Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 89: Trống tam canh(Bốn)


1 năm

trướctiếp

Tục hoạ nói, Diêm Vương khiến ai chết ở canh ba, không giữ tới canh năm.

Vào thời cổ đại, có một ngành công nghiệp, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm mới làm việc. Chủ yếu là lúc canh ba nửa đêm, đi ngoài đường, đánh trống khua chiêng, hô to "Cẩn thận cửi lửa, đề phòng trộm cướp", những người như vậy được gọi là "người rao canh" hoặc "người canh ba".

Thời xa xưa, có lời đồn rằng, người canh ba không chỉ là chiếc micro di động nhắc nhở mọi người đề phòng củi lửa, mà còn là người trung gian âm dương lưu lạc nhân gian.

Tiếng khua chiêng múa trống vừa kêu vang, cái mạng nhỏ chắc chắn không còn tới canh năm.

Khi mới bắt đầu làm nghề này, người dân chỉ coi nó như một công việc lặt vặt đơn giản, nhưng về sau, có người nghĩ đến liên tưởng tới mấy chuyện tang sự với những tiếng rao hàng đêm.

Làm người canh ba là phải đánh chiêng vào đêm hôm đó, ngày hôm sau sẽ không có gì xảy ra như thường lệ. Nhưng nếu người canh ba đánh trống da bò trong đêm, rất nhiều ngày sau, chắc chắn sẽ có người than khóc.

Về sau có người cảm thấy người rao canh không tốt lành, tụ tập một đám người đi tìm, bảo bọn họ đừng đánh trống da bò, nghe mà hoảng lòng.

Nhưng khi đi đến nơi mà quan phủ nói, mới phát hiện cả thôn nhỏ vắng lặng, gõ cửa mở ra nhìn, thì thấy người trong thôn đều nằm lên mặt trống da bò để ngủ, bọn họ thấy cảnh trước mắt kỳ lạ, bèn định rời đi.

Nhưng trong thôn đột nhiên xuất hiện một người thanh niên, sau khi người thanh niên đó nghe được lý do họ tới, nói với họ:

"Trống tam canh được chia thành trống dương và trống âm. Chiêng là dương, trống eo là âm. Trống âm rất hiếm, một khi xuất hiện nhất định sẽ giải trừ tai họa."

Nghe được những lời này trong lòng mọi người đều dậy sóng, trong lòng tràn ngập sóng to gió lớn. Bởi vì lúc đó họ hiểu, khi tiếng trống da bò vang lên, mấy người mất vào hôm sau đều là ác bá cường hào ...

Nghe câu chuyện của Chu Nguyên, Thẩm Duệ rất kinh ngạc, hỏi:

"Trên tay của nạn nhân đoe thứ này, có nghĩa là cô ấy đã làm điều gì đó xấu?"

Chu Nguyên liếc nhìn anh, nói thì thầm: "Thật ra trống âm cũng có rất nhiều loại, giống như mười tám tầng tội ác dưới địa ngục, trống tam canh cũng có năm loại trống dâm, tham, độc, cược, bạo, mà cái trước mặt chúng ta, là trống âm biểu hiện cho “dâm”."

Trên thân chiếc trống nhỏ có hình đầu trâu mặt ngựa, trên tay chúng cầm một chiếc lồng, trong lồng có hai vật giống như cây gậy.

Khi lấy từ Dương Châu, Thẩm Duệ từng thấy, nhưng không biết rõ nó là gì, anh chỉ coi như một tác phẩm điêu khắc trừu tượng.

Nhưng Chu Nguyên lắc đầu nói với anh: "Hai cây gậy đó được cố định bằng một thứ lõm vào, thật ra những cái này tượng trưng cho bộ phận sinh dục của phụ nữ. Còn cái lồng, chính là dùng để giam giữ phụ nữ. Thời cổ đại, nếu không trong trắng, sẽ bị cho vào lồng thả xuống sông.”

“…Ý em là, đầu trâu mặt ngựa đang kéo một người phụ nữ không chung thủy đi?” Thẩm Duệ cau mày.

Chu Nguyên gật đầu.

Nghĩ đến lời khai của Tần Phong trong phòng thẩm vấn, anh nói nạn nhân Dương Tuyết đã mang thai rồi, nhưng trước tới giờ anh chưa từng động vào cô ấy, có thể suy đoán, đời tư của người phụ nữ này có chút hỗn loạn, đã mang thai còn chuẩn bị tìm Tần Phong làm người đổ vỏ.

Xét từ mối quan hệ này, đứa trẻ do nạn mang thai nên không thể nhìn thấy ánh sáng, tức là một mối quan hệ “bất hợp pháp”.

Tình huống như thế có mấy loại, đời tư hỗn loạn, thường đi chơi trong hộp đêm, vì vậy không thể tìm ra bố ruột của đứa trẻ là ai. Sau đó là quan hệ không chính đáng với một số người, chẳng hạn như làm tiểu tam tình nhân người ta...

"Tôi đã yêu cầu Từ Hiểu Đông điều tra lai lịch của nạn nhân và từng tiếp xúc với ai, có lẽ sẽ có manh mối." Chu Nguyên nói: “Tôi cần tới nhìn hiện trường, căn cứ theo lời khai của hai nhân chứng từng gặp nạn nhân tối qua, địa điểm cuối cùng mà nạn nhân xuất hiện trước khi chết là con hẻm cạnh quán bar, cách con kênh nơi tìm thấy thi thể gần ai mươi cây số. ”

Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, đôi khi chỉ cần một câu nói đã có thể hiểu ý nghĩa trong câu. Thẩm Duệ giật lấy điện thoại gọi cho Ngụy Nhung, bảo cô ấy đi điều tra camera giám sát xung quanh quán bar.

Thẩm Duệ đặt điện thoại xuống, tự mình mở điện thoại, cắm USB, tìm dữ liệu video, sau đó quay màn hình lại đối mặt với Chu Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc nói: " Địa điểm vứt xác là một con kênh bên ngoài một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, đã bị bỏ trống vài năm. Xung quanh hầu như không có tòa nhà dân cư nào, chỉ có một trạm rác. Hung thụ chọn nơi này để vứt xác, có lẽ là chọn đúng nơi không có người, chỉ là không ngờ tới đó có người vô gia cư ở." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Căn cứ theo nguyên lý lựa chọn ném xác quanh “vườn không”, phân tích của Thẩm Duệ không thành vấn đề.

Nhưng Chu Nguyên không đồng ý, cậu cho rằng hung thủ bất luận từ địa điểm hay là vòng tay trống tam canh nạn nhân đeo trên người, đều do hung thủ cố ý cho mọi người phát hiện. Cậu nói: "Không phải, nếu không muốn mọi người phát hiện, hung thủ có nhiều nơi để lựa chọn hơn và phương tiện hơn. Phanh thây, hoả táng và chôn cất đều khó tìm hơn là đặt trực tiếp xuống kênh, hơn nữa không xa quán bar có một khu rừng, thích hợp lựa chọn hơn. Nhưng hung thủ lại nhất quyết chọn con kênh bên ngoài nhà máy bỏ hoang cách đó hai mươi cây số, nhất định phải có lý do của người đó.”

Lựa chọn ném cái xác ở khoảng cách xa hơn một chút, ngoài việc không muốn mọi người phát hiện ra ngay lập tức, hung thủ rất có khả năng là người quen thuộc với nơi này.

Mà việc người đó chọn con kênh, thay vì nhà máy bỏ hoang, có thể biết rằng, bên trong có người vô gia cư đang sống.

Chu Nguyên đã thẩm vấn người đàn ông vô gia cư, biết được rằng ông ta mới đến thành phố Thanh Châu một tuần trước, định cư tạm thời trong một nhà máy bỏ hoang, bởi vì gần đó có một trạm thu rác, có thể đến trạm thu rác để tìm một số rác bán được, sau đó đến trạm phế phẩm để đổi tiền ...

Nếu hung thủ biết về nơi này, từng tới đây, còn biết rằng có một người vô gia cư đang sống trong đó. Chuyện như thế sẽ phát triển lên một cấp độ khác, hung thủ hi vọng người vô gia cư có thể nhìn thấy xác, rồi báo cảnh sát ...

Hung thủ như thế là đang cố tình khiêu khích cảnh sát, hoặc hung thủ muốn cảnh sát đến hiện trường.

“Các anh em tới hiện trường, có còn phát hiện cái gì không?” Chu Nguyên hỏi.

Thẩm Duệ và Chu Nguyên không đến hiện trường, khi nhận được báo cáo, cục thành phố đã cử bác sĩ pháp y Dương và những người anh em khác qua, sau khi khảo sát hiện trường, họ đưa thi thể về cục. Lúc này sau khi nghe Chu Nguyên phân tích, đồng tử Thẩm Duệ co rụt lại, nhìn về phía Chu Nguyên:

"Hiện trường có lẽ vẫn còn những thứ khác?"

Chu Nguyên gật đầu.

Thẩm Duệ đứng dậy, không nói một lời cầm điện thoại bấm số, trong lúc chờ kết nối cuộc gọi, anh vỗ vai Chu Nguyên, nói:

"Đi, chúng ta đến hiện trường xem."

Ở ngoại ô thành phố Thanh Châu, bên ngoài một xưởng giày bỏ hoang.

Con kênh nơi phát hiện thi thể thực sự được lát bằng đá phiến ở trên, trường hợp bình thường ít ai nhìn vào con kênh n dưới chân họ.

Nhưng không biết là ngẫu nhiên hay cố ý, nơi phát hiện thi thể được khoanh tròn, không thấy phiến đá bên trên đâu.

“Khi ông tìm thấy thi thể, phiến đá trên đó đã biến mất chưa?” Thẩm Duệ gọi cả người đàn ông vô gia cư đến hiện trường.

Vì lo lắng không tìm được người vô gia cư sẽ ảnh hưởng đến việc giải quyết vụ án, cục thành phố đã bố trí người vô gia cư đến ở trong phòng khách trong cục, khi Thẩm Duệ bọn họ tới, còn gọi cả anh em vô gia cư của mình tới đi.

Người vô gia cư vẫn còn sợ hãi về cảnh tượng buổi sáng, khi thấy con kênh nơi xác chết đã từng nằm, ông ta sợ hãi co rụt người lại sau lưng Thẩm Duệ, nói: “Có…có lẽ đã không còn từ sớm. Lúc sáng tôi ra đi tiểu phát hiện thi thể, bên trên không có đá phủ."

Thẩm Duệ gật đầu, quay đầu nhìn Chu Nguyên.

Sau khi đến nhà máy, Chu Nguyên không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm xung quanh.

Thẩm Duệ đi tới bên cạnh cậu đưa mắt nhìn theo dãy bồn hoa để trồng hoa bên cạnh nhà máy bỏ hoang, lúc này trên bồn hoa có mấy cây bách lùn vàng sẫm và một số bông hoa mọc lên. Thẩm Duệ vón còn đang suy nghĩ Chu Nguyên vì sao lại nhìn chằm chằm chỗ đó, đột nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, nói thì thầm: “Nơi này đã bị bỏ hoang năm năm."

“Ừm.” Chu Nguyên trả lời: “Hoa trong bồn hoa lẽ ra nên héo khô mới đúng.”

Những người anh em khác có chút bối rối khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Thẩm Duệ, đang định hỏi họ là có ý gì. Thẩm Duệ đã gọi các anh em đi tới bồn hoa, anh nói: "Phiền mọi người giúp tôi đào bồn hoa lên."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp