Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 51: Thiệp mời đồng (27)


1 năm

trướctiếp

Tần Phong mới được chuyển tới đây để giao hàng gần đây, lái một chiếc xe bốn bánh nhỏ đến cổng trường chuẩn bị giao hàng cho giáo viên trong trường, con chưa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, theo sau là một đám côn đồ lén lút.

Dù sao trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Tần Phong chuẩn bị lái xe đi xem xét xung quanh, đã nhìn thấy người bạn Chu Nguyên của mình bị bao vây.

Có thể đánh anh, đánh bạn bè của anh, muốn chết!

Tần Phong lập tức rút gậy chống sói để tự vệ từ trong chiếc xe bốn bánh nhỏ, đây là thứ anh chuẩn bị phòng ngừa người chủ thấy anh quá đẹp trai, nhìn anh không thuận mắt, vừa động khẩu vừa động thủ với anh.

Dù sao thái độ làm việc của Tần Phong chính là, làm việc chăm chỉ được trả lương cao, khách hàng tốt mình cũng tốt. Nhưng một khi khách hàng làm điều gì đó, đừng trách anh chống trả, nói tóm lại, cần tiền càng cần sự tôn trọng.

“Keng keng!”

Cây gậy chống sói mà Tần Phong mua ban đầu vốn là dùng để trang trí, cả đời này đều không dùng tới, không ngờ sau khi vứt xó hai năm, cũng có lúc toả sáng. Anh kéo cây gậy, đầu kim loại của gậy chống sói phát ra tiếng “lạch cạch lạch cạch” khó chịu do kim loại va xuống đất.

Anh đi tới bên người Chu Nguyên, ghé sát vào lỗ tai cậu hưng phấn hỏi: “A Nguyên, bộ dạng của tớ ngầu không?”

“...” Chu Nguyên mặc kệ anh, lạnh lùng đứng tại chỗ.

Hai tên côn đồ quen Lý Tuấn khi cậu ta đang chơi trò chơi trong quán net, lúc trước cũng được Lý Tuấn gọi đến để đánh những học sinh cuối cấp khó ưa, chỉ cần có tiền, không đánh tàn phế, chuyện gì cũng dễ làm.

Nghe được lời Tần Phong nói với Chu Nguyên, hai tên côn đồ nhìn nhau, cùng cảm thấy người cao lớn trước mặt có phải là kẻ ngốc hay không, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn về phía Lý Tuấn cùng đồng bọn đang trốn sau anh ta: “Thêm một người nữa, chúng ta cần thêm tiền!”

Lý Tuấn cũng không ngờ lại gặp được bạn bè của Chu Nguyên ở đây, trong tình huống này, cũng chỉ có thể ai tới đánh người đấy, cậu ta tự đắc nói: “Cởi quần áo của bọn họ cho tôi, tôi sẽ cho anh năm nghìn đô!”

“A Nguyên, đứa nhỏ này thật sự muốn cởi quần áo của cậu với giá năm nghìn tệ.” Tần Phong vỗ gậy chống sói lên vai, mở miệng cười: “Ê, hai người, đại ca nhà tôi cho các người mười nghìn đô, hai người trói ba đứa trẻ này lại cho tôi, thế nào?”

“Cái gì?” Hai tên côn đồ không ngờ thị trường giúp người ta đánh nhau lại kiếm dễ như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.

Lý Tuấn và những người bạn của mình nhìn nhau, mặc dù gia đình giàu có, như tiền tiêu vặt mỗi ngày lại có hạn, chẳng qua Lý Tuấn không nuốt được cơn tức này, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cho loại người nói mà không làm như Chu Nguyên.

“Tôi sẽ cho anh hai mươi nghìn, cởi quần áo của tên đó xuống cho tôi!” Lý Tuấn giậm chân hét lên.

“Thành giao!” Trước khi hai tên côn đồ kịp phản ứng, Tần Phong đã giơ hai tay lên, cầm gậy đi tới chỗ hai tên côn đồ, khuôn mặt vốn đang tươi cười, lập tức tối sần, đập thẳng cây gậy vào mặt chúng, vang lên một tiếng va chạm chói tai, anh ta hạ giọng, giống như một con sói khát máu, ánh mắt toả ra ánh sáng sôi sục, chậm rãi mở miệng nói:

“Muốn đánh cảnh sát, ăn cơm nhà tù, hay là ăn mấy cây gậy của tao đi bệnh viện nằm dăm bữa nửa tháng, rồi tới nhà giam?”

Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ khiến hai tên côn đồ thường chỉ chơi trò chơi trong quán nét, không có gì làm, đột nhiên được gọi tới dạy dỗ cho một người đàn ông, nhưng không ngờ người đó là cảnh sát.

Một trong những tên côn đồ quay lại hỏi Lý Tuấn với vẻ ngạc nhiên: “Mày bảo bọn tao đánh cảnh sát?”

Dù là cảnh sát hay không, trong suy nghĩ của Lý Tuấn, đó không phải là vấn đề lớn. Dù sao lúc cậu ta đánh người, chưa từng bị cảnh sát bắt, chuyện gì bố cậu ta cũng dùng tiền giúp cậu ta giải quyết, dù sao tiền là tất cả!

“Hai người sợ cái gì, cứ việc đánh anh ta là được, tôi sẽ cho ngươi tiền!” Lý Tuấn tức giận quát.

Hai tên côn đồ quay đầu nhìn Chu Nguyên, nhìn thấy Chu Nguyên từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh đến mức vẻ mặt gần như không biểu cảm, nhất thời cả người đều cảm thấy dựng tóc gáy.

Người ta nói rằng một số con chó biết sủa có thức ăn, nhưng những con chó không thể sủa, có thể ăn thịt người.

“Đồ điên, bảo bọn tao đánh cảnh sát, cho bọn tao một trăm cái gan cũng không dám!” tên côn đồ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, vội vàng cúi đầu đối xin lỗi Chu Nguyên: “Cảnh sát, chúng tôi không cố ý, đều là ba tên nhóc này dùng tiền ép chúng tôi tới đây, xin lỗi, xin lỗi... “

Có lẽ lo Chu Nguyên sẽ đưa bọn họ trở lại đồn cảnh sát, liền bỏ chạy.

Không có người chống lưng, Lý Tuấn và những người bạn của cậu ta như ba con gà con, đối mặt với hai con đại bàng trước mặt, đều phải run rẩy sợ hãi.

“Tôi ... Anh không định theo chị gái tôi sao? Anh không thể đánh tôi, tôi chỉ đang thăm dò anh thôi!” Lý Tuấn hoảng sợ.

Đứa nhỏ đầu đinh cũng lập tức hành động, lập tức thấp giọng xin lỗi: “Chú cảnh sát, chú người lớn không không nhớ chuyện tiểu nhân, chúng ta chỉ đùa thôi, ha ha...”

“Đùa thôi à?” Tần Phong nghe không nổi nữa, duỗi tay đánh vào đầu ba người bọn họ, cuối cùng vẫn chưa hết giận mà đánh thêm vào đầu Lý Tuấn hai cái, chọc tức Lý Tuấn phải mở miệng mắng chửi.

Tần Phong nhìn thấy đứa trẻ chỉ mới tuổi thiếu niên hung ác như vậy, còn muốn tát cho nó thêm mấy cái tát, nhưng Chu Nguyên đã ngăn lại.

Chu Nguyên không định ở lại xem trò hề này, nói với Tần Phong nói: “Đi thôi.”

Đám người Lý Tuấn nghe thấy lời nói của Chu Nguyên, mặc kệ Tần Phong còn chưa kịp phản ứng lại, đã lập tức chạy mất. Sau khi bỏ chạy, đầu đinh còn hét hằn học với Chu Nguyên: “Tôi về nhà bảo bố tôi dạy dỗ anh một bài học!”

“Bọn mày đứng lại, tao không đánh bọn mày, tao không họ Tần!” Tần Phong vừa định đuổi theo, lại bị Chu Nguyên kéo cổ áo lôi ngược lại, nhìn ba đứa quỷ nhỏ tiểu ma đầu rời đi trước mắt, anh tức giận đến mức lỗ mũi gần như bốc khói.

“Cậu không nên ngăn tớ, nhỏ như thế đã xấu tính như thế, phải dạy dỗ mới được.” Nghĩ rằng đồng phục học sinh của bọn họ là trường quý tộc bên cạnh, anh nói: “Đi tới trường tìm thầy hiệu trưởng, nói những hành động xấu của chúng cho hiệu trưởng, để nhà trường trừng phạt bạn. “

Tần Phong nói xong, Chu Nguyên vỗ vỗ vai anh: “Nói cho trường học cũng vô dụng. Bọn họ vừa cho người đánh tớ, còn chỉ là trò vặt, cái ác đích thực không phải chúng, là bố mẹ chúng.”

Tần Phong nhướng mày nhìn Chu Nguyên: “Ý của cậu là?”

“Cậu giao hàng ở đây à? Mau giao đi, tớ có chuyện phải về trước.” Chu Nguyên không định nói chi tiết với Tần Phong, dù sao cũng không có cách nào nói chi tiết chuyện này, càng ít người biết càng ít rắc rối.

Anh biết Chu Nguyên đã lâu, cũng hiểu tính khí của cậu là nói nửa câu đầu chứ không nói nửa câu sau. Tần Phong đáp lại lời cậu, dặn dò cậu phải cẩn thận an toàn, mới cất cây gậy chống sói vào xe bốn bánh, cầm hàng giao cho giáo viên trường đưa vào phòng bảo vệ, vì đã từng giao hàng rất nhiều lần ở đây, bảo vệ và anh đã thân quen, Tần Phong thản nhiên hỏi: “Anh Lưu, anh có nhìn thấy ba đứa nhỏ vừa chạy vào không?”

Anh chỉ tuỳ tiện hỏi, dù sao thì trường học có bao nhiêu học sinh, chuyện nhận biết học sinh mà mình chưa tiếp xúc nhiều là một chuyện không hề dễ dàng.

Nhưng có lẽ là mấy đứa quỷ nhỏ kia đã làm quá nhiều chuyện trái đạo lý, nghe được câu hỏi của Tần Phong, bảo vệ lập tức gật đầu.

Bảo vệ thấp giọng thở dài: “Biết, đương nhiên biết, ác bá nổi tiếng trong trường, nhà bọn họ có tiền có gia thế cho nên nên trong trường rất ngang ngược...”

Sau khi sửng sốt một hồi, Tần Phong mới gật đầu, nói chuyện phiếm với nhân viên bảo vệ thêm vài câu, mới rời khỏi phòng bảo vệ, tiếp tục giao hàng.

Chu Nguyên đi được một đoạn, thì bắt được một chiếc taxi quay trở lại văn cục cảnh sát, khi lên xe, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào một dãy số nào đó trong điện thoại di động thật lâu, nhắm mắt lại một chút, dường như đang tự đấu tranh với chính minh.

Một lúc sau, cậu đột nhiên mở mắt, nhấn nút quay số.

Người ở đầu dây bên kia nhanh hơn cậu nghĩ, cuộc gọi gần như được kết nối ngay khi tiếng chuông reo.

“Mời nói.”

Một giọng nói siêu trầm vang lên ở đầu bên kia của điện thoại, giống như một lâu đài cổ hàng thế kỷ, vừa đáng tin cậy vừa thận trọng vừa hàm ý

Giọng nói đã lâu không nghe lại truyền đến tai cậu lần nữa qua tai, giống như một vết chai cũ bị lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, khiến trong lòng Chu Nguyên cảm thấy có chút ngứa ngáy, cậu thất thần một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại nói nhẹ nhàng nói: “Giúp tôi kiểm tra ba người…”

Thẩm Duệ vừa đến thành phố B, đã nhìn thấy người anh em Mã Siêu ở đồn cảnh sát thành phố B đang đợi anh ở lối ra ngay khi anh rời nhà ga.

Trước khi đến anh đã gọi cho cục cảnh sát thành phố của thành phố B, hy vọng họ có thể giúp giải quyết vụ việc, vì vậy giám đốc thành phố B, Lưu Hoán Minh đã cử Mã Siêu tới làm trợ lý. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Mã Siêu ném những tư liệu mà Thẩm Duệ cần cho anh: “Những tư liệu mà anh muốn về Tiền Đông, đều được ghi lại ở đây.”

Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế phụ cúi đầu nhìn xuống tài liệu, lý lịch của Tiền Đông thật ra rất tốt, chưa từng làm điều gì sai trái, chỉ có một lần bị đánh dấu là do đánh nhau với đồng nghiệp.

Thẩm Duệ lật lại hồ sơ vụ việc đánh nhau, hồ sơ không chỉ ghi lại Tiền Đông từng đánh nhau, còn có cả hành Tiền Đông và đồng nghiệp miễn cưỡng bắt tay làm hòa sau khi hòa giải.

Thẩm Duệ hỏi: “Lúc đó là cục của cậu xử lý chuyện này à?”

“Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như này bọn em không có thời gian quan tâm, đều là phía đồn cảnh sát địa phương hoà giải họ.” Khi chờ đèn giao thông, Mã Siêu lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi xe, lấy một điếu ngậm lên miệng, rồi cho Thẩm Duệ một điếu: “Thẩm Duệ, cầm lấy.”

Thẩm Duệ không trả lời: “Tôi không hút thuốc, nếu hút thuốc thì người ấy trong nhà tôi có lẽ không cho tôi lên giường.”

“… Anh có người ấy từ khi nào vậy?” Mã Diêu cất điếu thuốc đi, ngạc nhiên nhìn Thẩm Duệ: “Chẳng trách lần này thấy sắc mặt anh hồng hào, lâu lâu lại nở nụ cười nhếch mép đáng sợ, nói đi, sao không nghe cục anh có tin tức gì thế, giấu kỹ đấy, trông như nào? Làm nghề gì?”

Mã Siêu vẫn còn độc thân, cậu coi những người đồng đội đã cùng nhau học hành và huấn luyện như những người anh em sống chết có nhau, khi hai người nói chuyện thì đều gần như không hề kiềm chế và kiêng kỵ, có gì nói đấy.

Nghĩ đến bộ dạng của Chu Nguyên, môi Thẩm Duệ bất giác nhếch lên: “Đồng nghiệp, chẳng qua vẫn chưa yêu nhau, có chuyện tốt mới nói cho cậu, ngược lại là cậu còn phát trực tiếp mấy buổi xem mắt trong vòng bạn bè, không có ai à?”

Nói đến vấn đề tình cảm, Mã Siêu lại thở dài: “Thẩm Duệ anh nói xem, em trông phong lưu phóng khoáng như này, vì sao mấy cô gái đó khi xem mắt không nhìn mặt, chỉ xem ví em dày hay không?”

“Đại khái là vì, so với khuôn mặt như cậu, tiền mới là thứ thu hút họ hơn.” Thẩm Duệ công kích cậu không thương tiếc: “Hơn nữa có phải là cậu hiểu lầm từ “phong lưu phóng khoáng” không, cậu thật sự nghĩ mình xứng với từ đó à?”

Mã Siêu than thở, trong miệng thầm mắng Thẩm Duệ, nhưng cơ cười trên mặt lại run lên.

Trong khi họ đang nói chuyện, chiếc xe nhanh chóng chạy đến một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô, vì họ đã gọi điện cho vợ cũ của Tiền Đông là Từ Xuân Hoa trước khi đi, nên khi vừa tới cổng làng, Từ Xuân Hoa đã đợi sẵn ở đó rồi.

Thẩm Duệ hỏi: “Cô nói lần trước Tiền Đông mang theo một chiếc hộp kỳ lạ trở về, vậy chiếc hộp đó vẫn còn ở trong nhà anh ấy không?”

“Đúng vậy, anh ấy tới thành phố Thanh Châu làm việc, nên nhà anh ấy bỏ trống, dù có chìa khóa, nhưng tôi căn bản không bao giờ đến nhà anh ấy nữa.” Từ Xuân Hoa vừa nói vừa dẫn đám người Thẩm Duệ đến nhà Tiền Đông: “Cái hộp đó hơi kỳ lạ, to bằng lòng bàn tay, hơn nữa rất nhẹ, Tiền Đông nói rằng thứ đó rất quan trọng. “

Rất quan trọng?

Rất nhẹ? To bằng lòng bàn tay?

Mã Siêu và Thẩm Duệ nhìn nhau, chẳng qua trong chốc lát họ đã đi đến nhà của Tiền Đông.

Từ Xuân Hoa có chìa khóa dự phòng của nhà Tiền Đông, cô ta mở cửa cho đám người Thẩm Duệ rồi đưa họ đến nơi đặt chiếc hộp.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp