Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 88: Trống canh ba (3)


1 năm

trướctiếp

Phòng pháp y giải phẫu ở tầng hầm cục cảnh sát Thanh Châu, Thẩm Duệ đứng ở ngoài phòng giải phẫu nhìn Dương Châu đang kiểm tra thi thể qua cửa sổ thủy tinh trong suốt.

Sau một lúc lâu, Dương Châu kết thúc giai đoạn khâu lại mà giao cho đồ đệ của mình, anh rửa tay rồi đi ra ngoài.

"Thời gian tử vong khoảng ba giờ đêm hôm qua, vì nạn nhân bị siết cổ từ phía sau nên nạn nhân chết vì ngạt thở. Kiểm tra máu của người chết tôi thấy nó chứa nồng độ cồn hàm lượng cao, hẳn là sau khi say rượu bị ghìm chết. Đồng thời từ vết hằn người trên cổ chết thì theo min mang lấy dây chuyền siết chết, nhưng bởi vì tác dụng của cồn cho nên từ trên người không thấy dấu vết giãy dụa khác."

Dương Châu nâng cằm, nhìn thi thể đang nằm giường người chết qua của sổ thủy tinh rồi nhíu mày nói:

"Điều làm cho lòng người lạnh ngắt nhất chính là, sau khi hung thủ giết người chết còn dùng dao cắt móng tay phá hư âm đạo của người chết."

Nghe lời Dương Châu nói khiến Thẩm Duệ luôn có khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào mở to mắt, hơi kinh ngạc nhìn về phía cỗ thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu kia.

Bản án về việc phá bộ phận sinh dục nữ khá nghiêm trọng thì trước kia Thẩm Duệ cũng đã gặp, có hai loại khả năng, một là phụ nữ báo thù, loại báo thù này đều bí mật mang theo ám chỉ tình sát.

Trước kia trong cục cũng nhận bản án là một phần bộ ngực của người chết bị cắt mang đi. Cuối cùng khi tìm ra hung thủ, dựa theo lời khai phạm nhân thì người chết khi còn sống là một cái tình nhân châm ngòi tình cảm của phạm nhân và chồng cô ta. Dẫn đến chuyện chồng cô ta luôn cãi nhau muốn ly hôn với cô ta, lý do là ngực của cô ta không dễ nhìn.

Loại này chuyện bất thường này khiến sự oán hận phạm nhân kéo dài càng ngày càng nhiều, rốt cục sau một lần tình nhân gửi cho cô ta video mà mình và chồng cô ta ân ái thì cô ta triệt để bùng cháy.

Phạm nhân bắt đầu theo dõi tình nhân, cuối cùng cô ta giết chết nạn nhân chôn ở trong ruộng.

Một loại phạm tội khác là một vài người có đam mê thu gom đến nghiện, loại người này, phần lớn đều vì từ nhỏ đều bị người phụ nữ trong nhà ngược đãi và bắt nạt dẫn đến khi lớn lên có tâm lý coi phụ nữ là kẻ thù và ghét cay ghét đắng.

Nếu như sinh ra trong gia đình không được chăm sóc đến nơi đến chốn thì tâm lý của loại người này sẽ theo tuổi tác càng lớn, càng u ám và càng ngột ngạt. Một khi xuất hiện cành cây đè chết lạc đà rơm thì loại người này sẽ hận không thể nhanh chóng giết sinh vật được gọi là “Phụ nữ” từng ngược đãi mình.

Mà căn cứ theo điều tra, trong tâm trí của loại người này sẽ còn phân hoá ra một nhân cách biến thái khác. Nhân cách biến thái sẽ có xu hướng chinh phục "Phụ nữ" từng đánh mình và nhục mạ mình, phá hoại bọn họ, sau đó cấp tiến, bọn họ cho rằng nên hành hạ sinh vật giống cái này đến chết, sau đó thu thập những người "Phụ nữ" làm vật phẩm, làm quà thắng lợi để nhìn xem mọi lúc.

Cho dù là loại tình huống đó thì Thẩm Duệ không hy vọng nó xuất hiện.

Bỗng nhiên Dương Châu nghĩ đến một việc, anh ta đi vào phòng giải phẫu cầm một cái túi nhựa ra đưa cho Thẩm Duệ: - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

"Đây là vật duy nhất ở trên người người chết."

Thẩm Duệ nhận đồ thì phát hiện ở trong túi chứng cứ thì có một cái vòng tay, vòng tay được bện bằng dây thừng màu đỏ, mặt trước có hình trống tinh xảo rủ xuống như ngón cái đang nằm. Nhưng mà loại trống này nhìn kỹ thì phát hiện có hơi kì lạ, trên thân trống được tạo bằng gỗ đỏ, phía trên lại khắc đầu trâu mặt ngựa tỉ mỉ...

"Khi phát hiện người chết thời điểm, ngoại trừ dây xích trên tay này thì không tìm thấy vật khác trên người nạn nhân, tôi cảm thấy đây là manh mối hung thủ cố ý giữ lại cho các cậu." Dương Châu trầm giọng nói: "A Duệ, hung thủ đàn khiêu chiến các cậu."

Thẩm Duệ không nói chuyện, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vòng tay đó.

Một lát sau, bỗng nhiên anh mở miệng nói: "Lão Dương, chúng tôi đã biết tên của người phụ nữ mặc sườn xám đỏ lần trước."

Dương Châu hơi sửng sốt, anh ta phản ứng kịp hỏi: "Tên là gì?"

Thân là pháp y, Dương Châu cho rằng mỗi một bộ thi thể đều là một cái "Bản đồ", mà hướng đi của chân tướng được liền viết trên bản đồ này, chỉ có bổ sung hết thông tin trên bản đồ tin tức mới có thể đạt được mục đích.

Tên đã bao gồm con người khi còn sống, nó biết nói chuyện.

Dừng một chút, Thẩm Duệ nói: "Bạch Vân."

Dương Châu lắc đầu biểu thị sẽ cho ghi tên cho thi thể, anh ta thấy không có chuyện gì khác cần bàn giao nữa nên quay người về văn phòng chuẩn bị ghi chép báo cáo về việc kiểm tra thi thể. Nhưng vừa ngồi xuống, anh ta mở máy vi tính trên bàn thì thấy một dãy tên thì như gặp sét đánh.

Anh ta lập tức bắn lên xông ra văn phòng, vừa mới gặp Thẩm Duệ đi lên bậc thang chuẩn bị ra khỏi tầng hầm thì kêu anh lại, anh ta nói:

"Cái tên Bạch Vân này tôi đã nghe thấy! Bà ấy phải chết mới đúng..."

Mà trong phòng thẩm vấn trên phòng giải phẫu một tầng, bầu không khí như ngưng sương làm tan, so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn mấy phần.

Hứa Tiếu Ca nhìn Tần Phong ngồi đối diện mình thì có chút kinh ngạc.

Cậu biết người trước mặt, cũng đã gặp mấy lần, biết anh là bạn của đội trưởng Chu, chính vì dạng như vậy nên cậu phát hiện bầu không khí có hơi xấu hổ.

Cậu lặng lẽ dời mắt nhìn Chu Nguyên ngồi bên hông, muốn nhìn vẻ mặt của Chu Nguyên có đang lo lắng hay không, nhưng cậu đoán sai.

Chu Nguyên dựa vào ghế tựa, nhàn nhạt hỏi:

"Ở chung bao lâu?"

Tần Phong khi bình thường có thói quen vui đùa ầm ĩ nay cũng đổi sang trạng thái bình thường, ưỡn cao lưng nói:

"Quen biết nửa năm, ở chung một tháng nhưng bốn ngày trước chia tay."

Chu Nguyên rủ mắt, một hồi lâu mới nâng mắt lên, lông mi cậu run rẩy, giọng nói cậu vẫn khàn như cũ: "Hôm qua đi qua quán bar?"

Tần Phong gật đầu, nói ra hành trình điều tra hôm qua: "Đặt chuyển phát nhanh khoảng 7 giờ rưỡi, tớ về nhà tắm rửa, bạn tớ điện cho tớ, đại khái là chín giờ đến quán bar. Cửa quán bar có camera giám sát có thể làm chứng cho tớ. Sau đó chín giờ rưỡi tớ rời khỏi, Lưu Linh và quản chế quầy rượu cũng có thể chứng minh cho tớ."

Quen biết Chu Nguyên đã lâu, Tần Phong cũng biết thói quen của cậu nên vì không để cậu bị phiền thì anh cực kỳ phối hợp.

"Vì sao tới quán bar?" Chu Nguyên lại hỏi.

Tần Phong nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: "Lưu Linh gọi điện thoại cho tớ, nói Dương Tuyết khóc rống muốn gặp tớ nên cầu xin tớ đi."

Chu Nguyên nhíu mày: "Nguyên nhân?"

"Dương Tuyết không muốn chia tay, mà tớ kéo số điện thoại của em ấy vào danh sách đen, cho nên chỉ có thể thông qua người trung gian mà chúng tớ biết là Lưu Linh tới tìm tớ. Lúc tớ đi đến thì Dương Tuyết đã uống rất nhiều rượu, tớ và em ấy nói không thể ở cùng nhau, lúc đầu tớ muốn đưa em ấy về nhà nhưng cô ấy từ chối." Tần Phong cau mày nhớ tình huống ngày đó: "Lúc ấy em ấy hành động theo cảm tính, muốn tự về nhà, tự đi vào trong ngõ nhỏ."

Nói đến đây, Tần Phong ngừng lại, anh rủ mắt nói: "Là tớ hại em ấy."

Nếu như ngày hôm đó anh khăng khăng muốn đưa cô ấy trở về thì sẽ không xảy ra chuyện này: "Cảnh sát Chu, vì sao em ấy chết?"

Đối thoại của hai người này, nếu như không phải Hứa Tiếu Ca biết bọn họ, sợ là cậu cho rằng đây là cuộc thẩm vấn vấn đáp xa lạ.

"Tử vong do ngạt thở." Chu Nguyên lại hỏi: "Cậu và người chết Dương Tuyết đã từng có quan hệ người yêu, cậu hiểu rõ cô ấy không?"

Theo quen biết của cậu với Tần Phong, thì người này rất ít nói sẽ mang phụ nữ cho cậu nhìn, một khi anh nói câu này, sợ là muốn làm thật.

Trước đó vài ngày Tần Phong còn nói với cậu chờ sau khi ổn định liền dẫn tới trước mặt hắn, Chu Nguyên cảm thấy Tần Phong để ý người phụ nữ này.

"Biét, nhưng hiểu rằng không nên xâm nhập quá xâu." Tần Phong do dự rồi nói: "Em ấy không muốn tớ hiểu rõ em ấy. Tớ phát hiện tớ không hiểu rõ em ấy mà em ấy có rất nhiều chuyện gạt tớ, bao gồm lần mang thai gần đây của em ấy. Nhưng khi tớ ở với em ấy thì chưa từng chạm em ấy..."

Lưu Linh khẩn trương nhìn Chu Nguyên và Hứa Tiếu Ca, sợ nói sai điều gì.

"Tôi và Dương Tuyết là đồng hương, trước kia từng làm chung trong một nhà máy. Nhưng mà sau khi nhận chức, chúng tôi có hai năm không liên lạc, cho đến nửa năm trước tôi đưa bưu kiện cho cô ấy thì mới lại liên lạc."

Căn cứ vào tài liệu điều tra, hiện tại Lưu Linh và Tần Phong là đồng nghiệp, nhưng mà hiện tại cô ấy đang làm văn phòng, không giống Tần Phong làm chuyển phát nhanh chạy khắp nơi trong gió táp mưa sa. Mà Tần Phong biết Dương Tuyết là nhờ Lưu Linh, nguyên nhân là nửa năm trước trong sinh nhật Lưu Linh, cô ấy dẫn những người bạn là Dương Tuyết và Tần Phong kêu tới cùng nhau ăn cơm, vì vậy tạo cơ hội cho hai người quen nhau.

"Cảnh sát, tôi thật sự không biết rõ chuyện của Dương Tuyết. Hai năm nay cô ấy rất có tiền, đều mặc quần áo hàng hiệu và túi da, mỗi lần tôi hỏi cô ấy cách kiếm tiền thì cô ấy đều nói là mở quán cà phê kiếm được tiền, không muốn tiếp tục nói chuyện nên tôi không hỏi nữa."

"Quán cà phê?" Chu Nguyên hỏi: "Quán cà phê tên gì?"

Lưu Linh tỏ vẻ mình từng tới chỗ đó hai lần, nói là nơi nhìn rất cao, cô ấy nói:

"Cảnh sát, trước kia khi mới quen Dương Tuyết, cô ấy còn nghèo hơn tôi, nghe nói tình hình gia đình cũng không tốt."

Nói cách khác số tiền này tới nhanh như vậy, sợ rằng không đơn giản.

Hứa Tiếu Ca nhìn Lưu Linh rời khỏi, nghĩ thầm, có đôi khi bạn bè tâm giao cũng rất đáng sợ, bởi vì bạn không biết, ở phía sau nơi bạn không thấy được thì bạn của mình sẽ đâm mình một nhát như thế nào.

"Hứa Tiếu Ca, làm phiền cậu điều tra thông tin của quán cà phê có liên quan này."

Ra phòng thẩm vấn, Chu Nguyên trực tiếp tới cổng cục cảnh sát thành phố thì phát hiện Tần Phong đang ngồi xổm ở trụ đường cạnh cổng lớn cục cảnh sát thành phố hút thuốc.

Chu Nguyên đi tới, dùng chân đá đá anh.

Tần Phong bị dọa nhảy dựng, anh nảy lên khỏi mặt đất đến, phủi mông một cái, phát hiện tay mình còn cầm điếu thuốc, lập tức ném xuống mặt đất dùng chân dậm, nhưng lại thấy làm như vậy không đúng, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tàn thuốc lên cất trong túi, sau đó anh mới đứng thẳng lúng túng nhìn Chu Nguyên lộ ra nụ cười tạm được, anh ngập ngừng nói: "A Nguyên, cậu ra đây làm gì."

Chu Nguyên nhíu mày nhìn anh một hồi lâu: "Ban đêm tới chùa tớ ăn cơm."

"... Được." Tần Phong gãi đầu một cái, anh hơi do dự hỏi: "A Nguyên, Dương Tuyết chết như thế nào?"

Chu Nguyên nhìn anh không đáp lời.

Đi ra khỏi cục cảnh sát, anh lấy thân phận cá nhân tại tiếp xúc với cậu, trong hồ sơ tử còn chưa có kết luận nên cậu tạm thời không thể để lộ với người ngoài, huống chi hiện tại Tần Phong thành một trong những người bị hiềm nghi trong vụ án này.

Thấy Chu Nguyên không đáp lại, Tần Phong ngượng ngùng nở nụ cười. Anh biết mình siêu cương, thấy điện thoại Chu Nguyên vang chuông, anh cũng thức thời khoát khoát tay nói: "Cậu có chuyện gấp thì đi trước đi, tớ đang định chuẩn bị quay về đi làm, rất bao nhanh đưa chờ lấy ta đưa đâu."

Nói xong Tần Phong muốn đi.

"Chùa của tớ không có dồ ăn, lúc cậu tới thì tiện thể mua thêm vài món."

Bước chân Tần Phong lảo đảo, khóe miệng anh giật giật, tức giận nói: "Tớ còn chưa được phát tiền lương."

"... Chập nữa tớ chuyển tiền cho cậu."

Chu Nguyên quay người trở về cục, vừa nhận điện thoại thì thấy Thẩm Duệ đang từ văn phòng trinh sát đi ra giơ điện thoại nhìn xung quanh.

"Tôi ở trước mặt." Chu Nguyên nói với điện thoại.

Thẩm Duệ giương mắt nhìn về phía trước, đưa di động lên, nhanh chân đi tới chỗ Chu Nguyên, anh nói: "A Nguyên, đến phòng làm việc của anh, anh có đồ để em xem."

Trở lại văn phòng, Thẩm Duệ bảo Chu Nguyên ngồi xuống rồi thuận tay đóng cửa. Anh cầm đồ từ chỗ của Dương Châu ra.

Anh nói: "Trên người người chết không để lại cái gì, chỉ giữ dây xích này."

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vòng tay trong túi chứng cứ thì đôi mắt hơi co lại, cậu lấy găng tay nhựa plastic từ trong tay Thẩm Duệ đeo lên, lấy ra vòng trong túi chứng cứ, đặt ở trên tay quan sát.

Từ vẻ mặt của Chu Nguyên là nhíu mày quan sát vòng tay, Thẩm Duệ cảm thấy nhất định cậu đã phát hiện điều gì đó nên hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Chu Nguyên trải giấy đặt vòng tay ở trên bàn, chậm rãi lấy điện thoại ra chụp vòng tay rồi mới cất vòng tay, dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Duệ, cậu nói:

"Tôi đã từng thấy cái này, tên của nó là trống canh ba."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp