Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

CHƯƠNG 149: PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ(12)


1 năm

trướctiếp

Hành động mạnh mẽ và kiên quyết của Lý Binh Binh, cấp dưới cũng học được

Sau khi Tiểu Mao Mao nghe thấy yêu cầu của Chu Nguyên, được Lý Binh Binh đồng ý, lập tức bắt tay cùng các đồng nghiệp khác điều tra thông tin mang tên “Cao Phi”.

Mặc dù trong cả nước có rất nhiều người tên là Cao Phi, nhưng có hàng trăm người trong số họ mang tên đó ở thành phố Tân Hải.

Nhưng nhóm của Tiểu Mao Mao đã xác định chính xác người này từ Cục Thương mại và Công nghiệp và dựa trên thông tin pháp nhân của Công ty TNHH Dược phẩm Hoa Cúc.

Theo thông tin hồ sơ mà người này bảo lưu, thông tin được truy xuất trong văn phòng, cho thấy hồ sơ của Cao Phi không có trong hồ sơ từ vong.

Điều đó chứng tỏ anh ta vẫn còn sống.

Một doanh nhân của một công ty lớn vẫn còn sống, nhưng lại không tổn tại bất kỳ thông tin gì trên mạng Internet.

“Sếp, người này rõ ràng là pháp nhân của một công ty lớn, có tiền và quyền lực, nếu theo lẽ thường, sẽ có một số thông tin về người này trên Internet, nhưng thực sự, ngoài danh tính của người này ra, thì không có thêm gì! Thậm chí không một chút tin tức.” Tiểu Mao Mao xoay ghế vể phía nhóm người Lý Binh Binh, nhướng mày nói: “Là cổ đông thứ hai nhưng có rất nhiều tin tức về Dương Cúc Hoa.”

“Cuộc họp diễn ra khi nào, dự án nào đã được ký kết, ngay cả quần áo ông ấy mặc, kiểu tóc của ông ấy chải cũng đã tạo nên tin tức…” Tiểu Mao Mao cau mày, với vẻ mặt ghét bỏ: “Sếp à, Dương Cúc này còn nổi tiếng hơn cả một ngôi sao.”

“Tiểu Mao Mao.”

Lý Binh Binh nghe Tiểu Mao Mao nói mới hô lên.

Tiểu Mao Mao đang nói bóng nói gió, khi nghe thấy Lý Binh Binh gọi mình, anh vô thức nói “Hả, ở đâu”, nhìn Lý Binh Binh bối rối: “Sếp, anh kêu tôi có chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn nói là, chúng ta hãy bớt nói những điều vô nghĩa. Thay vì thế sao không dành nhiều thời gian hơn để nói về chuyện làm cách nào anh có thể tìm thấy chính xác thông tin về Cao Phi?” Lý Binh Binh dùng chân đá vào ghế của Tiểu Mao Mao: “Suy nghĩ cái đi.”

Tiểu Mao Mao sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, nhưng lại nghĩ tới một vài chuyện: “Sếp à, Internet không phải là một hệ thống tên thật hoàn chỉnh, một người rất dễ bị ẩn danh, Cao Phi có thể đã được ẩn danh trên một số diễn đàn. Nếu vậy, nếu không có vị trí thực tế của anh ta, chúng tôi sẽ rất khó để chắc chắn tài khoản ẩn danh đó là của anh ta. Nhưng điều tôi nghĩ là vì anh ấy có thể trở thành pháp nhân của một công ty lớn, có tiền, mà trên mạng lại không có thêm thông tin gì thì tôi nghĩ đó là một điều rất bất bình thường. Tôi nghĩ hoặc nó đã bị xóa mất, hoặc người này là một người với vỏ bọc giả tạo… Thực ra tôi muốn nói, chúng ta tìm thấy anh ấy thì có ích gì không?”

Thẩm Duệ gật đầu nói: “Anh nói có lý. Nhưng anh cũng sẽ nói điều này không bình thường. Điều gì đó càng bất thường, thì càng có nhiều thông tin hơn.”

Tiểu Mao Mao nhìn chằm chằm, mở to mắt, vỗ đùi nói: “Trên thực tế cách đơn giản nhất là hỏi trực tiếp ông Dương Cúc Hoa, Giám đốc điều hành của Công ty TNHH Dược phẩm Hoa Cúc.”

Trụ sở chính của Công ty TNHH Dược phẩm Hoa Cúc.

Nhóm người Chu Nguyên phải đợi trong phòng chờ nếu họ muốn gặp Dương Cúc Hoa.

Nghe quầy lễ tân nói sếp của họ đang có một cuộc họp quan trọng với các công ty khác, vì vậy họ cần phải đợi.

Lần đầu gặp, đã đợi hơn một giờ.

Thẩm Duệ và Chu Nguyên đều có thể chịu được, nhưng Lý Binh Binh đứng ngồi không yên, trong lúc chờ cứ ngồi rồi lại đứng dậy, nóng nảy đến mức muốn xông vào phòng họp kêu Dương Cúc Hoa ra nói chuyện với bọn họ trước khi bước vào cuộc họp tiếp theo.

Cuộc họp cuối cùng cũng tan, nhòm người Chu Nguyên được Dương Cúc Hoa “mời” vào văn phòng của anh ta.

“Cảnh sát, vô cùng xin lỗi, chúng tôi thực sự có một cuộc họp rất quan trọng, dã khiến các anh phải chờ đợi lâu rồi.” Dương Cúc Hoa nở nụ cười trên môi, rót trà cho nhóm người Chu Nguyên: “Đến đây, ngồi uống trà nào.”

Sau một tiếng đồng hồ chờ đợi, Lý Băng Băng mặt mũi tối sầm lại, nhưng anh vẫn kiềm chế bình tĩnh nói: “Dương tổng, bây giờ ông có rảnh để trò chuyện với chúng tôi không?”

“Có có có.” Dương Cúc Hoa ngồi xuống ghế: “À, không biết các anh cảnh sát đến công ty của chúng tôi là có chuyện gì?”

Lý Binh Binh nói: “Dương tổng, chúng tôi đã điều tra Công ty TNHH Dược phẩm Hoa Cúc của ông, ông có phải là pháp nhân của công ty không?”

“Đúng rồi, là tôi.” Dương Cúc Hoa tươi cười đáp lại.

Những người làm việc chăm chỉ ở nơi làm việc có thể luôn thấy họ nở một nụ cười cho dù khung cảnh đó là gì, để cho người ta không thể nhìn thấy những suy nghĩ đang ẩn giấu bên trong.

Lý Binh Binh lại hỏi: “Chúng tôi điều tra được, pháp nhân của công ty ông còn một người tài năng nữa tên là Cao Phi. Dương tổng, nhiều nhất ông có thể được gọi là cổ đông lớn thứ hai, thế bây giờ đã thay đổi chưa?”

Dương Cúc Hoa sửng sờ một lúc, nhưng ông vẫn nở nụ cười điềm tĩnh đáp lại, ông nói: “Đúng vậy, anh ta tên là Cao Phi. Ừm ... Xin lỗi, có phải cảnh sát ở đây chỉ để hỏi về chuyện này không?”

Bên ngoài ông chủ của công ty không phải một pháp nhân tồn tại ở nhiều công ty. Ông cảm thấy mình không có lý do gì để không tìm ra lỗi, bởi vì cảnh sát sẽ không đến để vì điều này mà tìm ra lỗi của ông. Trước khi Lý Binh Binh định nói, ông tự mình tiếp lời: “Cao Phi là bố vợ tôi, ông ấy đã nghỉ hưu và không quản lý công ty nữa, hiện giờ Công ty do tôi quản lý.”

“Bố vợ ông?” Lý Binh Binh hơi kinh ngạc, anh quay đầu nhìn nhóm người Chu Nguyên.

Họ đã gọi cho Cục Thương mại và Công nghiệp và kiểm tra thông tin nhận dạng của pháp nhân. Biết được bây giờ Cao Phi chỉ năm mươi hai tuổi, Dương Cúc Hoa thì dường như đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, là con rể của Cao Phi sao?

“Đúng là như vậy.” Dương Cúc Hoa đem khung ảnh trên bàn cho họ xem: “Đây là vợ tôi, Cao Đông Đông.”

Trong ảnh, Dương Cúc Hoa chụp ảnh cùng một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Thoạt nhìn, người phụ nữ trông trẻ hơn nhiều so với Dương Cúc Hoa.

Dương Cúc Hoa nói: “Bố vợ tôi sức khỏe không được tốt, trước đây vợ tôi lo việc công ty, nhưng sau khi vợ tôi sinh con thì sức khỏe giảm sút nhiều, đang ở nhà trông con, cải thiện sức khỏe.” Ông ta dừng lại, rồi tiếp tục: “Pháp nhân luôn là bố vợ tôi, công ty thuộc về bố vợ tôi, hôm nay bố vợ tôi vẫn đang để mắt đến tôi.”

“Dương tổng, ngài quản lý công ty này bao lâu rồi?” Thẩm Duệ hỏi.

Dương Cúc Hoa nhếch miệng cười một cái: “Đã hơn hai mươi năm. Tôi đã từng làm việc trong công ty, sau đó tôi gặp Đông Đông. Khi đó, bố của Đông Đông, cũng là bố vợ tôi, sức khỏe không được tốt nên rất ít khi đến công ty.”

Lý Binh Binh lại nhìn Dương Cúc Hoa, dáng vẻ của Dương Cúc Hoa cũng không tệ.

Dù bây giờ đã ở tuổi trung niên nhưng thân hình cao ráo, đôi chân thẳng tắp của ông cũng không khó để liên tưởng đến việc ông trông như thế nào hơn hai mươi năm trước, không lạ gì khi ông có thể thu hút được những cô gái giàu có kém mình hơn chục tuổi.

Liếc nhìn nhóm người Thẩm Duệ, Lý Binh Binh hỏi Dương Cúc Hoa: “Bố vợ Cao Phi của ngài hiện đang ở đâu?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp