Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 32: Thiệp mời đồng (8)


1 năm

trướctiếp

Nghe câu trả lời này, Lý Phương đột nhiên mỉm cười nhẹ nhõm. Đôi trai gái của nhà Lý Thế Mậu cư xử khác người thường, biết bố mình do anh ta biết, còn vui hơn cả tự sát? Nụ cười trên mặt nhanh chóng chuyển thành nghiêm túc, cô ta nói với giọng điệu cứng rắn: "Cảnh sát, bố tôi chết ở biệt thự Thiên Tinh, biệt thự đó chỉ dùng để sống với người phụ nữ Quan Xuân, bất luận thế nào mọi người cũng phải điều tra bà ta, tôi cảm thấy bà ta nhất định liên quan tới cái chết của bố tôi.”

Sự ghê tởm của Lý Phương chứa đựng những lời lẽ thù hận, khiến Thẩm Duệ phải nheo mắt và vui đùa.

Thẩm Duệ di chuyển tầm mắt xuống nhìn về phía Chu Nguyên bên cạnh, chỉ thấy cậu đang nheo mắt, dùng ngón trỏ gõ bàn, không nghe tiếp lời nói của Lý Phương, nhướng mi, nói: "Bố cô có tốt với cô không?"

"Bố tôi đối xử rất tốt với tôi. Ông ấy là người mà tôi rất kính trọng." Khuôn mặt được trang điểm vô cùng tinh xảo bởi vì đi máy bay quá lâu, nghỉ ngơi không tốt mà trông khá mệt mỏi, nhìn xuống bàn nói: “Ông ấy là một người doanh nhân thành đạt, tay trắng lập nên tập đoàn Long Diệu, rất tuyệt vời."

“Em trai cô nói là bố cô chỉ coi cô như nô tỳ làm việc.” Chu Nguyên nhẹ giọng nói.

Thẩm Duệ ngồi bên cạnh suýt nữa nghẹn nước miếng, quay đầu nhướng mày nhìn cậu. Chu Nguyên này rõ ràng đang lùa gà, câu “Người bố tôi yêu thương tôi nhất là tôi” của Lý Thông, sau khi phân tích lại thành Lý Phương không được yêu thương. Chẳng qua cũng không phải quá khó hiểu, Lý Phương và Lý Thông cách nhau hơn mười tuổi, Lý Thông sinh ra khi Lý Thế Mậu đã gần năm mươi tuổi, lúc đó Lý Thế Mậu không trẻ nữa, nghe nói cơ thể cũng không được tốt lắm, liều mạng già vì sinh ra người con trai nối dõi tông đường.

Đây có lẽ chính là trọng nam khinh nữ, vì vậy ở một mức độ khác, có Lý Thông, Lý Phương có lẽ sẽ nhận được rất ít sự chú ý.

Hơn nữa, khi Chu Nguyên hỏi câu đó, nhãn cầu trái của Lý Phương vô thức nhìn xuống, vô thức nắm chặt tay mình rồi vội vàng buông ra. Cô ta bị nói trúng tim đen, sự căng thẳng trên khuôn mặt khiến cô ta thốt ra một câu trả lời phủ định.

Quả nhiên Lý Phương cau mày, cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên: "Em trai tôi không thể nói như vậy được."

“Em trai cô cô nói có nói lời thế hay không, trong lòng cô hiểu.” Chu Nguyên không vạch trần, nhưng lại càng khiến cô ta cảm thấy tồi tệ hơn. Sau khi có được thông tin mong muốn, cậu không còn phải vật lộn với vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi: "Cô và bố cô làm cùng một công ty, trong một năm gần đây, có những phiền phức gì tự tìm tới cửa không? Hoặc nếu cô nghĩ kỹ, có ai uy hiếp tới tính mạng của bố cô không?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Đèn trong phòng thẩm vấn hơi sáng, Lý Phương vẫn luôn ngồi thẳng. Vấn đề của Chu Nguyên, cô ta nghe xong lắc đầu không chút do dự: "Phiền phức trên bề mặt thì tôi chưa từng thấy, nhưng mà ở sau lưng có không thì tôi không biết. Các người cũng biết, người làm ăn không thể khiến ai cũng yêu quý, ví dụ nếu anh lấy được dự án này, kiểu gì cũng có người đỏ mắt coi anh như kẻ thù, không biết mấy người này có tính là nghi phạm không? Nếu là nghi phạm, chỉ năm nay thôi tập đoàn Long Diệu của chúng tôi đã lấy được năm sáu dự án lớn, có lẽ có ít nhất năm sáu nghi phạm. Cảnh sát, có cần điều kiểm tra tất cả những người này không?"

Trông có vẻ như đang hợp tác mọi thứ, nhưng thực tế những gì cô ta nói hoàn toàn vô ích. Tuy nhiên, Thẩm Duệ càng tin rằng Lý Phương không được chào đón. Mặc dù lúc đầu nói Lý Thế Mậu là người cô ta được kính trọng nhất, nhưng trong tất cả các câu trả lời sau đó, không hề nghe ra ý muốn tận lực tìm ra hung thủ giết bố. Mà lại như tương ứng với vẻ mặt khi cô ta nghe thấy tin Lý Thế Mậu bị anh ta sát hại lúc trước.

Nếu không phải Lý Thế Mậu xảy ra chuyện, Lý Phương đang ở Mỹ, với biểu hiện hiện tại, cô ta đã trở thành tâm điểm của sự nghi ngờ.

Cuộc thẩm vấn tiếp theo không có tiến triển gì nữa, Chu Nguyên và Thẩm Duệ phải bỏ cuộc, đi ra văn phòng để hỏi Hứa Tiểu Ca xem video giám sát đã tới hay chưa, vậy mà đám cháu trai vẫn đang lấy cớ lề mà lề mề, Thẩm Duệ vỗ vỗ vai Hứa Tiểu Ca: "Đúng lúc phải đi một chuyến đi đến khu biệt thự, tiểu tử, đi, rẽ tới khu nhà uống trà."

Khi đến khu biệt thự Thiên Tinh vào đêm qua, do trời tối, không nhìn rõ môi trường xung quanh. Khu Thiên Tinh nằm ở lưng chừng núi, nhà cửa đều xây trên núi, nhìn ra biển, phong cảnh tuyệt vời, phong thuỷ càng thuộc hạng bậc nhất, chẳng trách nhà giàu lại muốn ở đây.

Ngoài việc kiểm tra an ninh tại cổng khu biệt thự, xung quanh được xây tường cao để cách ly với môi trường bên ngoài, phòng trường hợp người có ý đồ muốn lẻn vào khu biệt thự, an ninh được thực hiện kín đáo, không chỉ bảo vệ sự an toàn của người sống ở đây, còn bảo vệ của họ.

Bước vào cổng lớn, có những con đường rẽ nhánh được xây dựng trên núi dẫn đến các khu biệt thự, được đánh số thứ tự theo các hướng khác nhau. Biệt thự của Lý Thế Mậu nằm trên lưng núi phía đông nam, khu vực đó, theo tư liệu được biết còn có năm hộ gia đình khác, cự ly bình quân ít nhất phải hai mươi mét, mỗi hộ gia đình đều có sân vườn và hồ bơi tắm biển.

Từ lúc vào cửa, Chu Nguyên đã chú ý tới, ngoại trừ video giám sát ngoài cửa, trên đường không có bất kỳ dấu vết nào của camera.

"Lão đại, tôi, tôi đã điều tra thông tin khu biệt thự này từ trước, phần bên ngoài cơ bản đều được tường cao hoặc dây thép gai bao quanh, những nơi này đều có camera, ngoại trừ lối vào chính có thể ra vào bình thường, nếu muốn vào từ nơi khác đều bị điện giật hoặc bị chụp lại.” Hứa Tiểu Ca ngồi phía sau cười nói: “Chẳng qua, từ thông tin mà tôi lấy được từ phía bất động sản, trừ phía bên ngoài có camera giám sát, bên trong có rất ít camera, còn ở trong khu vực hẻo lánh để đề phòng chuyện chẳng may, hừ, nghe nói là người giàu ở bên trong không cho phép người khác biết chuyện mình ở trong khu biệt thự.”

"Hiểu rồi. Người giàu chính là thích đa nghi như Tào Tháo." Thẩm Duệ thản nhiên nói.

Xe dừng bên ngoài nhà Lý Thế Mậu, trong nhà có người chết, Quan Xuân tạm thời không còn gan để tiếp tục sống ở đó trong lúc này. Chìa khóa biệt thự được giao cho cảnh sát, Thẩm Duệ mở cửa đi vào, nhưng chưa kịp bước vào, phía sau con đường truyền đến tiếng loa siêu trầm của xe thể thao, "bụp bụp bụp" lao phía sau anh.

Đám người Thẩm Duệ không thể không quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau họ vẫn còn xe đua, xe máy đang chạy về phía trong. Phương hướng cụ thể có lẽ là đi tới gia đình cuối cùng trong dãy biệt thự này cách biệt thự của Lý Thế Mậu hai trăm mét, cách một khoảng cách nhất định, có thể nghe thấy một vài bản nhạc.

“Có người đã chết ở đây, nhưng ở đằng kia hình như có một bữa tiệc, thế giới này đôi khi thật thú vị.” Thẩm Duệ đẩy cánh cổng sắt lớn của khu vườn ra, cánh cổng sắt phát ra âm thanh kẽo kẹt, phảng phất chút u ám, khác hoàn toàn so với cảnh tượng nhiệt náo xe cộ nhộn nhịp ở bên kia, ba người họ bước vào nhà.

Vì trên cửa có dính dây phong toả, hiện trường cái chết của Lý Thế Mậu hầu như không bị ảnh hưởng. Khi Lý Thế Mậu chết, Quan Xuân nói rằng lúc đó sau khi cô ấy tức giận xong trở về, thấy rằng cửa đóng chặt, Lý Thế Mậu phớt lờ cô ấy. Đợi khoảng mười phút, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, lúc đó Quan Xuân không nghĩ tới có chuyện xảy ra, còn tưởng rằng mình đã chọc tức Lý Thế Mậu tức giận, cuối cùng người không được lợi gì vẫn là mình, vì thế bèn bưng một đĩa trái cây lên, lại gõ cửa, ông ta vẫn mặc kệ. Cô ấy đành nghiến răng lấy chìa khóa dự phòng ra, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Lý Thế Mậu đang nhìn chằm chằm vào cửa, Quan Xuân hoảng sợ mất ba hồn bảy vía, đến mức vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Theo lời khai của cô ấy, do thời tiết quá lạnh, nên các cửa sổ cũng được đóng kín, trong môi trường đóng kín, ý ý của Quan Xuân là loại khả năng giết người trong phòng kín. Cô ấy cho rằng an ninh khu biệt thự nghiêm ngặt như vậy, khả năng kẻ lạ mặt lẻn vào gây án là rất thấp.

Phản ứng đầu tiên của cô ấy vào thời điểm đó là liệu Lý Thế Mậu có gặp khó khăn trong công việc kinh doanh của mình, nhất thời hết cách nên mới làm như thế.

Thẩm Duệ và những người khác đã tìm hiểu thêm về biệt thự của Lý Thế Mậu từ chỗ Hứa Tiểu Ca. Quan Xuân rời khỏi nhà trong khoảng một tiếng rưỡi, trong một tiếng rưỡi này, không có người khả nghi nào được tìm thấy trong camera giám sát ở lối vào chính của nhà Lý Thế Mậu. Tuy nhiên khi họ đi một vòng quanh ngôi biệt thự, bởi vì camera chỉ được lắp ở trước cửa, không phải trong phòng hay sau phòng, không loại trừ khả năng hung thủ dùng các biện pháp khác để che mắt để thực hiện hành vi giết người. .

Hơn nữa tối hôm qua, nhân viên của bộ phận khảo sát hiện trường cũng từng lấy dấu vân tay của cửa sổ và tay nắm cửa, ngoại trừ Lý Thế Mậu và Quan Xuân, không có người thứ ba.

Tuy nhiên, nếu như thế, cái chết của Lý Thế Mậu tạm thời có thể được xếp vào một vụ giết người trong phòng kín.

Thẩm Duệ đứng ở cửa kiểm tra căn phòng, nhìn thấy Chu Nguyên ngồi xổm nơi Lý Thế Mậu treo cổ, anh nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn thuốc trên chiếc bàn thấp cách đó không xa. Trên gạt tàn còn có hai phần ba điếu xì gà đã cháy trong gạt tàn, mà hai phần ba phần điếu xì gà có một nửa phần tàn trên gạt tàn, cháy tự nhiên, nếu không phải có miệng đỡ xì gà, có lẽ sẽ tiếp tục cháy tiếp.

Đêm qua mọi người không hề để ý đến điếu xì gà này, có thể giả định, lúc đó Lý Thế Mậu đang hút xì gà, sau đó xảy ra chuyện, khiến ông ta phải đặt điếu xì gà xuống, chứ không phải trực tiếp dập tắt điếu xì gà. Hiện tượng này có thể là ông ta vẫn muốn quay lại tiếp tục hút xì gà, nhưng không còn cơ hội.

Tuy nhiên, khi Thẩm Duệ bước tới, anh phát hiện trong chiếc gạt tàn mà Chu Nguyên đang nhìn chằm chằm còn một ít tàn. Chu Nguyên nói với anh: "Còn nhớ Thiệp mời đồng mà tôi đã nói không? Trên người của Lý Thế Mậu còn thiếu một nửa, tôi cảm thấy nữa phần sau có lẽ sẽ cho chúng ta biết hung thủ là ai."

"Cậu từng nói Thiệp mời đồng ghi lại những việc xấu người ta đã làm, nửa sau chắc cũng không ngoại lệ. Nửa đầu kết thúc bằng chuyện mười năm trước, nửa sau chắc chắn mười năm sau, nhưng mười năm dài quá, lúc điều tra không có đầu mối, người làm kinh doanh như Lý Thé Mậu, rất ít khả năng cho người khác biết chyện của mình.” Thẩm Duệ nghe vậy, hỏi cậu:"Cậu muốn làm gì? "

Chu Nguyên đứng lên, nhìn Thẩm Duệ lắc đầu: "Chờ Thiệp mời đồng phía sau."

Hứa Tiểu Ca nhìn hai người nói chuyện, đầu không ngừng chuyển động, cố gắng nắm bắt thông tin cuộc nói chuyện của hai người, nhưng lời nói của hai người luôn khiến cậu cảm thấy không thể giải thích được, còn chưa phản wusng câu trước, cậu sau đã nhảy ra. Hiện giờ đội trưởng này nói lời rất ngạc nhiên, trước đây cậu nói, xuất hiện Thiệp mời đồng có nghĩa sẽ có người chết, vậy Thiệp mời đồng tiếp theo xuất hiện, chẳng phải phải đợi người chết tiếp theo sao?

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm Chu Nguyên một hồi, bầu không khí khó xử một hồi. Cuối cùng, anh đứng dậy và đi về phía cửa: "Tôi nghĩ không cần thiết phải đợi người sau cũng được, chúng ta bây giờ tới xem camera, xem hôm đó khu biệt thự có ai vào, chúng ta tiến hành bài trừ. Cậu nhóc, gọi cho bên bất động sản đi."

Hứa Tiểu Ca đi theo Thẩm Duệ đi về phía trước, Thẩm Duệ đột nhiên đứng sững lại, cậu chạy vội theo, không ngờ anh đột ngột dừng lại, suýt chút nữa đâm vào lưng Thẩm Duệ, trong thời tiết lạnh giá, cả người run lên, chảy mồ hôi lạnh.

Cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho bất động sản.

“Mở loa ngoài.” Thẩm Duệ liếc cậu một cái rồi nói.

Nghe lệnh mở loa ngoài, nhóm bất động sản trong khu biệt thự đều là “quản gia” cho những người có thế lực, người nào người nấy cũng gấp gáp. Một ngày bị thúc giục vài lần gửi video, vì cho nên khi thấy cuộc điện thoại của Hứa Tiểu Ca, giọng điệu có chút gấp gáp, vừa mở miệng đã nói: "Trời ơi,cảnh sát có phải anh nhàn rỗi không có việc gì làm không? Gọi cho chúng tôi như người đòi nợ, tôi đã nói là sẽ gửi cho mọi người, sẽ gửi cho mọi người, các anh gấp gì mà gấp! Tôi chỉ làm thuê thôi, tôi còn phải hỏi ông chủ của tôi trước, anh phải cho tôi thời gian!"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp