Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 21: Xác chết nữ biến dạng (20)


1 năm

trướctiếp

Theo yêu cầu của Thẩm Duệ, Hứa Tiếu Ca đã đánh dấu tất cả các phòng khám thú cưng mà cậu từng đến trên bản đồ của thành phố Thanh Châu, và ba phòng khám có số người đến trùng nhau được tô màu cam đánh dấu trọng điểm.

“Khu vực trung tâm của thành phố cổ?” Khi Thẩm Duệ nhạy bén nhớ lại vụ án của xác chết nữ biến dạng và tiến hành phân tích địa lý, Hứa Tiếu Ca đi đến kết luận rằng khu vực trung tâm của thành phố cổ là [khu vực đi bộ], rất có thể hung thủ đã lẩn trốn tại khu vực này trong một thời gian dài.

Dấu hiệu màu cam chiếu vào mắt Thẩm Duệ có hơi chói quá. Lý do tại sao vụ án ngược đãi con chó và vụ án xác chết nữ biến dạng có thể được thảo luận cùng nhau trước đây là do tác động cái chết của con chó rất giống với cái chết của vụ đó, nếu không phải là do vô tình, thì chắc là có ai đó cố tình bắt chước. Nhưng nếu hung thủ trong vụ án ngược đãi chó thực sự ở thành phố cổ, thì hai vụ án nhất định không phải tình cờ mà tương tự nhau, nhất định phải có liên quan đến nhau.

“Lập tức phái người đến phòng khám thú cưng vui vẻ ở trung tâm thành phố cổ.” Nói xong, Thẩm Duệ đứng dậy dặn dò các đội viên đang gọi điện trong văn phòng: “Đừng rút dây động rừng."

Một đội cảnh sát hình sự vội vàng chạy ra, Thẩm Duệ mới nhận ra Ngụy Nhung đã không có ở văn phòng từ khi đưa tin tức cho Hứa Tiếu Ca, anh ta kéo cổ áo Hứa Tiếu Ca lại hỏi: "Cậu nhóc, Ngụy Nhung đi đâu rồi?"

"À? Ồ, Chị Ngụy Nhung hình như đã nhận được cuộc gọi từ Đội trưởng phụ trách vụ ngược đãi chó Chu Hiểu Dương, hình như lại có thêm một vụ ngược đãi chó mới, chị Ngụy Nhung đến phòng cục trưởng bắt gặp nên chị ấy đi theo Đội trưởng Chu Hiểu Dương đến hiện trường trước.” Hứa Tiếu Ca nhìn Thẩm Duệ nói.

Thẩm Duệ hít sâu một hơi, đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Chu Nguyên mang theo một thân gió lạnh bước vào, hiển nhiên đã nghe thấy những gì Hứa Tiếu Ca vừa gì, cậu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Tiếu Ca vẫn đang định vị vụ việc ngược đãi chó trên bản đồ, một lúc sau, cậu nói với Thẩm Duệ: "Thẩm Duệ, chúng ta đến hiện trường đi."

Nửa giờ sau, Thẩm Duệ đưa Chu Nguyên đến hiện trường vụ án ngược đãi chó mới xảy ra ở khu phía Tây, xung quanh có rất nhiều người qua đường đang xem trò vui. Hơn mười mấy điều tra viên hình sự liên tục chụp ảnh và quay video xung quanh chú chó săn lông vàng bị sát hại dã man, mà chủ nhân của chú chó đi theo đã dừng lại sau một hồi chửi bới và mắng mỏ dù biết rằng điều đó là vô ích.

Thấy Thẩm Duệ cũng đích thân tới, Ngụy Nhung vội vàng đi tới thấp giọng hỏi: "Đội trưởng, anh đích thân tới đây, có manh mối gì mới à?"

“Ừm, để nói sau đi, tình hình ở đây thế nào?” Thẩm Duệ kéo Ngụy Nhung đến chỗ cách xa đám người rồi đứng yên tại chỗ.

Ngụy Nhung nhìn Chu Nguyên cũng đang đi theo, sửng sốt một hồi, cô không khỏi nháy mắt nhìn chằm chằm vào đội trưởng của mình và đội trưởng Chu, [tấm tắc] vài lần, nếu Thẩm Duệ không phải biết cô nàng lại đang nghĩ vớ vẩn không làm việc đàng hoàng cho cô ấy một gậy, thì người này có khi một tấc lại muốn tiến một thước bắt đầu bát quái đấy. Cô ấy nói: "Khoảng tám giờ, một số người dân nhìn thấy một con chó chết có vẻ kỳ quái nằm trong con hẻm này không có ai đi lại nên đã gọi điện báo cảnh sát. Hiện trường giống với tám vụ ngược đãi chó trước đó, sau khi chủ nhân của con chó đó đến, em hỏi anh ta về cách anh ta nuôi chó của mình, xem nó có bị hàng xóm phàn nàn không và những phòng khám mà anh ta đã đưa chó đến trong hai năm qua.”

“Anh ta đã đến phòng khám nào vậy?” Thẩm Duệ hỏi.

“Đã đến rất nhiều phòng khám, nhưng thực sự đúng là có những phòng khám trùng lặp với tám trường hợp còn lại, phòng khám thú cưng vui vẻ ở khu trung tâm của thành phố cổ, phòng khám thú cưng ở phía đông, và phòng khám Khang Mục ở khu vực phía Tây.” Ngụy Nhung nói xong nhìn về Thẩm Duệ và Chu Nguyên ý chỉ cô mới biết được bấy nhiêu thông tin thôi, muốn biết thêm cũng không còn gì.

Thẩm Duệ nhìn về phía Chu Nguyên, không quanh co lòng vòng nói: "Hiện tại vụ án cơ bản đã giải quyết xong, đã đến lúc bắt người. Cậu nghĩ như thế nào?"

“Đi đến khu vực trung tâm của thành phố cổ.” Chu Nguyên nói: “Nhưng nếu có đủ nhân lực, để tiết kiệm thời gian, cả ba người đều có thể đi. Còn nhớ tôi đã nói với anh về bộ dạng đặc thù của hung thủ chứ?

Quay trở lại hiện trường vụ ngược đãi chó, các cảnh sát xung quanh được Thẩm Duệ phân công đi ba phòng khám thú cưng đó, chỉ còn lại Chu Nguyên, Thẩm Duệ và một số cảnh sát tại hiện trường. Cục cảnh sát không thể đưa xác chó về cục chứ đừng nói đến việc lấy [hàng mẫu] trước đó, nên đang bàn bạc với chủ chó xin chủ chó đưa về chôn cất đàng hoàng.

“Anh cảnh sát, anh đang đùa tôi sao, con chó này nặng như vậy, các anh để tôi tự mình mang về hả?” Chủ chó có chút phẫn nộ, dường như cho rằng lời nói của viên cảnh sát thật khó tin. Anh ta mới bị mất đi thú cưng, lần này lại muốn anh ta mang về: “Hơn nữa con chó này đã chết, dù không muốn nhưng tôi cũng không có viện nào để mang về, nếu mang về bố tôi nhất định đánh chết tôi, này không may mắn chút nào, tôi không thể xử lý được ...”

Nói xong chủ chó bỏ [thú cưng] của mình như thế này mà bỏ chạy trối chết, những người qua đường đang xem náo nhiệt đều bật cười, có vẻ cho rằng lời nói của chủ chó rất sến sẩm và buồn cười.

Nhưng Thẩm Duệ và Chu Nguyên đều không cười được, Thẩm Duệ nhìn cảnh sát nói: "Còn có thể làm gì nữa?"

"Đợi lát nữa có nhân viên vệ sinh môi trường đưa nó đi, đội trưởng Thẩm đừng lo lắng..." Vị cảnh sát nói xong thì cách đó không xa như đáp lại lời của anh ta, có tiếng xe ầm ầm vang lên, ngày sau đó là một chiếc xe vệ sinh thu gom rác chầm chậm chạy qua. Viên cảnh sát gõ cửa, bớt tẹo việc tốn ít thời gian, vui vẻ nói: "Ai da, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi, nếu chủ nhân chó không muốn, thì liền để cho nhân viên vệ sinh thu dọn hết đi, đội trưởng Thẩm yên tâm, cam đoan rằng sẽ không ảnh hưởng đến diện mạo thành phố.”

Chu Nguyên đang định bước lên xe thì đột nhiên dừng lại. Cậu ta lập tức vươn tay lấy dây tai nghe từ trong túi áo ra và đeo vào, bấm vào đoạn âm thanh đã được sao chép từ bộ phận kỹ thuật vào ngày hôm qua, vặn âm thanh lên mức cao nhất, càng nghe càng thấy mặt cậu trở nên tối hơn. Khi Thẩm Duệ đi tới gần cậu, cậu đột nhiên lấy ra một chiếc tai nghe, đeo vào tai Thẩm Duệ, nghiêm túc hỏi anh: "Đội trưởng Thẩm, anh cho rằng tiếng xe có giống nhau không?"

Cùng Chu Nguyên dùng chung một cặp tai nghe, anh yên lặng nghe mấy lần âm thanh tiếng xe, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên. Cậu chỉ cách anh chưa đầy nửa mét, trong hơi thở vẫn còn phảng phất hơi thở của nhau, anh chợt muốn ôm lấy cậu một cái.

Thật là một người đàn ông thông minh và may mắn.

Thẩm Duệ tháo tai nghe ra, đặt lại trong tay Chu Nguyên, vỗ vỗ vai cậu nói: “Cậu vẫn như trước đây, là ngôi sao may mắn của tôi.” Giọng nói rơi xuống, mặc kệ là các cảnh sát vẫn còn hỏi anh ta có cần phân phó gì không, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hứa Tiếu Ca vẫn đang đợi trong văn phòng, rồi đi về phía chiếc xe vệ sinh đang chạy tới gần hơn.

Chuông điện thoại vang lên hai lần, bên kia vang lên thanh âm phản hồi của Hứa Tiếu Ca vạn năm bất biến. Không cần chào hỏi, anh ta trực tiếp ra lệnh cho cậu: "Cậu nhóc, lập tức điều tra xem thành phố Thanh Châu có bao nhiêu trạm rác và công nhân vệ sinh, sắp xếp danh sách công nhân vệ sinh phụ nữ trung niên lần trước cho tôi. Nhân tiện cũng kiểm tra xem chuyển trạm rác theo từng khu và danh sách công nhân vệ sinh thay phiên trong từng khu, nhanh tay lên nhé, nếu một mình lo liệu không hết mà vẫn có người ở văn phòng thì nói là lệnh của tôi, để họ gác công việc lại giúp cậu làm việc này trước. "

Chu Nguyên đứng bên cạnh xe nhìn Thẩm Duệ sấm rền gió cuốn cúp điện thoại, khí thế hùng hổ đi tới chỗ nhân viên vệ sinh vừa mới dừng xe, kéo người ra xuất trình thẻ cảnh sát, nghiêm túc nói: "Cảnh sát đây, đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi là công nhân vệ sinh ở mỗi quận, huyện có cố định không?”

Công nhân vệ sinh là một người đàn ông trung niên, râu xồm xoàm, dáng vẻ thô kệch. Thấy Thẩm Duệ đột nhiên đi tới, ông ta co người lại, nhanh chóng nói: "Thường thì như thế này, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, quy tắc đều cho có, đôi khi một số đồng nghiệp trong khu bị tai nạn hoặc đổ bệnh có thể cho người thay thế." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Ông phụ trách khu vực này sao?” Thẩm Duệ tiếp tục hỏi.

Bác công nhân vệ sinh gật đầu: “Nếu không có tình huống gì khác, thường thì tôi và một đồng nghiệp khác thay phiên nhau phụ trách. Có khi tôi làm việc buổi sáng và anh ấy làm việc buổi tối, hoặc ngược lại, nhưng cũng có lúc gấp, có thể đổi ca với người khác. "

Thẩm Duệ nhìn lại Chu Nguyên, Chu Nguyên đã lên xe ngồi rồi, ngón tay không ngừng gõ vào cửa sổ, mỗi khi nhìn thấy cậu như thế này, Thẩm Duệ đều biết cậu đang suy nghĩ lại vấn đề. Vẫy tay với ông công nhân vệ sinh, Thẩm Duệ bước nhanh vào trong xe, mở cửa ngồi xuống, kéo cửa sổ xe lên rồi nói: “Thân người cao khoảng một mét sáu lăm, nữ nhân viên vệ sinh có chút mạnh mẽ bán sức lao động, trong đoạn ghi âm của các loại âm thanh xe cộ, tại sao cậu lại nghĩ phải là ô tô vệ sinh?”

Chu Nguyên nghe câu hỏi này cũng không trả lời, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Năm vụ án, ngoại trừ vụ án cuối cùng hiện trường đầu tiên có thể là hiện trường gây án, còn hiện trường đầu tiên của bốn vụ án khác, anh nghĩ rằng nó là cùng một nơi sao?”

"Khác chứ, bởi vì một người là một vật thể lớn, khó có thể di chuyển một quãng đường xa mà không bị nghi ngờ, cho nên mới phát hiện hiện trường hoặc là hiện trường đầu tiên, hoặc là rất gần hiện trường đầu tiên, nhưng bốn vụ án đều cách nhau rất xa." Nói xong Thẩm Duệ cảm thấy bế tắc được giải ra: "Cậu cho rằng nếu hung thủ là một công nhân vệ sinh, thì vì nhân viên vệ sinh có thể sử dụng chức năng của mình và di chuyển xung quanh, hiện trường có khả năng là trạm rác của từng quận hoặc cách trạm rác khoảng cách không xa lắm. Bởi vì nếu một người bình thường di chuyển với bao tải lớn rất có thể có người nghi ngờ, nhưng nếu là công nhân vệ sinh kéo bao tải thì rất ít người sẽ nghi ngờ rằng trong đó là một xác chết, có phải như vậy hay không?"

Ánh mắt Chu Nguyên quét qua khuôn mặt háo hức đang đợi khen ngợi của Thẩm Duệ, từ trong túi móc ra một viên kẹo bạc hà ném về phía anh ta, nói: “Về việc tại sao vụ ngược đãi chó lại giống với vụ nữ sinh xấu xí, anh hẳn là đoán ra nguyên nhân rồi?”

Thẩm Duệ cong khóe miệng, xé kẹo bạc hà Chu Nguyên cho đưa vào miệng, năng lượng sảng khoái mát lạnh của bạc hà giống như cơn lốc mùa đông, cuốn đi mây mù trong lòng. Anh ấy suýt nữa không nhịn được ngâm nga một bài hát để thể hiện tâm trạng tốt của mình vào lúc này.

Đột nhiên, anh vươn tay vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên, ngây ngô nói: "Ngôi sao may mắn."

"... Có phải anh vui vẻ quá sớm rồi không? Hung thủ còn chưa bắt được, có quá nhiều yếu tố liên quan, hơn nữa chính là phương hướng trong suy nghĩ của tôi lỡ có lầm ..." Chu Nguyên nhíu mày, không khỏi cảm thán dội gáo nước lạnh vào anh.

Ai ngờ Thẩm Duệ đã híp mắt cười: “Đừng khiêm tốn, đừng khiêm tốn."

Nhưng nụ cười này nhanh chóng biến thành sự tức giận, dựa vào vị trí địa lý xác định và chân dung tội phạm, Ngụy Nhung dẫn đầu một đội truy bắt hung thủ của vụ án ngược đãi chó, sau đó gọi điện cho Thẩm Duệ và yêu cầu họ nhanh chóng đến Phòng khám thú cưng vui vẻ. Cô kéo dài giọng điệu, do dự nói: "Đội trưởng, hình tượng giống hệt như lời Đội trưởng Chu nói, hơn nữa cũng tìm thấy hình ảnh giết chó trong phòng khám thú cưng của anh ta."

“Em đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa? Nếu tìm được rồi thì đem về cục thẩm vấn.” Thẩm Duệ có chút nóng nảy, cảm thấy Ngụy Nhung càng ngày càng cà lơ phất phơ, về phải dạy bảo lại mới được.

Ngụy Nhung suy tư một chút: "Đội trưởng, anh ta chết rồi."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp