Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 67: Xác chết im lặng (5)


1 năm

trướctiếp

Trong nhà thờ.

Bên tai Thẩm Duệ vang lên tiếng của Hứa Tiếu Ca đang thuật lại lời nói trầm thấp như thể được truyền đến từ âm phủ của người phụ nữ đã gọi điện thoại, sắc mặt anh tái đi.

“Cậu có chắc là Lý Phương gọi cho cậu không?” Thẩm Duệ hỏi: “Tại sao cô ta lại không gọi cho tôi mà lại gọi cho cậu?

Anh là người đã giao thiệp với Lý Phương cách đây không lâu, theo lý mà nói, tại thời điểm khi gặp khủng hoảng, người ta thường sẽ chọn những người có vẻ có sức ảnh hưởng lớn hơn để dựa vào và nương tựa, nhưng không ngờ Lý Phương lại chọn liên lạc với Hứa Tiếu Ca, điều này khiến anh hơi ngạc nhiên.

Ngụy Nhung nghe được ý tứ bên trong lời nói, cười nói: "Mọt sách, cậu đừng suy nghĩ nhiều, lão đại không có ý nói cậu mềm yếu."

Vốn dĩ Hứa Tiếu Ca cũng không nghĩ tới mức này, khi bị Ngụy Nhung trêu chọc, cậu có chút xấu hổ.

“Ừm… Có lẽ là do vừa nhận được điện thoại của em?” Từ Hiểu Đông nhìn Thẩm Duệ rồi nhẹ giọng nói.

Thẩm Duệ gật đầu, đưa mắt nhìn Ngụy Nhung: "Mao Nhung Nhung, là một người phụ nữ, em có biết đâu là thiên đường mà phụ nữ vẫn luôn mơ ước không?"

Ngụy Nhung vốn đang không biết phải làm sao, thấy chủ đề lại rẽ sang một góc khác, cô đi tới chỗ anh, đáp: "Ngân hàng? Trung tâm mua sắm? Hawaii? Thẩm mỹ viện?..."

"Mao Nhung Nhung, em mơ tưởng cái gì vậy?” Thần Duệ cắt ngang tưởng tượng của Ngụy Dung ngay lập tức.

Ngụy Nhung hai mắt sáng lên, cười nói: "Có thật nhiều tiền, sau đó hết ăn lại ngủ, đi mua sắm rồi chờ giao hàng?"

Thẩm Duệ: "..."

Nghe thấy Ngụy Nhung tuyên bố về ước mơ của cô, Hứa Tiếu Ca chớp mắt chăm chú lắng nghe.

Lý Tuấn, người bị bỏ ngoài cuộc trò chuyện cảm thấy ba người trước mặt đều thật tầm thường, vụ án còn chưa được giải quyết còn mơ tưởng giàu có, muốn phun ra một bãi thật to, nhưng lại sợ bị đánh một lần nữa, nên cậu ta chỉ nhẹ nhàng khạc nhổ xuống đất rồi đảo mắt lên trời:

“Chị gái tôi từng nói rằng, ước mơ lớn nhất của một người phụ nữ là được mặc chiếc váy cưới mới nhất và kết hôn với người mà cô ấy thích.” Vừa dứt lời, cậu ta quay đầu lại và đồng thời nhìn thấy ánh mắt của cả ba người đều hướng về phía mình. Cảm giác được ở trong ánh đèn sân khấu khiến Lý Tuấn cảm thấy tự hào trong lòng, cậu ta nói thêm: "Kết hôn với một người đàn ông thật giàu có."

Một số đứa trẻ dễ thương một cách hồn nhiên, nhưng cũng có những đứa trẻ khác lại gây một cảm giác ghê tởm khi chúng nói ra điều đó.

Ngụy Nhung dán lại miếng băng dính lên miệng Lý Tuấn, ngay sau đó lập tức quay đầu nhìn Thẩm Duệ, hưng phấn nói: "Lão đại, chính là tiệm đồ cưới, tên nhóc này nói đúng, của hàng áo cưới là thiên đường mà nhiều phụ nữ mơ ước."

Thẩm Duệ gật đầu, quay người lại vỗ vào Từ Hiểu Đông đang nhìn chằm chằm vào Ngụy Nhung: "Cậu nhóc, kiểm tra những tiệm đồ cưới gần nhà Lý Phương nhất. Nếu cậu muốn phân loại cao cấp thì hãy nhanh lên."

Từ Hiểu Đông vốn đang nhìn chằm chằm vào môi Ngụy Nhung, nghe thấy lời của Thẩm Duệ, cậu giật mình lương tâm cắn rứt, vội vàng thu hồi ánh mắt, căng thẳng nhìn Thẩm Duệ: "Có!"

"..." Cậu lơ đãng, bối rối trả lời, Thẩm Duệ nhíu mày: "Kiểm tra cửa hàng áo cưới gần nhà Lý Phương, đặc biệt là những cửa hàng cao cấp, nhanh lên."

Cơ thể Hứa Tiếu Ca dựng thẳng, cậu lập tức lấy máy tính xách tay ra, trong bóng tối ánh sáng từ màn hình máy tính làm hiện rõ gương mặt tái nhợt của Hứa Tiếu Ca, một lúc sau Hứa Tiếu Ca mới báo lại kết quả tìm kiếm cho Thẩm Duệ:

“Lão đại, có một tiệm may áo cưới cách nhà Lý Phương hai ki lô mét.” Cậu quay màn hình máy tính về phía Thẩm Duệ: “Đây là địa chỉ, nếu chúng ta đi nhanh thì từ đây đến đó mất khoảng mười lăm phút."

Thẩm Duệ ghi lại địa chỉ: "Tôi đi gọi người của chúng ta ở gần đó kêu bọn họ chạy tới đó trước. Còn chúng ta sẽ qua ngay, các cậu đưa Lý Tuấn về đồn cảnh sát trước đã."

Ngụy Nhung đứng lên: "Lão đại, em đi với anh."

“Không cần, hai người trông chừng Lý Tuấn thật kỹ là được.” Thẩm Duệ bước nhanh ra khỏi cửa.

Cửa hàng áo cưới.

Lý Phương mặc một chiếc váy cưới trắng tinh có đính những viên kim cương mới nhất của cửa hàng, run rẩy đứng trước gương.

Phía sau cô ta là một người đàn ông mặc vest màu xanh nước biển, người đàn ông nhìn bản thân và Lý Phương ở trong gương, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười hạnh phúc, từ phía sau ôm lấy cô ta, tựa cằm vào vai cô, nói: "Nó đẹp quá."

“…A Lương, đừng làm thế, được không?” Lý Phương sợ đến mức toàn thân run lên

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cô ta thấy đôi mắt của anh ta đều đã đỏ lên, và cô ta nhận thấy được bản thân không nhìn nhầm.

Hứa Lương không bị cô làm ảnh hưởng, anh ta liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài: "Đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm tổn thương em." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Lý Phương vẫn rất sợ hãi, run như cầy sấy, hai giọt nước mắt chảy xuống: "Còn em trai tôi thì sao?"

Hứa Lương không trả lời câu hỏi của cô ta.

Hứa Lương nắm tay Lý Phương đi dưới vòng hoa của buổi chụp ảnh cưới trên sân thượng cửa hàng, đặt điện thoại di động lên bàn, chọn sẵn thời gian chụp ảnh, nói với Lý Phương: "Đừng khóc, tôi thật sự thích em rất nhiều. Vì vậy, tôi muốn làm cho em được cười vui vẻ mỗi ngày."

Lý Phương mím môi cố nén tiếng khóc.

Theo sự sắp xếp của Hứa Lương, cả hai đã có với nhau những cử chỉ ngọt ngào, anh ta nói: "Tôi sẽ giúp em thoát khỏi những người mà em ghét, Phương Phương, hãy thư giãn đi, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không có ai nhớ đến quá khứ của tôi, và cũng sẽ không có ai dám bắt nạt em."

“… Tôi xin lỗi, A Lương, tôi thực sự xin lỗi.” Lý Phương cúi đầu khóc.

Thực sự xin lỗi vì đã nghe quá nhiều, Hứa Lương có chút không vui, lông mày nhảy dựng, nhưng lại không nói gì.

Sau khi chụp ảnh cưới, Hứa Lương đã xem ảnh và khá hài lòng, anh ta cười khà khà nói: "Đẹp quá, em có thể giữ nó mãi mãi không?"

Lý Phương không biết phải đồng ý như thế nào nên vẫn im lặng không đáp lại.

Không nhận được câu trả lời nên có lẽ anh ta hiểu rằng Lý Phương không biết phải trả lời như thế nào. Anh ta nắm tay Lý Phương đi ra ban công.

Tiệm đồ cưới nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn xuống từ độ cao của tầng mười hai cũng đủ khiến người ta phải hoa mắt.

“Phương Phương, tôi sẽ tự đi đầu thú.” Hứa Lương đột nhiên nói: “Đừng lo lắng, tất cả sai lầm đều là do tôi đã phạm phải.”

Lý Phương kinh ngạc nhìn anh ta, có chút kích động: "Chuyện này ngay từ đầu đã không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không giết người, cũng không bảo anh giết."

“Phương Phương, bình tĩnh đi, tôi không nói em, mọi chuyện là lỗi của tôi.” Hứa Lương mỉm cười, anh ta cảm thấy đôi tay mình đã dính đầy máu, vậy là đủ rồi, đã đến lúc anh ta cần nghỉ ngơi thật tốt: "Tôi đã để lại cho em rất nhiều tiền và..."

Trước khi nói xong, anh ta cảm thấy thân thể loạng choạng không vững, như thể có một lực đẩy đẩy anh ta, giây tiếp theo, anh ta như chim gãy cánh không bay được nữa, sau đó sự ghi nhận cuối cùng về anh ta chỉ còn là cái chết.

"Bùm!"

Dưới lầu vang lên một tiếng nổ lớn, Lý Phương bối rối đứng đó nhìn tay mình, lắc đầu lẩm bẩm một mình:

"Không phải tôi, không phải tôi..."

Một lúc sau, cảnh sát đến, Thẩm Duệ chạy đến tiệm đồ cưới, thấy Lý Phương ngồi xổm trong góc nhà rùng mình, cô ta không ngừng la hét mỗi khi có ai đến gần.

“Khi mọi người qua đây đã thấy tình huống này?” Thẩm Duệ xem xét tình hình xung quanh, nhìn thấy điện thoại của Hứa Lương, mở điện thoại ra liền thấy ảnh cưới mà Hứa Lương vừa chụp, lông mày anh gần như nhíu lại.

Một cảnh sát bước tới và nói: "Một khi Lý Phương nhìn thấy ai đó, cô ta lại hét lên rằng Hứa Lương đừng đẩy cô ta xuống".

Nghe thấy tên của Hứa Lương, Lý Phương ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát, rồi lại bắt đầu điên cuồng la hét.

Thẩm Duệ đi tới ngồi xuống trước mặt Lý Phương, híp mắt hỏi: "Cô Lý, Hứa Lương muốn đẩy ngã cô sao?"

“Đúng, đúng… đừng đẩy tôi, đừng đẩy tôi!” Lý Phương lại hét lên, rồi làm như muốn vồ lấy Thẩm Duệ, nhưng bàn tay to lớn của Thẩm Duệ đã đẩy cô ta ra.

Không biết Lý Phương bị kích thích là thật hay giả, Thẩm Duệ làm như tin rằng cô ta thật sự bị kích thích, hai tay giữ lấy không cho cô ta lao tới, cau mày hỏi: “Anh ta tự nhảy xuống?"

"...Anh ta muốn đẩy tôi, nhưng tôi đã tránh được. Không phải tôi, thật sự không phải tôi, a a a a a a a..." Lý Phương lại điên cuồng vồ lấy Thẩm Duệ.

Nói thật, Lý Phương trông cũng không tồi, cô ta là kiểu phụ nữ sẽ khiến người qua đường phải quay đầu lại nhìn.

Nhưng Thẩm Duệ rùng mình khi thấy cô ta vung tay, dùng hết sức đẩy Lý Phương xuống đất, vội vàng đứng dậy kéo một cảnh sát đi tới ghi lại hành vi của cô ta.

Sau khi mọi việc xong xuôi, trở lại bệnh viện cũng đã hơn mười hai giờ, Thẩm Duệ nghĩ đến Chu Nguyên còn đang ngủ, bước chân không khỏi nhẹ đi, Những bước chân dài của anh bước ra đều hừng hực khí thế.

Nhưng khi đi tới cửa tiểu khu, anh phát hiện đèn sợi đốt trong nhà riêng của Chu Nguyên đang bật sáng.

A Nguyên tỉnh rồi?

Thẩm Duệ mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông đứng trước giường bệnh, người đàn ông mặc áo khoác len dài, thân hình cao ráo trước giường bệnh của Chu Nguyên, trên người tỏa ra một loại khí chất khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Nghe thấy tiếng cửa mở, người đàn ông quay lại nhìn.

Một đôi mắt kính viền vàng đặt trên sống mũi cao, làm anh ta càng thêm kiên định độc đoán, nhưng khi đôi mắt đào hoa của anh ta nheo lại, lại có một vẻ quyến rũ xen lẫn căng thẳng.

Không hiểu vì sao, Thẩm Duệ bất giác dựng thẳng thắt lưng, khóe miệng nhếch lên cũng thu lại, bày ra vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh.

Anh nhướng mày hỏi: "Vị này, thật không thích hợp để đến tìm ai đó vào lúc nửa đêm, phải không? "

Người đàn ông chỉ liếc nhẹ Thần Duệ một cái, Dường như cảm nhận được Thẩm Duệ không sợ hãi, liền gật đầu với anh, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên. Anh ta thậm chí còn không thèm trả lời anh, mà lại tiếp tục đưa mắt nhìn Chu Nguyên một lần nữa:

"Cách anh để cuộc sống của bản thân xen lẫn vào các vụ án khiến tôi rất tức giận."

Nghe những lời này khiến anh cảm thấy khó chịu và cay nghiệt, Thẩm Duệ bước vào, đến bên giường nhìn người đàn ông.

“Này anh, đồng đội của tôi sức khỏe còn chưa được tốt, cần phải nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai rồi hẵng nói?” Thần Duệ cảm thấy không thích người đàn ông trước mặt, càng không nói tới việc anh ta còn phớt lờ chào hỏi của anh.

Thấy người đàn ông thờ ơ, Thần Duệ nheo mắt lại, nói: "Nếu có việc thì hãy lại đến ngày mai đi."

Hứa Thị (người đàn ông họ Hứa?) cho rằng Thẩm Duệ là người thô lỗ, anh ta cuối cùng cũng đưa mắt nhìn anh như đang nhìn một thùng bột, lại nhìn anh, lắc đầu nhìn Chu Nguyên: "Là cậu ta? Nhìn có đẹp bằng một nửa của tôi không?"

“???” Thẩm Duệ chớp mắt nhìn người đàn ông.

Anh à, tự khen mình trước mặt người khác, da mặt anh lại dày hơn nữa rồi sao?

Tuy nhiên, Thẩm Duệ vẫn có thể nghe thấy một chút địch ý từ lời nói của anh, như câu nói, kẻ thua không bao giờ nhận thua. Thẩm Duệ đẩy Chu Nguyên, người chưa từng có thời gian tham gia vào cuộc chiến giữa những người đàn ông trở lại giường. Cởi áo khoác ra ngồi xuống giường, nhìn người đàn ông khiêu khích:

"Thưa anh, trong đêm khuya thanh vắng này, đã đến lúc nghỉ ngơi, khi anh ra ngoài xin vui lòng tắt đèn cho chúng tôi."

Đôi mắt người đàn ông chìm xuống, có chút tức giận.

Chu Nguyên bất lực nhìn Thẩm Duệ, tự mình nói với người đàn ông: "Kiêu, ngày mai trở lại."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp