Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 74: Xác chết im lặng (12)


1 năm

trướctiếp

Xác chết im lặng, đúng như ý nghĩa mặt chữ, là xác chết thì sẽ không nói được nữa, hiểu theo nghĩa khác, người biết bí mật, chỉ cần biến họ thành một xác chết, thì bí mật sẽ bị phong ấn mãi mãi, bởi vì người chết không nói được.

Phòng làm việc của Chu Nguyên thực ra là phòng họp phiên bản nhỏ, cậu xé mấy trang trong có hình ảnh trong báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân mà Thẩm Duệ đưa cho lên bảng trắng, sau đó in tấm ảnh chụp hoa văn bằng son trong tiểu khu của Hứa Tiểu Ca, vốn cậu không hề nghĩ chúng sẽ giống nhau, nhưng đặt chúng lại với nhau như thế này, đột nhiên cảm thấy nó có phần giống nhau.

Thẩm Duệ và Hứa Tiểu Ca ngồi bên dưới, nhìn chăm chú người đàn ông phía trên như một học sinh.

Chu Nguyên dùng bút đánh dấu khoanh tròn hình ảnh: "Hai người có thể so sánh, đường nét trong hoa văn có phải rất giống với đường nét bên trong này không?"

Hứa Tiểu Ca không biết gì về chuyện trên vạt quần áo của nạn thân thêu một hình thù kỳ lạ, khi nghe Chu Nguyên nói mới chú ý tới mọi chuyện, cậu cẩn thận nhìn vào hoa văn trước mặt, nhìn càng lâu, sắc mặt càng không tốt.

Chu Nguyên liếc cậu một cái rồi nói tiếp: "Ký hiệu này thật ra là được phóng to, có lẽ là bùa chú, loại này gọi là, xác chết im lặng."

Vừa nói cậu vừa lấy một cây bút vẽ lên tấm bảng, vẽ phiên bản phóng to của chúng một cách quen thuộc.

Những biểu tượng kỳ lạ và những đường cong uyển chuyển, lần lượt xuất hiện trong tay Chu Nguyên. Một loại bùa chú phức tạp như vậy, nếu không thực hành thường xuyên, muốn vẽ một nét là thành, không hề dễ.

"Đội trưởng Chu, sao anh lại..." Hứa Tiểu Ca có chút kinh ngạc.

Ban đầu trông như là hai vụ án khác nhau, vụ án chôn sống và vụ án theo dõi, hai vụ án không liên quan gì tới nhau, bây giờ rất có khả năng vì một “hoa văn” mà ghép lại xử lý.

Vụ án chôn sống vốn được chó là vụ giết người có tính chất ác độc, nếu như thêm trường hợp của Hứa Tiểu Ca, tính chất sẽ khác, chuyện này thành vụ án giết người hàng loạt có tổ chức, có mục đích, có kế hoạch.

Về phần hoa văn đó, Chu Nguyên có thể dễ dàng vẽ ra, ngược lại lại khiến mọi người cảm thấy lo lắng

Thẩm Duệ khoanh tay dựa vào lưng ghế nhẹ nhàng ngước nhìn lên, đôi mắt đen không đáy nhìn về phía Chu Nguyên, tràn ngập tin tưởng, đợi cậu nói tiếp.

Chu Nguyên của anh, là một báu vật, anh biết rằng cậu cất giấu rất nhiều bí mật. Nhưng niềm tin rằng của anh từ đầu tới cuối không thay đổi, như lúc thiếu niên, anh cười nói: "Bố tôi bảo tôi làm người tốt."

Chu Nguyên cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của Thẩm Duệ, khẽ cụp mắt xuống, đôi lông mi dày như rừng rậm, phủ bóng ở trước mắt, ngăn chặn cảm xúc trong mắt, chầm chậm nói: "Mười sáu năm trước tôi từng thấy bùa chú này, là ông từ, tôi thân thuộc và hiểu rõ cách vẽ của nó, hơn bất kỳ ai trong số mọi người."

Cậu dừng lại một lúc, mới tiếp tục: "Nơi lần đầu tiên xuất hiện bùa chú với hoa văn này, là chùa Phong Đô Đại Đế ở thành phố Tân Hải."

Hai mắt Thẩm Duệ híp lại, trong mắt ẩn chứa sự sắc bén cùng kinh ngạc, lập tức nghĩ đến lời nói của Dương Châu.

Dương Châu nói rằng khi hơn mười năm trước khi anh ta còn là thực tập sinh, vụ án của sư phụ mà anh ta theo dõi chính là vụ phá hủy ngôi chùa Phong Đô Đại Đế ở thành phố Tân Châu.

Ngay khi anh đang nghĩ mọi chuyện sẽ không phải trùng hợp như vậy, liền nghe thấy Chu Nguyên nói: "Tôi từng nói anh, vụ thi thể biến dạng lúc trước, đồng thiếp tử đều có cùng cây quẻ. Bây giờ tôi muốn nói cho anh, những cây quẻ này, đều tới từ một hộp quẻ màu đen, mà hộp quẻ này, tới từ thành phố Tân Châu, chùa Phong Đô Đại Đế."

“Có phải là ngôi chùa Phong Đô Đại Đế đã bị phá hủy không?” Thẩm Duệ hỏi.

Chu Nguyên hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Thẩm Duệ sẽ biết, cậu cau mày: “Anh biết à?”

Thẩm Duệ lắc đầu, thành thật nói: "Không biết, nhưng khi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, nghe lão Dương nói vài câu, lúc anh ta mới tốt nghiệp có đi theo một thạc sĩ, mà vụ án người đó theo chính là vụ ngôi chùa Phong Đô Đại Đế bị phá hủy, chuyện cụ thể anh không biết gì, lão Dương cũng không nói gì cả."

“Bác sĩ pháp y Dương hồi đó từng theo dõi vụ án này?” ánh mắt Chu Nguyên trong nháy mắt sáng lên, nhưng nháy mắt liền biến mất.

Nhưng sự kinh ngạc đó đã bị Thẩm Duệ bắt gặp, anh bình tĩnh gật đầu: "Đại khái là thế, nếu có ích cho vụ án, anh nghĩ chúng ta có thể gọi Dương Châu qua nói chuyện."

Chu Nguyên không trả lời, ngón trỏ chỉ vào bảng trắng, kéo suy nghĩ của mọi người trở lại hắn trước mặt bảng trắng. Cậu cho biết: "Mười sáu năm trước, chùa Phong Đô Đại Đế đột nhiên xảy ra hoả hoạn, trong chùa có bốn người, đều bị chôn vùi trong ngọn lửa. Điều kỳ lạ là, dù toàn bộ ngôi đền gần như bị thiêu rụi, nhưng chỉ cháy tới cánh cửa, hai cánh cửa thì đều nguyên vẹn. Hơn nữa trên cửa còn lần lượt dán một tấm bùa chú ở cả bên trái và bên phải. "

“Dính loại bùa chú này?” Thẩm Duệ hỏi, chỉ vào hoa văn được Chu Nguyên khoanh tròn trên bảng.

Chu Nguyên gật đầu, lật tấm bảng trắng, đổi sang chiếc lông màu trắng, rồi vẽ một bản phác thảo về ngôi đền khi đó trên bảng đen. Mặc dù khả năng vẽ của cậu không gọi là đẹp, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Toàn bộ ngôi chùa Phong Đô Đại Đế là một công trình đối xứng, ở giữa có đại điện lớn, hai bên trái phải bố trí hai dãy nhà. Mỗi dãy có năm phòng, năm phòng bên phải dùng làm “phòng ngủ”, cho chùa và các đệ tử, năm căn phòng tương ứng được dùng làm kho chứa đồ.

Chu Nguyên chỉ vào năm phòng ngủ, nói: "Cảnh sát đã kiểm tra hiện trường khi đó, dựa vào quỹ đạo và mức độ triệt để của ngọn lửa, có thể phán đoán rằng ngọn lửa bắt đầu từ một trong những phòng khách, có một cơn gió đông bắc thổi tới, lan ra các căn phòng khác nhanh như chớp. "

“A Nguyên, năm đó khi vụ án này xảy ra vào buổi sáng hay buổi tối?” T Thẩm Duệ cúi đầu hai tay chuyển động trên điện thoại di động, anh đang hỏi thăm vụ án chùa Phong Đô Đại Đế từ các đồng nghiệp ở thành phố Tân Hải.

Chu Nguyên liếc anh một cái, hiểu được Thẩm Duệ đang suy nghĩ gì, liền thuận theo câu hỏi của anh nói ra những gì cậu biết: "Thời gian cụ thể không chính xác lắm, buổi tối khoảng thời gian từ tám giờ đến chín giờ."

Thẩm Duệ ngẩng đầu, híp mắt lại: "Buổi tối từ tám giờ đến chín giờ? Lúc này lẽ ra mọi người đều không ngủ, tại sao xảy ra hỏa hoạn, biết có lửa lan không dập được, còn không chạy trốn? "

Khi câu hỏi đến điểm mấu chốt, Hứa Tiểu Ca cũng tò mò nhìn chằm chằm Chu Nguyên, chờ đợi câu trả lời của cậu.

“Chính là vì không chạy thoát, nên mới chết.” Khóe môi Chu Nguyên nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt: “Nghe nói, thi thể của bốn người trong chùa, được phát hiện ở trước cổng, bốn người đều đang vật lộn, vẻ mặt đang la hét, nhưng tính mạng cuối cùng chỉ có thể được định sẵn trước cửa."

Thi thể tìm thấy trước cổng?

Nếu sự miêu tả của Chu Nguyên về cấu trúc kiến trúc của chùa Phong Đô Đại Đế là đúng, thì cho dù bọn họ phát hiện ngọn lửa không thể dập tắt, nhưng từ góc độ kết cấu kiến trúc, bọn họ nhất định có đủ thời gian để thoát ra ngoài cổng.

Nhưng họ chết một cách kỳ lạ ngay trước cửa, tất cả những gì Thẩm Duệ có thể nghĩ là, họ không thể ra khỏi cửa.

“Cổng bị khóa à?” Ánh mắt Thẩm Duệ nặng nề, nghĩ đến chuyện khác, anh hỏi: “A Nguyên, hồi đó ngôi chùa bị cháy, liệu có khả năng là do khách hành hương sinh sống. Bốn nạn nhân chắc chắn là người của chùa Phong Đô Đại Đế không?"

Chu Nguyên liếc anh một cái, trên mặt nở nụ cười: "Phương hướng của đội trưởng Thẩm rất chính xác, bốn nạn nhân đều là người trong chùa. Năm đó, ngày hỏa hoạn, đích thực có khách hành hương ở lại đó."

“Tìm được người chưa?” Thẩm Duệ vô thức hỏi.

Nhưng trong tiềm thức, anh biết vị khách hành hương đó chưa xác định, nếu không vụ án không biết, nếu không, vụ án chùa Phong Đô Đại Đế bị phá huỷ ở Tân Hải, sẽ treo trên miệng Dương Châu, không tới mức khó mở miệng.

Hứa Tiểu Ca ngồi bên cạnh anh đóng vai trò là một thính giả rất thân thiết, hai con mắt đảo qua lại nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên. Thực ra trừ chuyện nhát gan, ưu điểm cũng có không ít, ví dụ như nhạy cảm với dữ liệu, hoặc có tư duy logic mạnh mẽ, một chút là hiểu.

Cậu nghe đoạn hội thoại giữa Thẩm Duệ và Chu Nguyên, tổng hợp lại nội dung rải rác của đoạn "bạn hỏi và tôi trả lời", đại khái chính là chùa Phong Đô Đại Đế chấp nhận cho khách hành hương ở lại qua đêm, lúc tám giờ tối thì phòng của khách hành hương bắt lửa, sau đó ông từ trong chùa nỗ lực dập lửa, cuối cùng phát hiện ngọn lửa quá lớn nên không thể dập tắt được, định trốn khỏi chùa, nhưng phát hiện ra cửa đã khoá, không thể ra ngoài.

Kết luận mà cậu rút ra là: khách hành hương có vấn đề.

Ngay khi Hứa Tiểu Ca làm sắp xếp câu chuyện mượt mà, Chu Nguyên nhếch khóe miệng nói: "Đội trưởng Thẩm, chúng ta cần điều tra, vụ án của c, sẽ không trở thành bí ẩn, chính là do khách hành hương mà chúng ta xác định, bất luận là ai, đều không tìm thấy bất kỳ manh mối nào."

Đồng tử của Thẩm Duệ hơi co lại, hai mắt rũ xuống, hai tay khoanh lại dựa trên ghế sô pha, chân duỗi ra dài, hỏi:

"Vụ án của chùa Phong Đô Đại Đế, và vụ án chúng ta gặp phải có liên quan gì?"

Ngón tay trỏ vô thức gõ vào khoảng không, Chu Nguyên suy nghĩ một hồi, trả lời: "Chùa Phong Đô Đại Đế mất đi một cái hộp quẻ mà bọn họ đã truyền lại trong chùa mấy trăm năm, mà cái hộp quẻ đó, sau trận hỏa hoạn một năm, được bạn của bố tôi, tặng cho một bản mô phỏng cao. Hộp quẻ đó đen từ đầu tới cuối, tất cả cây quẻ đều được đánh dấu bằng những hình nhỏ kỳ lạ. "

“Thi thể biến dạng, đồng thiếp tử, xác chết im lặng, đều xuất hiện trong hộp quẻ đó à?” Thẩm Duệ hỏi.

Chu Nguyên vẫn im lặng.

Thẩm Duệ: "Bạn của bố em..."

Chu Nguyên lấy khăn lau bảng đen: "Mất rồi, một năm sau trận hỏa hoạn của chùa Phong Đô Đại Đế, ông ấy bị thiêu chết ở một nơi gọi là câu lạc bộ Vương Triều, bô tôi nhi nhận cốt, thuận tay lấy thêm di vật."

Ngừng một chút, cậu biết lên bản đen, viết từng chữ của cây quẻ trong hộp quẻ, thi thể biến dạng, đồng thiếp tử, xác chết im lặng, trống tam canh, bạch cốt thảo, cọc người, Phong Đô Đại Đế...

Nếu không ai biết đến chuyện cây quẻ, thì vụ án của Tạ Linh Ngọc, Lý Tuấn, người khác đều sẽ coi là những vụ án độc lập, chỉ có Chu Nguyên mới hiểu rằng, cây quẻ sắc nhọn, “khách hành hương” chạy mất năm đó, lại quay lại. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Hắn núp sau lưng, xúi giục từng người một, để ác ma trong lòng họ vượt ngục ra ngoài, chỉ vì hoàn thành trò chơi nào đó của "hắn". Mà trò chơi quá hoàn hảo, không có thợ săn thực sự quá nhàm chán, nên "hắn" đã cho Chu Nguyên manh mối, để cậu từng bước tiến về phía "hắn".

Đây là một đối thủ quá tự tin.

“A Nguyên, ý của em là những vụ án này đều do cùng một tổ chức, phạm tội có âm mưu từ trước?” Thẩm Duệ hỏi.

Chu Nguyên liếc anh một cái, gật đầu: "Có thể nói như vậy."

Tuy nhiên, tình hình hiện tại, ngoại trừ mỗi vụ án đều có hàm ý vì sao nó lại xảy ra, không có mối liên hệ nào. Chu Nguyên đoán, khi cậu ghép được ngũ quan, giọng nói, cơ thể cùng các manh mỗi khác, vụ án này mới có thể tiến tới giai đoạn cuối.

Cậu đột nhiên đưa mắt nhìn Hứa Tiểu Ca, hạ giọng dửng dưng hỏi:

"xác chết im lặng, chính là biến người sống thành xác chết không biết nói chuyện, như thế những bí mật mà họ biết sẽ không bao giờ bị tiết lộ. Những người đó ấn tên cậu lên xác chết im lặng, Hứa Tiểu Ca, ngoại trừ bức ảnh đó, cậu còn biết chuyện gì khác?"

Đề tài đột nhiên chuyển sang chính mình, tế bào Hứa Tiểu Ca vẫn chưa được bình tĩnh, nhất thời có chút căng thẳng.

Cậu lắc đầu xua tay nói: “Tối đó tôi thực sự chỉ chụp được bức ảnh đó!”

“Trước đây đã từng thấy hoa văn này chưa?” Chu Nguyên hỏi.

Khi hỏi về điều này, Chu Nguyên nhìn Hứa Tiểu Ca một cách vô cảm.

Hứa Tiểu Ca do dự, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Chưa từng thấy!"

Ánh mắt Chu Nguyên sâu thẳm, cậu đặt bút ký xuống, nói với bọn họ: "Ngày mai hãy rời khỏi chùa của tôi."

“A?” Trái tim Hứa Tiểu Ca bị Chu Nguyên trực tiếp đánh cho tan nát, nhìn sang Thẩm Duệ với vẻ thất thần: “Lão đại...”

Chu Nguyên đêm nay coi là cầu được ước thấy rồi, những vấn đề anh hỏi cơ bản cậu đều trả lời, cho thấy tâm trạng của cậu không tệ.

Nhưng vào giây phút này, cậu lại đột nhiên ra lệnh đuổi người khách, khiến anh có chút phiền muộn.

Thấy Chu Nguyên đã đi ra khỏi thư phòng, Thẩm Duệ liền dành thời gian an ủi Hứa Tiểu Ca: "Vốn dĩ tôi cũng không định giữ cậu ở đây làm bóng đèn, lát nữa tôi sẽ nộp đơn vào ký túc xá cho cậu, nếu không được, tôi sx hỏi người trong cục xem có ai có thể cho cậu tạm thời ở nhờ không."

"..." Trong giây phút này, Hứa Tiểu Ca cảm thấy mình là người tị nạn.

Thật tội nghiệp!

Cậu bĩu môi, khuôn mặt buồn bã: "Lão đại, lúc nãy là do tôi nói gì à, sao đội trưởng đột nhiên thay đổi sắc mặt?"

Thẩm Duệ chống cằm suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc vỗ vỗ vai cậu: "Có lẽ là thấy cậu ở chỗ này chỉ như bóng đèn, chói mắt."

Hứa Tiểu Ca: "???"

Tâm trí Thẩm Duệ bay ra cùng Chu Nguyên, nói: “Phòng khách tôi vừa nói cho cậu rồi đúng không, cậu tự qua đó nằm là được.” anh vội vàng bước ra cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên quay lại, nhướng mày nói: "Nếu gặp Chu Nguyên ở chung với tôi, cậu nhóc, cậu cần phải biết điều chút. Hiểu không?"

Vẻ mặt Hứa Tiểu Ca bối rối: "Hiểu ..." Cái gì?

Khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa thì phát hiện con chó lùn tên Quả Táo, đang vẫy đuôi, đi tới đi lui trước cửa, lúc đi còn liền liếc nhìn Hứa Tiểu C,a khiến Hứa Tiểu Ca lạnh hết cả người.

Đêm nay cậu rõ ràng là một đứa nhỏ tội nghiệp cần được an ủi, sao lại như biến thành người bị mọi người chán ghét.

Hứa Tiểu Ca lấy điện thoại di động ra, muốn tìm kiếm sự an ủi duy nhất, nên đã gửi tin nhắn cho Ngụy Nhung, trong lúc tim đập thình thịch:

"Chị Ngụy Nhung, chị ngủ chưa?"

Hứa Tiểu Ca nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mong đợi, nhưng đợi một lúc lâu không được trả lời, Hứa Tiểu Ca thất vọng nằm trên giường, trong đầu chợt lóe lên hoa văn đó, sau đó lông mày phải cau lại.

Thứ mà cậu thấy lúc đó, có giống không?

Ngay khi suy nghĩ của cậu bắt đầu trôi đi, tiếng "Đinh đông" vang lên, là thông báo nhận được tin nhắn.

Hứa Tiểu Ca giật mình, bật xuống giường, mở điện thoại ra thì thấy là Ngụy Nhung.

"Tôi đã định đi ngủ, nhưng vẫn cố kìm cơn buồn ngủ nhắn tin với cậu đây."

"Muộn như vậy, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Khóe miệng Hứa Tiểu Ca tràn ra một nụ cười, "Chị Ngụy Nhung, ngủ ngon."

"... Đồ mọt sách, làm gián đoạn giấc ngủ xinh đẹp của tôi chỉ để nói điều này?"

"Được thôi, chúc ngủ ngon!"

Đêm dài đằng đẵng, phòng khách của chùa Lưu Phương nhấp nháy một tia sáng trắng, rồi từ từ tắt ngấm.

Trong căn phòng khác ở sân sau, Chu Nguyên đang nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy giường rung chuyển, sau đó một mùi bạc hà nhàn nhạt xâm nhập vào tim phổi, có người nằm cạnh cậu.

“Em ngủ chưa?” Thẩm Duệ nằm nghiêng người, nhẹ nhàng hỏi.

Chu Nguyên không trả lời.

Thẩm Duệ đột nhiên vươn tay ôm cậu vào trong lòng, làm cho Chu Nguyên kinh ngạc mở to hai mắt, gằn giọng cảnh cáo: "

"... Anh cố ý đúng không?"

Thẩm Duệ cười tủm tỉm: "Chẳng phải em đang giả ngủ sao?"

Chu Nguyên cau mày, không thèm để ý tới anh.

Thẩm Duệ nói: "Vụ án xác chết im lặng, em thấy nên làm thế nào?"

Chu Nguyên lại mở mắt ra, trong ánh đèn mờ ảo, cậu thì thào nói: "Chế tạo người chết."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp