Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 154: Phong Đô Đại Đế (Mười bảy)


1 năm

trướctiếp

Tuy ban đêm yên tĩnh, nhưng trở về khách sạn là để nạp năng lượng.

Nhưng ngay khi hai người trở về khách sạn, Thẩm Duệ đã đặt tấm ảnh cũ lên bàn, chuyển tấm ảnh chụp bằng điện thoại cách đây không lâu sang máy tính, rồi dùng máy chiếu phim trong phòng khách sạn để chiếu bức ảnh lên màn hình trắng.

“Bên ngoài lạnh, trước tiên uống cốc nước ấm trước cho ấm bụng đã.” Thẩm Duệ rót một cốc nước ấm đưa cho Chu Nguyên, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chín tấm ảnh cũ mới được sắp xếp gọn gàng trên màn hình máy tính, anh nhẹ nhàng nói: "Có thể tối nay phải ngủ hơi muộn, nếu em đói, anh sẽ gọi cho em một bát cháo trước."

Chu Nguyên nhìn cốc nước ấm bốc khói, lắc đầu: "Em không đói."

Cậu cầm cốc nước lên nhấp một ngụm lớn, dòng nước ấm áp chảy xuống cổ họng, nhiệt độ còn sót lại của nước truyền qua từng tế bào trong cơ thể, cơ thể vốn lạnh lẽo, lập tức ấm lên.

Đặt ly nước xuống, Chu Nguyên dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh trên màn hình trắng.

Cậu trong bức ảnh vì để tìm được vị trí giống Chu Vũ trong bức ảnh cũ, cậu liên tục di chuyển đến vị trí mới, mà những bức ảnh mới này, chính là ký hiệu cho mỗi tọa độ điểm cố định mới.

Chín bức ảnh, sắp xếp theo thứ tự thời gian, bức ảnh cuối cùng dừng trên hi thể của Vinh Tuệ.

"A Nguyên, nhìn xem."

Thẩm Duệ đột nhiên lên tiếng, ngay khi anh vừa dứt lời, bức ảnh trên màn hình trắng xóa bị gỡ xuống, thay vào đó là một bức ảnh được viết chồng lên bằng phần mềm, anh nói: "Anh đã sử dụng ứng dụng, chồng bức ảnh cũ mà tóc bạc gửi cho và tấm ảnh tham khảo mới mới chụp tối nay của em, em xem thử đi."

Trên màn hình màu trắng, ngoại trừ những cành cây cổ thụ trông càng um tùm xum xuê vì bức ảnh được chồng lên nhau, thể hình của Chu Vũ và Chu Nguyên gần như hoàn toàn khít nhau, cả viện phúc lợi Thiên Hải ở phía sau họ không xa.

“Từ góc độ chồng ảnh, góc độ mà chúng ta tìm ra là đúng.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói: “Nhưng rất rõ ràng, người đưa ảnh cho chúng ta, không muốn chúng ta tìm ra vị trí này, mà hiển nhiên, ở vị trí này không có thứ gì."

Chu Nguyên yên lặng nghe Thẩm Duệ phân tích.

Trên màn hình trắng thay một bức ảnh mới, bức ảnh chính là cảnh Vinh Tuệ treo cổ tự tử.

Trong bức ảnh, Vinh Tuệ hơi cúi đầu, đôi mắt chỉ khép hờ, nhìn từ bức ảnh, như có thể cảm thấy Vinh Tuệ đang nhìn chằm chằm vào họ, như thể cô ấ với vẻ oán trách, như đang trách họ không hiểu lễ tiết của người chết mà chụp ảnh bừa bãi, lại nhưu đang trách họ tới quá muộn, không cứu được ông ấy...

Tới quá muộn?

Chu Nguyên vô thức đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, nhíu chặt mày.

Thẩm Duệ đang ngồi trước máy tính không để ý đến động tác này của Chu Nguyên, tiếp tục chuyển sang bức ảnh tiếp theo.

Bức ảnh tiếp theo được anh chụp khi đứng trên một con dốc cao nhỏ phía sau thi thể của Vinh Tuệ, từ góc độ này, ống kính xuyên qua Vinh Tuệ, ơi vào vị trí mà Chu Nguyên và Chu Vũ chồng lên nhau trước đó, sau đó xuyên qua núi rừng tới toà kiến trúc của viện phúc lợi Thiên Hải với ánh sáng yếu ớt cách đó không xa.

Thẩm Duệ dường như muốn Chu Nguyên nhìn thấy tấm ảnh này, anh liền đứng dậy lấy một tờ giấy A4, cuộn lại thành một cái que nhỏ. Dường như lo lắng vì bản thân không nói rõ, anh chỉ đứng trước màn hình trắng, nói: "A Nguyên, nhìn chỗ anh đang chỉ."

Nói xong que bằng giấy của anh chỉ vào vị trí mà Vinh Tuệ đang đứng, nơi Chu Nguyên và Chu Vũ chồng lên nhau, còn có vị trí của tòa kiến trúc của viện phúc lợi Thiên Hải cách đó không xa, rồi lại quay về trước máy tính, kết nối ba điểm bằng một đường đỏ.

“Nếu vị trí của Vinh Tuệ có người, người đó có thể nhìn thấy ba vị trí trong nháy mắt.” Thẩm Duệ chiếu tấm ảnh cũ của Chu Vũ ra, sắp xếp gọn gàng trên màn hình: “Lúc đầu chúng ta tưởng rằng bố em đang tìm cái gì đó, hiện giờ xem ra, có khả năng không phải."

Anh nối kết nối Vinh Tuệ, Chu Vũ và toà kiến trúc của sân sau của viện phúc lợi Thiên Hải bằng một đường thẳng, có thể thấy rõ, vị trí của Vinh Tuệ, về cơ bản gần bằng tầng ba và tầng bốn của viện phúc lợi Thiên Hải.

Đường thẳng vưa nối vào nhau, mô hình của ba vị trí sẽ hiển thị một hình tam giác. Đứng trên viện phúc lợi Thiên Hải, nếu muốn nhìn nơi hoang vu này, cũng có thể nhìn rõ nhất cử nhất động chỗ Chu Vũ ở.

“Nhưng, A Nguyên em nhìn này.” Thẩm Duệ chỉ về phía trước vị trí mà Vinh Tuệ bị treo cổ: “Tuy nói rằng vị trí của Vinh Tuệ gần bằng với vị trí của viện phúc lợi Thiên Hải, nhưng từ hai vị trí khác đến Vinh Tuệ, lại không thấy."

Bởi vì để đến được vị trí của Vinh Tuệ, anh cần phải đi qua một khu rừng, cái cây cao đó, chính là nơi che phủ tự nhiên nhất, anh có thể nhìn thấy người ở hai vị trí còn lại, nhưng người ở hai vị trí đó lại không thể nhìn thấy anh ở đâu.

"A Nguyên" Thẩm Duệ quay đầu nghiêm mặt nhìn Chu Nguyên: "Em cảm thấy cách bố trí này có giống bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn không?"

Chu Nguyên nhìn bức ảnh phóng to trên màn hình trắng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ẩn sau cửa sổ trong viện phúc lợi Thiên Hải, rồi chỉ vào nơi đó: "Cấp dưới của đội trưởng Lý đã xem bức ảnh này, họ nói rằng có người đang nhìn qua cửa sổ. Người đó có lẽ đang nhìn bố em. "

Câu cuối cùng dùng ngữ điệu như đang trần thuật.

Nếu đúng như vậy, một tấm ảnh sẽ có ba hoàn cảnh khác nhau và a nhân vật khác nhau cùng xuất hiện. Giả sử Chu Vũ là con ve sầu, con mắt trong cửa sổ, rất có thể là con bọ ngựa.

“Nhưng tại sao người đó lại nhìn chú Chu?” Thẩm Duệ cau mày trầm tư.

Bởi vì sự thay đổi trong xưng hô, Chu Nguyên sửng sốt một hồi, mới nhận ra chú Chu trong miệng Thẩm Duệ chính là bố Chu Vũ của cậu, cậu nhếch mày, ngay khi cậu còn đang ngơ ngác, Thẩm Duệ đột nhiên lại nhìn cậu rồi hỏi: “Tuy rằng bây giờ anh đang hỏi chuyện mười sáu mười bảy năm trước của em nghe có chút không đáng tin, nhưng em còn nhớ cả bộ quần áo của chú Chu trong tấm ảnh là bộ em với chú trong cửa hàng bách hóa, nói không chừng em cũng có thể nhớ một số hành động kỳ lạ trong những năm đó, em có thể nhớ lại không?"

Chu Nguyên chớp mắt, im lặng trong chốc lát, sau đó tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, chuyện lúc trước trừ phi nhớ rõ, nếu không em thật sự không nhớ được."

“Không sao, nhớ không được thì thôi.” Thẩm Duệ giờ tay xoa tóc cậu: “Nếu không nhớ được hiện tại chúng ta sẽ suy đoán tiếp từ manh mối hiện có, kiểu gì cũng tìm được đáp án."

Khi bàn tay to dày chạm vào tóc mình, Chu Nguyên ngẩn ra, khẽ gật đầu: "Ừm."

"Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục suy đoán tiếp. Anh nói cho em biết suy nghĩ hiện tại của anh trước."

Thẩm Duệ lấy một tờ giấy trắng A4, trên giấy vẽ ra hai khả năng: "Nếu như trong tay chú Chu có thứ mà tất cả chúng đều cần, hay mộ ai đó cần, vậy thì sẽ có những khả năng này. Giả sử chủ nhân của đôi mắt trong viện phúc lợi Thiên Hải Chủ là A, vậy A đang lén lút nhìn trộm chú Chu, có hai khả năng khiến A nhìn trộm, một là lo lắng chú sẽ có chuyện, hai là muốn xem chú đang tìm cái gì."

Anh dừng lại, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy khả năng đầu tiên rất thấp. Ít nhất anh cho rằng nếu như quan tâm đến một người, sẽ không nhìn trộm người đó lén lút như vậy. Vậy nếu phán đoán như thế, chú Chu có lẽ có thứ nào đó mà A muốn biết hoặc muốn giành được."

Lời nói vừa dứt, Thẩm Duệ quay đầu nhìn Chu Nguyên: "Em thì sao?"

“Cũng có lý.” Chu Nguyên gật đầu: “Anh có thể tiếp tục phân tích, em sẽ nghe kỹ.”

Thẩm Duệ gật đầu: "Vậy thì chúng ta phân tích tiếp, người đang đứng ở chỗ của Vinh Tuệ, giả sử là C, vậy thì, nếu mắt C tinh, hoặc nhìn qua kính viễn vọng, chú Chu và A, đều đồng thời lộ ra trước mắt C. Nếu như bức ảnh được gửi cho chúng ta do C chụp, rõ ràng, C biết ca chú Chu và A."

“Anh không tin chuyện chụp được cả ba đường thẳng là trùng hợp.” Thẩm Duệ nói thêm: “C cho chúng ta xem ảnh, anh nghĩ có vài khả năng, C biết chú Chu đang tìm kiếm điều gì, cũng biết rằng A đang nhìn trộm thứ đó. Thứ hai, C giống như A không biết thứ đó ở đâu, cho nên cần biết thông qua trung gian là chú Chu. Thứ ba, C muốn biết thứ trong tay chú Chu, nhưng mà lúc đầu lại không hề biết A cũng muốn biết, tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của A.”

Thẩm Duệ vẽ một dấu X lên tờ giấy, anh nhướng mày nói: "Suy đoán thứ ba có khá ít khả năng, như anh vừa nói, trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy. Trong thế giới trinh thám của chúng ta, tất cả những điều trùng hợp mà em thấy, đều được sắp xếp cẩn thận.”

"Loại trừ ba, vậy hiện giờ chúng ta tiếp tục suy luận, giả dụ người cho chúng ta bức ảnh là C năm đó, và không phải C năm đó. Hai trường hợp này có thể xuất hiện thêm khá nhiều khả năng khác nhau."

Thẩm Duệ viết trên tờ giấy, giả sử người đưa bức ảnh là C, anh nói: "Giả sử người đưa bức ảnh cho chúng ta là C, vậy C cho chúng ta thấy cảnh này là vì mục đích gì? Cho chúng ta biết sự tồn tại của A? Hay muốn chúng tôi biết chú Chu đang tìm kiếm gì? Hoặc là, cả hai đều có thể. "

Anh dừng lại, quay lại nhìn Chu Nguyên.

“Anh tiếp tục.” Chu Nguyên nói.

"Được, vậy chúng ta tiếp tục. Kiểu phía trước là trường hợp của người chụp bức ảnh. Chẳng qua, nếu người chụp ảnh và người cho chúng ta bức ảnh khác nhau, tình hình sẽ càng phức tạp hơn, trước tiên giả sử,người chụp khác nhau, cũng vô tình có được bức ảnh này, người đó cũng muốn biết thứ mà chú Chu tìm kiếm, cho nên dẫn dắt chúng ta đến đây để tìm?"

"A Nguyên, em nghĩ như thế nào?"

Sau khi nghe Thẩm Duệ phân tích, cậu im lặng một lúc, kết nối tất cả các chuỗi thông tin mà cậu có được từ trước đến nay trong đầu.

Cậu nói: "Người tóc bạc đưa chụp bức ảnh, và người chụp bức ảnh có khả năng quen biết nhau. Vì người đó có thể tìm thấy nơi chụp một cách chính xác. Cho chúng ta thấy bức ảnh cũng chỉ vì muốn tìm toạ độ rồi nhanh chóng tìm ra nơi định vị, manh mối người đó đưa ra quá rõ ràng, chỉ muốn dẫn chúng ta đến phía sau ngọn núi."

"Khi chúng ta nhận được bức ảnh tới lúc thấy thi thể của Vinh Tuệ vào tối nay, chỉ khoảng có một ngày. Người đứng sau tính toán rất nhanh, điều tra tọa độ cần thời gian, nhưng chúng ta vừa mới gặp Vinh Tuệ ở phần thử nghiệm của bãi thử nghiệm trong khoảng mười tiếng trước khi Vinh Tuệ chết. Sau đó, chúng ta tới chùa Phong Đô Đại Đế gặp tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ nói Vinh Tuệ mới ra ngoài không lâu. Vậy, thời gian tử vong cách bây giờ chỉ mới có bốn tiếng, Vinh Tuệ chết khá gấp."

Chu Nguyên nói: "Như phân tích trước đây của em, bình thường ông ấy thường mặc quần áo của đạo sĩ trong chùa Phong Đô, nhưng đột nhiên thay đổi trau chuốt, thay quần áo mới xịt nước hoa ra ngoài, nhất định là đột nhiên nhận ra, bản thân sắp chết, cho nên muốn ra đi một cách đàng hoàng."

“Khi gặp ông ấy trong phần thử nghiệm, vẫn như thường, vậy, rất có khả năng từ khi thử nghiệm bắt đầu tới lúc quay về chùa, gặp phải một chuyện nào đó, khiến ông ấy nhanh chóng quyết định như vậy.” Thẩm Duệ nghiêm mặt: "Tất cả những người ông ấy gặp trong khoảng thời gian này đều là nghi phạm."

"Vậy chúng ta hãy liên lạc với lão Lý trước, đến đồn cảnh sát ngay."

Chu Nguyên lắc đầu, cậu nghĩ rồi nói: "Đi ngủ trước, ba giờ mới ra ngoài."

“Ba giờ?” Thẩm Duệ có chút kinh ngạc.

Chu Nguyên gật đầu: "Đúng, ba giờ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp