Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 81: Xác chết không kêu số 19


1 năm

trướctiếp

Hứa Tiếu Ca đã kể về lần đến bệnh viện thám thính của mình, nhưng cậu không mang theo máy ghi âm để phát lại đoạn hội thoại mà mình nói khi đó.

Cậu cũng không ngốc, không thể công khai hỏi khi đang điều tra bí mật được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, sợ rằng rút dây động rừng liền thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Vì vậy Hứa Tiếu Ca đã chuyển hướng từ việc hỏi về việc phẫu thuật nam khoa cho các dự án hiếm muộn, sau đó lợi dụng tình hình rồi hỏi rằng gia đình không có nhiều tiền và vợ cậu ta bị thận xấu, ở bệnh viện chính quy làm quá tốn tiền, còn mặt dày hỏi ghép thận có thể giảm tiền không...

Hứa Tiếu Ca đã dành gần như cả đời mình để tìm hiểu về bệnh viện nam khoa, nhưng cậu lại chỉ nhận được ánh mắt xem thường của nhân viên y tế, ngoài ra cậu không có được manh mối thuận lợi nào khác.

“... Mọt sách, không ngờ bình thường cậu im lặng mà đắp da mặt dày lên vẫn trôi chảy được.” Ngụy Nhung giơ ngón tay cái lên cho Hứa Tiếu Ca

Điều này làm cho khuôn mặt của Hứa Tiếu Ca đỏ lên, vẻ mặt căng thẳng, vì sợ Ngụy Nhung hiểu lầm, cậu nhanh chóng giải thích: "Tôi, tôi không phải như thế này, chị Ngụy Nhung, cái đó, tất cả đều là chuyện tôi bịa thôi, dù trên người tôi chỉ còn một khối tiền, tôi vẫn sẽ dành cho vợ những gì tốt nhất!”

Nghe Hứa Tiếu Ca nói, môi Thẩm Duệ hơi cong lên, nhịn không được nở nụ cười.

"Đừng lo lắng, tất nhiên tôi biết cậu không phải là người như vậy. Dù sao thì bây giờ cậu chưa có bạn gái, lại có một con cẩu độc thân. Muốn kiếm vợ thì nói dễ hơn làm!” Ngụy Nhung trầm ngâm gật đầu nói.

Thẩm Duệ không kìm được chút nào, trong bầu không khí căng thẳng này, anh bật ra một tiếng cười không thích hợp.

Hứa Tiếu Ca da đầu nổ tung, vừa muốn mở miệng lại lúng túng không mở miệng được.

Chu Nguyên ánh mắt khẽ chớp, mặt hơi quay sang nhìn Thẩm Duệ bên cạnh, cậu từ khóe mắt nhắm chuẩn vào anh, sau khi khóa chặt mục tiêu, khinh thường nhìn anh, một lúc sau, nhìn thấy nụ cười của Thẩm Duệ kiềm chế, cậu nói khẽ: "Có thể trở lại chủ đề chính được không?"

Trước những lời này, Ngụy Nhung và Từ Hứa Tiếu Ca những người đầu tiên lạc đề, bị tát một cái rõ đau, mặt nóng bừng, đồng dạng gật đầu.

“Năm bệnh viện nam giới Hứa Tiếu Ca điều tra nằm ở các khu vực khác nhau của thành phố Thanh Châu.” Chu Nguyên lấy bản đồ thành phố và đánh dấu từng bệnh viện nam giới trên bản đồ bằng dấu màu đỏ, khoanh xong thì thấy được vị trí phân bố của năm bệnh viện không cùng một chỗ.

Chu Nguyên nhướng mắt nhìn Hứa Tiếu Ca, thấp giọng nói: "Phương thức đối thoại của cậu cơ bản giống nhau, điều này có thể có hai tác dụng phụ, thứ nhất, bệnh viện nam khoa phải có hai bệnh viện trở lên trao đổi thông tin, cậu hôm nay đến khu Đông hỏi thăm, ngày mai lại đến khu Tay nói cùng một cuộc trò chuyện tương tự có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, cậu đang tự vạch trần bản thân mình.”

Hứa Tiếu Ca tròn mắt nhìn Chu Nguyên.

Chu Nguyên cho biết: "Sự bại lộ này có thể là lý do khiến cậu bị theo dõi.”

Như sét đánh ngang tai, Hứa Tiếu Ca nhất thời cảm thấy xấu hổ: “Tôi … Tôi không cố ý rút dây động rừng."

"Tất nhiên tôi hiểu cậu không cố ý làm vậy, nếu cậu cố tình làm vậy, không phải chúng ta ngồi đây thảo luận về hung thủ là ai, mà hung thủ đang đoán xem chúng ta sẽ bắt hắn khi nào và bằng cách nào.” Chu Nguyên nhẹ nhàng thả quả bom này xuống, Hứa Tiếu Ca muốn lấy mặt nạ bọc chính mình lại, không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Chu Nguyên phớt lờ những cảm xúc nhỏ nhặt của Hứa Tiếu Ca, dùng bút đánh dấu để vẽ lại hai dấu chấm trên bản đồ thành phố, một là nơi tìm thấy người phụ nữ mặc sườn xám đỏ, còn lại là nơi tìm thấy xác người phụ nữ trong công viên rừng rậm.

Sau khi hai hiện trường tử vong được đánh dấu, bản đồ lập tức hiển thị hai cấp độ phân hóa.

Đánh dấu hai hiện trường và ba bệnh viện thì sẽ hiện ra một hình thang không đều.

Thẩm Duệ nhìn tình huống này, lập tức hiểu được Chu Nguyên đã phát hiện ra điều gì.

Hiện tại manh mối mà cảnh sát có được từ hai thi thể còn rất ít, nếu không biết danh tính của người đã khuất sẽ rất khó để tìm ra đột phá mới trong vụ án.

Nhưng lúc này Hứa Tiếu Ca tình cờ có những manh mối khác trong tay, suy đoán ngược lại, vì Hứa Tiếu Ca có thể đang giữ đồ vật nào đó, và nó sẽ làm bại lộ những người đó, nên bắt đầu theo dõi cậu ta, định giết chết cậu.

Hai án mạng này ban đầu có vẻ khác nhau, nhưng vì thần chú [xác chết không kêu] do kẻ theo dõi để lại, mới đem hai án mạng nhóm lại với nhau.

Chỉ là Thẩm Duệ có chút nghi ngờ: "Thật ra tôi cũng không hiểu, theo manh mối trên người đã khuất, phạm nhân hẳn là rất có kinh nghiệm, chắc hẳn họ có một dây chuyền sản xuất tương tự, tại sao lại vứt xác ra ngoài để tăng thêm rủi ro phát hiện cho họ?”

Nếu như hung thủ dựa vào bệnh viện, thì bệnh viện nhất định có không gian và khả năng vứt xác, dù sao nhà xác của bệnh viện cũng không được dùng làm bình phong.

“Còn một tuần nữa là lễ chùa.” Chu Nguyên nhướng mắt liếc Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ có chút bối rối, quay đầu nhìn cậu, hiển nhiên vẫn chưa nhận ra ý của cậu.

Ngụy Nhung lại là người đầu tiên phản ứng và phấn khích nói: "Đội trưởng, đó là lễ hội chùa, được tổ chức bốn năm một lần, quy mô rất lớn, vì vậy gần đây, cả ga cao tốc và ga tốc độ chậm đều thiết lập các trạm kiểm soát để kiểm tra chặt chẽ việc ai ra vào.”

Thẩm Duệ phụ trách vụ án điều tra tội phạm nên cũng không để ý nhiều đến những chuyện khác ngoài vụ án, nghe Ngụy Nhung nói như thế, anh ta chợt hiểu ra: “Hung thủ muốn vận chuyển cái xác ra ngoài, nhưng vì rất có thể bị điều tra, đơn giản là người đó không muốn mạo hiểm, cứ thế chôn như này? "

Chu Nguyên gật đầu, tỏ vẻ rất có thể.

"Nếu hung thủ phải mang xác đi tiêu hủy thì bệnh viện có thể loại trừ. Tuy nhiên, điều này không phải là không thể, hung thủ có thể liên quan đến bệnh viện, hoặc nhân viên y tế, nhưng vì chức vụ không cao, người đó không thể giấu thi thể, chỉ có thể vận chuyển ra ngoài.”

Bây giờ một bước đột phá đã được tìm thấy, các chi tiết của vụ án giống như một cơn lũ dâng trào.

Thẩm Duệ tiếp tục nói: "Ba bệnh viện gần nơi xảy ra hai vụ việc đều là mục tiêu điều tra. Thi thể phụ nữ được tìm thấy trong công viên rừng rậm ngày hôm nay, từ video giám sát hình như có nhìn thấy bóng người, chúng ta có thể dời thời gian đến một giờ trước, chưa đầy một giờ lái xe cách bệnh viện cũng gần, nhóc con, tra một chút đi.”

Hứa Tiếu Ca ngay lập tức ngồi lại chỗ của mình, dùng hai tay gõ phím và nhanh chóng tính toán đường đi từ các bệnh viện khác nhau đến công viên rừng rậm, trong trường hợp có nhiều tuyến đường khác nhau, mỗi tuyến đường sẽ bị cảnh sát giao thông dừng lại để kiểm tra đạt tốc độ naod, như vậy tính xem ít nhất bao lâu thì tới nơi.

Theo cách tiếp cận này, bọn họ đã xác định được năm tuyến đường.

Ngụy Nhung làm việc của mình, lập tức gọi cho các đồng nghiệp ở cục điều khiển giao thông, nói thời gian xuất hiện của người phụ nữ trong công viên ngày hôm đó, sau đó di chuyển ra ngoài một tiếng đồng hồ, truy xuất video giám sát của năm tuyến đường.

Anh cảnh sát giao thông đưa video giám sát qua, một nhóm người xúm lại xem gần như sắp mù, xác định có ba phương tiện là có hiềm nghi, tất cả đều chạy xe từ tuyến đường gần bệnh viện nam giới ra công viên rừng rậm.

Nhưng con đường trong công viên toàn cây cao, toàn bộ con đường đều bị tán cây che khuất, trước khi vào khu vực quảng trường công viên cũng không có người thăm dò, nên không thể nhìn rõ tình hình sau khi xe xuống xe.

Và vì ba xe chạy cùng lúc từ các đoạn đường khác nhau đến rừng rậm công viên và đi ra ngoài cùng một lúc nên khả năng nghi ngờ của ba xe rất cao, cần phải kiểm tra từng chiếc một.

Ghi lại biển số xe, anh cảnh sát giao thông cho biết sẽ tìm hiểu thông tin chủ xe trong thời gian sớm nhất rồi rời đi.

“Vậy còn… chúng ta đến ba bệnh viện này để thăm dò?” Ngụy Nhung ngập ngừng nói.

Vừa nói ra câu này, cô đã bị ánh mắt của ba người đàn ông nhìn chăm chú, cô sợ hãi cúi đầu, thì thào nói: "Tôi chỉ là đưa ra ý kiến, nếu các anh không đồng ý thì coi như tôi chưa nói gì đi ... "

Khi Hứa Tiếu Ca đi, cậu ấy đã rút dây động rừng. Nếu bây giờ đi, sợ rắn rời tổ, tìm lại càng khó hơn.

Văn phòng Cục điều tra hình sự im lặng, con ngươi của Hứa Tiếu Ca và Ngụy Nhung giật giật, bắn qua lại về phía Chu Nguyên và Thẩm Duệ, cuối cùng nhìn thấy Chu Nguyên đang nhíu mày không lên tiếng.

Lập tức hai người đều tràn đầy khí thế nhìn thẳng lưng cậu.

Ngón tay trỏ của Chu Nguyên vô thức bấm vào tay nắm ghế, [bộp] đứng dậy, ngay khi đám người Ngụy Nhung cho rằng cậu ấy sắp tiết lộ manh mối kinh ngạc nào đó, Chu Nguyên gật đầu với Thẩm Duệ rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi mệt rồi.”

“??” Hứa Tiếu Ca có chút bối rối.

Ngụy Nhung có chút nghi hoặc nhìn Chu Nguyên: "Đội trưởng Chu, chúng ta không tiếp tục động não hả?"

“Chờ cục điều khiển giao thông gọi đi.” Chu Nguyên thu dọn áo khoác, bước chân dài ra khỏi văn phòng: “Nhưng nếu không buồn ngủ, cô có thể ở lại giúp tôi kiểm tra danh tính của hai người đã khuất, có được tin tức thân phận, vụ việc liền đơn giản hơn nhiều.”

“… Được.” Hứa Tiếu Ca gật đầu đáp.

Nhìn thấy Chu Nguyên đi ra ngoài, Thẩm Duệ lập tức đi theo.

Quay đầu lại, Thẩm Duệ phát hiện Chu Nguyên đang đứng ở cửa chờ mình, thần sắc giống như pháo hoa phát nổ, loại khỉ chọc trời sắp nở hoa khi phát hỏa, nhưng nụ cười chưa treo nổi vài giây liền nghe Chu Nguyên nói:

"Gọi Hứa Tiếu Ca đi."

Thẩm Duệ có chút bối rối: "Tối hôm qua em không phải bảo cậu ấy đi à?"

Chu Nguyên xoa xoa thái dương, ánh mắt có chút mờ mịt, cau mày hỏi: "... Anh cũng nói là tối hôm qua, hôm nay tôi nghĩ tới một chuyện, không thể để cho cậu ấy trở về sao?"

Được rồi, chỉ cần em thích, dù sao thì ngôi chùa cũng là của em! Anh đều lắng nghe em!

Thẩm Duệ có chút phiền muộn, nghĩ đến đêm nay đêm dài, lại thêm một bóng đèn gây mất hứng khiến anh khó chịu đến hoảng, nhưng tuân theo thân phận và khuôn mẫu của ông chủ, anh chỉ có thể chịu đựng.

Anh quay trở lại văn phòng và hô lên với Hứa Tiếu Ca: "Thằng nhóc hôi thối, đi cùng với tụi này nào."

“… Đội trưởng, chúng ta ở đó làm gì?” Hứa Tiếu Ca cảm thấy đêm nay não của mình chuyển đổi qua lại giữa buồn bã và sợ hãi, có vẻ hơi bế tắc, cảm giác lời nói của đội trưởng với đội trưởng Chu hình như không tốt lắm.

Thẩm Duệ giả bộ không quan tâm, hào phóng cười nói: "Tôi cùng Chu Nguyên về chùa, đội trưởng Chu bảo cậu sống trong chùa của cậu ấy."

"..." Bây giờ đến lượt Hứa Tiếu Ca cũng không chịu nữa, nhìn Thẩm Duệ oán hận, sau đó lại nhìn Ngụy Nhung bất đắc dĩ, nói nhỏ: "Anh không cho em đến nhà chị Ngụy Nhung sao?"

"Cậu không phải lo lắng cho tôi! Tôi không quan tâm, Đội trưởng Chu bảo cậu đi, chắc chắn có lý do của cậu ấy?" Ngụy Nhung nghiêm túc nói.

...Liên quan cái rắm, vất vả lắm mới có cơ hội được ở chung, lại thấy sắp bị ngâm nước nóng, mới cao hứng lại tụt hứng, thật khó chịu!

Thấy Hứa Tiếu Ca vẫn còn đang sững sờ không muốn rời đi, Thẩm Duệ vỗ vỗ vai cậu thở dài: "Cùng là thế giới, đội trưởng thật sự không muốn cậu là bóng đèn, nhưng đại gia Chu đã nói, tôi không thể không nghe lời, đi thôi.”

Lại đi tới chùa của Chu Nguyên, Hứa Tiếu Ca quay lại phòng khách, vừa thu dọn hành lý liền nhìn thấy một con chó lùn đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn mình, bất động không nhúc nhích.

Ngôi chùa không chỉ nuôi dạy những tinh hoa như đội trưởng Chu mà còn nuôi một người gác cổng có thể làm vệ sĩ, quả thật là một báu vật của phong thủy!

Nghĩ như vậy, Hứa Tiếu Ca liền đi ra ngoài trêu chọc Quả Táo, nhưng vừa đưa tay ra, lại bị Quả Táo nhe răng làm giật mình, Hứa Tiếu Ca lùi lại một bước, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Quả Táo.

Người ta nói người hiền bị chó ăn hiếp, gặp chó hung dữ thì không được nhận hèn, nếu thừa nhận hèn thì thua.

Hứa Tiếu Ca cố hết sức trợn to hai mắt, hạ giọng, giả bộ hung tợn nói: "Giữ với tao? Lần sau lại hung dữ với tao, tao sẽ đánh mày!"

Ngay khi câu nói này được phát ra, Quả Táo đột nhiên giơ một chân sau lên và phun một giọt [nước tiểu đậm đặc] ngay tại chỗ, sau đó lại ngồi xuống, liếc mắt đưa tình với Hứa Tiếu Ca, rồi cất tiếng sủa nhẹ.

Hô hô!

“Mày… mày tè vào tao, con chó xấu, hư quá!” Hứa Tiếu Ca biết con chó có thù với mình, nhưng không ngờ con chó lại [tè] ở cửa, con chó đi tè là chuyện bình thường, một dấu ký để thông báo cho đồng loại, này thuộc về ta, đừng đến, nếu không ta sẽ huân chết người bằng nước tiểu của mình.

“Mày muốn nói với tôi rằng nơi này là của mày?” Hứa Tiếu Ca nhìn chằm chằm: “Bắt tao ra khỏi đây?

Quả Táo bất ngờ đứng dậy phát ra tiếng [Gâu] khiến Hứa Tiếu Ca hoảng sợ lùi lại, loạng choạng ngã xuống đất vì sợ con chó lao lên.

Nhưng cậu thấy Quả Táo vẫy đuôi, chạy tới một bên rồi nịnh nọt xoa ống quần của Chu Nguyên, ngoan ngoãn đến mức khác hẳn con chó dữ vừa nhe răng.

Chu Nguyên nhìn Hứa Tiếu Ca đang ngồi dưới đất, hơi nhíu mày: “Trò chuyện với một con chó?"

“Chu, đội trưởng Chu!” Hứa Tiếu Ca lập tức đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng chào hỏi.

Sao lại dám nói chuyện với con chó bắt nạt này, rõ ràng là đang thương lượng!

Chu Nguyên đi thẳng vào phòng Hứa Tiếu Ca ngồi xuống, thấy Hứa Tiếu Ca hoang mang vội vàng đi vào, liền dặn dò: "Đóng cửa lại."

Hứa Tiếu Ca run rẩy lo sợ đóng cửa lại, lo lắng đứng ở trước mặt Chu Nguyên, chờ Chu Nguyên nói.

“Ngồi đi, tôi không đáng sợ như cậu nghĩ đâu.” Chu Nguyên chỉ vào chỗ ngồi đối diện bàn, nhìn thấy Hứa Tiếu Ca ngồi xuống, gật đầu với cậu, nhẹ nói: “Việc tiếp theo tôi sẽ làm là một chút việc vô nghĩa, cậu có thể từ chối bất cứ lúc nào.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Từ trước đến nay Hứa Tiếu Ca luôn kính sợ Chu Nguyên, nhưng bây giờ đến nhà cậu ấy, nghe cậu nói lại càng bối rối hơn.

Nhưng cậu ấy lại lấy ra một tập phác thảo và một cây bút, đẩy nó đến trước mặt Hứa Tiếu Ca.

Hứa Tiếu Ca nhìn Chu Nguyên có chút khó hiểu, có lúc luôn cảm thấy người trước mặt không hiểu ra sao, tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng cũng không dám tùy tiện suy đoán có phải mỉm cười do vui hay khinh bỉ.

“Chu, Đội trưởng Chu, anh muốn tôi làm gì vậy?” Vào mùa đông, nhưng Hứa Tiếu Ca cảm thấy lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

Quả Táo đi theo Chu Nguyên vào, đang nằm dưới chân cậu ấy, nhìn Hứa Tiếu Ca với đôi mắt híp lại, như đang giễu cợt sự căng thẳng của cậu ta.

Chu Nguyên nói: "Vẽ, cậu thích nhất bộ dáng nào?"

“Hả?” Hứa Tiếu Ca bối rối, cậu muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Chu Nguyên, cậu không thể hỏi, đành vùi đầu vào vẽ.

Hình vẽ yêu thích, Hứa Tiếu Ca đã vẽ một hình vuông.

So với các hình dạng khác, cậu ấy thích hình vuông có nét thẳng và nhất quán.

Chu Nguyên liếc nhìn biểu cảm trên mặt cậu khi cậu vẽ hình vuông, rất nghiêm cẩn và nghiêm túc, thậm chí có chút quá khắt khe và nghiêm túc, bởi vì không có dụng cụ hỗ trợ như thước kẻ nên cậu sợ hình vẽ sẽ bị lệch và không đối xứng.

Thấy cậu đã vẽ xong, Chu Nguyên lại nói: "Vẽ hình mà cậu ghét nhất."

Gần như không cần suy nghĩ, Hứa Tiếu Ca đã vẽ một hình bầu dục ở góc.

Bởi vì vẽ quá nhanh, hình bầu dục thậm chí còn không đóng lại hoàn toàn, nó trông hơi luộm thuộm.

Chu Nguyên ra hiệu Hứa Tiếu Ca lật trang, cậu nói: "Cậu vẽ một căn phòng."

Hứa Tiếu Ca ban đầu cũng không hồi hộp, tin tưởng Chu Nguyên, coi như mệnh lệnh, thậm chí còn không có ngẩng đầu lên, cứ như vậy tập trung vẽ, bởi vì Hứa Tiếu Ca tin tưởng Đội trưởng Chu sẽ không bao giờ làm chuyện vô ích, bảo cậu làm như vậy nhất định có đạo lý.

Cậu ta vẽ một ngôi nhà nhỏ, để vào nhà, cậu ta phải đi qua ba cửa.

Chu Nguyên hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Vẽ cây."

Cậu ấy không nói vẽ cây ở đâu, Hứa Tiếu Ca cũng không hỏi.

Ngôi nhà không lớn, cây rất cao, thậm chí còn cao hơn ngôi nhà, nhưng lại mọc ở một góc xa ngôi nhà, khiến nó có vẻ hơi hiu quạnh.

Chu Nguyên nói tiếp: "Trong nhà nên có người ở, cậu vẽ người đi?"

Hướng dẫn từng bước, nhưng cũng không can thiệp. Chu Nguyên nhìn thấy Hứa Tiếu Ca vẽ trong sân giữa nhà, có một người ngồi xổm trên mặt đất.

Sau đó, cậu ta thậm chí còn thêm rất nhiều hoa và thực vật vào bức tranh như không có ai ở đây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chu Nguyên.

"Đội trưởng Chu, anh còn cần vẽ gì không?"

Chu Nguyên lắc đầu đứng lên, cất tập phác thảo đi, nói: "Không cần, cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Nhìn thấy một người và một con chó rời khỏi phòng, Hứa Tiếu Ca có chút khó hiểu.

Đội trưởng Chu gọi mình đến đây để vẽ tranh.

Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế sô pha đợi Chu Nguyên trở về phòng, nhưng lại đợi cuộc gọi của Thẩm Như Thành trước khi Chu Nguyên đi ra khỏi phòng của Hứa Tiếu Ca.

Thấy Chu Nguyên không có trong phòng, Thẩm Duệ dứt khoát mở cửa.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, có một tiếng rít lạnh lùng chất vấn.

Thẩm Như Thành hỏi: "Con gái nhà họ Lý vừa rồi nói cho tôi biết hành vi khốn nạn của cậu, Thẩm Duệ, cậu có để tâm đến mặt mũi ba cậu không?"

Dựa vào ghế sô pha, Thẩm Duệ gần đây cảm thấy rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức. Anh nhéo thái dương, vẻ mặt tỉnh bơ đáp lại: "Ngài Thẩm, ngài đã lo lắng quá rồi, sao con dám làm mất mặt ngài."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói của Thẩm Như Thành lại vang lên: “Không có tôi, cậu không thể làm gì được cả."

"Ngài nói câu này khi tôi còn ở tuổi thiếu niên." Khóe miệng Thẩm Duệ nhếch lên, lộ ra nụ cười châm chọc: “Nhưng hiện tại tôi sống không tốt sao? Ngài Thẩm, ngài nghĩ thế nào?"

Điện thoại không có một tiếng động, Thẩm Duệ biết Thẩm Như Thành đang rất tức giận, liền cúp điện thoại không đợi lời nói tiếp theo của ông ta.

Vừa cúp điện thoại, cửa phòng bị đẩy ra, Chu Nguyên cầm tập phác thảo bước vào.

Nếu tâm trạng vừa rồi là bão táp dữ dội, tâm trạng lúc này chính là muốn nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, Thẩm Duệ vỗ bên hông ra hiệu Chu Nguyên ngồi xuống: "Sao em lại tìm nhóc Hứa Tiếu Ca đó?"

Ngồi xuống bên cạnh anh, Chu Nguyên nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng hỏi: "Thùng giấm lại tràn rồi?"

"..." Nghĩ đến những lời cợt nhả mà mình nói với Chu Nguyên qua điện thoại ở khách sạn, anh cười toe toét, đột nhiên vươn tay đem Chu Nguyên ôm vào trong lòng.

Thẩm Duệ thì thào nói: "Ừm, hũ giấm tràn rồi."

Chu Nguyên thân thể có chút căng thẳng, nhưng là không có cự tuyệt, để cho Thẩm Duệ ôm mình như vậy.

Thẩm Duệ nói: "Anh có chút mệt mỏi."

Sau một lúc im lặng, Chu Nguyên thu hết can đảm, giơ tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Duệ, như đang dỗ dành một đứa trẻ, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, có em ở đây.” Nếu anh mệt, hãy nghỉ ngơi đi, em sẽ chăm sóc anh.

Một câu nói đơn giản ấm áp hơn ngàn chữ hoa lệ, Thẩm Duệ ôm Chu Nguyên nằm lên sô pha, vùi đầu vào vai Chu Nguyên, giọng nói có chút buồn buồn, có chút khàn khàn nói: "A Nguyên."

Chu Nguyên không dám hỏi anh có phải khóc không, cậu chỉ nhẹ giọng đáp: "Em đây."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp