Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 84: Thi bất khiếu 22


1 năm

trướctiếp

Cái lạnh khắc nghiệt của cuối đông sẽ mang hơi ấm của mùa xuân phả vào mặt. Ác ma giương nanh múa vuốt tại nơi còng tay Lăng Tiêu đập tan mọi thứ khiến người ta run sợ, một căn phòng lạnh lùng tàn nhẫn.

Đi đến tiệm sủi cảo đối diện công ty bảo hiểm, đám người Thẩm Duệ bọn họ ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, dùng ống nhòm nhìn chằm chằm vào tòa nhà mục tiêu, làm bộ gọi sủi cảo khiến ông chủ nơm nớp lo sợ.

Ông chủ tiệm sủi cảo lo lắng đám người Thẩm Duệ đều là du côn lưu manh, trong lòng đoán đại khái rằng người được bảo hiểm bị thương và không thể nhận được khoản bồi thường xứng đáng vì thế phái người tới diễn tiết mục đàn áp để công ty bảo hiểm bồi thưởng đủ hạn mức.

Chủ tiệm sủi cảo đã xem qua loại vở kịch này vài lần, nhưng xem kịch thì xem kịch, nếu kẻ phá rối gây rối trong cửa hàng của mình thì ông ta không muốn.

“Đại ca, xin hỏi các cậu đang làm gì?” Chủ tiệm sủi cảo cầm thực đơn đi qua dò hỏi.

Bỏ ống nhòm xuống, Thẩm Duệ nhìn chủ tiệm sủi cảo rồi lại giơ lên lần nữa nhìn chằm chằm vào tòa nhà mục tiêu và nói: “Ông chủ, tùy tiện cho chúng tôi một phần sủi cảo đặc trưng của cửa hàng ông là được.”

Khí chất Thẩm Duệ trầm ổn mà bình tĩnh, cộng với ánh mắt sắc như dao của anh ấy khiến lòng chủ tiệm sủi cảo rất sợ hãi.

Đại ca trong truyền thuyết chính là như vậy đi!

Lo lắng trở thành cá trong chậu gặp họa, ông chủ tiệm sủi cảo cúi đầu khom lưng vội vàng đáp, lui vào phòng bếp lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Phòng ngừa chu đáo còn hơn sau đó phải dọn dẹp, điện thoại vừa được kết nối thì chủ tiệm sủi cảo nôn nóng nói: “Cảnh sát, trong tiệm chúng tôi có mấy tên du côn lưu manh, nhìn dáng vẻ chính là đi đòi nợ, các anh mau tới đây! Cửa hàng sủi cảo Mười dặm phiêu hương!”

Cúp điện thoại xuống, ông chủ kêu nhân viên làm sủi cảo mang sang, một nam sinh lịch sự văn nhã nhận sủi cảo rồi dò hỏi người đàn ông ngồi đối diện vẫn đang giơ ống nhòm nhìn, nhỏ giọng nói: “Sếp, anh ăn không…”

Chủ tiệm sủi cảo rời đi bước chân lảo đảo: “Sếp?” Xem ra đoán không sai…

Nhân viên công ty bảo hiểm ngoại trừ nhân viên văn phòng thì nhân viên bán bảo hiểm có hình thức làm việc tương đối tự do, mỗi ngày cơ bản đều phải đi ra ngoài chạy đến chỗ khách hàng để mua bán. Nhưng mà dựa vào tin tình báo thì hôm nay công ty bảo hiểm có một cuộc họp quý nên Trâu Thu Linh sẽ trở về họp.

Nhưng chờ một lúc cũng không thấy nhân vật mục tiêu tiến vào tòa nhà công ty bảo hiểm, Thẩm Duệ cảm thấy có gì đó không ổn liền tháo kính xuống, "Nhóc con, đi nói chuyện với nhân viên tình báo đi, nhân vật mục tiêu thật sự sẽ đến?”

Hứa Tiếu Ca vội vàng bỏ sủi cảo xuống, móc di động ra ngụy trang là khách hàng muốn mua bảo hiểm, hỏi một hồi, bỗng nhiên nghe được một tin tức: “Sếp, nhiệm vụ mục tiêu bỗng nhiên xin nghỉ có việc.”

Thẩm Duệ đứng vọt dậy, rời khỏi tiệm sủi cảo.

Cửa lớn của tiệm sủi cảo bỗng nhiên bị mở ra, hai người cảnh sát vọt vào. Chủ tiệm sủi cảo vừa thấy cảnh sát đuổi tới thì vội vàng chạy tới chỉ vào phương hướng của bọn Thẩm Duệ: “Cảnh sát, chính là mấy người bọn họ!”

Thẩm Duệ nhướng mày, nghi ngờ nhìn chủ tiệm sủi cảo.

Hai người cảnh sát đi đến trước mặt Thẩm Duệ, bọn họ là cảnh sát khu vực vừa nhậm chức không lâu, chưa có mặt đối mặt với đám người Thẩm Duệ, họ vội vàng chạy tới ngay sau khi nhận được điện thoại báo nguy, hai người cúi đầu nhìn thấy trên tay Thẩm Duệ quả nhiên là cầm ống nhòm, lập tức la lớn: “Giơ tay lên!”

“?”Thẩm Duệ chau mày nhìn hai người cảnh sát.

Hứa Tiếu Ca trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt mê man.

Hai người cảnh sát còn lại cũng nhịn không được há to miệng, vẻ mặt giật mình, do dự một lát sau hỏi: “Anh em, cậu không biết chúng tôi sao?”

“Ai là anh em với mấy người!” Cảnh sát trừng mắt nói lời lẽ chính đáng: “Chúng tôi nhận điện thoại của người dân nói các anh muốn chuẩn bị đi đánh nhau, xin hỏi có chuyện như vậy hay không?”

“Đánh nhau?” Thẩm Duệ híp hai mắt có chút không kiên nhẫn: “Lãnh đạo của các cậu không dạy các cậu là cảnh sát trước tiên phải hiểu rõ sự việc sao? Còn nữa, vừa tiến tới cũng không hiểu tình hình trực tiếp đã xác định là đánh nhau, ai dạy các cậu làm việc như vậy?”

Hai tên cảnh sát bị Thẩm Duệ nói như vậy thì mặt đỏ lên, có chút không vui muốn xả giận.

Trong lòng Thẩm Duệ chỉ nghĩ đến việc đi đến chỗ Trâu Thu Linh, không có tâm tư dây dư với hai tên cảnh sát này, liền nhấc chân đi ra ngoài.

“Này, anh dám đi! Đứng lại cho tôi!” Một tên cảnh sát trong đó thẹn quá thành giận, duỗi tay túm quần áo Thẩm Duệ: “Các anh theo tôi đi một chuyến đến đồn cảnh sát, điều tra rõ ràng, nếu các anh không có ý này thì chúng tôi sẽ thả các anh ra ngoài.”

Quần áo bị kéo xiêu vẹo, Thẩm Duệ tính tình dù tốt đến đâu cũng nổi giận, dứt khoát đứng yên quay đầu nhìn lại hai người: "Các cậu là cảnh sát khu vực nào? Tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự cục điều tra thành phố Thẩm Duệ, cần tôi phải đem giấy chứng nhận ra không?”

Nói xong thì Thẩm Duệ móc ra giấy chứng nhận đưa cho hai tên cảnh sát.

Sau khi hai tên cảnh sát nhìn giấy chứng nhận thì trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lại có chút không biết làm sao.

Bọn họ đã từng nghe qua tên Thẩm Duệ, chẳng qua chưa nhìn thấy người thật. Lúc này không nghĩ tới vừa mới được cử đến hiện trường thì gặp chuyện như vậy, hai tên cảnh sát đứng có chút hoảng loạn: “Đội trưởng Thẩm, chúng tôi không biết…”

“Hôm nay nếu không phải tôi ở chỗ này mà là người khác.” Thẩm Duệ quét mắt liếc bọn họ một cái: “Các cậu cứ phái cảnh sát đến như vậy? Lúc các cậu nói muốn mang chúng tôi đi thì có dò hỏi thông tin của chúng tôi chưa? Tuy rằng phá án phải chú ý từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhưng tự tiện bắt người, ai cho các cậu quyền lợi đó?”

“Tôi…” Đám cảnh sát gấp gáp, càng thêm không biết làm sao.

Thẩm Duệ bước ra, xua tay nói: "Đi học hỏi tiền bối của các cậu đi, cảnh sát đến kịp thời là chuyện tốt, nhưng vụ án không thể xử lý cẩu thả, bắt người không có chứng cứ mới là chuyện lớn. Tôi hy vọng tất cả các cậu chú ý nhiều hơn nữa.”

Lần đầu tiên thấy Thẩm Duệ tức giận, Hứa Tiếu Ca nơm nớp lo sợ mà theo sau: “Sếp…”

“Cậu lại đi đến nơi nhân vật mục tiêu Trâu Thu Linh có khả năng đang ở bây giờ.” Thẩm Duệ phân phó Hứa Tiếu Ca, quay đầu lại nhìn đến các anh em khác cũng đã theo kịp, đứng yên giao phó công việc cho từng người, sau đó móc di động ra gọi cho Chu Nguyên.

Điện thoại mới vừa vang thì Chu Nguyên đã nhận cuộc gọi, âm thanh của cậu có chút lười biếng và cảm giác trầm thấp: “Có chờ được Trâu Thu Linh không?”

“Dốc sức thành công dã tràng, nhận được tình báo Trâu Thu Linh bỗng nhiên xin nghỉ.” Thẩm Duệ nói ngắn gọn: “Tình huống các cậu bên kia như thế nào?”

Chu Nguyên nói tình huống ở làng đại học và tin tức ở chỗ Diêm Kiêu từ đầu đến cuối cho Thẩm Duệ, cậu nói: “Hiện tại chúng tôi đi đến khu nhà của Hứa Tiếu Ca để thu lưới, anh tới đây đi.”

Thẩm Duệ đáp ứng, cúp điện thoại rồi nói với Hứa Tiếu Ca: “Đi, đi đến nhà cậu.”

“Nhà em?” Hứa Tiếu Ca có chút mơ hồ: “Sếp, vì sao lại bỗng nhiên đến nhà em, chẳng lẽ có phát hiện gì mới sao?”

Lên xe của cục, Thẩm Duệ gật đầu: "Đi bắt hung thủ, nếu bắt được thì cậu không cần đến chùa làm bóng đèn cho tôi và A Nguyên."

Khu nhà Nhạc Phúc, tòa nhà quản lý bất động sản.

Lúc này mấy cái cổng lớn của khu nhà đã bị cảnh sát mặc thường phục bí mật chiếm cứ, Chu Nguyên đang ở sảnh tiếp tân của tòa nhà quản lý bất động sản, hy vọng ban quản lý có thể cung cấp một số thông tin về cư dân.

Ban quản lý nhìn bộ dáng tới rào rạt của cảnh sát thì lập tức hỏi gì đáp nấy: “Cảnh sát, các anh cần thông tin của phòng 805 làm gì? Xảy ra chuyện không phải là hộ gia đình 806 sao?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Chúng tôi muốn thông tin này tất nhiên là cần thiết, anh nói đúng sự thật là được.” Ngụy Nhung gõ bàn nói: “Hộ gia đình 806 dọn vào đây khi nào?”

Ban quản lý chỉ lo thu phí bất động sản, tuy nhiên thông tin chủ hộ đăng ký tại thời điểm thu phí vẫn được ghi lại trong hồ sơ, anh ta lập tức tìm kiếm thông tin.

“Phòng 805 này một năm đổi ba hộ gia đình. Phòng này trên danh nghĩa là bất động sản của nhà họ Hoàng, nhưng bởi vì người nhà của ông Hoàng đều định cư ở nước ngoài, không bán phòng mà vẫn gửi người môi giới cho thuê lại, năm nay đã có ba hộ gia đình thuê, hiện tại hộ gia đình này tháng trước mới dọn lại đây không lâu, người thuê họ Trương.”

“Tên Trương Hạc đúng không?” Chu Nguyên hỏi.

Ban quản lý gật đầu: “Đúng vậy, tới đóng phí bất động sản nên có đăng ký tên.”

Sau khi xác nhận người hiện đang ở tại căn phòng này và thời gian thuê đã bắt đầu từ một tháng trước, Chu Nguyên rời tòa nhà quản lý bất động sản rồi đi đến phòng an ninh và cho họ xem ảnh của Trương Hạc và Trâu Thu Linh: "Các anh đã từng thấy hai người này chưa?"

Người bảo vệ A Ngưu lắc đầu rồi lại gật đầu: “Có hơi quen mắt.”

Một người bảo vệ khác đẩy đẩy anh ta, trợn trắng mắt nói: “Cái gì mà có hơi quen mắt, người này chính là ở khu nhà chúng ta, tôi đã gặp hai lần, hẳn là mới dọn vào khu nhà chúng ta cách đây không lâu. Tôi nhớ rõ hai lần gặp bọn họ thì đều đã rất khuya mới trở về.”

Chu Nguyên cho nhân viên bảo vệ xem đoạn video quay cảnh hai người đội mũ trùm đầu đi theo Hứa Tiếu Ca: "Anh nghĩ hai người này có điểm gì chung với hai người trước đó không?"

Người bảo vệ bị Chu Nguyên hỏi thì trong lòng run run, có chút khẩn trương cũng có chút hoảng loạn, lập tức thấp giọng hỏi: “Cảnh sát, các anh hỏi như vậy có nghĩa hai người trong hộ gia đình kia là những kẻ theo dõi?”

“Các anh à, các anh chỉ cần trả lời vấn đề là giống hay không giống, các anh trả lời giống hay không giống là được.” Ngụy Nhung nhíu mày nói.

Người bảo vệ cẩn thận xem lại ảnh chụp và người trong video, một hồi lâu mới tấm tắc lắc đầu: “Tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng thân hình có vẻ giống, chẳng qua ăn mặc quần áo dày như vậy thì có nhìn ra người e rằng đại khái phải là nhóm người được thừa hưởng hỏa nhãn kim tinh đi…”

…Nghe thấy nhóm nhân viên bảo vệ nói thầm, Ngụy Nhung cứng họng không nói được lời nào.

Lượng người đến người đi vào khu nhà rất nhiều, nhưng bảo vệ buổi sáng vừa lúc nhìn thấy Trương Hạc lái xe trở về nhà.

Chu Nguyên cảm thấy không lấy thêm được thông tin từ nhân viên bảo vệ nơi này, vì vậy liền yêu cầu hộp chuyển phát nhanh từ nhân viên bảo vệ, chuẩn bị cùng đám người Ngụy Nhung lên lầu.

Thẩm Duệ lái xe đến đây cũng kịp thời đuổi kịp Chu Nguyên và những người khác lên lầu.

Thẩm Duệ thấy Chu Nguyên thay một bộ trang phục của nhân viên chuyển phát nhanh, lắc đầu nói: “Bộ dáng của cậu không được, bọn họ sẽ nghi ngờ.” Thẩm Duệ vẫy tay với một cảnh sát: “Tiểu Bạch, cậu tới đây, bộ dáng cậu tương đối phố biển, dễ dàng lấy được sự tin tưởng của người khác.”

Khuôn mặt Tiểu Bạch đau khổ: “Sếp, anh có biết lời anh nói làm đau lòng em không, nếu để mẹ em nghe thấy, có lẽ bà ấy sẽ đến đồn cảnh sát để nói cho anh biết gien của bà tốt như thế nào, chẳng qua là chính em không biết cố gắng lớn lên…”

“Được rồi, được rồi, tôi không vì bộ dáng bình thường mà xem thường cậu đâu.” Thẩm Duệ vỗ vỗ vai Tiểu Bạch: “Đợi lát nữa cậu đi gõ cửa đưa chuyển phát nhanh, sau đó nhanh chóng khống chế người mở cửa.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu không khống chế được thì không cần cậy mạnh, lập tức rời khỏi, đến lúc đó chúng ta sẽ lập tức hỗ trợ.”

Tiểu Bạch gật đầu, tiếp nhận trang phục nhân viên chuyển phát nhanh từ trên tay Chu Nguyên rồi mặc vào.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, nhân viên đều ẩn nấp ở các góc khác nhau đợi lệnh. Thẩm Duệ và Chu Nguyên nhìn chằm chằm Tiểu Bạch đi đến phòng 805.

Leng keng, leng keng.

Chuông cửa vang lên vài tiếng, Tiểu Bạch hướng phía cửa hô lên: “Đưa chuyển phát nhanh, xin hỏi có ai không?”

Trong phòng vẫn im ắng.

Khi bọn Thẩm Duệ cho rằng trong phòng không có người thì “cùm cụp” một tiếng cửa mở ra, một bàn tay vươn ra từ kẽ hở của cánh cửa mở ra kéo Tiểu Bạch vào phòng một cách chính xác và nhanh chóng.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp