Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 82: Thi bất khiếu 20


1 năm

trướctiếp

Ngày đông, trời chưa sáng.

Thẩm Duệ tỉnh lại, phát hiện trên giường không có người, hơi sững sờ, lập tức bật dậy gọi: "A Nguyên?"

Không ai đáp lại.

Thẩm Duệ cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn, mới hơn sáu giờ.

Anh lập tức mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, cũng không thấy Chu Nguyên ở sân sau, đang định lấy điện thoại ra gọi thì thấy cậu đi vào từ sân trước. Cậu lúc này đã ăn mặc chỉnh chu, khoác áo lông dài, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ.

"Dậy rồi à?" Chu Nguyên đi đến bên cạnh anh và hỏi.

Thẩm Duệ gật đầu, cầm lấy hộp gỗ, hai người cùng về phòng: "Sáng dậy đã không thấy em bên người, bị dọa tỉnh."

Chu Nguyên dừng bước, sau đó đến sô pha ngồi xuống, tự tay pha một bình trà ô long cho mình và Thẩm Duệ. Cậu nhấp một ngụm, hơi ấm của trà nóng lập tức xua đi khí lạnh, cậu nói:

"Tôi dậy sớm nên đi ra ngoài, sợ làm anh tỉnh."

Nghe Chu Nguyên nói vậy, vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Duệ mới dịu đi, anh ngồi xuống cạnh Chu Nguyên, gõ hộp gỗ hỏi: "Trong này là gì vậy?"

"Trang phục để mặc hôm lập chùa." Chu Nguyên trả lời.

Ngày hội lập chùa là một ngày lễ được tổ chức bốn năm một lần ở thành phố Thanh Châu. Lúc ấy, tất cả các ngôi chùa ở thành phố Thanh Châu sẽ tham gia, chùa nào cũng đóng góp tiền của và công sức. Trong ngày hội sẽ diễn ra các hoạt động như diễu hành xe hoa, múa lân, các đoàn hát tuồng biểu diễn và tham quan chùa.

Chùa Lưu Phương là một ngôi chùa nhỏ, vào hôm hội chùa cũng mở cửa thắp hương và tham gia hoạt động rất náo nhiệt.

Là người đại diện cho ngôi chùa, Chu Nguyên cần phải ngồi trên xe hoa tượng trưng cho chùa mình cùng đi du hành.

Còn bộ quần áo này chính là "Hành đầu y" được lưu truyền nhiều năm của chùa.

Thẩm Duệ nghe vậy lấy làm lạ, nhớ đến hôm Tết Âm Lịch thấy Chu Nguyên mặc Hán phục trong chùa thì sáng mắt, muốn mở hộp gỗ ra.

Nhưng Chu Nguyên nhanh chóng thu hộp gỗ lại, liếc anh một cái: "Trang phục cho ngày lập chùa chỉ có hôm lập chùa mới được thấy. Đây là quy định của chùa Lưu Phương."

Thẩm Duệ nhướng mày, không cho xem thì thôi, dù sao thì một tuần nữa cũng sẽ được ngắm kỹ càng.

Anh vừa định uống một ngụm trà nóng để áp sự tò mò của mình xuống thì Hứa Tiếu Ca, cái bóng đèn siêu lớn, hào hứng chạy đến chỗ họ. Thì ra người anh em ở cục kiểm soát giao thông gọi cho Ngụy Nhung, nói với cô ấy rằng anh ta đã nhờ người anh em bên cục kiểm soát phương tiện giao thông và tìm được chủ sở hữu của ba chiếc xe kia.

Trên đường trở lại cục, Thẩm Duệ thấy bầu không khí trong xe hơi kỳ lạ, anh muốn hâm nóng bầu không khí nên nói với Hứa Tiếu Ca:

"Cậu nhóc, người anh em bên cục kiểm soát giao thông gọi điện cho Ngụy Nhung sớm như vậy ư?"

Hứa Tiếu Ca gật đầu.

Thẩm Duệ tiếp tục hỏi: "Người anh em bên cục kiểm soát giao thông kia đúng là nhiệt tình, hỏi thông tin từ cục kiểm soát phương tiện giao thông nhanh như vậy, lại gọi cho Ngụy Nhung sớm như vậy, chậc chậc. Cậu nhóc, cậu biết tại sao người ta không gọi cho cậu mà gọi cho Ngụy Nhung không? " - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Nghe Thẩm Duệ nói, Chu Nguyên liếc mắt nhìn anh, mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Tiếu Ca ngây thơ hỏi: "Tại sao vậy?"

"Bởi vì..." Thẩm Duệ cố ý dừng lại một chút, khơi dậy lòng hiếu kỳ của cậu, cười nói: "Bởi vì tên kia đang theo đuổi Mao Nhung Nhung."

"???" Hứa Tiếu Ca chỉ cảm thấy trong đầu dừng lại "cạch" một tiếng, hỏi: "Cái gì?"

Đúng là thằng nhóc ngốc, làm gì cũng chậm chạp, ngay cả việc tình địch đang cố gắng như vậy cũng chẳng phát hiện. Thẩm Duệ cảm thấy đây là lỗi của mình, dù sao thì Hứa Tiếu Ca cũng là cấp dưới của mình, cần phải chỉ điểm cậu thật kỹ.

Nhưng giờ vẫn chưa muộn.

Thẩm Duệ cười nham hiểm: "Cậu nhóc, mọi người trong cục đều nhận ra cậu thích Mao Nhung Nhung, có mình Mao Nhung Nhung chưa nhận ra thôi."

"Em..." Bị lão đại nhìn ra tâm tư, Hứa Tiếu Ca lập tức đỏ mặt.

Xe dừng ở trước cổng cục, Thẩm Duệ tình cờ nhìn thấy Ngụy Nhung vừa đi xe máy đến, liền hạ cửa kính xe xuống gọi to:

"Ngụy Nhung."

Ngụy Nhung vừa cởi mũ bảo hiểm, lập tức nhìn về nơi phát ra tiếng, thấy là mấy người Thẩm Duệ, chạy chậm đến.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Hứa Tiếu Ca hoảng loạn, khóc không ra nước mắt: "Lão đại..."

Ngụy Nhung đi tới, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hứa Tiếu Ca, cô ấy khó hiểu: "Lão đại, học giả thấy không khỏe trong người sao?"

"Không, cậu ấy thấy không khỏe trong lòng, đúng không cậu nhóc?" Thẩm Duệ nhướng mày, cố ý ngắm nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hứa Tiếu Ca. Anh mở cửa xe đi ra ngoài, lập tức thay đổi sắc mặt, vừa đi về phía phòng làm việc, vừa hỏi: "Thông tin về các chủ xe là gì?"

Hứa Tiếu Ca bị Thẩm Duệ trêu làm đỏ mặt đến tận mang tai, vừa mới sốt ruột đến mức sắp nhẩm thầm trong lòng. Thẩm Duệ chuyển chủ đề một cái làm trái tim cậu đang bay cao lập tức rơi xuống đất. Nhìn Ngụy Nhung đi theo sau Thẩm Duệ, Hứa Tiếu Ca cảm thấy có chút mất mát.

Chu Nguyên mở cửa xe đi ra ngoài, thấy Hứa Tiếu Ca vẫn còn ngồi trong xe, quay đầu lại nói với cậu:

"Muốn được việc thì học hỏi lão đại cậu làm sao để có cái da mặt dày như tường thành kia đi."

Hứa Tiếu Ca sửng sốt, lúc cậu phản ứng lại thì Chu Nguyên đã vào trong cục rồi.

Cậu nói thầm: "Da mặt lão đại trước đây rất mỏng, gần đây gặp đội trưởng Chu mới trở nên mặt dày vô sỉ. Tôi thật sự phải học hỏi mới được ư?"

Người của cục kiểm soát phương tiện giao thông cho biết, chủ nhân của 3 chiếc xe lần lượt là Từ Đống, một thanh niên 25 tuổi, Trương Hạc, một giáo viên 45 tuổi của một trường đại học gần đó và Trâu Thu Linh, người phụ nữ bán bảo hiểm 32 tuổi.

Nhìn vào thông tin và ảnh của ba người này, kết hợp với video của nghi phạm Hứa Tiếu Ca ghi hình được ở khu chung cư, so sánh từ hình thể thì thấy họ đều không phù hợp.

"Cậu đi điều tra một chút về nghề nghiệp của bọn họ, càng cụ thể càng tốt." Chu Nguyên quay đầu nhìn về phía Hứa Tiếu Ca.

Ở chùa chưa kịp ăn sáng, nhân lúc Hứa Tiếu Ca đi điều tra, Thẩm Duệ chạy sang bên kia đường mua vài lung bánh bao về cục, chia cho mọi người rồi với gọi Chu Nguyên vào trong văn phòng của mình.

Chu Nguyên cũng không khách sáo, ung dung ăn bánh bao.

"Nghề nghiệp của họ có vấn đề gì sao?" Thẩm Duệ hỏi.

Chu Nguyên gật đầu, ăn xong bánh bao, lấy khăn giấy ra lau tay, cậu phân tích cho Thẩm Duệ: "Nếu suy luận trước đây của chúng ta là đúng, nhưng ngoại hình của chủ xe đều không phù hợp thì nhất định có yếu tố nào đó bị chúng ta bỏ qua. Giải phẫu nội tạng là một công việc yêu cầu chuyên môn rất cao, và một việc yêu cầu chuyên môn như thế phải liên quan đến ngành nghề tương ứng."

Ý của Chu Nguyên là, nếu chủ xe không thuộc ngành nghề như bác sĩ, thì có thể có mối liên hệ gián tiếp hoặc trực tiếp với loại công việc như bác sĩ ở chỗ khác, sau đó trinh thám ngược lại để tìm ra khả năng có người giấu bên trong.

Nó giống như bạn đoán rằng kẻ giết người có thể là một ngư dân. Khi bạn tìm được manh mối, bạn thấy rằng đối tượng mục tiêu làm ở công ty sản xuất thuyền đánh cá, khác với loại công việc bạn suy đoán. Lúc này, bạn có thể thử suy luận ngược lại.

Công ty sản xuất thuyền đánh cá có khả năng là bên bán thuyền cho ngư dân không, giữa họ nhất định phải có mối liên hệ nào đó.

Trong khi cả văn phòng đang ăn sáng, Hứa Tiếu Ca đã tìm ra nghề nghiệp của ba chủ xe.

Từ Đống, 25 tuổi, tốt nghiệp Đại học Đông Châu, chuyên ngành văn học ngôn ngữ tiếng Hán.

Trương Hạc, 45 tuổi, là giáo viên giải phẫu tại học viện y của Đại học Thanh Châu.

Trâu Thu Linh, 32 tuổi, là giám đốc một công ty bảo hiểm, nổi bật nhất là doanh thu bán bảo hiểm bệnh hiểm nghèo trong 5 năm liền.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm thông tin của ba chủ xe, trầm tư.

Cậu chải vuốt lại manh mối về vụ án này trong đầu, đầu tiên là bệnh viện, sau đó xác định năm tuyến đường để tìm ra ba chiếc xe có hiềm nghi, tất cả đều bắt đầu từ mảnh tờ rơi mà Hứa Tiếu Ca lấy được.

Một cô bé có vấn đề về trí lực tên Lưu Thải Hồng bị bắt và trong một lần chạy trốn, cô ấy đã vô tình xé được một góc của một tờ rơi, tòa nhà trên tờ rơi này rất giống với nơi cô ấy bị nhốt chăng?

Chu Nguyên đột nhiên nhận ra chỗ có vấn đề, Lưu Thải Hồng bị bịt mắt đưa đến nơi bị nhốt. Cô ấy bị nhốt bên trong nên sẽ không thể biết được nơi mình bị nhốt trông như thế nào. Thứ cô ấy có thể nhìn thấy, chỉ có các tòa nhà xung quanh.

Do đó, nơi Lưu Thải Hồng bị nhốt rất có thể là một tòa nhà nào đó quanh khu vực Bệnh viện Nam Khoa.

Chu Nguyên cảm thấy vẫn còn một vấn đề khác, nhất định phải tự mình đi hỏi ba mẹ của Lưu Thải Hồng, cậu đứng dậy nói: "Hứa Tiếu Ca, cậu còn có thể liên lạc với ba mẹ của Lưu Thải Hồng không? Tôi muốn gặp họ."

Hứa Tiếu Ca gật đầu.

Lúc 10 giờ 30 phút sáng, chiếc xe dừng lại ở làng thành phố nơi ba mẹ Lưu Thải Hồng sinh sống.

Hứa Tiếu Ca gọi điện cho ba của Lưu Thải Hồng xác nhận hôm nay ông ấy không đến công trường, đoàn người trực tiếp đến nhà ông ấy.

Ba của Lưu Thải Hồng, Lưu Quân, năm nay chưa đầy 50 tuổi, lao động nặng nhọc nhiều năm khiến ông ấy trông già hơn những người cùng tuổi, thêm vụ việc của Lưu Thải Hồng đã làm ông ấy ngã bệnh. Tuy mới gặp một khoảng thời gian cách đây không lâu nhưng Hứa Tiếu Ca vẫn giật mình trước vẻ ngoài gầy trơ xương của Lưu Quân.

Hứa Tiếu Ca hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng đi tới đỡ Lưu Quân: "Chú Lưu, sao chú gầy đi nhiều vậy?"

Lưu Quân thở dài, lắc đầu nói: "Tôi không sao. Các anh có tin gì mới về Thải Hồng ư? Tìm được con bé rồi sao?"

Nói đến Lưu Thải Hồng, mắt Lưu Quân đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn chưa khóc, ông ấy mời mấy người Thẩm Duệ vào nhà, thận trọng hỏi: "Cảnh sát, các anh có tin gì về con gái tôi sao?"

Cổ họng ông ấy như muốn nghẹn lại, nỗi buồn giấu đi như sắp tràn ra khỏi miệng, rõ ràng là đang vô cùng đau khổ, lại vẫn thật cẩn thận, sợ nói nhiều một chút hay nặng một chút làm cảnh sát không vui, không tra án nữa.

Hứa Tiếu Ca thấy Lưu Quân như vậy, cắn môi không nói gì.

Chu Nguyên đánh giá nhà của Lưu Quân, dùng nhà chỉ có bốn bức tường để miêu tả cũng không quá. Cậu ngồi xuống cũng không chào hỏi mà trực tiếp vào vấn đề: "Ông Lưu, chúng tôi đến đây lần này là để tìm con gái ông, vì vậy tôi hy vọng ông có thể hợp tác về những câu hỏi kế tiếp, được chứ?"

Lưu Quân gật đầu: "Anh cứ hỏi đi, nếu tôi biết gì nhất định sẽ nói hết!"

"Mảnh tờ rơi kia thật sự là do con gái ông xé xuống sao?" Chu Nguyên hỏi.

Lưu Quân gật đầu: "Đúng là do Thải Hồng xé, con bé nói nó được xé ra từ một cuốn sách được nhét vào dưới khe cửa."

Dưới khe cửa?

Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, thấy cậu ngồi vững như Thái Sơn, bình tĩnh thong dong như đã đoán trước được những gì Lưu Quân nói.

Bệnh viện Nam Khoa thường có rất ít người đến khám, gia đình bình thường ai có bệnh gì cũng sẽ ưu tiên chọn bệnh viện cấp ba, vì vậy các bệnh viện này đều thích thuê người đi phát tờ rơi, những người này lại hay nhét tờ rơi vào xe hay trong phòng cho bớt việc.

"Cô ấy có nói vì sao muốn xé nó ra không?"

Người bình thường thì có thể nghĩ là xé xuống trong tình thế cấp bách, nhưng Chu Nguyên không cho rằng có thể áp dụng điều này cho Lưu Thải Hồng, bởi vì cô ấy có vấn đề về trí lực. Những người có vấn đề về trí lực thường sẽ nhạy bén hay cứng đầu hơn người bình thường ở một số việc.

Lưu Thải Hồng có thể có cơ hội trốn thoát, cô ấy cho rằng nhất định có người không đề phòng mình mới làm cô ấy có cơ hội chạy trốn.

Nhưng có cơ hội chạy trốn thì sao lại còn muốn lấy một thứ gì đó?

Chu Nguyên tin rằng nơi trên giấy "đặc biệt" đối với Lưu Thải Hồng.

Sự việc mới xảy ra không lâu, trước kia chỉ coi là những lời linh tinh của con trẻ nên không để ý gì nhiều. Bây giờ, nghe Chu Nguyên hỏi vậy, Lưu Quân bắt đầu nhớ kỹ lại. Sau đó, ông ấy dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức nói:

"Thải Hồng nói con bé đã từng đến nơi đó."

Nơi đã từng đến?

Chu Nguyên gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tại sao ông vẫn giữ lại mảnh tờ rơi?"

Nếu không có giá trị, người bình thường sẽ tránh xa với những thứ không giúp ích được gì cho mình hay thứ cảm thấy đen đủi, chưa kể đến thứ thậm chí ngay cả "rác rưởi" cũng không được tính này.

Lúc đầu nghe tin con gái bị bắt và xé được mảnh giấy này, Lưu Quân giữ lại để làm bằng chứng. Sau khi đi báo án thì Lưu Thải Hồng không thể cung cấp manh mối chính xác nên cũng không giải quyết được gì.

Ông ấy đã ném thứ này một lần, nhưng sau đó Lưu Thải Hồng lại nhặt nó ra từ thùng rác.

Lưu Quân nhớ kỹ lại, khi Lưu Thải Hồng thấy mảnh giấy to bằng hai ngón tay biến mất, con bé khóc ầm lên, trong miệng cứ lặp lại...

"Trường học, trường học..."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp