Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 85: Thi bất khiếu 23


1 năm

trướctiếp

Sự thay đổi đột ngột này khiến các cảnh sát đang nấp xung quanh chờ lệnh giật mình, phản xạ có điều kiện rút súng lao về phía trước.

Thẩm Duệ đang ở gần tòa nhà mục tiêu phản ứng ngay lập tức, anh vội vàng làm động tác chờ lệnh cho cấp dưới, thấp giọng nói, tốc độ rất nhanh nói với Ngụy Nhung đang đợi bên cạnh: "Tôi đi trước, tiếp theo cô hay đợi lệnh, đừng hoảng sợ."

Khi giọng nói rơi xuống, Thẩm Duệ định lao về phía trước, nhưng bàn tay của anh đã bị túm lấy nên ngừng lại.

Nhìn thấy Chu Nguyên cau mày nhìn mình, Thẩm Duệ nặng nề gật đầu với cậu, vỗ vỗ vai cậu, khóe miệng nhếch lên: “Yên tâm.”

Thẩm Duệ nhanh chóng chạy ra ngoài cửa phòng 805. Tai anh đang áp sát vào tấm cửa để nghe xem bên trong có chuyện gì xảy ra, nhưng anh phát hiện ra một điều kỳ lạ là căn phòng im ắng đến mức khiến người ta hoảng sợ, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng anh.

Là người lãnh đạo, Thẩm Duệ cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đảm bảo an toàn cho cấp dưới, trong lòng thầm đếm ba giây, bước hai bước dùng lực tông vào ván cửa. Tiếng va chạm lớn không chỉ làm thót tim các chiến sĩ cảnh sát tại hiện trường mà những người dân xung quanh đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên mở cửa ra thăm dò nhìn xung quanh, phát hiện cảnh sát cầm súng đang ngồi xổm quanh đó, hoảng hốt tới mức đóng cửa lại, sợ bị liên lụy.

Thấy Thẩm Duệ đột nhiên tông vào cửa, Ngụy Nhung lập tức ra mệnh lệnh chỉ huy các anh em tiến về phía trước, chiếm hai bên sườn trái phải của Thẩm Duệ để yểm trợ.

“Phanh” một tiếng vang lớn, ván cửa bị phá mở ra.

Bọn Ngụy Nhung thấy Thẩm Duệ vọt vào trong phòng, bọn họ chuẩn bị đi theo vọt vào, mới chạy được vài bước thì nhìn thấy Thẩm Duệ ngừng ở nửa đường đứng im không động đậy, nhấc đầu lên thì phát hiện Tiểu Bạch bị người ta bịt kín miệng bằng một cái khăn lông trắng, trừng lớn mắt nhìn bọn họ.

Phía sau Tiểu Bạch là một người đàn ông có đôi mắt và cách ăn mặc lịch sự, mang bộ dáng làm thầy kẻ khác.

Người đàn ông đẩy cặp kính mắt, không khỏi kinh ngạc nhìn những cảnh sát cầm súng trong phòng, anh ta đang cầm con dao phẫu thuật để trên cổ Tiểu Bạch, có chút không để ý nhìn Thẩm Duệ: "Phát hiện ra tôi khi nào?”

“Hôm nay.” Thẩm duệ híp nửa mắt không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dao phẫu thuật rất sắc bén, có thể dễ dàng cắt qua làn da người, huống chi là phần yếu ớt nhất trên cơ thể là cổ. Trương Hạc dường như cũng biết mình chạy không thoát, cũng không định hoảng loạn chạy trốn, anh ta đứng thẳng tắp, nhìn lướt qua Thẩm Duệ, thản nhiên hỏi: “Phát hiện như thế nào?”

“Vết thương trên thi thể rất chỉnh tề và chuyên nghiệp, giúp tôi thu nhỏ phạm vi chọn người.” Thẩm Duệ đáp lại nói.

Mặc dù thân hình Tiểu Bạch trông hơi yếu đuối mong manh nhưng hầu hết mọi cảnh sát thuộc Đội điều tra hình sự của Cục thành phố đều là những người được tuyển chọn gắt gao, tài năng với phẩm chất chuyên môn xuất sắc, cậu nhìn Thẩm Duệ, dùng ánh mắt ám chỉ Thẩm Duệ có thể hợp tác hành động với cậu bất cứ lúc nào.

Thẩm Duệ chớp chớp mắt ý bảo Tiểu Bạch không cần hành động thiếu suy nghĩ, thấp giọng nói với Trương Hạc: “Anh nhớ rõ Lưu Thải Hồng không?”

“Lưu Thải Hồng?” Trương Hạc híp mắt, sau cặp kính lộ ra ánh nhìn gian xảo, khóe môi giương lên, nhướng mày nói: “Con ngốc kia?”

Giọng điệu cợt nhả, mang theo sự châm chọc khiến người ta tức giận, lọt vào tai Thẩm Duệ, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh cha của Lưu Thải Hồng là Lưu Quân đang khóc lóc tìm con gái, trong lòng dấy lên một chút bất bình: "Ngốc sao? Tôi cảm thấy không ngốc, chúng tôi phải cảm ơn cô ấy vì đã cho chúng tôi manh mối.”

Ánh mắt Trương Hạc cố định ở trên người Thẩm Duệ, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Nhưng Tiểu Bạch có thể cảm thấy con dao phẫu thuật vừa ấn nhẹ trên cổ mình, không biết có phải là ảo giác của cậu không nhưng cậu có thể cảm nhận được chất lỏng ấm nóng đang chạy dọc từ cổ đi xuống.

“Sếp, anh mau nghĩ cách cứu tôi.” Tiểu Bạch thở sâu chớp chớp mắt nhìn Thẩm Duệ, dùng ánh mắt nhìn anh truyền tin, đưa mắt về phía sau Thẩm Duệ, một nhóm cảnh sát đi theo xông vào, cậu bỏ qua những bóng dáng cao lớn đó và dừng lại nhìn Ngụy Nhung ở ngoài cửa.

Tiểu Bạch nhướng mày, hai mắt đồng thời nhắm lại ba lần, truyền tin tức cho Ngụy Nhung, ý là: Sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, tôi phối hợp.

Ngụy Nhung nặng nề chớp hai mắt ý bảo đã biết.

Sếp giao quyền chỉ huy cho cô, cô đóng vai trò là cánh tay của chủ công và nhân viên chỉ huy, lúc này gặp nguy hiểm cần phải bình tĩnh.

Nhưng không gian phòng này không lớn, cảnh sát tùy tiện vọt vào sẽ bao vây không gian, nếu xảy ra xung đột bên trong, không gian nhỏ hẹp lại nhiều người sẽ rất dễ dàng dẫn đến ngộ thương.

Mà Trương Hạc tỏ vẻ rất hiểu biết, lúc này anh ta đang đứng ở hành lang nhỏ tiến vào phòng, hai bên trái phải đều là cửa phòng, nếu anh ta một kích không thành công thì có thể lập tức lôi kéo con tin trốn vào phòng, dễ dàng gây ra thương tổn lần hai.

Trong lòng Ngụy Nhung đang tính toán kế hoạch cứu viện tốt nhất và địa điểm bắn tối ưu.

Đúng lúc này, Chu Nguyên đang ở ngoài cửa bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Tiến vào từ ban công phòng của Hứa Tiếu Ca, có thể vào phòng bên trái hành lang nơi anh ta đang đứng, từ cửa sổ phòng bắn ra."

Hai ngôi nhà có bố cục giống nhau, Chu Nguyên lúc trước đến nhà Hứa Tiếu Ca có chú ý đến cách bài trí của cậu ấy, tình huống bên trong lúc này nếu Thẩm Duệ tùy tiện ra tay thì Tiểu Bạch sẽ dễ dàng xong đời.

Từ dáng đứng của Trương Hạc có thể thấy anh ta là người có tâm lý chịu được áp lực, nếu để một người như vậy vào những năm chiến tranh, anh ta hẳn là loại người giết người không chớp mắt.

Ngoài tay cầm dao phẫu thuật đang cầm chuôi dao quá sức thì tay kia của Trương Hạc cầm khăn che miệng Tiểu Bạch từ phía sau, đặt cơ thể mình và lưng Tiểu Bạch ở một khoảng cách rất gần, đây là một động tác rất cảnh giác và có dấu hiệu sử dụng Tiểu Bạch làm lá chắn.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng sự bình tĩnh của Trương Hạc thậm chí có thể khiến người ta nhìn thấy hình ảnh một quý ông, dưới mắt kính là một đôi mắt không gợn sóng, ẩn giấu một trận gió tanh mưa máu, sóng ngầm mãnh liệt ập tới trong phút chốc.

Ngụy Nhung lại nhìn lướt qua vị trí của Trương Hạc, như Chu Nguyên đã nói, hai căn phòng ở bên trái phải Trương Hạc đều là địa điểm bắn tỉa tốt nhất. Trong khi Thẩm Duệ đang thương lượng với Trương Hạc thì Ngụy Dung cúi đầu và vụt đến trước cửa nhà Hứa Tiếu Ca.

Nhà của Hứa Tiếu Ca ở lầu tám, Ngụy Nhung phải vượt qua một cái ban công mới có thể thuận lợi tiến vào nhà Trương Hạc.

“Chị Ngụy Nhung, chị…” Đứng ở trên ban công nhà mình, Hứa Tiếu Ca nhìn ra ngoài, có chút run bần bật.

Cậu hơi sợ hãi khi nghĩ rằng Ngụy Nhung sẽ leo lên ban công bên cạnh mà không có biện pháp bảo vệ, cậu không muốn Ngụy Nhung mạo hiểm, nhưng bây giờ cách tốt nhất để cứu Tiểu Bạch là đi qua ban công, tìm kiếm điểm bắn chuẩn, bắn tỉa.

Sau cùng, Chu Nguyên cho rằng Trương Hạc bắt cóc Tiểu Bạch thì xác suất lớn sẽ không cho cậu ta còn sống mà rời đi.

“Đừng lo lắng, tôi đi qua trước.” Thái độ khác thường, Ngụy Nhung cực kì nghiêm túc, cô ước lượng khoảng cách giữa hai ban công kế tiếp và vị trí chướng ngại vật có thể giẫm lên, vỗ vai Hứa Tiếu Ca: "Tôi đi đây."

Trương Hạc ở bên kia còn chưa phát hiện ra Ngụy Nhung đã rời đi, nhìn Thẩm duệ nói: “Nếu tôi thả cậu ta ra thì có thể thả tôi đi không?”

Trương Hạc cũng không phải trẻ con, anh ta đương nhiên biết đáp án của vấn đề này, nhưng anh ta chính là muốn nghe thử bọn họ nói như thế nào.

Quả nhiên, Thẩm Duệ lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc, những chuyện anh làm khiến anh không được đi. Anh buông con tin ra, chủ động tự thú, có lẽ còn có khả năng giảm án.”

“Giảm án?” Đôi mắt Trương Hạc nhíu lại, sát khí ẩn hiện trong nụ cười, siết tay lại, thân dao chói lọi của con dao phẫu thuật kéo một đường dài trên cổ Tiểu Bạch, gió lạnh thổi một hơi, trong phòng ngập tràn mùi máu tươi khiến lòng người lo lắng: “Ý là chết trễ hơn một ngày sao?”

Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cổ bỗng nhiên đau nhức, trứng lớn mắt, vốn dĩ còn có thể ra vẻ ổn định cảm xúc nhưng bởi vì một nhát dao không biết nặng nhẹ này mà sợ tới mức có chút hoảng loạn, cậu biết Trương Hạc là một kẻ điên, anh ta thật sự sẽ vì một lời nói không thích hợp mà cắt cổ cậu.

Thẩm Duệ nhìn cổ Tiểu Bạch chảy máu cũng có chút luống cuống, ngay khi anh đang sắp xếp những gì mình định nói tiếp theo, Chu Nguyên từ cửa bước vào, sau khi giơ tay tỏ vẻ không có tính công kích thì đứng ở phía sau Thẩm Duệ.

Chu Nguyên nói: “Anh thả con tin, tôi có thể đáp ứng anh, cho anh gặp mặt Trâu Thu Linh và con trai.”

Những lời này giống như một quả bom, khiến cho Trương Hạc như nước lặng trong hố sâu nổ tung thành từng vòng gợn sóng, anh ta kinh ngạc đưa mắt về phía Chu Nguyên, nhìn chằm chằm đánh giá cậu trong chốc lát rồi dường như nhận ra cậu, vẻ mặt trầm xuống hỏi: “Các người đừng nghĩ lừa gạt được tôi, các người không bắt được bọn họ.”

“Phải không?” Trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Duệ luôn cảm thấy Chu Nguyên mỗi lần đều giống như một Diêm Vương điều khiển địa ngục, dù quỷ quái kiêu ngạo như thế nào trong chiến trường địa ngục, cậu vẫn luôn có biện pháp khống chế hiện trường.

Anh ta nghe được Chu Nguyên nói: “Anh muốn nói Trâu Thu Linh lái xe ra khỏi thành phố hay là ngồi máy bay đi nước ngoài? Thật đáng tiếc, tất cả trạm kiểm soát đều có người của chúng tôi, muốn chạy rất khó. Hơn nữa…”

Cậu dừng một chút, dùng lời nói dịu dàng vẽ ra một viễn cảnh tương lai khiến Trương Hạc run rẩy không thôi, cậu nói: “Con trai của anh còn ở bệnh viện.”

“Các người đừng động vào con tôi…” Trương Hạc trừng lớn hai mắt, tuy khiếp sợ nhưng cũng không hoảng loạn, biết Tiểu Bạch chính là cọng rơm cuối cùng cứu mạng mình, dao phẫu thuật trong tay có thể dẫn anh ta tiến vào địa ngục, cũng có thể mang chính mình thoát khỏi địa ngục.

Tiền đặt cược của Chu Nguyên là đúng nhưng anh ta không nghĩ tới việc còn sống đi ra ngoài. Chỉ cần anh ta chết thì sẽ ôm tất cả mọi việc vào người, chừa một con đường sống cho Trâu Thu Linh và con trai nhưng anh ta cũng không muốn một mình lẻ loi rời đi như vậy.

Trương Hạc hai mắt vừa nhíu lại, tay dùng sức.

“Phanh”.

Một tiếng vang lớn vang lên ở trong phòng, tiếng súng này như là một liều thuốc trợ tim, lập tức tâm trạng “trừng phạt cái ác đề cao cái thiện” bị đè ép của những cảnh sát ở đây được bộc phát ra.

Thẩm Duệ nhanh tay lẹ mắt bổ nhào vào trên người Trương Hạc vừa bị Ngụy Nhung bắn một phát, cướp dao phẫu thuật trong tay anh ta rồi ném trên mặt đất rồi còng tay anh ta lại: “Muốn chết rất đơn giản, nhưng địa ngục chưa bao giờ thu loại người có gan làm mà không có can đảm đối mặt.”

Bả vai Trương Hạc trúng đạn lại bị còng tay, anh ta biết giờ phút này chính mình không có cách này xoay chuyển trời đất.

Trước khi bị cảnh sát áp giải đi, khi đi ngang qua người Chu Nguyên, Trương Hạc nói: “Tôi muốn gặp mẹ con bọn họ, cậu cho tôi gặp họ, tôi nói cho cậu một việc.”

Chu Nguyên rũ đầu, thờ ơ.

Dưới lầu khu nha Nhạc Phúc.

Chu Nguyên kéo Thẩm Duệ lại rồi nói với anh: “Chúng ta nên đi một chuyến đến bệnh viện.”

Thẩm Duệ nhìn cậu một cái, vẫy tay kêu Ngụy Nhung lại đây: “Cô mang Trương Hạc về cục, giam giữ riêng và nhìn chằm chằm cho tôi.”

Nói xong thì Thẩm Duệ cùng Chu Nguyên hộ tống Tiểu Bạch ra xe cứu thương đi bệnh viện.

May mắn thay, vết thương của Tiểu Bạch không sâu, nếu không thì thần y cũng sẽ không thể cứu cậu. Chỉ là cổ bị thương, cử động một chút cũng không thoải mái, dù bác sĩ đã điều trị cơ bản nhưng vẫn phải đến bệnh viện để sát trùng, khâu và tiêm phòng uốn ván.

Tiểu Bạch nằm trên cáng, mắt nhìn hai vị đại thần ngồi ở hai bên trái phải thì có chút không được tự nhiên, ngập ngừng nói: “Sếp, hai người…Hai người thật sự không cần phải đưa em đến bệnh viện, em nhận tấm lòng của hai người.”

Chu Nguyên im lặng không nói.

Thẩm Duệ quét mắt liếc Tiểu Bạch một cái, chuyển tầm mắt lên người Chu Nguyên một lần nữa, xem Tiểu Bạch như không khí. Anh nói: “A Nguyên, làm sao cậu biết Trương Hạc có con trai, hơn nữa Trâu Thu Linh còn đang ở cùng con ở bệnh viện?”

“Lúc các anh vọt vào, tôi ở ngoài cửa nhìn lướt qua tình huống bên trong, anh có phát hiện ra không, bàn ăn, góc giường và góc tường, những đồ vật góc cạnh này được bọc bằng một lớp bông mềm, chỗ bao lại đều thấp, điều này chứng tỏ gia đình Trương Hạc có một người thân hình rất thấp bé, họ lo lắng lúc di chuyển nó sẽ bị đụng vào, bởi vậy mới bọc lại các góc.”

Chu Nguyên nói ra chi tiết mà mình quan sát được: “Trong phòng khách nhà anh ta có xe đồ chơi, vì vậy, tôi mạnh dạn suy đoán rằng nhà anh ta có một đứa trẻ rất nhỏ, đánh giá về loại đồ chơi, đoán rằng là một cậu con trai.”

“Làm sao cậu biết Trâu Thu Linh cùng con của anh ta ở bệnh viện?” Thẩm Duệ nhướng mày hỏi.

Khóe môi Chu Nguyên giương lên, nói: “Đội trưởng Thẩm, xem đồ vật phải cẩn thân. Ở trên sô pha trong phòng khách có một quyển sổ khám bệnh và chứng minh thư của đứa trẻ. Tôi đoán, Trâu Thu Linh bỗng nhiên xin nghỉ không phải là do mẫn cảm quá mức với hành động của cảnh sát mà là bởi vì con trai bỗng nhiên bị bệnh, vội vã đưa con đi bệnh viện. Mà Trương Hạc xin nghỉ về nhà cũng là vì con trai bị bệnh cần phải đăng ký thông tin cá nhân, cho nên sau khi đi một chuyến đến bệnh viện thì lại gấp gáp trở về lấy chứng minh thư chuẩn bị lại đi bệnh viện.”

Thẩm Duệ kinh ngạc, tuy biết Chu Nguyên có năng lực ‘suy luận’ nhưng giờ phút này anh có một loại cảm xúc tự hào muốn ôm lấy cậu, đáng tiếc khóe mắt anh nhìn thấy Tiểu Bạch đang mở to mắt sùng bái nhìn Chu Nguyên.

Thẩm Duệ duỗi tay che mắt Tiểu Bạch: “Thằng nhóc thối, bị thương thì phải nghỉ ngơi cho tốt, nhìn lung tung cái gì.”

“Sếp, anh đừng che mắt tôi, tôi muốn nhìn thần tượng mới của mình nha.” Miệng Tiểu Bạch kêu quác quác nhưng cậu cũng không dám lăn lộn làm ra động tác quá mạnh, lo lắng làm hở miệng vết thương, chỉ có thể kích động hô: “Đội trưởng Chu, anh thật là trâu bò, từ hôm nay trở đi anh chính là thần tượng của Mao Tiểu Bạch!”

“Câm miệng đi.” Tay Thẩm Duệ dời từ mắt đến miệng cậu: “Đừng ầm ĩ tôi thưởng thức đội trưởng Chu nhà cậu.”

“...” Chu Nguyên không để ý đến kẻ dở hơi này.

Đi đến bệnh viện, Trâu Thu Linh quả nhiên là đưa con trai đi nằm viện. Giờ phút này cô ta còn chưa biết Trương Hạc đã bị bắt, ngồi ở bên giường bệnh nhìn con trai năm tuổi mà dỗ dành nhẹ nhàng.

Bởi vì là phòng bệnh riêng, lúc Trâu Thu Linh nghe được âm thanh có người gõ cửa tiến vào thì tưởng là Trương Hạc, lập tức đứng dậy, không ngờ người bước vào lại là một người đàn ông cao ráo thẳng tắp, trông sáng sủa hơn tiểu thịt tươi trên TV một chút.

Cô ta hỏi: “Anh đi nhầm phòng bệnh à?

“Không đi nhầm, cô Trâu, tôi tới tìm cô.” Chu Nguyên đưa thẻ cảnh sát ra: “Trương Hạc đã bị bắt.”

Âm thanh nói chuyện rất nhỏ, Chu Nguyên để ý tới đứa nhỏ trên giường bệnh, cố gắng giảm bớt âm lượng đến mức chỉ hai người có thể nghe được.

Khoảnh khắc nhìn thấy thẻ cảnh sát kia, Trâu Thu Linh lảo đảo, sau đó lại nghe thấy Trương Hạc bị bắt thì cô ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Cô ta liếc nhìn Chu Nguyên một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Chu Nguyên gật đầu, ra ngoài phòng bệnh trước. Cậu nghe thấy âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ của Trâu Thu Linh với con trai.

Thẩm Duệ vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, bọn họ hai người đứng ở cửa lẳng lặng mà chờ, một lát sau, Trâu Thu Linh đi ra, đóng cửa lại rồi nói: “Mọi việc tôi đều nhận, nhưng mà tôi có một yêu cầu, con trai tôi vừa mới phẫu thuật xong, có thể đừng để con trai tôi biết cha mẹ nó làm loại chuyện này, tôi không muốn hại con…”

Trước khi tới phòng bệnh, Thẩm Duệ đã ở bệnh viện tìm hiểu qua, con trai của Trâu Thu Linh đã được ghép thận cách đây hai năm, nhưng cuộc phẫu thuật bất ngờ dẫn đến tình trạng bài xích nhẹ cách đây nửa tháng. Để đảm bảo an toàn cho tính mạng của con trai, Trâu Thu Linh đã ghép một quả thận mới cho con trai mình vào ngày hôm trước.

Bởi vì ngay từ đầu việc cấy ghép nội tạng là một việc rất mơ hồ, nhiều bệnh nhân cũng đã tiến hành quá trình chờ lấy nội tạng, nhưng hai năm trước Trâu Thu Linh có thể thuận lời chờ được thận và bây giờ cô ta cũng có thể chờ lấy được thận mới…

Thẩm Duệ còn nhớ rõ hộ sĩ nói: “Bao nhiêu người đến chết đều đợi không được, con trai cô ta rất may mắn.”

Sau khi nghe được lời này, Thẩm Duệ nghĩ đến thi thể nữ không có thận trong công viên Lâm Thâm kia, im lặng không nói.

Cục công an thành phố Thanh Châu, phòng thẩm vấn.

Cục công an đã điều tra công ty bảo hiểm của Trâu Thu Linh, có liên quan đến một số lượng người rất lớn.

Trâu Thu Linh vốn dĩ không muốn công bố các hợp đồng phụ trong hợp đồng chính nhưng Chu Nguyên đã đến nhà riêng của cô ta ở dưới quê tìm kiếm, và cuối cùng tìm thấy một chồng lớn các hợp đồng phụ liên quan đến mua bán nội tạng trong một căn hầm.

Quần thể khách hàng của Trâu Thu Linh về cơ bản đều là nhóm người giàu có. Họ mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo và bảo hiểm nhân thọ với số tiền cực cao. Như một điều kiện bổ sung để thu hút những người giàu có này mua bảo hiểm chính là hợp đồng phụ nêu rõ: miễn là khách hàng mua một số loại bảo hiểm, một khi cần nội tạng thì sẽ có cách ưu tiên cung cấp cho bọn họ…

Những người giàu cho dù biết con đường này có khả năng lai lịch không rõ ràng ưng họ cũng cố chấp rằng họ chỉ là người mua bảo hiểm, các hạng mục dịch vụ bổ sung vào bảo hiểm, họ coi “hợp đồng phụ” này như việc mua bia gửi kèm gà rán, nhắm mắt làm ngơ mà tiếp tục nhận.

Thẩm Duệ nghe nói người trong cục đi điều tra thì phát hiện có mười ba người giàu có mua bảo hiểm đã trải qua các ca ghép tạng trong ba năm qua, bao gồm cả ghép tim, ghép giác mạc…

Đánh giá từ dữ liệu này, trong chuỗi lợi nhuận của bọn Trâu Thu Linh thì số người chết chắc hẳn phải vượt qua mười ba người…

Đối mặt với số lượng lớn như thế, mọi người trong cục đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Ngồi đối mặt với Trương Hạc, Thẩm Duệ hỏi anh ta: “Những thi thể khác đâu?”

“Ném rồi, thành phố A, thành phố B…Tận dụng khả năng ra bên ngoài mà vận chuyển đi.” Trương Hạc nói đúng sự thật, anh ta tự nhận là mình thông minh, hiện giờ bị bắt đương nhiên anh ta cho rằng mình xui xẻo, thời vận không tốt.

Thẩm Duệ nhíu mày tiếp tục hỏi: “Chúng tôi từ hai thi thể trong công viên Lâm Thâm và nhà thờ, lại kết nối với manh mối của Lưu Thải Hồng thì điều tra ra anh, trước kia anh đều ném thi thể ra bên ngoài, hai lần này vì sao lại ném ở thành phố Thanh Châu?”

Thật ra đáp án này lúc trước Chu Nguyên đã nói qua với anh nhưng Thẩm Duệ vẫn muốn nghe từ chính miệng Trương Hạc nói.

“Xem như là tôi xui xẻo, nếu không phải gần đây chúng tôi cấp bách cần thận thì tôi cũng sẽ không bí quá hóa liều ném ở nơi đó.” Lúc Trương Hạc trả lời, vẻ mặt xa xăm, nghe giọng nói dường như hơi tức giận, nhưng từ vẻ mặt lại trầm tĩnh khó đoán: “Gần đây muốn tổ chức hội chùa, quốc lộ ở Thanh Châu đều được kiểm soát nghiêm ngặt, tôi không có cách nào nên chỉ có thể ném như vậy.”

Phòng thẩm vấn B.

“Tôi không có cách nào, thận con tôi suy yếu, tôi không có tiền, có tiền cũng không đợi được thận…” Giọng của Trâu Thu Linh có chút the thé, cô ta vừa khóc vừa nói:" Chúng ta đã định đợi lấy một quả thận, nhưng nó đã bị người có quyền thế cướp đoạt, tôi sắp phát điên rồi.”

Nghe giọng nói the thé kia của Trâu Thu Linh, Chu Nguyên cảm thấy màng tai hơi đau.

Ngón trỏ của anh gõ gõ trên mặt bàn, hỏi: “Cô và Trương Hạc theo dõi Hứa Tiếu Ca? Vì sao?”

Trâu Thu Linh bị tư duy suy nghĩ của Chu Nguyên làm cho sửng sốt, cô ta do dự nói: “Bởi vì cậu ta điều tra việc mất tích của cư dân, vốn dĩ chúng tôi cũng không chú ý đến cậu ta nhưng một lần tôi cố ý đến nhà Lưu Thải Hồng để bán báo hiểm cho Lưu Quân thì lúc ấy trong lòng tôi có chút lo lắng, lúc trước Lưu Thải Hồng trốn khỏi chỗ tôi, tôi lo lắng con ngốc kia sẽ nói tin tức gì đó cho bọn họ vì vậy tôi đã đến gặp Lưu Quân bán bảo hiểm rồi tìm hiểu.”

“Sau đó từ chỗ Lưu Quân tôi biết được Hứa Tiếu Ca đang điều tra vụ việc của Lưu Thải Hồng, còn nghe nói Hứa Tiếu Ca không chỉ đơn giản điều tra vụ này mà còn điều tra báo cáo an ninh thành phố Thanh Châu và một số vụ mất tích chưa được báo cáo…Tôi lo lắng sẽ tra được tôi nên muốn dọa cậu ta trước.”

Nghe đến đó, Chu Nguyên nhướng mày có chút kinh ngạc mà nhìn Trâu Thu Linh: “Dọa cậu ta?”

Từ việc Hứa Tiếu Ca bị theo dõi về đến tận nhà đến việc thả chuột chết trong nhà, mức độ này đã vượt quá mức "dọa người".

“Các người muốn giết cậu ấy?” Chu Nguyên không chút do dự hỏi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Một kẻ phạm tội giết người sẽ không quan tâm nhiều thêm một mạng người. Nhưng cô ta cũng không muốn thừa nhận nhiều thêm một mạng người.

Trâu Thu Linh phủ nhận.

“Cô cùng với Trương Hạc chắc hẳn là muốn giết cậu ấy, rốt cuộc thì các người cũng đã dùng tới thi bất khiếu.” Chu Nguyên nhàn nhạt nói: “Sau khi chúng tôi điều tra, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ con trai cô thì không có khách hàng nào yêu cầu ghép tạng, cho nên Hứa Tiếu Ca tạm thời còn sống.”

Thi bất khiếu, từ này vừa được nói ra, Trâu Thu Linh khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, cô ta có chút khó có thể tin mà nhìn Chu Nguyên: “Anh…Làm sao anh biết thi bất khiếu này?”

“Nói như vậy đi, gia tộc tôi đều là người coi miếu.” Chu Nguyên nói: “Ai nói cho cô về mấy thứ này? Vì sao cô phải dùng mấy thứ này?”

Ngay từ đầu Trâu Thu Linh không tình nguyện nói ra nhưng Chu Nguyên nói với cô: “Cô nói thì tôi có thể cho cô đi gặp con trai.”

Con trai là mạng sống của Trâu Thu Linh, đi đến bước này cũng hoàn toàn là vì con trai.

Do dự một lát, Trâu Thu Linh mới mở miệng nói: “Có người gợi ý cho tôi, ông ta bắt một người đưa cho Trương Hạc, nói cho chúng tôi biết, chỉ cần kỹ thuật đủ tiêu chuẩn thì có thể lấy thận của người kia ghép cho con trai tôi, tôi không có cách nào, khi đó con tôi sắp chịu đựng không nổi, tôi và Trương Hạc đã lấy thận của người đó…”

Nói đến sự việc trước kia, Trâu Thu Linh vẫn còn chút hoảng hốt, nhưng bởi vì mấy năm nay đã làm quá nhiều những việc như thế này nên ngược lại có vẻ có chút “thoải mái”, cô ta biết chính mình sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy.

Cô ta nói: “Lần đầu tiên làm loại chuyện này, tôi và Trương Hạc rất hoảng sợ, ném thi thể ở một nơi rất xa. Nhưng sau đó, mỗi ngày tôi đều mơ thấy ác mộng, mơ người kia đến tìm tôi…Tôi thực sự sợ hãi. Nhưng người đó lại xuất hiện, ông ta cho tôi một loại phù chú, bảo tôi vẽ lá bùa này trên thân thể hoặc quần áo của người chết hoặc người sắp chết, người chết sẽ y như tên gọi của lá bùa, có oan cũng không thể kêu, có thù oán cũng không thể báo…”

Chu Nguyên nhíu mày hỏi: “Người đưa cho cô thi bất khiếu là ai?”

Trâu Thu Linh lắc đầu, cô ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy người kia là ở trên đường về nhà, khi đó cô ta mới từ bệnh viện biết bệnh tình của con trai nặng lên, bất lực mà ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít, ở chỗ ngoặt trong ngõ nhỏ có một người cầm ô che mưa, mang khẩu trang cùng đội mũ, căn bản nhìn không ra bộ dáng gì.

Hơn nữa từ giọng nói của anh ta, người kia rõ ràng là dúng máy đổi giọng để nói chuyện với cô.

Trước đó vụ án của Tạ Linh Ngọc, Tạ Linh Ngọc cũng nói là “người kia” chủ động liên hệ với cô ta, Chu Nguyên còn nhớ rõ Tạ Linh Ngọc nói với cậu: “Người kia biết tên của cậu, tôi không thật sự gặp qua ông ta, hai lần tôi và ông ta gặp mặt, tôi đều chỉ có thể từ rất xa nhìn đến ông ta. Một lần là mùa thu, một lần là mùa đông, chân trái đi đường dường như có chút không bình thường.”

Mà ở vụ án đồng thiếp tử, thu thập được một cái máy thu hình ở quê quán Tiền Đông, có thể nghe được âm thanh của người kia. Nếu âm thanh chưa qua xử lý, là giọng nói của bản thân người đó thì có thể đoán được người đó đại khái là một người trung niên.

Giọng nói của con người trở nên trầm hơn và dày hơn một chút theo tuổi tác…

Liên tưởng đến việc này, Chu Nguyên không biết có phải là trùng hợp hay không, cậu cảm thấy “người kia” là đang dẫn đường cậu đi khắp nơi để ghép ra “bộ dáng” một người.

Trâu Thu Linh vốn đang lắc đầu nhưng dường như cô ta nghĩ đến việc gì, bỗng nhiên nói: “Ông ta cao khoảng một mét tám, rất cao, dáng người trung bình. Đúng rồi, có một lần lúc ông ta duỗi tay, trong lúc vô tình để lộ ra khuỷu tay, lúc ấy cách tôi khá xa, nếu như không nhìn lầm thì trên cổ tay ông ta hình như có vết sẹo, vết sẹo do lửa đốt bị thương.”

Có vết sẹo?

Dò hỏi thêm về sự việc liên quan đến “người kia”, Trâu Thu Linh cũng không có tin tức giá trị nào khác để cung cấp.

Nhưng mà Chu Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến người phụ nữ mặc sườn xám đỏ, cậu lập tức hỏi: “Người phụ nữ mặc sườn xám đỏ ở con đường cây xanh nhà thờ cũng là các cô giết sao?”

“Người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chôn ở con đường cây xanh nhà thờ?” Trâu Thu Linh hỏi lại. “Tôi không có đụng qua. Vốn dĩ tôi không tính làm, nếu không phải con tôi đột nhiên có phản ứng bài xích thì tôi sẽ không đi tìm con ngốc kia và những người khác để kiểm tra tương thích.”

Nhìn từ ánh mắt của Trâu Thu Linh thì cô ta có vẻ không nói dối.

Nhưng quần áo của người phụ nữ mặc sườn xám đỏ có thêu “thi bất khiếu”, nhất định không thoát khỏi liên quan với vụ án này.

Chu Nguyên nhớ lại tình huống kỳ lạ khi một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chạy ra ngoài nhà cậu vào lúc nửa đêm. Nhờ tới từ trong miệng cô ta gọi cái tên “Chu Vũ”.

Cái tên này đã nằm trong cát bụi mười sáu năm, ít người nhắc lại, cũng ít người biết rằng anh ta đã từng tồn tại.

Nhưng mà người phụ nữ mặc sườn xám đỏ này lại biết.

Cô ta dùng máy biến đổi giọng nói với cậu: “Mở cửa, tôi nói cho cậu biết Chu Vũ chết như thế nào.” Buổi tối hôm đó cậu không mở cửa, cho nên cậu giữ được mạng hay là mất đi cơ hội nghe được chân tướng sự việc.

Chu Nguyên không biết, cậu chỉ biết, người phụ nữ mặc sườn xám đỏ này là một mấu chốt.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại cũng không biết thân phận của cô ta.

Nếu muốn phân tích, cậu vẫn không thể tìm ra lý do tại sao người phụ nữ đó lại xuất hiện bên ngoài ngôi chùa của mình vào lúc nửa đêm và gõ cửa theo cách này, nếu thật sự muốn nói chân tướng cho cậu thì thật sự không cần dùng đến cách này bởi vì cậu đã đợi chân tướng này mười sáu năm.

Để xác định Trâu Thu Linh và Trương Hạc có thật sự thấy qua người phụ nữ mặc sườn xám đỏ kia hay không, Chu Nguyên đưa ảnh chụp người phụ nữ mặc sườn xám đỏ cho bọn họ xem thì vẫn nhận được đáp án phủ định.

Chẳng qua Trâu Thu Linh nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc lâu, dường như lại nghĩ tới một việc gì đó, cô ta do dự hồi lâu mới trả lời: “Phương thức chôn người là người kia dạy chúng tôi, ông ta nói, Bồ Tát ngồi trên mặt đất, kêu trời không linh kêu đất cũng không ứng, các cậu cho tôi xem ảnh hiện trường , tôi cho rằng đại khái là người kia tự mình ra tay giết người phụ nữ này, hơn nữa người phụ nữ này hẳn là rất quan trọng.”

Nghe được lời nói này của Trâu Thu Linh, Chu Nguyên rất có hứng thú: “Rất quan trọng?”

“Người kia" nói với Trâu Thu Linh, khi bạn nghĩ rằng bạn không thể giữ được một người, và bạn nghĩ rằng người đó rất quan trọng, thì cách tốt nhất là hãy để cô ấy chết một cách thể diện. Cụ thể phương pháp giữ thể diện chính là “Lông tóc không tổn hao gì”.

Trâu Thu Linh đoán rằng người phụ nữ mặc sườn xám đỏ có quan hệ nào đó với “người kia”, cô ta đã làm ra chuyện gì khiến ông ta không thể không giết người. Mà ông ta không hi vọng cô ta oán hận mình, cô ta tìm ông ta kêu oan hoặc thử thuyết phục ông ta, bởi vậy mới dùng “thi bất khiếu”.

Không biết là do thờ ơ hay do tâm lý, Trâu Thu Linh cảm thấy từ khi dùng tới “thi bất khiếu” thì không gặp ác mộng nữa.

Tóm lại làm việc nhẫn tâm không có tính người thì sẽ có ngày bị trời phạt…

Trâu Thu Linh nói: “Người phụ nữ này dùng thi bất khiếu là dùng kim chỉ thêu lên, chứng minh người kia đã muốn giết cô ta từ lâu, nhưng vì giữ thể diện cho cô ta nên để lại dấu ấn này trên bộ sườn xám đẹp đẽ mà cô ta hay mặc.

Cuối cùng, cô ta thấy Chu Nguyên im lặng không nói, Trâu Thu Linh nhỏ giọng cầu xin: “Tôi đã nói hết những điều có thể nói, có thể cho tôi gặp con trai không? Tôi còn muốn gặp mẹ tôi, tôi làm việc ác độc này đều không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không biết…”

Chu Nguyên hơi rũ mắt xuống, lúc ngước mắt lên, cậu đứng lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trước khi đóng cửa, cậu nói với Trâu Thu Linh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Vụ án của Trâu Thu Linh và Trương Hạc có ảnh hưởng rất lớn và nó cũng đã bùng nổ trong ngành bảo hiểm.

Lưu Quân nghe được hung thủ đã bị bắt thì cùng vợ mình đến cục cảnh sát thành phố, người tiếp đãi ông chính là Hứa Tiếu Ca.

“Tiểu Hứa, Thải Hồng nhà chúng tôi có phải thật sự đã không còn hay không?” Lưu Quân lôi kéo tay Hứa Tiếu Ca, khóc lóc hỏi.

Hứa Tiếu Ca từ trước đến nay đều không quen đối phó với tình huống này, huống chi giờ phút này người đối mặt là Lưu Quân, cậu cắn môi, cúi đầu nói: “Rất xin lỗi chú Lưu, em Thải Hồng đã không còn.”

Cho dù ngay từ đầu đã đoán trước được kết quả này nhưng khi chính tai nghe được thông tin này thì Lưu Quân và vợ vẫn chịu không nổi, nước mắt hai người không ngừng rơi xuống, dường như không ngăn được dòng suối nhỏ róc rách mà thê thảm, khiên người tan nát cõi lòng không thôi.

“Tôi biết không còn, nhưng lúc này nghe được, tim tôi vẫn đau quá.” Lưu Quân nỉ non.

Mẹ Lưu Thải Hồng là một người hiền hòa, mấy ngày nay cũng khóc khô hết nước mắt, lúc này đôi mắt đỏ lên, vừa nhớ tới con bé ngốc nhà mình thì vội vàng dùng tay nắm lấy quần áo trước ngực, đau lòng quá.

Hứa Tiếu Ca vô cùng lúng túng, muốn an ủi bọn họ nhưng chưa kịp nói gì thì mắt cậu đã đỏ hoe.

Chu Nguyên mới từ văn phòng ra thì nhìn thấy cảnh Hứa Tiếu Quân và gia đình Lưu Quân cùng nhau khóc, nhíu mày nhìn bọn họ hồi lâu, cuối cùng thở dài, xoay người trở về văn phòng.

Giờ phút này TV trong văn phòng đang phát tin tức.

Ngụy Nhung nhìn chằm chằm tin tức một lúc lâu, gãi gãi tóc có chút nghi ngờ lẩm bẩm: “Tên này tại sao nghe quen thuộc như vậy?”

Cô ấy liên tục tìm kiếm những cái tên công ty nghe được trên tin tức, rất nhanh đã tìm thấy rất nhiều thông tin.

Thông tin đầu tiên là các công ty này có liên quan đến các vụ án tham nhũng và đã bị cơ quan tư pháp bắt đi để điều tra.

Ngụy Nhung bấm vào trang chủ của mấy công ty này liếc mắt nhìn, lúc đầu cô chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn chằm chằm một hồi, cô ấy xác định chính mình sống lâu như vậy đều nghe nhân quả báo ứng, nhưng không nghĩ tới báo ứng của mấy người này lại tới sảng khoái như vậy.

Ngụy Nhung cầm laptop vọt vào văn phòng Thẩm Duệ, kích động nói: “Sếp, anh biết em vừa nhìn thấy gì trong tin tức không? Bên người Lý Tuấn không phải có mấy người bạn bè chó má sao? Em vừa thấy báo chí đưa tin công ty ba mẹ bọn họ đều bị nghi ngờ có liên quan đến tham những nên đã bị bắt.”

Thẩm Duệ đang cúi đầu xử lý công việc tiếp theo của vụ án thi bất khiếu, nghe được lời nói của Ngụy Nhung thì có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Thật sự?”

“Đã lên tin tức.” Ngụy Nhung đưa màn hình máy tính cho Thẩm Duệ. Thẩm Duệ nhìn vài lần, phát hiện thật đúng là như vậy. Anh nghĩ thầm, làm người quả nhiên không nên làm chuyện xấu, làm chuyện xấu thì chờ nhân quả báo ứng.

Ở bên ngoài văn phòng, Chu Nguyên nhận được tin nhắn từ Diêm Kiêu: “Nhìn thấy tin tức không?”

Chu Nguyên đáp lại: “Thấy rồi.”

Diêm Kiêu: “Mời tôi ăn cơm.”

Chu Nguyên đáp lại: “Có thể, trước tiên anh gửi cho Hứa Tiếu Ca xem đi.”

Diêm Kiêu: “Ôi, để cậu mời tôi ăn cơm mà còn phải trả thù lao trước? Được, ngày mai kêu cậu ấy lại đây.”

Chu Nguyên đang muốn cất điện thoại đi thì tiếng chuông vang lên, nhìn thấy tên người liên hệ, Chu Nguyên nhướng mày, dùng vân tay mở nhận cuộc gọi, đầu bên kia di động vang lên âm thanh hỏi thăm: “Hi, A Nguyên Nguyên của tôi, không gặp lâu như vậy, có nhớ tôi không?”

Lông mày của cậu giật giật điên cuồng, Chu Nguyên vội vàng dùng ngón tay xoa dịu đôi lông mày co rút lộn xộn, cậu có xúc động muốn cúp điện thoại, nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại không giấu được sự kinh ngạc vui mừng: “Cút.”

Người nọ ở đầu bên kia hiển nhiên rất vui vẻ, giống như được tiêm thêm máu gà, càng làm càn cười to: “Tôi không cút, tôi không cút đấy.”

Chu Nguyên bị chọc cười, khóe miệng giơ lên.

Mà Thẩm Duệ ở trong văn phòng, trong lúc vô ý quay đầu nhìn vị trí của cậu thì phát hiện Chu Nguyên đang cười khẽ khi nói chuyện điện thoại, anh chớp mắt kinh ngạc, sau đó biến thành ghen ghét với người ở đầu kia điện thoại, cuối cùng lại không tự chủ được mà chống cằm, thưởng thức nụ cười của cậu.

So với nhíu mày, Chu Nguyên vẫn là càng thích hợp nở nụ cười hơn.

“Không nói giỡn với cậu, cậu tìm tôi có việc gì?” Chu Nguyên hỏi.

“Cậu còn để tóc bạch kim không?”

Chu Nguyên khó hiểu: “Tôi nhận chức rồi, nhuộm đen rồi.”

Người nọ ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy có chút tiếc nuối, thở dài: “Ôi, tóc bạch kim thật đẹp. Nhưng mà cậu để tóc đen cũng đẹp trai.”

“...Nói việc chính, tôi đang đi làm, nếu không tôi cúp điện thoại đây.” Khóe mắt nhìn thấy Thẩm Duệ đang nhìn mình thích thú, Chu Nguyên sững sờ một lúc, tự hỏi tại sao Thần Duệ lại nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt ngọt ngào như nhìn một chú mèo con đáng yêu. Anh ta quay người lại, không để Thẩm Duệ tiếp tục xem: "Mau nói, đồng nghiệp của tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi."

“Vở kịch mà tôi đạo diễn sân khấu sẽ bắt đầu diễn vào ngày mai, cậu phải đến cổ vũ cho tôi.” Lời nói của người nọ không phải mang theo ý dò hỏi mà khá cứng rắn. Anh ta tiếp tục nói: “Ngày mai hãy đến sớm một chút.”

Có lẽ là quá mức quen thuộc, cho nên bọn họ nói chuyện đều chưa bao giờ quanh co lòng vòng. Chu Nguyên cũng không đánh vào hư không mà trực tiếp dò hỏi anh ta: “Lần này lại muốn tôi giúp cậu diễn kịch? Xin hỏi Khương Yển, đạo diễn Khương, lần này cậu tính nhuộm tóc màu gì cho tôi?”

Người đàn ông tên là Khương Yến cười điên cuồng không ngừng, tiếng cười xuyên qua điện thoại xuyên thủng màng nhĩ của Chu Nguyên, khiến cậu có chút bất lực dở khóc dở cười.

Tế bào nghệ thuật của người bạn này của cậu cái gì cũng tốt nhưng chỉ có là quá mức ầm ĩ. Các vở kịch sân khấu do cậu ta đạo diễn nổi tiếng là kỳ quái. Lần trước, không lâu sau khi Chu Nguyên trở lại, đã bị kéo qua làm người mẫu ảnh trong vở kịch mới của cậu ta, đầu đội tóc bạch kim cho người ta chụp ảnh, nhưng thật sự vở kịch này của cậu ta không yêu cầu nhân vật người đàn ông tóc bạch kim, khiến Chu Nguyên lăn lộn dở khóc dở cười.

Khương Yển nói: “Không cần không cần, cậu đã nhận chức rồi thì làm sao tôi dám nhuộm tóc cậu, cậu lại đây sớm một chút là được.”

Nghĩ đến việc vừa nói với Diêm Kiêu ngày mai đưa Hứa Tiếu Ca đi nên Chu Nguyên đang muốn từ chối, nhưng Khương Yển và cậu vô cùng quen thuộc, từ giọng điệu và thời gian cậu nói, có thể đoán được cậu đồng ý hay từ chối.

“Không thể từ chối, là bạn tốt của tôi, sân khấu kịch ngày mai của người đẹp trai Khương Yển mà cậu không tới thì tôi sẽ kêu người trói cậu lại đây.” Khương Yển: “Ngày mai buổi tối bảy giờ phải đến đây, không thể từ chối, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại A Nguyên Nguyên.”

…Khương Yển này, am hiểu nhất là việc nhanh chóng nói ra yêu cầu rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cúp điện thoại, khiến muốn từ chối cũng không được.

Chu Nguyên thở dài, cất điện thoại đi.

Công việc tiếp theo của vụ án được giao cho các bộ phận khác, một nhóm người đã bận rộn quá lâu, với tư cách là đội trưởng, Thẩm Duệ nhấp tay một cái, kêu gọi đội điều tra tội phạm của mình: “Đêm nay liên hoan, tôi mời khách.”

Đội lớn hàng ngày im ắng, chớp mắt liền sôi trào lên, các biểu tượng cảm xúc lần lượt được gửi đi trong một hàng dài.

Tiểu Bạch giờ phút này còn ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức, lúc nhìn thấy tin nhắn này, cậu thiếu chút nữa muốn khóc lên.

Cậu lựa chọn trong đống biểu tượng cảm xúc một sticker có thể thể hiện được giọng nói công kích: “Sếp, sao anh có thể như vậy! Nhân dịp em không có ở đó anh lại mời đi ăn cơm, lương tâm của anh ở đâu? Phong độ của một người đội trưởng ở đâu? Em làm sao bây giờ?”

Tiểu Bạch hét lên một cách đau khổ, nhưng giọng nói của cậu ta nhanh chóng bị nhấn chìm bởi biểu tượng cảm xúc "nhiệt liệt chúc mừng" được mọi người vui mừng lan truyền.

“Sếp, có phải ăn gì cũng được không?”

"Sếp, tôi không muốn ăn quà vặt hay thịt nướng BBQ. Thật hiếm khi anh mời chúng tôi đi ăn một lần. Tôi muốn đồ ăn đắt tiền."

Thẩm Duệ nhìn này mấy đứa nhóc này nói, khóe môi cong lên: “Ăn ăn ăn, các cậu quyết định.”

Năm nay, văn phòng Đội điều tra hình sự lần đầu tiên đi làm sớm như vậy, một nhóm đông người giống như đi gặp người yêu vậy, cả người nhảy dựng lên lên như thiếu nữ. Thẩm Duệ còn tưởng rằng bọn họ chọn nơi nào đắt tiền, nhưng không nghĩ tới bọn họ vì tiết kiệm tiền cho anh mà chọn một khách sạn sạch sẽ lịch sự tao nhã, đặt một phòng riêng ăn cơm.

Nhìn mọi người đang chơi trò chơi, Thẩm Duệ gắp đồ ăn cho Chu Nguyên: “Không phù hợp với khẩu vị của cậu?”

Lắc đầu, Chu Nguyên nói: “Ăn khá ngon.”

Dừng một chút, cậu nhìn mối quan hệ hòa hợp của các đồng nghiệp, nói với Thẩm Duệ: “Các anh em đều rất tin phục anh.”

“Tin tưởng lẫn nhau.” Ngụy Nhung giơ ly nước trái cây lên cụng ly với Thẩm Duệ, Thẩm Duệ chmj ly với cô ấy, nói: “Giống như tôi tin tưởng cậu, cậu lại tin tưởng tôi, đây là mối quan hệ có qua có lại.”

Chu Nguyên nhìn ăn vùi đầu ăn cái gì, một lát sau mới nhớ tới một việc: “Ngày mai anh có rảnh không? Đi xem sân khấu kịch.”

“Cùng cậu sao?” Thẩm Duệ thò lại gần, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Chu Nguyên giương mắt trừng mắt nhìn anh: “Nói lời thừa.”

Bởi vì cậu đã hẹn với Diêm Kiêu đưa Hứa Tiếu Ca đến lúc năm giờ chiều, nên đến giờ tan sở, Chu Nguyên đã nhắn tin cho Thẩm Duệ nói cho anh biết chuyện này, đồng thời kêu anh đến đón lúc sáu giờ chiều.

Thẩm Duệ cái gì cũng không hỏi đã đồng ý.

Diêm Kiêu không ở đại học Thanh Châu, Hứa Tiếu Ca đi theo Chu Nguyên đến một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.

Ở Thanh Châu khắp nơi đều là vàng, có thể mua được một tòa nhà hai tầng ở tầng cao nhất khu vực trung tâm thành phố này, Hứa Tiếu Ca có thể nhìn ra được rằng Diêm Kiêu là một đại gia.

Vào nhà của Diêm Kiêu, ánh mắt Hứa Tiếu Ca đang nhìn xung quanh để xem đồ trang trí trong nhà thì Diêm Kiêu gọi cậu vào trong một căn phòng, trong phòng có một cái ghế nằm và đồng hồ quả lắc, anh ta nói: “Cậu biết cậu đến đây làm gì không?”

Chu Nguyên không nói với Hứa Tiếu Ca, Hứa Tiếu Ca chỉ cho rằng Chu Nguyên kêu cậu tới đây nhất định là có việc cho cậu làm.

Cậu lắc đầu.

Diêm Kiêu gật đầu, trực tiếp lấy ra những bức tranh về con người, cây cối, nhà cửa mà Chu Nguyên yêu cầu anh ta vẽ lúc đó, nói với Hứa Tiếu Ca: "Tôi là bác sĩ tâm lý, năng lực cũng không tệ lắm.”

“???” Vẻ mặt Hứa Tiếu Ca tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn Diêm Kiêu: “Sau đó thì sao?”

Diêm Kiêu nhìn biểu cảm của cậu vẫn duy trì bộ dạng ít nói ít cười, anh nói: “A Nguyên nói tôi trị liệu tâm lý cho cậu.”

“???” Hứa Tiếu Ca từ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi sang vẻ mặt mê man: “Tôi không có bệnh!” Anh mới có bệnh đó!

Kéo ghế ngồi bên cạnh Hứa Tiếu Ca, Diêm Kiêu lấy bức tranh của Hứa Tiếu Ca lúc trước ra, nhẹ giọng nói: “Trong xã hội ngày nay, ai cũng có vấn đề trong lòng. Đây là điều bình thường. Hứa Tiếu Ca phải không? Nếu cậu đồng ý, tôi có thể cùng cậu phân tích tình huống của cậu, nếu cậu cảm thấy đúng thì chúng ta có thể tiếp tục, nếu cậu cảm thấy tôi nói không đúng thì cậu có thể lập tức kêu ngừng lại, tôi cũng không có ý kiến.”

Hứa Tiếu Ca có chút mê man, nhưng lo lắng càng nhiều hơn.

Cậu muốn rời khỏi cái ghế này, nhưng không có cách nào, cậu sợ đội trưởng Chu không vui, hơn nữa…Cậu cũng tò mò Diêm Kiêu sẽ nói gì với cậu.

Thấy Hứa Tiếu Ca không đi, Diêm Kiêu ngầm hiểu là cậu đồng ý, anh ta lấy ra bức tranh mà Hứa Tiếu Ca vẽ, có người, có cây, có nhà cửa.

Diêm Kiêu nói với Hứa Tiếu Ca: “Trước tiên chúng ta hãy xem một chút, ngôi nhà mà cậu đã vẽ."

Hứa Tiếu Ca vẽ một ngôi nhà có mái hình tam giác, trên nhà vẽ hai ống khói, một cổng lớn hình chữ nhật và hai cửa sổ hình vuông, các cửa sổ cũng được sơn màu như bức rèm để che cửa sổ.

Diêm Kiêu nói: “Ngôi nhà là nơi con người lớn lên. Nơi này có thể phản ánh cảm giác an toàn và sự dựa dẫm của con người. Ngôi nhà này tương đương với cảm giác an toàn của cậu nhưng cậu lại chỉ có thể cho tôi thấy rằng cậu không có cảm giác an toàn.”

“Tôi không có…” Hứa Tiếu Ca lên tiếng để giải thích cho mình.

Diêm Kiêu nhìn cậu một cái, dùng ánh mắt khiến cậu dừng lại, tiếp theo anh ta nói: “Không gian tờ giấy này rất lớn nhưng cậu lại vẽ căn nhà rất nhỏ. Lại nhìn kỹ căn nhà của cậu trên mặt đất, cậu dùng rất nhiều đường kẻ vạch ngang dưới nhà để đảm bảo ngôi nhà nằm trên mặt đất mà không phải bị treo lơ lửng, đây cũng là một tầng cảm giác không an toàn, cho thấy cậu có một số việc không muốn lung lay nên trong tiềm thức muốn lợi dụng một vật bên ngoài để ép mình không rơi xuống đất, đến một nơi cảm giác an toàn.”

Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tiếu Ca: “Ngủ sẽ thường xuyên cảm thấy đạp không trung đến mức sợ mà tỉnh giấc không?”

“…Sẽ, ngẫu nhiên sẽ.” Hứa Tiếu Ca gật đầu.

Diêm Kiêu chỉ cửa sổ: “Cửa sổ tương đương với trái tim cậu, nhưng trong lòng cậu lại bỏ thêm hai chướng ngại, cửa kính và rèm đen kéo vào bên trong, cậu sợ hãi người khác nhìn trộm lòng mình.”

Hứa Tiếu Ca rất lo lắng, tay cậu nắm chặt thành nắm rồi sau đó buông ra, đổi thành nắm chặt quần mình.

Diêm Kiêu liếc mắt nhìn động tác nhỏ của cậu, làm bộ như không thấy, tiếp tục phân tích bức tranh của cậu: “Tuy nhiên, cậu đã vẽ ra hai cửa sổ trên ngôi nhà, một cửa sổ được đóng chặt, và một cửa sổ còn lại được mở ra với một khe hở nhỏ, điều này chứng tỏ rằng cậu có một bí mật muốn che đậy, nhưng cậu cũng mong rằng người khác có thể biết được trong lòng cậu nghĩ gì, có thể biết được bí mật của cậu.”

“Tôi…” Hứa Tiếu Ca có chút thất thố.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không hại cậu.” Diêm Kiêu đứng dậy, mở một loại nhạc “tích tắc” trên mặt bàn làm việc rồi mới trở về ngồi một lần nữa: “Nào, chúng ta tiếp tục.”

Tầm mắt anh rơi xuống ống khói trên căn nhà, anh nói: “Người bình thường sẽ vẽ một cái ống khói, mà cậu vẽ hai cái.”

“...Tôi có phải có chút không bình thường không?” Hứa Tiếu Ca cảm thấy những việc anh vừa nói có chút đúng, không biết có phải do âm nhạc ảnh hưởng hay không mà cậu không tự chủ được hỏi câu hỏi này ra khỏi miệng.

“Có chút.” Diêm Kiêu nhìn cậu một cái, nghiêm túc gật đầu: “Ống khói tượng trưng cho việc cậu cần phải có con đường giải tỏa thổ lộ ra. Vừa mới nói, căn nhà tương đương với cảm giác an toàn của cậu, cũng có thể so sánh với con người, trên người vẽ hai cái ống khói, ống khói dùng để thoát khí, truyền khí nóng và khói bụi ra bên ngoài. Chứng tỏ cậu có rất nhiều tâm sự, cần phải có hai cái ống khói mới đủ để giải tỏa.”

Cuối cùng, Diêm Kiêu khẽ nói: “Nhóc con, tuổi còn trẻ mà tâm sự nặng nề như vậy là không được…”

Mặt Hứa Tiếu Ca đỏ lên, theo thói quen biện hộ cho mình: “Tôi không phải, tôi không có…” Tôi là một người tốt!

Phân tích căn nhà đại khái là gần như thế này, Diêm Kiêu nhìn cái cây do Hứa Tiếu Ca vẽ, không khỏi nhíu mày.

Cây tượng trưng cho tình cảm của con người, nhìn từ bên cạnh, nó phản ánh tình hình trước và sau bức tranh.

Mà Hứa Tiếu Ca vẽ cây, trên cây còn cố ý điểm xuyết một ít vết sẹo, từ vị trí vết sẹo trên cây, Diêm Kiêu đại khái ước tính rằng khi Hứa Tiếu Ca khoảng 12 tuổi, trong cuộc đời đã xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, điều này đã trở thành một "nút thắt trong lòng", bởi vậy lúc vẽ cây, trong lúc vô ý Hứa Tiếu Ca đã vẽ vết sẹo ở vị trí đó.

…Qua khoảng hơn một giờ, Diêm Kiêu phân tích ra những vấn đề tâm lý từ bức tranh mà Hứa Tiếu Ca vẽ.

Nếu nói ngay từ đầu cậu còn kiên định chính mình không có vấn đề thì khi kết thúc Hứa Tiêu Ca cảm thấy sâu sắc rằng mình “không bình thường”.

Diêm Kiêu nhìn vẻ mặt sợ hãi lại mê man của cậu, vỗ vai nói: “Hôm nay chỉ cùng cậu nói về vấn đề này, kế tiếp tôi sẽ trị liệu vấn đề cho cậu.”

“Cần tiền không?” Người nghèo nhưng chí không nghèo Hứa Tiếu Ca nhớ tới giá nhà ở đoạn đường hoàng kim này, nhớ tới câu nói mà Diêm Kiêu nói với cậu “Tôi là bác sỹ tâm lý rất giỏi” thì nhịn không được mà bắt đầu buồn rầu, chính mình có tiền hay không để khám.

…Mạch não của người anh em này quả nhiên giống như Chu Nguyên nói có chút kì dị.

Diêm Kiêu xua tay: “Khiến đội trưởng Chu của cậu mời tôi ăn vài bữa cơm là được, không cần cậu trả tiền.”

Nói xong lời này, Hứa Tiếu Ca cảm thấy đại khái đây là lần cuối cùng mình tới nơi này, cậu dẩu miệng lắc đầu. Diêm Kiêu cho cậu vấn đề Olympic khó khăn không ít không phải sao? Để cậu đi nói với đội trưởng Chu, mời anh ta đi ăn nhiều lần? Cậu lại không có mặt mũi và tư cách đi nói với đội trưởng Chu nha!

Huống chi, lòng cậu hướng về sếp, sao có thể trợ giúp anh ta tạo cơ hội với đội trưởng Chu.

Sau một hồi cân não, Hứa Tiếu Ca và mọi người bước ra khỏi phòng.

Chu Nguyên đang nằm dựa trên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thấy âm thanh mở cửa, lập tức mở mắt ra, gật đầu với Diêm Kiêu: “Hôm nay không ăn cơm được, tên Khương Yển kia tìm tôi đi xem sân khấu kịch của cậu ta, chỉ có thể đi với anh vào hôm khác.”

“Khương Yển tìm cậu?” Diêm Kiêu nhướng mày có chút không vui: “Tên kia mỗi lần tìm cậu cũng đều không phải chuyện tốt, đừng đi.”

Ngoài miệng anh ta nói như vậy nhưng cũng biết mình không thể ngăn được bước chân của Chu Nguyên, chỉ có thể mắng cậu vài câu: “Thôi được rồi, nếu cậu còn không đi thì chắc hẳn là tên kia sẽ mỗi ngày gọi điện thoại cho cậu, phiền chết đi.”

Chu Nguyên nở nụ cười: “Làm sao anh biết? Chẳng lẽ Khương Yển cũng đi tìm anh?”

“Phí lời, tôi đã kéo cậu ta vào danh sách đen.” Diêm Kiêu đưa bọn Chu Nguyên ra ngoài.

Xuống lầu thì nhìn thấy Thẩm Duệ chờ ở cửa, bước chân dừng một chút, gật đầu lịch sự với anh ấy, sau đó nói với Hứa Tiếu Ca: “Tôi sẽ nói thời gian với đội trưởng Chu để cậu ấy thông báo với cậu.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp