Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 63: Xác chết im lặng (1)


1 năm

trướctiếp

Trong vài giây sau khi lao đến bồn nước lớn, Thẩm Duệ dường như đã cạn kiệt sức lực, dừng lại trước bồn nước, ngoài tiếng nước chảy, anh ta nín thở và không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bể nước.

Mọi thứ im ắng, dường như trên đời này chỉ còn lại cái chết đang bao trùm lấy anh, đôi tay run rẩy nhấc tấm bìa sắt to lên, chỉ còn một góc nhỏ lộ ra, anh cảm thấy máu mình đông cứng lại, anh gọi to:

"Ngụy Nhung, gọi xe cấp cứu!"

Ngụy Nhung đang đi theo anh, khi nghe thấy mệnh lệnh của Thẩm Duệ, cô lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong bồn nước, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi vào số khẩn cấp.

Khi nói, giọng nói của cô ấy run run: "Có người đang chết đuối ở thôn Phụng Lâm, nhanh lên, làm ơn nhanh lên ..."

Nước trong bồn tràn ra, Thẩm Duệ hai mắt đầy máu đỏ, nhìn thấy Chu Nguyên đang ngồi cúi đầu dựa vào thành bồn nước, cả người đều ngâm trong nước, miệng, mũi, đôi mắt...

Thẩm Duệ vươn tay kéo cậu ra khỏi thùng nước, bên ngoài lạnh cóng, nhưng so với thời tiết bên ngoài thì thân thể Chu Nguyên lạnh hơn một chút, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, giống như xác chết vừa xám vừa trắng.

"... Chu Nguyên” Thẩm Duệ vươn tay thăm dò hơi thở của cậu, nhưng thân thể kịch liệt run rẩy không tự chủ được: “A Nguyên, tôi ở đây, cậu tỉnh lại đi?"

Người nam nhân nằm dưới đất toàn thân ướt sũng, thân thể lạnh như băng, không đáp lại tiếng gọi của Thẩm Duệ.

Sợi dây căng thẳng gắng gượng nháy mắt sụp đổi. Thẩm Duệ đè lên ngực Chu Nguyên, giọng nói phát ra từ cổ họng vô thức xen lẫn tiếng kêu bất lực, anh ghé tai vào ngực Chu Nguyên, muốn nghe thấy tiếng âm rung nhẹ nhất từ cậu.

Nhưng một lúc sau, anh ta cũng luống cuống như một đứa trẻ, vội vàng quay lại nhìn Ngụy Nhung đang sững sờ tại chỗ, giọng nói run run, lời nói có chút không rõ ràng: "Xe cấp cứu đâu rồi, sao lại không có, đã đến chưa, Ngụy Nhưng em giục bọn họ đi, thúc giục họ nhanh lên!”

Ngụy Nhung cũng hoảng sợ, cô suýt không cầm được điện thoại vì hồi hộp.

Thẩm Duệ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khi điện thoại di động vang lên, anh làm ngơ mà quỳ xuống bên cạnh Chu Nguyên, đè mạnh lồng ngực Chu Nguyên, tiến hành hồi đữ tim phổi cho cậu.

Khi ấn vào, anh cúi xuống hôn lên đôi môi không còn chút máu của Chu Nguyên để hô hấp nhân tạo cho cậu, những bước này lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng người dưới chân anh không có dấu hiệu sinh mệnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng của mình như thế này, Ngụy Nhung quay mặt đi, không đành lòng xem.

Cả không gian tràn ngập sự tuyệt vọng do cái chết mang lại, cảm giác như đã lâu trôi qua, người dưới chân vẫn không có phản ứng gì, chỉ có Thẩm Duệ vẫn đang hồi sức tim phổi không mệt mỏi như một người máy.

Cuối cùng, Ngụy Nhung không chịu nổi nữa, bước tới kéo Thẩm Duệ xuống: “Đội trưởng, đội trưởng Chu không cứu được nữa."

Thẩm Duệ sững sờ, anh không dám nghĩ tới chuyện này, lại càng không nghĩ tới.

Nhưng nghe thấy từ trong miệng Ngụy Nhung, vẻ mặt Thẩm Duệ đột nhiên trở nên đờ đẫn khó hiểu: “Thật sự không được sao sao?"

Ngụy Nhung không đành lòng tiếp tục nói, vội lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt.

Tiếng xe cấp cứu càng ngày càng gần, Thẩm Duệ giống như một con rối mất hồn ở bên cạnh Chu Nguyên, ngồi gục đầu vô hồn, anh đột nhiên bật khóc, lúc đầu là áp lực sau tiếng khóc càng lúc càng lớn

Đội trưởng Thẩm, người luôn là đội trưởng điều tra tội phạm bất khuất, lúc này đã khóc như một đứa trẻ: “Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi, tất cả là do tôi đến muộn ..."

"Đội trưởng ..." Ngụy Nhung cảm thấy khóc vậy không phải là cách, liền muốn an ủi Thẩm Duệ.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay băng giá đột nhiên nắm lấy bàn tay đang buông thõng trên mặt đất của Thẩm Duệ. Thẩm Duệ giật mình quay đầu nhìn bàn tay của mình, ngay lúc đó, anh cảm thấy máu trong người chảy ngược, trái tim vốn đã đóng băng ba tấc lại ấm lên.

Anh xoay người quỳ xuống bên cạnh Chu Nguyên, khóe miệng run lên, vội vàng áp tai vào tim, nghe thấy tiếng [bình bịch] vang lên, khóe mắt lại ươn ướt, yên lặng khóc thầm.

Chu Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đau đớn, dùng sức không được.

Cậu mạnh mẽ mở mắt ra, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đang khóc của Thẩm Duệ, trong lòng cậu lập tức cảm thấy ấm áp, cơ thể dường như không lạnh như cậu tưởng tượng.

"Tôi nghe thấy tiếng anh khóc bên tai, lớn đến mức tôi không ngủ được..."

Thẩm Duệ không biết nên bày ra biểu cảm gì vì thất thần, chỉ biết ngây ngốc nhìn người trở lại, nước mắt lưng tròng, nhưng anh vẫn cố nhịn lại, nhưng vẫn muốn tranh đua một phen nâng giọng nói:

"Tôi định mệnh cùng cậu cãi nhau cả đời, đừng nghĩ tới việc bí mật trốn chạy, mười sáu năm trước, cậu biến mất không tăm tích, tôi còn chưa tính sổ, lần này trở về tôi phải đòi lại cả vốn lẫn lời.” Thẩm Duệ xụ mặt giả bộ nghiêm túc.

Chu Nguyên nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, sau đó chậm rãi nhắm lại: "Lạnh quá, Thẩm Duệ, tôi mệt quá, tôi muốn ngủ..."

Những lời này lại một lần nữa khiến thần kinh của Thẩm Duệ sụp đổ, anh đã nhìn thấy quá nhiều bệnh nhân đã trở lại rồi ra đi, anh sợ Chu Nguyên cũng sẽ giống như bọn họ, liền nhanh chóng cởi áo khoác, khoác lên người Chu Nguyên.

Lo lắng còn chưa đủ, anh ôm cậu vào lòng, không tự chủ run run nói: "Đừng ngủ, có thể chờ đến khi về nhà được không? Làm ơn đừng ngủ bây giờ ... "

Vừa dứt lời, xe cấp cứu muộn màng cuối cùng cũng đến, Thẩm Duệ bế Chu Nguyên lên xe cứu thương.

Sau khi chết đuối một lúc lâu và ngâm mình trong nước lạnh, nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, còn có dấu hiệu sinh tồn là do Chu Nguyên mạng lớn, sau khi được đưa đến bệnh viện, Chu Nguyên lại hôn mê, sốt cao nên được đưa đi cấp cứu.

Anh em của cục thành phố khi biết tin vội chạy đến, Trương Quốc Toàn không ngờ nhân tài của mình lại gặp nguy hiểm như vậy, sắc mặt vô cùng xấu, lập tức hạ lệnh cho toàn bộ cục thành phố truy lùng Hứa Lương.

Thẩm Duệ vẫn luôn đợi sẵn bên ngoài phòng cấp cứu, cả Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca đều không dám thuyết phục anh ta nghỉ ngơi vì họ biết rằng tâm trạng của anh đang vô cùng bất ổn.

Trương Quốc Toàn và ba của Thẩm Duệ là người quen biết cũ, thường coi anh ta như cháu trai, ông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Duệ và thở dài: “A Duệ, đừng lo lắng quá, chuyện của chúng ta có thể làm được...”

“… Ông không hiểu.” Thẩm Duệ khoanh tay trước đùi, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà: “Cậu ấy khác biệt.”

Trương Quốc Toàn có chút kinh ngạc, trải qua nhiều năm cùng Thẩm Duệ trong cục, chưa bao giờ thấy anh thất thố như vậy.

"Hoàn cảnh của cậu không thích hợp, thay quần áo đi, ai sẽ kiểm soát đại cục nếu cậu bị cảm lạnh." Trương Quốc Toàn tiếp tục thuyết phục: “Tôi biết cậu có quan hệ mật thiết với Chu Nguyên, nhưng cậu không thể khiến mình trở nên như thế.”

Thẩm Duệ có chút bướng bỉnh, anh lắc đầu: "Không được, bác Trương, ông đừng nói, tôi phải đợi ở đây, tôi lo lắng rằng ngay khi tôi rời đi, cậu ấy sẽ đi mất, tôi phải đợi ở đây và cho cậu ấy biết rằng có ai đó đang chờ cậu ấy quay lại, như vậy cậu ấy mới trở về.”

Trương Quốc Toàn cau mày và có vẻ kinh ngạc.

Ông ta không biết mối quan hệ giữa Thẩm Duệ và Chu Nguyên, nhưng khi đến đây đã đại khái hiểu được manh mối từ lời nói của ta, Trương Quốc Toàn không còn cách nào khác là phải rời đi trước, trước khi đi ông phân phó Hứa Tiếu Ca mang quần áo cho Thẩm Duệ thay, miễn cho Chu Nguyên còn chưa tốt lên, Thẩm Duệ đã hủy hoại cơ thể của mình một lần nữa.

Sau khi lăn lộn đến đêm, Chu Nguyên đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm và được đưa về phòng bệnh.

Cảnh sát trong cục đều muốn vào phòng thăm hỏi, nhưng lại bị bác sĩ ngăn lại: "Một đám đông lão gia, bên cạnh còn có thể nghe được lời nói, muốn làm cho đồng nghiệp mau chóng khỏe lại, hay là lại đi cấp cứu? Tất cả đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Mọi người vội vàng ra khỏi phòng bệnh, Hứa Tiếu Ca nhìn thấy Thẩm Duệ vẫn đứng trong phòng, định đi vào kéo anh ra, nhưng Ngụy Nhung đã ngăn lại.

Ngụy Nhung trợn mắt gõ đầu Hứa Tiếu Ca: "Mọt sách mà sao lại ngốc như vậy? Cậu không nhìn thấy trái tim của đội trưởng bên trong sao? Cậu kéo anh ta ra, tôi nghĩ anh ta sẽ hận cậu chết mất."

Mã Siêu cũng đi theo đến bệnh viện, dựa vào tường nhìn chằm chằm Thẩm Duệ rốt cuộc không nhịn được hỏi:

"Đội trưởng Thẩm của các cậu thường trông giống như con ma vậy hả?"

Ngụy Nhung lắc đầu, lúc đầu không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, nhưng suy nghĩ hồi lâu mới nói:

"Không có."

Mã Siêu: "?"

Khóe miệng Ngụy Nhung nâng lên, nghĩ đến bộ dạng đội trưởng trong ngôi nhà cổ ở thôn Phụng Lâm, cô vẫn còn vương nỗi sợ hãi, nhưng cô cảm thấy đội trưởng trong nội tâm mình vẫn là người bằng xương bằng thịt, chứ không phải là [không sợ trời không sợ đất] Đội trưởng Thẩm.

Cô cười tủm tỉm nói: "Cho tới nay, tôi chỉ biết rằng chỉ có đội trưởng Chu mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy."

Mọi người cảm thấy ở lại bệnh viện cũng vô dụng, liền cùng chủ lực trở về cục thành phố.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, Thẩm Duệ ngồi bên nhìn chằm chằm Chu Nguyên đang nằm trên giường, làn da của cậu vốn đã trắng, nay lại càng trắng đến đáng sợ, đôi môi hồng nhuận của cậu giờ có chút mờ mịt, cậu ấy đang gấp gao hít thở.

Chu Nguyên bị cơn đau đánh thức, bắp thịt toàn thân đau nhức, như bị người béo mấy trăm ký đè lên, đau đến rã rời. Cậy khẽ rên rỉ, chợt thấy trước giường có một bóng người đứng dậy.

Thẩm Duệ lo lắng hỏi: "Không thoải mái?"

“… Không sao, chỉ là bắp thịt hơi đau.” Nhìn thấy rõ người tới, Chu Nguyên không khỏi nhíu mày. Đội trưởng Thẩm từ trước đến nay sạch sẽ gọn gàng, giờ phút này lại hốc hác tiểu tụ trông như già ra mười tuổi, Chu Nguyên nhìn anh ta nói: "Thẩm Duệ, đi về ngủ đi."

Thẩm Duệ nói: "Tôi không mệt."

Chu Nguyên nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, biết không thể thuyết phục anh, thở dài nói: "Tôi thực không sao, cám ơn anh chăm sóc cho tôi."

Vốn dĩ cậu chỉ là khách sáo, nhưng không ngờ sau khi Thẩm Duệ biết chắc mình thật sự sống sót, mới bắt đầu tất toán đòi lãi, anh vô cùng trơ trẽn nói: "Cậu biết tôi rất vất vả, vậy cậu định bổ sung cho tôi như thế nào?”

Chu Nguyên: "..." Tôi chỉ là khách sáo, anh tại sao lại được đằng chân leo đẳng đầu?

Hệ thống sưởi trong phòng được bật lên, tiếng thổi làm cho khuôn mặt của cả hai dần dần đỏ bừng, Chu Nguyên không biết phải trả lời như thế nào, một lúc sau mới nói:

"Vậy anh muốn bổ sung gì?"

"Cậu hỏi như vậy là đồng ý bồi thường cho tôi đúng không? Đừng lo lắng, tôi là một người rất công bằng, sẽ không cháy nhà mà đi hỏi của, tôi sẽ không bao giờ để cậu làm bất cứ điều gì thương thiên hại lý, đảm bảo là đôi bên cùng có lợi.” Thẩm Duệ cười toe toét, lộ ra nụ cười thật lòng lần đầu tiên trong hôm nay, anh bỗng nhiên đến trước mặt Chu Nguyên, gần đến độ mũi cơ hồ dán vào nhau.

Anh hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta ở bên nhau đi."

"..." Hơi thở của anh có chút gấp gáp, không khí nóng bỏng bên kia thiêu đốt thân thể cậu như ngọn lửa, Chu Nguyên mím môi nói: "Đội trưởng Thẩm, đổi yêu cầu khác đi."

"Chúng ta trở thành đối tượng của nhau đi."

Gân xanh nhảy lên giữa trán Chu Nguyên, hai câu này có gì khác nhau?

Cậu ấy nói: “Không."

“Tại sao?” Thẩm Duệ cố chấp, cởi áo khoác chen vào giường bệnh của Chu Nguyên, nhìn cậu bằng ánh mắt rực lửa: “Về sau anh có thể ôm em ngủ, em cũng có thể tựa vào tay anh, anh công có thể làm đồ ăn cho em.”

Chu Nguyên nhắm mắt lại: “Mẹ anh trước kia đã cho anh thân cận, nếu biết anh thích nam nhân, có lẽ sẽ tức muốn chết."

“Em đang lo lắng về chuyện này?” Thẩm Duệ cảm thấy buồn cười: “Là anh đang tìm bạn đời, không phải mẹ anh.”

"..."

“Đồng ý hay không?” Thẩm Duệ tiếp tục dựa vào trước mặt cậu.

Chu Nguyên cảm giác ngứa ngáy do khí nóng của anh phun lên mặt, cảm thấy Thẩm Duệ hẳn là cố ý làm như vậy.

Vừa nghĩ như vậy, trên môi liền có một viên đạn bông, cậu đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Thần Duệ cúi đầu nghịch ngợm, lại hôn lên môi cậu lần nữa.

Thẩm Duệ liếm môi, cảm thấy tất cả mệt mỏi của ngày hôm nay đều vì nó mà cuốn đi: “Anh mệt lắm."

“… Hả?” Chu Nguyên nghĩ anh muốn rời đi.

Nhưng cậu đánh giá thấp kỹ năng mặt dày của Đội trưởng Thẩm, mặc kệ cậu đau nhức cơ bắp không thể cử động được, anh ấy chen qua, ôm nhẹ cậu, cười tủm tỉm nói: "Cùng nhau ngủ đi."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp