Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 80: Xác chết im lặng (18)


1 năm

trướctiếp

Theo mệnh lệnh của Chu Nguyên, Hứa Tiếu Ca đã gọi điện cho người thân của nạn nhân.

Bởi vì đã từng hỏi họ thông tin về tình hình hiện tại, người thân và bạn bè của người mất tích không xa lạ gì với Hứa Tiếu Ca, giọng điệu của cuộc trò chuyện có xu hướng hiền lành hơn, sau nhiều cuộc điện thoại liên tiếp, họ mới có thể nhận được thông tin chính là:

"Trước ngày người đó mất tích, nhiều nhất chỉ có thể xem xét được hai tháng trước sau thời gian này, đã khám sức khỏe tổng thể hoặc các chương trình khám sức khỏe cơ bản miễn phí của một số cơ sở y tế, không ngoại lệ, đều rất khỏe mạnh."

Chu Nguyên liếc nhìn Hứa Tiếu Ca: "Tuy rằng có chút xấu hổ khi hỏi cậu như vậy, nhưng tôi muốn biết, thân thể của mẹ có khỏe không?"

Hứa Tiếu Ca sững sờ một hồi, trong đầu lục tung tìm ra ký ức mơ hồ của hơn mười năm, thì thào nói: “Trong trí nhớ của tôi, mẹ tôi sức khỏe rất tốt, bà rất ít khi ốm đau.”

Chu Nguyên dùng ngón trỏ gõ vào bàn, trong thanh âm tiết tấu, cậu tiếp tục làm người dẫn dắt chủ đề một cách trật tự:

"Án tử năm đó, hàng xóm gần đó nói rất ít khi nhìn thấy hộ gia đình mới, có đúng như vậy không?"

Vụ việc xảy ra cách đây hơn mười năm, lúc đó Hứa Tiếu Ca vẫn còn nhỏ nên có thể không trực tiếp trao đổi với cảnh sát về vụ án, thông tin từ miệng người khác có thể bị sai lệch sau khi bị truyền miệng đến lần thứ hai hoặc nhiều lần sau đó.

Vì vậy, sau khi Hứa Tiếu Ca lớn dần, khoảng chừng từ trung học cơ sở, cậu ấy thường xuyên đến đồn cảnh sát và rất thân thiết với chú cảnh sát lúc đó, lúc đó cậu ấy đã báo tất cả những thông tin mà ba cậu ấy không nói với chú ấy.

Cậu gật đầu với Chu Nguyên.

Chu Nguyên hỏi lại: "Khoảng cách từ nhà cậu đến chỗ báo án xong quay lại cùng cảnh sát đi cứu hộ chắc là không đến một tiếng rưỡi, lúc cậu đi nhà trống không sao. Đã điều tra mọi ngóc ngách chưa? Cậu có thể miêu tả cho tôi cấu trúc của ngôi nhà đó được không?”

Hứa Tiếu Ca cũng không chắc chắn lắm, lúc đó cậu còn nhỏ, điều cậu có thể nhớ được chính là chạy về nhà khóc lóc, trực tiếp chạy tới chuồng lợn ở sân sau để tìm bóng dáng của Trương Mỹ Quyên, nhưng lại bị căn phòng hoang tàn đó giết chết cả tuổi thơ.

“Ừm… chắc là tôi phải tìm kiếm mọi ngóc ngách, nhưng tôi không thấy mẹ tôi hay bất kỳ ai khác!” Giọng Hứa Tiếu Ca có chút khàn khàn, cảm xúc vừa kìm nén lại bộc phát ra ngoài, cậu nói: “Đó là ngôi nhà cũ một trệt một lầu, có ba phòng, một phòng bếp và có sân sau, nếu muốn hỏi có gì không đúng thì trong phòng bếp không có dụng cụ nấu cơm, mà đó là phòng mổ lợn ... "

Nền nhà trong phòng giết mổ lợn có màu tím đen, nồng nặc mùi máu tanh của phân lợn rất ghê tởm.

Vì có chuồng lợn ở sân sau nhà, nghe hàng xóm xung quanh nói nguyên chủ là người nuôi và giết lợn, nhiều người nuôi lợn ở nhà riêng không chịu dắt lợn ra ngoài lò mổ và trả tiền cho chúng để được giết thịt, nếu có khả năng, thịt đều giết mổ nó tại nhà để tiết kiệm tiền.

Nghe vậy, Chu Nguyên im lặng.

Hứa Tiếu Ca nói thêm: "Căn nhà vẫn còn đó, ba tháng trước tôi đã đến đó, vì chỗ đó xảy ra chuyện, không tìm được chủ nhân, căn nhà quá hẻo lánh nên chưa bán được ra đâu cả?"

Nhấc mắt lên, Chu Nguyên hai mắt sáng rực, ngón trỏ lại gõ bàn, nhưng vẫn không lên tiếng.

Ngay khi cậu im lặng, bầu không khí trong toàn bộ văn phòng bắt đầu có chút ngột ngạt.

Ngụy Nhung không thể chịu được việc mọi người đều mồm mép mà ngậm miệng lại, cô cảm thấy nghẹn khuất nhưng chỉ dám trợn mắt nhìn ba người đàn ông trước mặt, trong lòng lẩm bẩm nói: “Tại sao đội trưởng Chu tật tốt không dưỡng tật xấu lại thành, cứ phải theo thói quen nói nửa nhịn một nửa, hỏi nhiều như vậy có phải đối với sự việc của mọt sách có manh mối mới không! Thật làm người khác nôn nóng mà!

Thẩm Duệ ngồi bên cạnh Chu Nguyên nhìn cậu từ đầu đến giờ. Anh không biết Chu Nguyên có biết cậu có thói quen đó hay không, chỉ cần cậu tự tin cùng người khác thảo luận chuyện gì đó, ngón trỏ luôn vô thức gõ vào cái gì đó.

Bằng cách này, Thẩm Duệ có lẽ hiểu rằng cậu ấy có một số dự tính và có thể nhận thức được một số sự tình nào đó.

Chỉ là bây giờ cậu ấy không nói, phải có lý do tại sao cậu ấy không nói ...

Ngay khi đang suy nghĩ như vậy, Chu Nguyên đột nhiên nói: "Những người đó đuổi theo cậu không ngừng nhất định phải có lý do, cậu đã điều tra những người này mấy năm, hẳn là không phải vì tin tức này mà đi tìm cậu. Hứa Tiếu Ca, gần đây cậu có nhận được vậy gì rất giá trị không?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

"Đồ đắt tiền?" Hứa Tiếu Ca lắc đầu: “Tôi ... Tôi rất ít bạn. Tôi căn bản không đi tụ tập những nơi khác ngoại trừ đồn cảnh sát, cũng không có ai cho tôi cái gì."

Những lời này rơi vào lòng Ngụy Nhung khiến cô cảm thấy hơi buồn, cô chớp chớp mắt, bí mật quyết định sẽ đưa cho Hứa Tiếu Ca những sản phẩm chăm sóc sức khỏe chất thành đống trong nhà cô, để cậu có thể trải nghiệm niềm vui của việc được tặng đồ.

Trầm mặc trong chốc lát, Hứa Tiếu Ca đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cậu chỉ vào chai thủy tinh không thấm nước mà cậu giấu trong cống, mở chai thủy tinh ra, trước mặt cậu chỉ có một góc tờ rơi xé ra từ tờ rơi quảng cáo nào đó.

Góc đó tình cờ có một tòa nhà được in trên đó.

“Đây là cái gì?” Thẩm Duệ nhận lấy, xem kỹ.

Hứa Tiếu Ca đem mảnh giấy ra rồi nói. Đây là thứ cậu ta nhận được từ người mất tích cuối cùng trong gia đình, người mất tích là một cô gái có một số vấn đề về trí tuệ, cô ấy không phải là ngốc, nhưng trí thông minh của cô ấy yếu hơn người bình thường.

Hứa Tiếu Ca nói: "Cô gái đó có trong cuốn sổ mất tích mà tôi ghi lại, cô ấy tên là Lưu Thải Hồng."

Mặt trời lặn trên bầu trời đã khuất hoàn toàn, thay vào đó là ánh trăng bạc, tỏa ra ánh sáng dịu mát.

Bầu trời mùa thu luôn vội vã kéo xuống mở đầu của đêm đen, ngay khi xem xong phim hoạt hình, Lưu Thải Hồng đã lập tức đóng hết cửa sổ và rèm cửa trong nhà, trốn dưới chăn mà run bần bật.

Trí thông minh của Lưu Thải Hồng có chút khuyết thiếu, tuy rằng không phải ngu ngốc, nhưng so với người bình thường, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra sự khác biệt.

Ba mẹ cô đều là công nhân và thường về nhà muộn nên họ đều dặn Lưu Thải Hồng ở nhà và không được đi đâu.

Lưu Thải Hồng luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tuần trước cô đã lén bỏ đi chơi và mất tích hai ngày, khi trở về thì cơ thể chằng chịt vết xước, bố mẹ cô liên tục hỏi chuyện gì nhưng Lưu Thải Hồng chỉ khóc và nói:

"Có người định đánh con! Nơi đó nhiều lồng sắt lắm, con thấy nhiều chị bị nhốt rồi khóc trong lồng đó!"

Dù trí lực của đứa trẻ chưa hoàn thiện nhưng dù sao bố mẹ của Lưu Thải Hồng cũng rất yêu quý cô, nghe những lời của Lưu Thải Hồng họ đã rất sốc và hoảng sợ. Họ ngay lập tức đưa Lưu Thải Hồng đến cảnh sát báo án, nhưng tại đồn cảnh sát, cảnh sát hỏi ai đã đưa cô ấy đi, ai đã đánh cô ấy và họ đưa cô ấy đi đâu, ba câu hỏi đều nhận được câu trả lời là không biết, cô chỉ liên tục nói: “Chú ơi, con nghe được bọn nọ nói con là một đầu lợn tốt, bọn họ có thể đem con bán giá tốt! Thật sự con không phải là lợn, con không bán được đâu, chú nói cho họ biết, đừng bán con, con rất ngoan mà!”

Chú cảnh sát cau mày và cố gắng thuyết phục Lưu Thải Hồng hết lần này đến lần khác để điều tra vấn đề trong miệng cô ấy nói ra, nhưng vì Lưu Thải Hồng bị bịt mắt khi bị đưa đến đó, không có manh mối nào mà cô ấy có thể cung cấp, căn bản không biết được ai đã đưa cô ấy đi, đã đưa cô ấy đi đâu ...

Dưới tác động của thời gian, sự việc kết thúc vẫn không giải quyết được gì, nhưng kể từ ngày hôm đó Lưu Thải Hồng vẫn luôn nói với ba mẹ: "Họ sẽ đến bắt con một lần nữa, họ sẽ bắt con một lần nữa, người chị đó nói rằng, cô ấy sẽ nhớ con, con đã được đánh dấu, con không thể chạy trốn được, ba ơi, con sợ quá ... "

Ba Lưu cau mày, đặc biệt xin nghỉ mấy ngày để ở nhà cùng Lưu Thải Hồng, tâm trạng của cô cũng bình tĩnh lại một chút.

Bất ngờ, chuông cửa nhà Lưu Thải Hồng lại vang lên vào ngày ba Lưu đi làm sau khi nghỉ phép.

Lưu Thải Hồng lo lắng rằng ba mình quên mang theo chìa khóa, nhưng cô ấy không dám mở cửa, vì vậy cô ấy đứng cạnh cửa và hét lên: "Ai ngoài đó vậy!"

Không có một tiếng động nào ngoài cửa.

Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên, Lưu Thải Hông lại đứng cạnh cửa và hét lên: "Ai vậy!"

Ngoài cửa vẫn không có một tiếng động.

...

Chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Lưu Thải Hồng rất tức giận, bọn trẻ ở cùng khu dân cư thường thích chọc lấy cô như thế này, Lưu Thải Hồng tức giận mở cửa ra, nhưng không thấy ai ở cửa trước, định chạy vào nhà đóng cửa lại bỗng thấy chân co quắp, một cảm giác lạnh buốt từ dưới chân xông lên.

Lưu Thải Hồng nhìn xuống chân cô và thấy một người đàn ông đang ngồi xổm bên cửa, người đó nhìn cô rồi cười nói

"Tôi bắt được cô rồi, khách nhân đang đợi..."

Khi ba Lưu trở về nhà và phát hiện Lưu Thải Hồng không có ở nhà, ông nhận ra rằng lần này cô thực sự mất tích ...

Hứa Tiếu Ca cầm tờ giấy xé một mảnh nhỏ và nói với Chu Nguyên: "Cái này là do ba của Lưu Thải Hồng đưa cho tôi, ông ấy nói rằng khi Lưu Thải Hồng bị bắt lần đầu tiên, những người đó có lẽ đã nghĩ Lưu Thải Hồng quá ngu ngốc nên mới thả lỏng cảnh giác, lúc đổi chỗ liền để cô chạy trốn, lúc chạy cô vô tình xé rách một tờ giấy, chính là cái này... "

Ngừng một chút, Hứa Tiếu Ca tiếp tục nói: "Ba Lưu nói rằng Lưu Thải Hồng đã nói với cảnh sát rằng nơi cô ấy bị nhốt rất giống với nơi đã in trên mảnh giấy này. Tôi đã khám xét hình ảnh toàn bộ thành phố Thanh Châu dựa trên điều này chỉ mới được xác nhận có năm tòa nhà trông hơi giống tòa nhà in trên giấy, tôi đã đến đó để điều tra, và cả năm tòa nhà này đều là Bệnh viện Nam giới...”

“Bệnh viện Nam giới?” Ngụy Nhung có chút kinh ngạc.

Hứa Tiếu Ca gật đầu.

Thẩm Duệ hỏi: "Ý của cậu là, cậu mấy ngày trước đi điều tra chỗ này?"

“Năm… năm ngày trước.” Hứa Tiếu Ca gật đầu và nhìn Thẩm Duệ đầy lo lắng, vì sợ Thẩm Duệ nghĩ rằng cậu làm việc không tốt mà vẫn đang tiêu hao sức lực cho việc riêng của mình.

Năm ngày trước, ước chừng là hai ngày trước khi truy bắt Hứa Lương ở nhà thờ? Nếu đúng như vậy thì rất có lý khi Hứa Tiếu Ca bất ngờ bị theo dõi và đe dọa trong những ngày qua.

Hứa Tiếu Ca vì liều lĩnh đã tự điều, rất có thể cậu ấy đã rút dây động rừng, người khác cần xác định thông tin danh tính của Hứa Tiếu Ca thì cần một thời gian, nếu như vậy thời gian cũng vừa khớp.

“A Nguyên, em nói xem, có thể là vấn đề của Bệnh viện Nam giới không?” Thẩm Duệ quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên trầm ngâm gật đầu: "Hứa Tiếu Ca, cậu đã đến năm Bệnh viện Nam giới này rồi, lúc đi cậu hỏi cái gì?"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp