Hạ Chí

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Chỉ trong lần đối mặt ngắn ngủi, anh vừa ngoảnh đầu đi, Hạ Chí ngay lập tức níu Thẩm Tư Nam đi về hướng ngược lại, sợ tới mức vỗ ngực.

Thẩm Tư Nam mắng cô, sợ sệt như vậy thì không bắt nổi đàn ông đâu. Còn rỗi rãi thảnh thơi mua một xâu kẹo hồ lô.

Hạ Chí nói rõ đầu đuôi gốc ngọn sự tình.

Thẩm Tư Nam nghe nói anh là thợ sửa xe, cắn vỡ nát cả kẹo hồ lô, quai hàm căng rồi lại căng chặt hơn, bắt đầu phát biểu luận điệu hoang đường của họ Thẩm: "Quên đi, mối tình đầu quá nửa đều chết non. Bắt được hay không tính sau đi! Đánh một giấc dậy cũng kiếm được."

Vẻ mặt cô vô cùng khổ sở, than thở nói: "Quả nhiên thượng đế mở ra cánh cửa này thì sẽ đóng lại cánh cửa khác."

Không ai hoàn hảo, quả là không ai hoàn hảo.

Có khuyết điểm mới là lẽ thường nhân sinh!

Thẩm Tư Nam không muốn về khách sạn quá sớm, liền dẫn cô dạo một vòng News, một tòa to đùng tổng hợp đủ chỗ ăn chơi, nào khách sạn, quán bar, KTV, phòng bida, phòng tập thể thao, nhà hàng rooftop, trung tâm tắm rửa, phòng mát xa... Đầy đủ cả.

Quả là điểm đến ban đêm lý tưởng, cơm nước xong ở nhà hàng lộ thiên thì sang KTV ca hát, hoặc tới quán bar nhảy disco, hoặc đến chơi bóng bàn một chút, tha hồ lê thê đến nửa đêm, rồi trực tiếp thuê phòng đi ngủ...

Dịch vụ trọn gói.

Một nơi quá nổi danh là suy tàn, vậy nên dân địa phương đều coi đây là chỗ không đứng đắn, những người đứng đắn gặp nó sẽ đều đi đường vòng qua.

Nhưng trùng hợp là, nơi này do cậu của Thẩm Tư Nam mở, vậy nên may mắn khi Hạ Chí đến chơi, đi đâu cũng có bảo vệ theo cùng, đám bảo vệ này chỉ thiếu điều muốn treo bảng hiệu cho Thẩm Tư Nam: Người này không dễ chọc, xin hãy tự giác giữ khoảng cách, nếu khônh tự gánh hậu quả.

Thẩm Tư Nam cực kì ghét bỏ, có nói thế nào những người đó cũng không rời đi, có mấy lần Thẩm Tư Nam cải trang đến, đáng tiếc chỉ cần cô bước chân vào nơi này, chưa tới năm phút đồng hồ người cậu kia đã nhận ra cô, sau đó bảo vệ nghiêm ngặt lại kéo tới.

Bởi vậy Thẩm Tư Nam tự đưa ra kết luận: Quả nhiên nơi này không phải cho người đứng đắn.

Không thì sao mà phòng bị cô chặt vậy chứ?

Vì thế hai mươi phút sau, lúc Hạ Chí và Thẩm Tư Nam gặp lại đám người Đường Hạo, Thẩm Tư Nam lập tức cảm thán: "Đi khắp thế gian rồi cũng tương phùng!"

Sau đó lại lo lắng nói: "Này là đang chơi, hay là vua bắt cá nghìn tay đây!"

Làm gì có người đứng đắn nào lại tới chỗ này!

Hạ Chí không tin: "Tớ thấy anh ấy không giống loại người đó lắm."

Thẩm Tư Nam bốp một cái vào ót cô: "Cậu thì biết cái rắm gì!"

Nói xong liền búng tay, sai khiến một phục vụ: "Đi, đi theo dõi bọn họ, xem họ có gọi gái gú gì không."

Mặt phục vụ như bị táo bón: "Cô hai à, chúng ta làm ăn nghiêm chỉnh, không có dẫn mối mại dâm."

Thẩm Tư Nam chẳng thèm nghe hắn lảm nhảm: "Bảo đi thì đi đi, theo cho kĩ vào, có chuyện thì báo tôi."

Phục vụ muốn nói lại thôi, ấm ức làm theo.

Hạ Chí đứng nhìn một vẻ sốt ruột giải thích của phục vụ mà nén cười không thôi: "Có lẽ cậu ấy còn chưa quen với lịch sử gọi điện thoại báo cáo việc làm ăn nhà mình vẻ vang của cậu. Sinh ra phòng bị lý tính."

Những năm trung học, có thời gian Thẩm Tư Nam ngày nào cũng tới đây chơi bóng bàn, cô còn muốn vào quán bar chơi bời, nhưng cậu cô tuyệt đối sẽ không để cô vào, sau đó sẽ kiên quyết nói: Nơi đó không phải cho trẻ con vào.

Quản lý quán bar vì muốn hù dọa cô, bèn nói trong đó rất loạn lạc, bịa đặt một trận xã hội đen quăng ghế dựa lựa ống thép, đàn ông quanh quanh săn mấy em gái xinh tươi về lừa... Đủ thể loại thổ phỉ Hồng Kông như trong truyện.

Thế là bạn học Thẩm Tư Nam chính nghĩa xán lạn, sau khi vùng vẫy hết một buổi tối, liền gọi điện thoại báo cảnh sát: "Chú cảnh sát ơi, cháu nghi quán bar News có ma túy cờ bạc đồi trụy, xin các chú hãy tới kiểm tra nghiêm trị!"

Báo cảnh sát xong còn khóc lóc gọi cho người cậu: "Nếu cậu có lỡ phải vào tù, cháu sẽ ngày ngày đến thăm cậu! Cậu quả là người cậu tốt, nhưng cháu không thể bao che được, thân là một mầm non kế thừa nền xã hội chủ nghĩa vẻ vang, cháu nhất định phải giữ gìn một xã hội chính nghĩa, cháu không thể dung túng cho lỗi lầm của cậu thêm nữa!” Nói xong cô hu hu khóc lớn, khóc đến nỗi cậu cô ù ù cạc cạc, phải dỗ dành rất lâu.

Sau đó chờ đồng chí cảnh sát theo lệ đến điều tra xét hỏi.

Chật vật mãi mới giải thích được rõ ràng, nhận lỗi xong xuôi liền đuổi về Trầm gia, một hai muốn đánh gãy chân Thẩm Tư Nam.

Bày ra chuyện này, cậu cô trở thành trò cười cho nhân viên công tác cả tòa News, cô lại một trận thành danh.

Vì việc nước quên tình nhà đó! Công dân tốt của La An. Hôm ấy Thẩm Tư Nam còn lên cả nhật báo, ngồi chễm chệ trên một trang báo. Đến bây giờ Hạ Chí vẫn còn trân trọng giữ tờ báo trên giá sách!

Thẩm Tư Nam nhớ đến mấy chuyện ngu ngốc hồi nhỏ, da mặt không nén được giận dữ, chỉ chỉ Hạ Chí, ý bảo cô câm miệng.

Sau đó lái đề tài trở về: "Tuy rằng anh ta rất tuấn tú! Nhưng nếu anh ta là công tử bột thì thôi đi, với đẳng cấp này của cậu, người ta đem cậu đi bán chắc cậu còn dâng tiền cho người ta mất!"

Hạ Chí phản bác: "Tớ cũng đâu phải kẻ ngốc."

Thẩm Tư Nam cười lạnh, chỉ thiếu điều viết mấy chữ "Chính là cậu" trên mặt.

Phục vụ thoáng chốc đã trở lại, nói: "Có mười mấy cô gái vào phòng ạ."

Hạ Chí trố hai mắt.

Thẩm Tư Nam liền mắng: "Đậu xanh rau má?"

Phục vụ lại nói: "Đều bị đuổi ra ngoài."

Hạ Chí nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Thẩm Tư Nam vỗ vỗ ngực.

Phục vụ: "Sau đó đổi sang đám người khác."

Hạ Chí lại hít vào một hơi.

Thẩm Tư Nam cuộn tay lại.

Vẻ mặt phục vụ khá do dự: "Lại bị đuổi hết ra ngoài."

Hạ Chí không biết có nên thở một hơi sâu nữa không.

Thẩm Tư Nam thẳng tay nắm chặt giơ trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Nói chuyện không cần tạm dừng, nói một hơi cho xong đi xem nào? Cậu thấy mình hài hước lắm à?"

Phục vụ lùi về sau nửa bước, lại bắt đầu rối rắm: "Hình như là nói có một đại ca tính khí cực kì tệ chê nhóm đầu tiên ồn ào, chê nhóm thứ hai người nặng mùi, toàn bộ đều bị đuổi ra. Trước khi đi còn có một người đàn ông rất nhiều lời, mắng người kia tính tình tệ hại, nói: Cũng chẳng phải gọi cho cậu, cậu ngại đông ngại tây cái gì, không được tự ti! Nói ra anh em sẽ không chê cười cậu đâu." - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Lần này lại một hơi nói hết thật.

Hạ Chí: "..."

Thẩm Tư Nam: "..."

Phục vụ nói xong liền lủi đi như tháo chạy.

Hai người đều đoán được đại ca tính khí không tốt kia là Đường Hạo, kẻ nói nhiều là Tần Dương.

Thẩm Tư Nam nhíu mày phân vân một chốc, sau đó cắn răng nói: "Em yêu à, nếu anh ta không được... Thì dù có đẹp trai đến đâu cũng không được."

Hạ Chí hoàn toàn mất hồn, tự thì thào: "Anh ấy không thích ồn ào, không thích mùi nước hoa..."

Thẩm Tư Nam nhéo tai cô: "Đây là trọng điểm hả? Hả?"

Đồ không biết phấn đấu.

Hạ Chí xoa xoa lỗ tai: "Không được thì không được vậy..."

Cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Thẩm Tư Nam hiểu tính hoạt bát của Hạ Chí như lòng bàn tay, từ nhỏ đã yêu thích cái đẹp, không có xíu sức chống cự nào với tất cả cái đẹp trên đời, tất cả mọi thứ, có thể phá bỏ, có thể cũ nát, có thể rẻ mạt... Thậm chí có thể không có, nhưng tuyệt đối không được xấu.

Đến cục tẩy cũng muốn lấy cái đẹp thật đẹp.

Thẩm Tư Nam thử khuyên bảo cô: "Cậu còn nhỏ, không hiểu đâu, chuyện kiểu này không được, lực sát thương quá lớn. Riêng đàn ông không thể tệ được."

Vấn đề được hay không được này, hai người tranh luận mất trọn hai mươi phút đồng hồ.

Kết quả là hai người đứng trong quán bar nhạc nhẽo long trời lở đất, gân cổ cãi nhau om sòm.

Cuối cùng cổ họng đều khàn đặc.

Thẩm Tư Nam vừa về La An đã trực tiếp vào khách sạn ở, chưa hề liên hệ với người trong nhà, mới rong chơi được phân nửa đã bị xách cổ về, Thẩm Tư Nam chỉ kịp dặn dò phục vụ: "Theo cho sát vào, cậu ấy mà bị ăn hiếp ở địa bàn của tôi thì mấy người cút về nhà luôn!" Trông y hệt tổng tài bá đạo, nhưng cũng chỉ là hoang tưởng tuổi dậy thì thôi.

Sau đó liền bị cậu cô túm lỗ tai kéo đi.

Hạ Chí ngồi đợi một mình trong chốc lát, giữ vững nguyên tắc không lãng phí, nuốt sạch rượu trong ly.

Vừa nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.

Hạ Chí quyết định về nhà, về muộn lại để bà lo lắng.

Nào ngờ đứng dậy quá đột ngột, lĩnh nguyên một trận đầu váng mắt hoa.

Đồ vừa uống là thứ gì cô cũng không biết, Thẩm Tư Nam đưa cho cô, tác dụng chậm quá mạnh mẽ, cô đứng có chút không vững.

Hạ Chí cứ vậy lắc lư đu đưa lết khỏi quán bar!

Ở phía xa xa Tần Dương chợt thấy, một cô gái nhỏ lắc lư ra khỏi quán bar, cực kì dễ xảy ra tai nạn.

Bọn họ đương nhiên không biết, ở trong này cô được an toàn đến mức nào, đại khái có hơn mười con mắt vẫn đang nhìn chằm chằm! Chỉ biết ở nơi đây, một cô gái trẻ độc thân uống rượu chính là con mồi thơm ngon béo bở.

Tần Dương đợi một lát, vẫn không thấy Đường Hạo có động tĩnh gì.

Đường Hạo cũng nhìn lại, nghĩ thầm cháu trai này thật trầm tĩnh.

Hai người nhìn chằm chằm nhau quá vài giây, Tần Dương mới không nhịn nổi: "Không qua hả?"

"Liên quan gì đến tôi?" Đường Hạo cười lạnh.

Tần Dương "ôi" một tiếng: "Ra vẻ, đồ ra vẻ! Hôm nay tôi giữ mặt mũi không nói, lúc gọi mấy em gái vào ca hát cậu còn cao thượng lắm cơ mà! Tưởng lúc cậu dẫn người về phòng tôi không thấy à."

"Đấy là chuyện của cậu, bớt đổ lên đầu tôi đi." Đường Hạo một vẻ mất kiên nhẫn.

Tần Dương "đụ má" một tiếng, ngẫm nghĩ cẩn thận rất lâu: "Bạn nhỏ hôm nay đến khách sạn kia, không phải cậu mang về à?"

Đường Hạo cau mày: "Đương nhiên không phải."

Tần Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thực sự là vào nhầm phòng? Khéo vậy sao?"

Đường Hạo nhướng mày.

Tần Dương chợt bật cười: "Quả nhiên ông đây rất có duyên với cô ấy."

Đường Hạo trợn mắt.

Dừng bút!

Từ chỗ này tới phố Đồng Thủy, khoảng cách trên bản đồ là 2.4 km, đi bộ trên đường nhỏ mất ba mươi phút.

Đây là con đường tới trường quen thuộc trước đây, lúc ấy Hạ Chí học ở trường trung học số mười bảy, Thẩm Tư Nam học ở trường bên cạnh. Khi đó Hạ Chí còn chưa ở phố Đồng Thủy, vẫn còn ở nhà cũ, loại nhà ba cửa vào ba cửa ra, tân trang biết bao nhiêu lần, nhà chính lại không hề nhúc nhích, bao trùm một vẻ cũ kỹ ngột ngạt, nhưng Hạ Chí rất thích nơi đó, cô cứ an vị ở sân nhà bên cạnh sáng tác vẽ vời, khoảng trời vuông vức, màn mưa ngay ngắn, tiếng nước tí tách trên mái nhà, tất cả linh cảm hội họa của cô đều nảy nở từ nơi này.

Vì vậy sau khi không thể ở nhà cũ nữa, bà cô quyết định dọn sang số 58 phố Đồng Thủy, cũng là một tứ hợp viện* mô phỏng kiểu cũ.

*Tứ hợp viện là một hình thức kiến trúc chủ đạo của người Trung, có “Chính phòng” (Bắc phòng), Nam phòng, Đông phòng và Tây phòng (Sương phòng), 4 căn phòng bao quanh bốn hướng, tạo nên một chữ hình chữ “khẩu”(口), ở giữa là một đình viện trung tâm.

Bước khỏi cổng lớn của News, Hạ Chí bị một cơn gió thổi cho tỉnh cả người, nhét tai nghe đung đưa về nhà.

Vừa đi vừa suy nghĩ về cốt truyện truyện tranh của mình.

Đi hết nửa đường lại chợt nhớ, không thấy balo của mình đâu nữa.

Đầu óc cô trì trệ, mất hồi lâu suy nghĩ mới nhớ ra đã bỏ quên ở khách sạn, lại đúng lúc tạt qua cổng Tư Thụy.

Vì vậy mơ mơ màng màng rẽ vào.

Miệng cô còn lầm bầm: Bên tay phải từ thang máy đi ra.

Vừa bước vào, nghe thấy tiếng "hoan nghênh ghé thăm", mới đột nhiên ý thức được: À, Thẩm Tư Nam đổi khách sạn rồi.

Cô lại tiện thể nhớ tới vụ lúng túng hồi chiều, bất ngờ xoay người trở về

Sau đó va phải bả vai một người, bị đụng phải quá mạnh thành ra đau mũi, xoang mũi lại nổi cơn xót, hai hàng nước mắt sinh lí liền giàn giụa chảy.

Cô bưng mũi, vẻ mặt đầy đau đớn.

Đường Hạo nhắm mắt rồi lại mở ra, lông mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con muỗi: "Lần thứ ba, em gái nhỏ."

Cuối cùng Hạ Chí cũng tỉnh lại, giọng khàn khàn ân hận: "Xin, xin lỗi!" Quỷ quái, trong có vài ngày mà đâm phải anh đến ba lần, ngay cả cô cũng thấy khó tin.

Đường Hạo nghe thấy giọng cô khàn khàn xen lẫn mơ màng, nghĩ thầm đây hẳn là uống đến sưng lưỡi lên rồi mà còn dám lắc lư khắp chốn một mình?

"Mau về nhà đi!" Đường Hạo nhắc nhở cô: "Đừng lắc lư."

Hạ Chí nghe được ý quan tâm của anh, cong mắt cười cười.

Gật đầu thật mạnh, khua tay tạm biệt, sau đó xoay người.

Đường Hạo túm cô kéo về, tránh cho cô một cú tông đầu vào cửa, ghét bỏ nói: "Cô còn có thể sống sót trở về không đấy?"

Hạ Chí đã tỉnh rượu rồi, nhưng nhiệt độ trên mặt cũng chẳng giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm, cả đầu suýt thì bốc khí nóng.

"A, cảm ơn, cảm ơn nhiều!" Hạ Chí đứng lại vững vàng, cung kính cúi đầu: "Tôi sẽ cố gắng sống sót trở về."

Đường Hạo: "..."

Còn hiếm khi hài hước quá nhỉ...

Hạ Chí cúi đầu hai cái: "Tạm biệt!"

Nói xong liền nghiêng người kéo cửa, lách mình chạy trốn.

Đường Hạo lưỡng lự rồi lại theo cô ra khỏi cửa, nhìn cô một mạch về đến nhà mới xoay người trở về.

Vừa đi vừa tự mắng: Mình có bệnh!

Suy nghĩ của tác giả: Hạ Chí: Anh à, anh không biết chứ, trong phạm vi mười dặm, côn đồ cứ thấy tôi là đi đường vòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp