo trang sức có thể chữa được mọi bệnh tật, nếu vậy bệnh viện được mở ra để làm gì?

"Tớ cũng nghĩ như vậy." Hai người họ rất ăn ý, Nhất Cầm sôi trào nhiệt huyết: "Tớ biết là cậu chắc chắn sẽ đồng ý mà. Tớ đã chọn một vài nơi rồi, một là thảo nguyên Ba Ba Nhĩ Khoa ở Từ Châu, có thể cưỡi ngựa bắn cung, trở thành "nữ hán tử cưỡi ngựa", còn có cổ thành Long Uy ở Đồng Châu, nơi tập trung rất nhiều bộ lạc nguyên thủy và làng cổ, có thể xem các hoạt động hiến tế của các bộ tộc khác nhau, các thủ lĩnh nước ngoài đều đến để xem các buổi biểu diễn hiến tế...à... Rồi còn có cao nguyên A Tư Bố của Thiên Châu, nơi này thì không cần giới thiệu nữa, địa điểm hành hương tâm linh của bao nhiêu người, một nơi nhất định phải đến một lần trong đời. Mấy nơi này đều cách xa Lĩnh Châu, thấy thế nào, cậu chọn đi đâu?"

Triệu Tô Dạng nghe thấy những lời này rất vui vẻ thoải mái, dường như bây giờ đã bay tới thảo nguyên rộng lớn, thấy các bộ lạc nguyên thủy và các chùa miếu hành hương, nhất thời khó có thể quyết định được: "Hay là… chúng ta đi hết đi?"

Quách Nhất Cầm hoàn hoàn bị cô đánh bại: "Chị đại, những chỗ này là một Bắc, một Nam, một Tây đó, cậu muốn đi du lịch vòng quanh đất nước sao!"

"Để tớ suy nghĩ thêm." Triệu Tô Dạng sử dụng kế hoạch hoãn binh, việc này tạm thời tạm gác lại. Nhất Cầm đã có công việc rồi, cô cũng không thể là một vô gia cư lang thang không nghề nghiệp gì.

Hoàng Đinh Huệ bị đưa đến trung tâm điều tra hình sự thành phố Gia Hoa lúc ba giờ chiều, trong thời gian này, các công cụ liên lạc của bà ta đã bị tịch thu và bà ta không được phép liên lạc với chồng mình là Phạm Côn Nghị. Người phụ nữ này cũng đeo kính không gọng, đôi mắt lạnh lùng, sống mũi cao, môi mỏng, khí chất không giận mà vẫn có uy, rất phù hợp với chức vụ của bà ta, chủ nhiệm khoa nghiêm túc trong ấn tượng của tất cả các học sinh.

Không giống như người chồng Phạm Côn Nghị, bà ta bước vào phòng thẩm vấn mà không hề lo lắng gì, dường như bà ta đã biết mình sẽ phải đối mặt với những luồng dư luận và hình phạt như thế nào rồi, hoàn toàn là một người làm việc một người tra hỏi. Sầm Qua cũng không lãng phí thời gian, anh trực tiếp chiếu video lên màn hình lớn, sau đó quay người đi ra ngoài để Hoàng Đinh Huệ có một chút thời gian để suy nghĩ.

Một máy quay hướng về khuôn mặt của Hoàng Đinh Huệ, ghi lại những chuyển động và biểu cảm của bà ta.

Ở phần đầu của đoạn video, khuôn mặt của Hoàng Đinh Huệ lộ ra vẻ ngạc nhiên trong một giây, sau đó lại khẽ nhắm mắt lại, rồi lại tiếp tục mím môi và nhìn chằm chằm vào màn hình, mười ngón tay bà ta bắt chéo vào nhau trên bụng, bà ta nhìn về phía trước với vẻ dò xét, có chút xoi mói.

Biểu tình này hoàn toàn khác với vẻ buồn bã, thất vọng thậm chí là đau đớn mà một người phụ nữ đã có gia đình nên thể hiện ra khi biết tin bê bối của chồng.

Sau khi đoạn video kết thúc, Sầm Qua, A Đông và Tiểu Đinh nối đuôi nhau đi vào.

Hoàng Đinh Huệ không có một chút phản kháng nào, bà ta nhẹ nhàng nói: "Nếu như các anh đều đã biết rồi, tôi cũng không còn gì để che giấu nữa. Nhưng tôi có một yêu cầu, đối ngoại cũng phải chú ý đến ảnh hưởng xã hội, tôi tin rằng lãnh đạo của các anh cũng sẽ không để các anh phơi bày chuyện này ra ngoài."

Bà ta là một người thông minh.

"Mỗi người đều có một thú vui yêu thích riêng, tôi cho rằng chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người khác thì cũng không phải là tội lỗi gì." Hoàng Đinh Huệ rủ rỉ nói ra, tiết lộ ra bà ta và Phạm Côn Nghị đã gặp nhau, kết hôn…

Hoàng Đinh Huệ không thể nhớ được làm sao bà ta khám phá ra sở thích đặc biệt của mình, từ nhỏ bà ta là một cô gái được kỳ vọng cao và chưa bao giờ làm người khác thất vọng, tất cả mọi người đều ủng hộ bà ta như nữ vương vậy, dù là bà ta làm gì thì cũng đều đúng, dù bà ta nói gì thì cũng hoàn toàn chính xác. Thành tích của bà ta xuất sắc, liên tiếp là học sinh ba tốt, vinh dự là cán bộ học sinh ưu tú khiến bà ta và cha mẹ bà ta trở thành đối tượng mà bao nhiêu người đều phải ngưỡng mộ, phương pháp học tập của bà ta và phương pháp giáo dục của cha mẹ bà ta đều bị người ta tranh giành học tập kinh nghiệm, vầng hào quang này đã đồng hành cùng bà ta suốt chặng đường dài cho đến tận bây giờ.

Cũng chính vì như vậy, bà ta không thể lắng nghe bất kỳ ý kiến trái chiều nào và không thể chấp nhận lời chỉ trích của bất kỳ ai. Bà ta cảm thấy rằng những gì mình nói đều là sự thật và những người khác chỉ cần phục tùng tuân theo và khen ngợi bà ta.

Từ đầu đến cuối bà ta luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường, khao khát làm vương giả, cuối cùng một ngày nào đó khi bà ta cầm lấy cây roi, bà ta đã tìm thấy cảm giác này, cảm giác được tôn thờ, phục tùng và ái mộ.

Mà người có quỹ đạo trưởng thành tương tự như bà ta là Phạm Côn Nghị lại ở một thái cực khác, khi ông ta du học ở Châu Úc, ông ta đã bị một nhóm xã hội đen đánh đập, ngược đãi nhưng ông ta lại không cảm thấy thống khổ mà ngược lại thấy cảm giác mình đầy thương tích vô cùng mỹ diệu, dường như những áp lực nhiều năm đều đã bùng nổ. Đặc biệt khi bọn họ tát ông ta và đi lên trước tiểu vào đầu ông ta, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục nhưng đồng thời cũng cảm thấy cả người sảng khoái không thể diễn tả được.

Khi gặp được Hoàng Đinh Huệ, Phạm Côn Nghị đã bị khí chất vương giả của bà ta thu hút sâu sắc, ông ta quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ như vậy, gót giày nhọn dẫm lên dường như xuyên thủng mu bàn tay của ông ta, ông ta đau đến mức đỏ bừng mặt, không tự chủ mà phóng ra quần, sau đó vì vậy lại nhận được sự trừng phạt càng nghiêm khắc hơn, cảm giác xấu hổ khi bị chinh phục hoàn toàn khiến ông ta vừa sợ hãi vừa tôn kính Hoàng Đinh Huệ, điều này dần trở thành một tình yêu cuồng tín theo thời gian.

Nói đến cuối cùng thì đó chính là một đôi nam nữ có sở thích giống nhau, sau khi phát hiện ra thuộc tính của nhau thì đã bị thu hút sâu sắc, trước mặt người khác họ là một cặp đôi yêu thương nhau, khi ở riêng họ thực sự là mối quan hệ nữ hoàng và nô bộc. Mỗi khi hèn mọn quỳ gối trước mặt vợ, nhận mệnh lệnh của bà ta làm những chuyện hèn hạ và thiếu tôn nghiêm, Phạm Côn Nghị không hề cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại còn hưởng thụ những lời xúc phạm và mắng mỏ như vậy.

Loại tình nghĩa vợ chồng và quan hệ chủ tớ giữa bọn họ là vô nhân đạo, ngay cả con cái của họ cũng không biết cha mẹ mình lại có mối quan hệ như vậy.

Với sự gia tăng tuổi tác, công việc bận rộn và ngày càng nhiều các vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, thời gian "chơi game" của Hoàng Đinh Huệ và Phạm Côn Nghị càng ngày càng giảm dần. Khẩu vị của Phạm Côn Nghị càng ngày càng nặng, vứt vợ sau lưng, mê mẩn ngược đãi mèo đẫm máu, ông ta mơ tưởng mình là một trong những con mèo đó, bị người khác giẫm lên, hành hạ đến chết, dần dần rơi vào trạng thái điên loạn.

Những người như Hoàng Đinh Huệ không thể bị phản bội, khi bà ta trở về nhà nhạy cảm phát hiện ra một vài sợi lông tơ trên nắp cống, mà nhà họ không bao giờ nuôi động vật. Sau khi tra hỏi một hồi, Phạm Côn Nghị đã nói ra sự thật, cũng thú nhận quá trình bản thân mình quen Hướng Mạn qua trang web "thiên đường Manh Sủng" này.

Vì tiền lương và các khoản thu nhập khác hầu như đều giao hết cho vợ nên Phạm Côn Nghị không có nhiều tiền để ra ngoài thuê phòng hay là tặng cho Hướng Mạn thứ gì đó, điều duy nhất ông ta có thể làm là tiết lộ cho cô ta một số câu hỏi trong kỳ thi, để cô ta có thể đạt được thành tích xuất sắc và trở thành người đè tủ trong mắt các bạn học sinh. Không có ai có thể phát hiện ra mối quan hệ thầm kín của họ, cách liên lạc duy nhất của họ là gọi điện thoại cho nhau, và sau đó là một bên cúp máy để ra hiệu đã nhận được lời mời.

Hướng Mạn xuất thân trong một gia đình bình thường, không có ngoại hình nổi bật cũng không có năng lực cá nhân nổi trội. Bị một người thứ ba tầm thường như vậy chen chân vào hôn nhân của họ, Hoàng Đinh Huệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngay lập tức bà ta nghĩ ra một thủ đoạn nham hiểm để đầu độc Hướng Mạn, yêu cầu Phạm Côn Nghị đưa cho Hướng Mạn một hộp vitamin có trộn chất độc hóa học, rồi từ từ chờ đợi cái chết bất đắc kỳ tử của đối phương trong một ngày nào đó.

"Ở trong mắt ông, Hướng Mạn là người như thế nào?" Lúc này, Sầm Qua đang ngồi trong một phòng thẩm vấn khác, Phạm Côn Nghị đang ngồi đối diện với anh.

"Một con gái điếm!" Sau khi Phạm Côn Nghị biết sự thật không thể che giấu được, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng thoải mái và bình tĩnh như Hoàng Đinh Huệ, khoanh chân và nói chuyện như đang ở trong lớp: "Cô ta thô tục, nông cạn, đạo đức giả, dâm đãng, đĩ điếm và không thể so sánh với vợ tôi được. Cô ta vì để phối hợp với sở thích của tôi, đã đối xử với tôi theo yêu cầu của tôi....(lược bỏ ba trăm từ không hài hòa), coi tôi như một món đồ chơi. Thực ra, mặc dù cô ta là chủ nhân và tôi là nô bộc. Nhưng vợ của tôi mới là vua thực sự của tôi." Nói rồi, ông ta cười phá lên, nhìn Sầm Qua rồi nói với giọng điệu như một trưởng bối nói với hậu bối: "Anh còn trẻ, không thể hiểu được đâu."

Sầm Qua nhìn ông ta một lúc, nhếch môi lên nở một nụ cười trào phúng.

Ngày hôm sau, trung tâm điều tra hình sự thành phố Gia Hoa đã đệ trình một báo cáo về việc kết thúc cuộc điều tra về cái chết của một sinh viên đại học do bị đầu độc, đồng thời đưa ra được câu trả lời rõ ràng cho giới truyền thông quan tâm đến diễn biến của sự việc. Tin tức lan truyền nhanh chóng, khoa ngoại ngữ của trường đại học Lăng Nam như muốn nổ tung, ai cũng không dám tin Hướng Mạn vì ngoại tình với nam giáo viên mà bị hai vợ chồng này âm mưu giết hại, và người bị hô hào to nhất là bạn cùng phòng ký túc xá Triệu Tô Dạng, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn vô tội.

Mỗi người đều có một góc tối trong tim, có người vô tình mở rộng nó ra, trong khi những người khác lại cố gắng sử dụng ánh sáng mặt trời để phân tán một vùng bóng tối nhỏ đó. Con người luôn dễ bị lừa gạt bởi những hiện tượng, phát ngôn hời hợt, luôn đứng về phía "kẻ yếu" với tâm lý tự cho mình là đúng, mặc dù đôi khi thứ mà họ đề cao không phải cái gọi là công bằng chính nghĩa gì. Niềm vui và nỗi buồn của thế giới đều giống nhau, không ai biết được màu sắc của tâm hồn đối phương là gì. Hướng Mạn rốt cuộc là người như thế nào, cô ta hoạt bát vui vẻ hat giúp đỡ người khác, cô ta thích nói chuyện phiếm, nhưng cũng đồng thời là người làm chuyện xấu trắng trợn, cô ta trống rỗng và méo mó, thích hành hạ động vật đến chết, cô ta thích hư vinh, vì bộ đề khảo nghiệm mà không từ thủ đoạn... Không ai có thể đưa ra một lời giải thích toàn diện, không ai biết cô ta có khuôn mặt như thế nào dưới lớp mặt nạ của mình.

Mà trên mặt của bạn lại đeo bao nhiêu lớp mặt nạ?



App TYT & Ethereal team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp